Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 80




Tầng hầm tòa nhà Tứ Phương.

Bách Thiên Hành dựa cửa xe, trầm mặc hút thuốc, trong hương vị thuốc lá ngọt chát y dùng thời gian rất ngắn để nhớ lại trong những năm không có Giang Trạm, mình đều đang làm cái gì.

Đến trường, quay phim, đoạt giải.

Sau câu "Đi đây" kia, y chưa từng liên hệ với bất kể người nào có quan hệ với Giang Trạm, càng không nghe được một chút tin tức gì liên quan tới Giang Trạm.

Hơn một năm trước, thời điểm y chuẩn bị lui về sau, bởi vì bị người kéo vào group Wechat bạn học cấp 3 mới vô tình nghe nói Giang Trạm ở nước ngoài.

Nghe nói Giang Trạm ở ngoài, y liền xuất ngoại, nhưng y không hỏi han kỹ càng hơn, cũng không hề nghĩ tới chuyện tương phùng, mãi cho đến trước đây không lâu, trong group bạn học có người gửi ảnh chụp Giang Trạm ở sân bay trong nước.

Tay kẹp thuốc của Bách Thiên Hành có một chút run rẩy rất nhỏ, giờ thì rốt cuộc y cũng đã biết, vì sao Giang Trạm sẽ gầy như vậy.

Cư Gia Tạ đứng cạnh xe, nâng gạt tàn xe hơi trong tay lên, thật cẩn thận hỏi: "Lên chưa?"

Bách Thiên Hành vứt điếu thuốc hút hơn một nửa vào gạt tàn, vẻ mặt không rõ mà lách qua đầu xe, giật mở cửa ghế lái.

Cư Gia Tạ chết khiếp, vội vàng tiến vào trong xe từ ghế phó lái: "Ban ngày ban mặt đua xe cậu điên à!?"

Cửa xe rầm một tiếng đóng lại, Bách Thiên Hành thắt đai an toàn: "Không đua xe."

Cư Gia Tạ rất sợ y lái xe đi thẳng, một nửa người đang trong xe, một nửa người còn ở ngoài, tay nắm chắc cửa xe: "Vậy cậu đi đâu?"

Bách Thiên Hành không lắm lời vô nghĩa: "Hoặc là lên xe, hoặc là xuống."

Cư Gia Tạ quyết đoán chọn lên xe.

Lốp xe dẫn động toàn bộ bốn bánh ma sát ra tiếng rít chói tai, thân xe lấy tốc độ cực nhanh lái khỏi vị trí đỗ, Cư Gia Tạ mau chóng thắt đai an toàn lên, nâng tay nắm chặt tay cầm trên trần xe, khẩn trương nhìn đằng trước: "Đã nói rồi đấy, không đua xe!"

Bách Thiên Hành một tay nắm vô lăng, tay rảnh kia bấm phím voice của di động, ném điện thoại lên bảng điều khiển ô tô: "Gọi điện cho anh vợ."

Voice từ di động: "Đang gọi điện thoại cho "Anh vợ"."

Cư Gia Tạ quay sang, anh vợ?

Trong tải âm thanh của xe truyền đến tiếng tút tút quay số, không bao lâu sau điện thoại thông.

Tống Hữu: "Có rắm mau đánh, ông đây rất bận."

Bách Thiên Hành tiếp tục đánh lái, thanh âm không chút phập phồng: "Quay VCR ở đâu, cho tôi địa chỉ."

Tống Hữu trực tiếp cúp máy.

Bách Thiên Hành lại ấn nút voice: "Gọi điện cho anh vợ."

Voice từ di động: "Đang gọi điện thoại cho "Anh vợ"."

Tống Hữu nghe rất nhanh, đang định mở miệng lại bị Bách Thiên Hành đánh gãy: "Cậu có thể chọn, hoặc là bây giờ tôi trực tiếp đến hỏi Giang Trạm chuyện nhà cậu ấy."

Trong điện thoại im lặng mấy giây, Tống Hữu chửi một câu, hung ác báo địa chỉ, cúp máy.

