Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 88




Vì phát sóng trực tiếp trận chung kết, ekip chương trình tổng cộng trước sau ba lần diễn tập gồm cả có hóa trang và không hóa trang.

Người nhiều có máy quay, Diêu Ngọc Phi không có cơ hội, thời điểm diễn tập trước sân khấu sau sân khấu đều là bận bịu, rốt cuộc cậu ta cũng tìm được cơ hội ở riêng với Giang Trạm.

Là ở trong góc vắng dưới sân khấu phòng ghi hình, staff bận tới bận lui không có người theo dõi bọn họ bên này, mấy nam sinh đến sân khấu diễn tập cùng Giang Trạm đều đang trên đài, nhạc đệm tại hiện trường đang được điều chỉnh, tiếng nhạc lúc lớn lúc nhỏ, Diêu Ngọc Phi đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Trạm, khiêm tốn tựa như sự xuất hiện vô căn cứ.

Giang Trạm vốn đang trò chuyện Wechat với người ta, Diêu Ngọc Phi ngồi xuống hắn liền úp màn hình điện thoại xuống, không quay đầu liếc nhìn một cái, ngồi bên dưới đài nhìn lên sân khấu, Diêu Ngọc Phi cũng nhìn lên sân khấu.

Phòng quay ồn ào, nơi góc vắng không động tĩnh.

Thái độ Diêu Ngọc Phi hạ xuống rất thấp, cũng giống như sự khôn khéo và nghe lời đã biểu hiện ra trong suốt nhiều năm qua. Cậu ta ở trước mặt Giang Trạm luôn như vậy, dù là biểu hiện này đặt ở địa vị ngôi sao lưu lượng và vị trí mentor hiện tại rất trái ngược.

Cậu ta không có quá nhiều thời gian, phải nắm chắc thời gian nói những lời cậu ta nên nói.

"Anh, xem như em cầu anh, được không?"

"Em đã bị đóng mic cắt cảnh rồi, show này em đã gần như từ bỏ, em thật sự không đắc tội nổi người nào."

"Em vốn cũng không muốn sán đến trước mặt anh, nhiều tập như vậy em đều không làm gì, thật sự không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ là công ty sắp xếp cho tham gia một gameshow mà thôi."

"Sau trận chung kết anh chắc chắn cũng không gặp được em nữa rồi, sẽ không có cơ hội nào cùng chung một hoạt động."

"Thật sự, em bảo đảm."

Tầm mắt của Giang Trạm từ đầu đến cuối đều đặt trên đài, đáy lòng chỉ cảm thấy buồn nôn-- trên tâm lý, trên sinh lý.

Nếu không cần thiết, hắn tốt nhất là cách Diêu Ngọc Phi thật xa.

Nhưng mà quá khứ đặt lại bên kia đại dương cũng có thể khiến hắn kinh tởm, có thể thấy khoảng cách có xa xôi cũng không đủ để che lấp mặt tiêu cực tồn tại ở bản thân Diêu Ngọc Phi mang tới.

Về mặt ý nghĩa nào đó, ba chữ "Diêu Ngọc Phi" này là sự phủ nhận mắt nhìn người và tấm lòng thành tâm đối xử người khác của Giang Trạm lúc còn trẻ, cũng là đang giày xéo đoạn nhân sinh gian nan nhất kia.

Giang Trạm không muốn nhắc đến trong những nguyên nhân đã qua ấy, Diêu Ngọc Phi có gần nửa "công lao"--

Khi đó lúc ở Vancouver chữa bệnh cho mẹ, hai người từng có quan hệ bạn lữ ngắn ngủi.

Diêu Ngọc Phi ngược lại theo đuổi Giang Trạm.

Cả giai đoạn yêu đương hai người cơ bản đều nằm ở đất khách, một người ở Vancouver, một người ở trong nước, liên lạc toàn dựa vào điện thoại di động.

Giang Trạm khi đó mệt mỏi, trạng thái rất tệ, quan hệ với mẹ rơi xuống điểm đóng băng càng thêm tồi tệ hơn, chữa bệnh trở thành cọng rơm cuối cùng liên kết mẹ con hai người, yếu ớt không chịu nổi một kích.