Bách Thiên Hành lái xe đến nút giao, tay lái đánh kịch về trái, trực tiếp quay đầu.

Cư Gia Tạ rốt cuộc phản ứng lại: Từ từ, giọng người anh vợ này sao mà giống sếp Tống của Alien thế?

Tới tiểu khu, đi đến ga-ra ngầm chuyên dụng cho khách, Tống Hữu đã đợi ở đó rồi.

Xe Bách Thiên Hành vừa mới đậu trong bãi, Tống Hữu kéo cửa xe ra ngồi vào ghế sau, không đếm xỉa đến ở đây còn thừa một người, trực tiếp mắng: "Bách Thiên Hành cậu bị gì vậy!?"

Bách Thiên Hành giật đai an toàn ra, giọng điệu không nhanh không chậm, nghe ra có vẻ khách khí đến bất ngờ: "Anh vợ đừng nóng, tôi chỉ hỏi chút chuyện, hỏi xong liền đi."

Nói xong ra hiệu Cư Gia Tạ ở ghế phó lái xuống xe.

Cư Gia Tạ rất có nhãn lực, tháo đai an toàn chuồn khỏi xe, đóng cửa xe lại chạy về phía thang máy, đúng lúc gặp Tiểu Trương đang chờ chỗ thang máy.

Tiểu Trương xuống dưới theo Tống Hữu, cũng đang chờ ông chủ, một bên chờ một bên gửi voice vào nhóm nhân viên: "Vào app dịch vụ di động, trước tiên đều đăng ký hết đi, sau đó tìm trong trang chủ cổng vào đánh chiếm BXH của Cực hạn thần tượng."

Tiểu Trương: "Sau khi vào kênh đánh bảng của Cực hạn thần tượng là có thể bình chọn, cứ ba tiếng bình chọn một lần, mỗi ngày nhiều nhất tám lần."

Tiểu Trương: "Toàn bộ bình chọn cho Giang Trạm hạng nhất."

Cư Gia Tạ chậm rãi quay đầu.

Tiểu Trương: "Mỗi lần bình chọn xong, chụp ảnh màn hình ở trong nhóm, chờ hai tuần qua đi tôi sẽ tính riêng phần thành tích cống hiến này cho mọi người vào tiền thưởng cuối năm."

Nói xong quay đầu nhìn lại Cư Gia Tạ, di động còn đưa bên miệng:"Vất vả cho mọi người."

Cư Gia Tạ: "?"

Tiểu Trương: "?"

Cư Gia Tạ: "??"

Tiểu Trương: "??"

"Cậu là..... " Cư Gia Tạ rất nhanh đoán ra: "Ông chủ cậu là sếp Tống?"

Tiểu Trương cũng sáng tỏ rất nhanh: "Ông chủ anh là ảnh để Bách?"

Cư Gia Tạ gật đầu, khách sáo đưa tay: "Hạnh ngộ." Tiểu Trương chìa tay: "Hạnh ngộ." Hai người bắt cái tay xã giao hai bên đều chẳng có thành ý gì.

Bắt tay xong, chẳng ai nhìn ai, tự đứng một bên thang máy.

Thân thiện? Đùa gì vậy? Thái độ giữa các ông chủ chính là thái độ giữa các trợ lý. Hai vị trong xe kia đều hận không thể mày chết tao sống, bọn họ không phốt nhau ngay trước mặt đã là khách khí rồi.

Bên trong xe.

Tống Hữu lúc nhắc đến Giang gia biểu hiện có chút buồn bực: "Không có gì hay để nói, nếu cậu đã biết cả rồi còn hỏi cái gì. Ba mẹ Giang Trạm mất từ lâu, công ty nhà nó cũng phá sản từ sớm, xuất ngoại chính là để chữa bệnh cho dì, thế đã được chưa?"

Tống Hữu ngồi ở ghế sau, đường nhìn đặt tại ghế trước: "Tôi cũng cảm phiền cậu, đừng đi hỏi Giang Trạm, người kiêu ngạo như nó sẽ không muốn đào lại vết sẹo khi ấy trước mặt ai cả."