Giang Trạm cảm thấy rất mệt mỏi, mùa đông Vancouver ẩm ướt khiến cho hắn u ám gấp bội, sự điềm đạm thuận theo và trông tựa như thấu hiểu của Diêu Ngọc Phi đều có thể làm tâm tình hắn hồi phục chút ít, được cần cũng làm hắn cảm thấy cuộc sống có chút gì đó để phấn đấu, mình không có hỏng bét như vậy.

Giang Trạm khát vọng có được cuộc sống mới, cũng ngây thơ cho rằng một đoạn quan hệ mới tinh có thể khiến hắn từng bước một bước lên hi vọng, lúc hắn đáp lại Diêu Ngọc Phi cũng đã nói, hắn sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng, chờ bệnh tình của mẹ khá hơn một chút, hắn sẽ tranh thủ thời gian về nước.

Diêu Ngọc Phi từ đầu đến cuối vẫn là ôn nhu, luôn nói: "Được, em chờ anh." Thể hiện ra sự ỷ lại say đắm một người.

Giang Trạm khi đó thật sự cho rằng Diêu Ngọc Phi thích hắn, theo đuổi tình yêu vượt qua đất khách cũng lộ ra nóng bỏng chân thành như vậy, mà trong đoạn quan hệ này, Giang Trạm theo lẽ đương nhiên mà đảm đương những việc đàn ông nên làm, nhất là phương diện kinh tế.

Cho người của mình tiêu tiền, là lẽ bất di bất dịch, tiền chữa bệnh của mẹ đủ, Diêu Ngọc Phi tiêu xài cũng trong phạm vi chấp nhận được, Giang Trạm không cảm thấy vấn đề gì, chẳng qua là gánh vác nhiều hơn một ít, vất vả nhiều hơn một chút thôi.

Vào lúc rảnh rỗi, Giang Trạm thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu như bệnh tình của mẹ ổn định, là có thể sắp xếp trở về nước, Diêu Ngọc Phi một mình ở trong nước cũng cần có người giúp cậu ấy.

Mùa đông Vancouver mưa nhiều, Giang Trạm ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ ở vườn hoa bệnh viện, ngẩng đầu nhìn một tia ánh nắng, lại cũng không cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Dưới sân khấu, Giang Trạm trầm mặc ngồi đó, Diêu Ngọc Phi lặng lẽ đưa một cái hộp sang.

Giang Trạm liếc mắt một cái, không hơi sức chơi đùn đẩy cái hộp với cậu ta, trực tiếp nhận lấy mở ra.

Đồng hồ đeo tay.

Chiếc đồng hồ đeo tay làm phần thưởng ở trận đấu bóng rổ liên trường cấp ba.

Diêu Ngọc Phi thành khẩn nói: "Có lần em đeo lúc công diễn, Mentor Bách hẳn là nhận ra, có chút không vui. Đồng hồ em còn nhớ, là anh tặng em, có thể là bởi vì thế này, cho nên mới..."

Giang Trạm rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên cắt ngang: "Bệnh cũ tái phát à?"

Diêu Ngọc Phi khựng lại, nhìn hắn.

Giang Trạm đậy nắp hộp đồng hồ, không hứng thú chậm rãi nói: "Chỉ bởi vì đeo cái đồng hồ?" Giang Trạm nghiêng đầu, rốt cuộc cũng nhìn thẳng về phía người bên cạnh, nhưng mà trong ánh mắt kia lại không có bao dung cùng ôn hòa như thời học sinh, chỉ có xem kỹ lạnh như băng.

Giang Trạm: "Ở trên sân khấu nói mua hoa, không phải là cậu? Lúc nhắc tới mua hoa, nói những lời như có như không đó cứ như thể tôi đã từng theo đuổi cậu, chẳng phải cũng là cậu?"

Diêu Ngọc Phi choáng váng.