"Vì sao lúc trước không nói?" Giọng của Bách Thiên Hành từ đằng trước truyền tới, nghe có vẻ cực kỳ bình tĩnh: "Tính hướng so với những điều này còn quan trọng hơn?"

Thà rằng nói cho y biết Giang Trạm thích con trai, cũng không nói những năm qua Giang Trạm đã trải qua những chuyện gì?

Tống Hữu vừa nghe liền nổi khùng: "Mẹ kiếp, họ Bách kia, cậu rõ ràng chút đi, lấy sự kiêu ngạo của Giang Trạm nó sẽ không muốn những chuyện này bị người khác đào ra được chứ? Không nên nói một chữ tôi cũng không nói, tôi chỉ chọn thứ có thể nói để nói ra, cậu cho rằng tôi dựa vào cái gì nói xu hướng tính dục của Giang Trạm cho cậu? Còn chẳng phải bởi vì tôi nhìn ra trước kia Giang Trạm đã có chút thích cậu? Không dựa vào cái này sao tôi phải chủ động liên hệ cậu? Cậu có là cái thá gì với tôi?"

Tống Hữu: "Tôi gạt cậu đây chính là giúp Giang Trạm bắt đầu cuộc sống mới, tôi có nghĩa vụ gì phải nói cho cậu biết những chuyện này?"

Tống Hữu: "Nếu cậu muốn biết hỏi tôi làm cái gì? Đi mà hỏi tên bạch liên hoa họ Diêu kia đi, lúc tôi với Giang Trạm rạn nứt nó còn có mặt đó, biết được so với tôi không chênh lệch bao nhiêu đâu!"

Nói xong liền muốn xuống xe, cửa xe lại bị khóa mất rồi.

Tống Hữu: "Bách Thiên Hành!"

Bách Thiên Hành từ đầu đến cuối dựa vào ghế lái không hề động đậy, Tống Hữu vừa gào lên một cái, y ấn nút giải khóa cửa xe, xoay người quay đầu lại, nâng lên đôi mắt đỏ sậm.

Vô cùng hiếm gặp, trong cặp mắt kia không có chút xíu nào cảm xúc dư thừa, lãnh tĩnh đến khác thường.

Bách Thiên Hành cũng cực kỳ hiếm thấy mà vào lúc đối mặt Tống Hữu, không có trào phúng, không có lạnh mặt.

Y chỉ nói cho Tống Hữu biết: "Ekip chương trình đã biết tình huống gia đình Giang Trạm rồi."

Cơn giận ngút trời của Tống Hữu lập tức bị dập tắt trước thái độ thương lượng của Bách Thiên Hành-- Về Giang Trạm, hai con người vốn không có giao tình thậm chí đã sinh ra một loại ăn ý hiểu ngầm. Vũ khí cũng có thể tạm thời buông xuống.

Tay đẩy cửa xe của Tống Hữu thu về, một lần nữa ngồi trở lại ghế, duỗi chân bắt chéo ngẫm nghĩ, trầm giọng nói: "Biết thì biết thôi, vốn cũng không mong chờ có thể giấu được ekip." Dừng một chút, "Giấu được người xem trong chương trình là được rồi."

Bách Thiên Hành: "Giấu không được."

Tống Hữu: "Giấu được."

Bách Thiên Hành: "Giấu không được."

Tống Hữu: "Giấu được!"

Bách Thiên Hành không thể không nhắc nhở: "Đây là giới giải trí."

Ở giới giải trí, mặt ngoài có thể giấu thì đã sao, trước giờ chưa từng có bức tường nào không kẽ hở, chỉ cần nhiều người biết, sớm hay muộn gì cũng sẽ cho hấp thụ ánh sáng.

Giang Trạm bây giờ xếp hạng nhất trong show tuyển tú đang hot nhất kỳ nghỉ hè này, lưu lượng, nhiệt độ, tỉ lệ cho hấp thụ ánh sáng đều rất đáng chú ý.