Giang Trạm nhìn cậu ta chăm chú, đột nhiên nói: "Hà Vị Đồng làm sao biết tôi thích đàn ông? Còn chắc chắn như vậy?"

Diêu Ngọc Phi im lặng cứng đờ cằm, ánh mắt Giang Trạm nhìn cậu ta khiến cậu ta cảm thấy mình giống như một tên hề đê hèn.

Giang Trạm đã biết, anh ta đoán được hết rồi.

Mà ánh mắt như thế, nhiều một giây, cũng giống như thừa thãi.

Giang Trạm thu hồi tầm mắt không nhìn lại cậu ta nữa, trong tay cầm hộp đồng hồ xoay chuyển mặt hộp.

Diêu Ngọc Phi gắng bình tĩnh: "Không phải em, em không có..."

Giang Trạm đứng lên.

Hắn không đợi Diêu Ngọc Phi nói xong, quẳng một phát cái hộp trong tay đi, quẳng vào thùng rác bày tạm thời dưới sân khấu.

Mặt thùng có nắp tròn di động, khi cái hộp ném vào nện ra một tiếng "bang".

Thanh âm này ẩn nấp trong thanh âm hỗn tạp của sảnh lớn diễn tập, mãnh liệt đánh vào ngực Diêu Ngọc Phi, kinh hãi đến giật mình một cái, mồ hôi lạnh tuôn ào ào.

Giang Trạm vẫn đang nghĩ: Cái thùng rác năm đó Bách Thiên Hành ném đồng hồ sao không thể sạch sẽ một chút giống cái này chứ.

Diêu Ngọc Phi ngồi không yên, đứng lên: "Anh..."

Giang Trạm không liếc cậu ta thêm cái nào, cầm điện thoại di động xoay người đi. Kỳ Yến trên sân khấu vừa lúc xoay người, thấy Giang Trạm thì vui vẻ giơ giơ cánh tay: "Anh!"

Giang Trạm không đến chỗ bậc lên sân khấu mà trực tiếp chống cánh tay ở rìa sân khấu nhảy lên, dáng người uyển chuyển mạnh mẽ. Diêu Ngọc Phi ở trong góc không có ánh sáng, nhìn đến Giang Trạm đứng trên sân khấu dưới ánh đèn, giống như kẻ đê tiện đang rình rập ánh mặt trời.

Diêu Ngọc Phi đang run rẩy trong kiềm chế.

Cậu ta nhớ tới ngày đó Giang Trạm chia tay với cậu ta, cố ý ngồi máy bay mười một tiếng trở về nước, bọn họ hẹn gặp mặt ở quán cà phê bên ngoài công ty. Lúc Diêu Ngọc Phi đến, cách nửa con đường trông thấy Giang Trạm ngồi dựa cửa sổ dưới ánh mặt trời, rõ ràng là người bị số phận tàn nhẫn cán qua, lại vẫn như cũ giống hệt ánh sáng hấp dẫn người ta-- Ngoài cửa sổ sát đất của quán cà phê, có người đi đường đi ngang qua nhìn vào trong, Giang Trạm quay đầu, tia nắng mặt trời vàng nhạt dừng trên mặt hắn ánh lên con ngươi sáng trong của hắn, tốt đẹp anh tuấn, dẫn đến hai nữ sinh đi ngang qua phải che miệng kinh thán.

Diêu Ngọc Phi đứng ở ven đường thấy một màn này, cắn răng tiêu hóa ghen ghét trong đáy lòng, mới điều chỉnh lại sự háo hức, đi vào quán cà phê.

"Anh..." Diêu Ngọc Phi mặt lộ kinh ngạc mừng rỡ bước nhanh tới.

Giang Trạm dựa vào ghế vuông màu gỗ của tiệm cà phê, cánh tay gác trên tay vịn, chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ vào. Diêu Ngọc Phi đến gần, còn chưa lên tiếng thì Giang Trạm đã đứng lên, trong cái nhìn chăm chú bình tĩnh, nhấc chân cho bụng cậu ta một cước, trực tiếp đạp người ngã nhào trên đất.

Diêu Ngọc Phi đương đau nhức nằm nhoài ra đất còn chưa lấy lại tinh thần, Giang Trạm đã cầm áo khoác dài sau lưng ghế lên, khoác trên khuỷu tay, lạnh lùng tặng cậu ta hai câu: "Giả gay thú vị không?" "Chia tay."

Quán cà phê không có vị khách nào khác, tổ trưởng nhân viên phục vụ đều ngồi không trong phòng bếp, Giang Trạm đạp xong một cước này liền đi, không tha bùn không dính nước, sạch sẽ gọn gàng.

Diêu Ngọc Phi đứng dậy, ngơ ngác mà đứng thẳng, hồi phục lại cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, nữ phục vụ trong phòng bếp không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thò đầu ra, thầm thì với đồng nghiệp: "Ôi? anh đẹp trai vừa rồi đi rồi à. Ôi chao! Ở đó kìa, trên đường đó!"

Ngoài cửa sổ sát đất, đèn xanh sáng lên, khuỷu tay Giang Trạm vắt áo khoác, bước chân nhanh chóng xuyên qua làn đường dành cho người đi bộ, sau lưng hắn đều là ánh mặt trời.

Những ánh sáng kia không thuộc về Diêu Ngọc Phi, chẳng qua là đang bị cậu ta bỉ ổi mà rình rập thôi.

"Tiểu Diêu lão sư? Diêu lão sư?"

Diêu Ngọc Phi hoàn hồn.

Staff: "Thực tập sinh nhóm này phải đi sân diễn tập rồi, không thể xem nữa."

Diêu Ngọc Phi: "Được." Lòng bàn tay cậu ta toàn mồ hôi lạnh.

Trên sân khấu, đến gần thời gian diễn tập, Giang Trạm đưa lưng lại, điện thoại đi dộng giơ bên miệng, voice trả lời cho tin nhắn Wechat của Cư Gia Tạ đầu kia: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Cư Gia Tạ không thể không tìm Giang Trạm, dù là gần sát chung kết.

Bách Thiên Hành đã mất ngủ suốt mấy ngày nay, mặc dù biểu hiện rất bình thường, nhưng Cư Gia Tạ vẫn đánh hơi được cái mùi vị quen thuộc trước khi xuất ngoại ẩn thân hơn một năm trước, dọa chết Tạ Bảo Bảo rồi.

Cư Gia Tạ không yên tâm, bằng trực giác đoán được có thể liên quan đến Giang Trạm, liền đánh tiếng trong Wechat, lại nắm chặt điểm chính, hỏi: "Lúc chuyện của cậu cho hấp thụ ánh sáng, cậu có nói riêng gì đó với thầy Bách không?"

Cư Gia Tạ không biết Giang Trạm đã nói gì, hắn chỉ hiểu Bách Thiên Hành, người này dưới khuôn mặt bình tĩnh hoàn toàn là vẻ không sợ hãi, chung kết Cực Hạn trước mắt, lại là phát sóng trực tiếp, ngàn vạn lần đừng xảy ra sự cố, để phòng vạn nhất, vẫn là nói một chút với Giang Trạm, để cậu ấy cho người nào đó một mũi dự phòng.

Cư Gia Tạ bí mật chuẩn bị hoàn mỹ công việc, sau khi có suy nghĩ vào trước là chủ xong, nghe ông chủ hắn thuận miệng một câu "Tìm công ty lắp đặt thiết bị thế nào rồi?", ngực đều muốn run lên: Là chuẩn bị trận chung kết quỳ xuống cầu hôn vác người trở về sống qua ngày cho nên cần sắp xếp hết một lúc việc sửa sang nhà cưới sao?

Bách Thiên Hành ngồi một bên lướt điện thoại, nói một mình: "Du lịch... show tạp kỹ theo đoàn..."

Cư Gia Tạ: Trăng mật?!

A phì, là show tạp kỹ theo đoàn.

Bách Thiên Hành không lâu sau nhận được một tin nhắn của Giang Trạm: "Tối cậu đến Tứ Phương đi, cho cậu một thứ."