Hôm nay hắn chính miệng thừa nhận cha mẹ đều đã không còn, có thể buổi tối, có thể là ngày mai ngày mốt, thậm chí có thể chưa cần đến mấy giờ đồng hồ, tin tức đã bị người truyền ra ngoài.

Thiên chi kiêu tử của sân khấu tuyển tú thì ra cửa nát nhà tan, cha mẹ song vong.

Nhiều nội dung bùng nổ, nhiều người muốn tìm cơ hội phơi ra, dẫn dắt lưu lượng, giành lấy sự chú ý, cọ nhiệt, ăn bánh bao tẩm máu người.

Đến lúc đó dư luận lên men, ai có thể cam đoan khống chế được tình hình? Giang Trạm lại phải đối mặt với động tĩnh ồn ào huyên náo này như thế nào đây?

Những điều ấy cũng không phải một cái VCR là có thể che giấu được.

Tống Hữu buồn bã nói: "Xem ra chỉ có thể để ảnh để Bách cậu come-out dời đi chút lực chú ý của công chúng."

Bách Thiên Hành lẳng lặng nhìn Tống Hữu một cái, theo bản năng nói kháy: "Tình yêu và hôn nhân của hào môn cũng là dưa mà quần chúng phổ thông thích."

Tống Hữu trừng đằng trước: "Đây chính là chân ái của cậu đấy hả?"

Bách Thiên Hành lườm ghế sau: "Tình bạn của cậu?"

Tống Hữu ngồi thẳng dậy, không đếm xỉa gì: "Thôi vậy đi, vẫn để tôi thôi, come out, series tình yêu và hôn nhân nhà hào môn, bây giờ tôi liền nói với mẹ tôi, tôi muốn ra nước ngoài kết hôn với Giang Trạm." Nói xong bật cửa chạy lấy người.

Bách Thiên Hành xuống xe theo: "Anh vợ, bình tĩnh một chút, nói câu này đã."

Tống Hữu giận dữ quay đầu: "Phải làm cho rõ, ai là anh vợ cậu? Tôi là tình địch cướp người với cậu!"

Bách Thiên Hành: "VCR trên lầu quay được bao nhiêu rồi?"

Tống Hữu: "Cậu quản được à?"

Bách Thiên Hành: "Cậu phải nhìn rõ hiện thực, mấy chữ come out, hào môn, tình yêu và hôn nhân này bây giờ chỉ có "hào" là có liên quan đến cậu." (hào = có tiền có thế)

Hai người vừa khịa nhau vừa đi đến thang máy.

Cư Gia Tạ quay đầu: "Ông chủ."

Tiểu Trương xoay người: "Sếp Tống."

Bốn người cùng nhau vào thang máy.

Tống Hữu tiếp tục mắng Bách Thiên Hành: "Không ai muốn mời cậu đến nhà tôi! Phắn!"

Bách Thiên Hành vẻ đứng đắn ung dung mà trơ mặt ra: "Muốn quay VCR, sẽ không chỉ có một mình cậu chứ!"

Tống Hữu: "Đúng, không sai, còn có mẹ tôi! Chờ tôi với Giang Trạm ra nước kết hôn, mẹ tôi chính là mẹ của Giang Trạm!"

Bách Thiên Hành: "Ồ, mẹ chúng ta ở đây."

Cư Gia Tạ & Tiểu Trương: "???"

Tống Hữu kinh ngạc: "Bách Thiên Hành cậu còn có thể không biết xấu hổ như vậy?"

Đỏ sậm trong đáy mắt Bách Thiên Hành dần tan, khôi phục như thường, y cười cười điềm tĩnh nói: "Em gọi anh một tiếng anh vợ, mẹ anh không phải chính là Giang Trạm à, mẹ Giang Trạm đương nhiên cũng là mẹ em."

Tống Hữu & Tiểu Trương: "????"

Cư Gia Tạ lẳng lặng giơ tay che mặt: Fuck, ông chủ mình lại không làm người.