9 giờ tối, tất cả các thực tập sinh ngồi xe buýt trở về từ phòng ghi hình, tiếp tục huấn luyện.

Lúc Bách Thiên Hành đến, Giang Trạm đang luyện nhảy không để ý tới bên ngoài, Kỳ Yến ra-đa nhạy bén, cách cửa cũng cảm giác được Mentor Bách ở đó, ra hiệu với Giang Trạm một cái: "Anh."

Giang Trạm lau mồ hôi, xách một chiếc balo trong góc lên đi ra ngoài, Bách Thiên Hành nhìn hắn: "Muốn cho tôi cái gì?"

Trên vai Giang Trạm vắt khăn lông, cúi đầu kéo khóa kéo trên balo ra: "Chìa tay."

Bách Thiên Hành chìa tay, ngửa lòng bàn tay lên, nhẫn ngón út dưới ánh đèn hành lang tỏa sáng.

Giang Trạm thấy lòng bàn tay y ngửa lên, vừa kéo khóa vừa giương mắt nhìn y: "Mu bàn tay."

Bách Thiên Hành nhíu đầu mày, lật ngược bàn tay lại, lòng bàn tay hướng xuống dưới, mu bàn tay hướng lên, ý tứ sâu xa: "Có phải tôi nên tháo nhẫn ngón út trước không?"

Giang Trạm đưa tay vào trong balo, buồn cười nói: "Mơ gì thế?"

Nói xong lần mò ra thứ muốn cho Bách Thiên Hành kia, xuyên qua ngón tay y, đeo lên trên cổ tay.

Mặt đồng hồ dây đồng hồ màu bạc mới tính, qua nhiều năm như vậy, phần thưởng của cuộc thi đấu bóng rổ liên trường này vẫn còn đang cố gắng làm việc chăm chỉ.

Đây không phải là chiếc Giang Trạm ném đi ban ngày.

Hai chiếc đồng hồ được tặng cùng lúc, loại hình kiểu dáng cơ bản giống nhau, nhưng cũng có chút xíu khác biệt.

Chiếc Giang Trạm thắng được kia thời gian trên mặt đồng hồ chỉ có vạch to, không có vạch nhỏ, của Bách Thiên Hành có đủ.

Kim giây quay vòng liên tục trên thời gian, tựa như đưa họ trở về ngày ấy của nhiều năm trước lúc trở mặt quăng đồng hồ.

Bách Thiên Hành quẳng đồng hồ, đi mất. Giang Trạm mặt đầy vẻ cạn lời, cũng xoay người rời đi.

Thùng rác nhựa đứng yên lặng tại chỗ.

Không bao lâu sau, bên cạnh thùng rác xuất hiện một bóng người, thiếu niên chôn tầm mắt dòm trong thùng, vừa lẩm bẩm vừa kéo nghiêng thùng rác xuống một ít, vươn tay ra với lấy chiếc đồng hồ đeo tay trong đống rác rưởi, bị mùi ôi thối xộc vào mặt, trực tiếp trợn mắt.

Lau xong, thiếu niên Giang Trạm còn chưa đi, cúi đầu nhìn đồng hồ, càng nghĩ càng cạn lời, tự lẩm bẩm một mình: "Không phải chỉ là chiếc đồng hồ thôi à, đến mức đó sao." Lại nói: "Cậu không cần tôi cần." Nói đoạn thu đồng hồ vào, xoay người rời đi.

Kim giây quay lại trước mắt.

Giang Trạm cài chắc mặt đồng hồ, nhìn một cái, hài lòng gật đầu: "Được rồi."

Cánh tay đeo đồng hồ của Bách Thiên Hành nửa giơ, giương mắt lên nhìn, thâm trầm mà nhìn hắn.

Thần sắc Giang Trạm ung dung, kéo khóa balo trong tay lên, hắn thật giống như đang nói chuyện gì không quan trọng, hết sức tùy ý: "Chiếc đồng hồ này của cậu đã cùng tôi thật nhiều năm."

Hết chương.