Chờ thang máy tới tầng trên cùng, Tống Hữu căn bản không ngăn được Bách Thiên Hành, cửa thang máy vừa mở ra chính là sảnh biệt thự, Bách Thiên Hành liền cao giọng hô: "Mẹ!"

Tống Hữu: "?!!!"

Tống Hữu giơ tay túm lấy người: "Được rồi, tôi nghe cậu nói! Cậu muốn nói gì?"

Bách Thiên Hành quay đầu nhìn Tống Hữu, vươn tay, lòng bàn tay ngửa lên trên: "Hợp tác chứ?"

Vẻ mặt Tống Hữu ẩn nhẫn lại ghét bỏ, thế nhưng chẳng có biện pháp, còn không phải đều là vì Giang Trạm? Anh nâng cánh tay vỗ một cái lên lòng bàn tay Bách Thiên Hành như tên côn đồ: "Hợp!"

Bên cạnh, Tiểu Trương và Cư Gia Tạ im lặng đối diện, cười cười với nhau thân thiện, dối trá bắt tay một lần nữa: "Ôi chao, hạnh ngộ." "Hạnh ngộ hạnh ngộ."

Lúc Giang Trạm đi ra khỏi phòng họp, cảm thấy vẫn ổn.

Vốn hắn cũng cho rằng mình sẽ rất kiêng dè, mà nói ra rồi mới phát hiện, thì ra nói mấy chữ "Ba mẹ tôi đều đã không còn" này, rất đơn giản, phản ứng kinh ngạc của tổ đạo diễn hắn xem ở trong mắt, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Lúc đi ra, Tề Manh còn giải thích với hắn, cảm thấy đã nhắc đến đề tài làm hắn đau lòng.

Giang Trạm cảm thấy cũng vẫn ổn, hắn bình tĩnh hơn so với mình dự liệu rất nhiều.

Quay về phòng huấn luyện, hết thảy như thường, chỉ là chủ đề giữa các thực tập sinh hôm nay liên quan nhiều hơn về cha mẹ gia đình.

"Cũng không biết VCR này quay những gì."

"Quay mẹ cậu bóc phốt cậu rảnh rỗi không có việc gì ở nhà moi chân?"

"Đi chết đi."

"Ba mẹ tôi đều chưa thấy sự đời bao giờ, không biết nhìn ống kính có bị luống cuống hay không."

"Yên tâm, quay cái VCR cổ vũ động viên cho con trai mình thì sẽ có tự tin thôi, sẽ không luống cuống."

"Ah, tôi đã lâu lắm rồi không gặp mẹ."

"Mẹ cậu làm gì vậy?"

"Mẹ tôi mở cửa hàng, chính là loại cửa hàng len đan ở trong đô thị đại học đó, mùa đông bán len, mùa hè đóng tiền thuê ngắn hạn để bán lương bì cho người ta."

"Bị cậu nói phát thèm, tôi muốn ăn lương bì."

Đề tài có liên quan đến cha mẹ người nhà, mọi người bất kể thế nào cũng có cái để trò chuyện, sự trầm mặc khác thường đặt trong này có vẻ càng đột ngột.

VJ lão sư trong phòng huấn luyện vẫn luôn đặc biệt chú ý đến hắn, lại đột nhiên được báo tin, đoạn này nói về Giang Trạm không cần quay nhiều.

Không có ống kính, Giang Trạm lại càng lặng lẽ hơn.

Kỳ Yến, Trình Thần cùng phòng huấn luyện còn hỏi hắn: "Anh làm sao vậy?"

Giang Trạm: "Không sao."

Trình Thần: "Có phải cơ thể khó chịu không? Gần đây mệt mỏi quá à?"

Giang Trạm lắc đầu.

Bành Tinh mò lấy bình nước, vừa uống vừa nói: "Anh, mẹ anh......" Mới nói được ba chữ đã bị Ngụy Tiểu Phi Tùng Vũ che miệng kéo phắt đi.

Bành Tinh: "Ưm? ưm? ưm?"

Trình Thần với Kỳ Yến cũng phát hiện ra không đúng, liếc nhau, lặng yên không một tiếng động lui đi.

Mấy chàng thanh niên đều tụ tập ở cầu thang, VJ lão sư nâng máy móc muốn đi theo, bị Chân Triều Tịch che ở ngoài lối thoát hiểm.

Đầu óc Bành Tinh còn chưa ngẫm kịp: "Các cậu bắt cóc hả."

Tùng Vũ đá cho một phát, đóng micro, chửi: "Ông ngu chết đi được!"

Bành Tinh chớp mắt mấy cái: "Làm gì?"

Phí Hải bọn họ đều đang ngắt micro: "Chẳng lẽ ông vẫn không phát hiện sao, lúc tụi mình tán gẫu về VCR tán gẫu về ba mẹ tán gẫu người nhà, Trạm ca đều không nói nhiều."

Chân Triều Tịch: "Người bình thường tinh thực tốt nhất, cái gì cũng có thể tán gẫu, hôm nay rất khác thường."

Kỳ Yến: "Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?"

Trình Thần: "Có thể xảy ra chuyện gì? Ba mẹ ly dị ư, này cũng không hề gì mà."

Ngụy Tiểu Phi: "Không giống."

Mấy người liếc nhau, đều bắt đầu nghĩ về hướng tệ nhất.

Phí Hải: "Sẽ không phải là....."

Từ Bồi Bồi: "Phi phi phi, đừng nghĩ chuyện không tốt! Đều đừng nghĩ bậy!"

Phòng huấn luyện thoáng cái trống vắng, Giang Trạm ngồi trên một chiếc bàn dựa sát tường, cong gối ôm chân.

Hắn hơi xuất thần, khom lưng, cằm đệm trên đầu gối, cách đó không xa vừa vặn có một chiếc máy quay cố định trên tường, ống kinh ghi lại được vẻ mặt ngẩn người của hắn rõ rành rành.

Hậu trường staff nhìn máy theo dõi đúng lúc trông thấy một màn như vậy, điều khiển phóng to hình ảnh, đặc biệt quan sát trong chốc lát--

Giang Trạm giữ nguyên tư thế, một mực ngẩn người, ngồi được vài phút đột nhiên hít hít cái mũi, chóp mũi dùng sức cọ tới cọ lui trên cánh tay.

Hai staff quan sát máy theo dõi đều thở dài-- tình huống trong nhà Giang Trạm, ekip chương trình từ trên xuống dưới cơ bản đã biết hết rồi.

"Trạng thái vậy sẽ ảnh hưởng đến trận chung kết sau này đó? Nói cho đạo diễn không?"

"Nói đi, tôi cảm thấy bây giờ cậu ấy không thích hợp huấn luyện, tốt nhất là nghỉ ngơi một chút."

Kết quả sự an bài nghỉ ngơi của đạo diễn, là bảo Giang Trạm xuống lầu.

Giang Trạm: "Xuống lầu?"

Staff đến thông báo cho hắn: "Đúng vậy, Mentor Bách trở lại rồi, đang ở dưới lầu chờ cậu." Nói xong liền đi, ngay cả VJ cũng không sắp xếp đi theo.

Giang Trạm rời khỏi phòng huấn luyện, trước khi đi thang mấy xuống lầu gọi video cho Bách Thiên Hành.

Vừa kết nối, Giang Trạm đã cười nhạo với điện thoại: "Thầy Bách ngài rốt cuộc cũng về rồi."

Di động bây giờ có điểm không tốt, video đều tự cài filter, sau khi qua màng lọc một chút đỏ bừng nơi đáy mắt căn bản không thấy rõ, dù vậy, Bách Thiên Hành cũng nhìn ra được trạng thái của Giang Trạm không đúng-- tầm mắt của hắn dao động trái phải, trông như vừa nhìn video vừa nhìn đường, mà thật ra đang tránh nhìn vào màn hình.

Bách Thiên Hành bất động thanh sắc: "Mau xuống dưới, ngoài cổng đều là fans."

Giang Trạm ấn phím thang máy: "Có gara không ngồi lại đi đợi ngoài cổng?"

Giọng điệu Bách Thiên Hành lười lười: "Đúng đấy, chờ bị chụp."

Giang Trạm: "Lại muốn quang minh lỗi lạc?"

Bách Thiên Hành: "Ừ, nếu cậu không muốn quang minh lỗi lạc, muốn trực tiếp công khai cũng được."

Một câu chọc cười hai người.

Hồi đầu tuyển tú, dưới tòa ký túc xá cũng là Bách Thiên Hành lái xe chờ ở cổng, hai người gọi video đùa giỡn nhau.

Chỉ chớp mắt, tuyển tú còn lại có hai tập, vẫn là Bách Thiên Hành lái xe chờ dưới lầu, hai người gọi video đùa giỡn.

Thang máy tới nơi, Giang Trạm phì cười: "Cúp đây, tôi vào thang máy, chờ tí nhé."

Bách Thiên Hành ngồi trong xe, nhìn màn hình: "Không sao, thiên hoang địa lão tôi cũng chờ."

Giang Trạm cười khẽ: "Học ở đâu lời âu yếm phèn kinh."

Cúp video, Giang Trạm vào thang máy, hắn cái gì cũng không mang, chỉ có người, chỉ có một cái di động, hai tay trống trơn, cũng như tâm tình của hắn giờ phút này.

Hắn cũng không ngốc, thấy thực tập sinh đều lảng tránh, staff, VJ lão sư cũng không đi theo, liền biết tình huống của hắn hẳn là đã lan rộng khắp Cực Hạn rồi.

Bách Thiên Hành...... hẳn là cũng biết rồi.

Chuyện này không sao cả, Giang Trạm nói với chính mình, Bách Thiên Hành sớm hay muộn cũng phải biết.

Nhưng sự kiêu ngạo của Giang Trạm không cho phép bản thân ủ rũ thất bại như vậy, trong lúc thang máy xuống dưới, hắn tính toán điều chỉnh tâm tình, đáng tiếc cảm xúc hôm nay giống như một xô gỗ đổ đầy cát, có đem xô hướng về mặt nước như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn sẽ chìm xuống đáy.

Lúc sắp tới tầng một, Giang Trạm nặng nề thở dài, thôi, cứ vậy đi.

Tới đại sảnh tầng một, hắn hỏi xin staff cái khẩu trang.

Staff khẩn trương quá mức nhìn hắn, vừa lấy khẩu trang vừa nhỏ giọng hỏi: "Cần mũ không?"

Giang Trạm cười cười: "Khẩu trang là được rồi."

Đeo khẩu trang đi về phía cửa, vừa mới lộ diện, tiếng thét chói tai ngoài tòa nhà liền réo lên không ngớt.

Bách Thiên Hành xuống xe, đi tới đón.

Tầm mắt Giang Trạm từ ánh nắng nóng rực chói mắt ngoài tòa nhà dịch chuyển đến đội ngũ tiếp ứng cách đó không xa, lại chuyển đến người đàn ông đang đi về phía mình.

Tiếng hết rầm rộ ngày hè nháy mắt bị ngăn cách, khoảnh khắc Giang Trạm nhìn thấy Bách Thiên Hành, cái gì cũng không còn nghe thấy không còn nhìn thấy, chỉ có người đàn ông trước mắt mà thôi.

Bách Thiên Hành đi đến trước mặt, sự chống chọi trong đáy lòng Giang Trạm chớp mắt đã biến mất hoàn toàn, để tùy ý cho xô cát ấy càng lúc càng chìm sâu.

Hắn nâng đôi mắt ửng đỏ đằng sau lớp khẩu trang, nói rất nhẹ nhàng: "Bách Thiên Hành."

Bách Thiên Hành lẳng lặng nhìn hắn.

Giang Trạm: "Tôi không còn nhà nữa rồi."

Hết chương.