Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 70




Nơi <Không đường truy đuổi> lấy cảnh nằm ở một thành phố cấp huyện dưới Côn Minh, lúc đoàn phim vừa mới tới, dân bản xứ thấy náo nhiệt đều muốn xem thử thứ mới mẻ, nhưng lấy cảnh lại nằm trên núi, mọi người chen nhau đến đây ngoài người ra vẫn toàn là người, cũng không nhìn thấy đại minh tinh gì đó, chưa được mấy ngày mọi người đã giải tán rồi.

Trong thực tế, theo đuổi ngôi sao, quen biết ngôi sao, trong đại đa số quần chúng bình thường không chiếm được bao nhiêu.

Nếu là đến địa phương nào có nhiều người già, người thi tuyển tú được biết đến nhiều đang gặp thời giống như Giang Trạm, còn có thể không đeo khẩu trang nghênh ngang mà đi đường.

Mà nếu như đi xem triển lãm hoa đăng vào một đêm không phải cuối tuần ở một thắng cảnh nhỏ của địa phương, ngay cả khẩu trang cũng không cần đeo.

Lúc Giang Trạm xoát vé tiến vào khu thắng cảnh, kinh phục Bách Thiên Hành có thể tìm được nơi như thế này.

Xung quanh tất cả đều là các cụ ông cụ bà chạng vạng ra ngoài tản bộ, còn có cha mẹ đẩy xe đẩy em bé, mang con ra ngoài xem đèn.

Màn đêm chuyển từ mỏng manh sang dày đặc, sự trang nghiêm của đền chùa cổ kính Phật tháp hòa cùng dòng người di chuyển, ánh đèn trong gió đêm nhẹ nhàng mát mẻ, giống như đom đóm đêm hè.

Giang Trạm sau khi về nước chưa bao lâu đã tham gia tuyển tú, trải qua đều là cuộc sống tập thể với hình thức khép kín, đã rất lâu rồi chưa ra ngoài đi dạo như vậy.

Đặc biệt là buổi tối, vĩnh viễn đều là nhảy, huấn luyện, không ở phòng học thì là ở ký túc xá.

Đã quen với tường vây bốn phía, ánh trăng cũng là nhìn thấy từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Bỗng nhiên thân thể ở ngoài trời đất bao la, xung quanh đều là người, trong lúc nhất thời lại có chút không quen cho lắm.

Cái tốt là, căn bản không ai nhìn bọn họ cả, cụ ông cụ bà mang theo bình nước phe phẩy cái quạt, nào ai liếc thêm lấy một cái đâu.

Giang Trạm cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng, vào cửa chính là một dãy hoa đăng, hắn cũng giống như tất cả các du khách khác, giơ di động chụp hai tấm.

Bách Thiên Hành đứng bên cạnh: "Không biết thầy P thần lát trở về có phải lại muốn đổi ảnh đại diện không."

Giang Trạm chụp xong, đi dọc theo tuyến đường chính của thắng cảnh: "Thầy Bách đừng đăng Weibo nữa là được, 40 tệ một tấm vé vào cửa, app vé đôi 75 tệ, trở về sẽ lại bị nói là phá sản."

Bách Thiên Hành đi ở bên cạnh: "Phá sản thì phá sản, tôi có fan, fan của tôi chỉnh sửa ảnh cũng có thể nuôi sống tôi."

Giang Trạm xì một tiếng: "Sáu đồng một bát tào phớ, để fan của cậu ngày ngày mời cậu ăn sao."

Hai người đến giờ vẫn chưa đâm thủng câu chuyện về P đồ.

Giang Trạm không nói, Bách Thiên Hành cũng không hỏi, nhưng song phương trong lòng đều rõ ràng.

Mà so với việc Giang Trạm đối với đề tài này im thin thít, thì biểu hiện không hỏi nhiều của Bách Thiên Hành chính là tôn trọng đối với sự im lặng này.

Bởi vì y quá hiểu Giang Trạm, chẳng những hiểu, còn sẵn lòng thuận theo.

Chỉ cần một ngày Giang Trạm còn chưa đề cập tới, y có thể một ngày không hỏi.

Dù sao quá khứ 2516 ngày kia, đã bởi vì sự xuất hiện của P đồ mà ý nghĩa trở nên hoàn toàn khác biệt.

Trăm mối rối bời sau khi biết chân tướng, cũng không phải dăm ba câu là có thể biểu đạt, không nói, lẳng lặng lắng đọng dưới đáy lòng, yêu thích càng trở nên tha thiết hơn.

Bách Thiên Hành những ngày gần đây tâm tình cũng là mỗi ngày lại tốt hơn một ngày, Giang Trạm nói bản thân không giống hai chữ Kẹo bông, nhưng Bách Thiên Hành lại cảm thấy, có một số người rõ ràng ngọt không chịu được, ngọt mà không tự biết.

Chẳng những ngọt, lại còn đáng yêu, hoa đăng tạo hình động vật quấn ven đường khu thắng cảnh, cũng phải giơ điện thoại lên chụp từng cái mới chịu.

Lúc chụp bởi vì gặp phải vấn đề độ cao của góc chụp chiếc đèn, còn phải tách chân ra làm trung bình tấn ngồi chồm hổm xuống chụp, chụp xong một cái lại chụp tiếp cái nữa, đúng chuẩn du khách phổ thông.

Bách Thiên Hành khoanh hai tay đứng một bên chờ, nhóm khách bầu bạn tới lui ngang qua người trong bóng đêm.

Thấy Giang Trạm ham thích ảnh du lịch như thế, Bách Thiên Hành hỏi hắn: "Muốn chụp cho cậu không?"

Giang Trạm nghiêm túc nói: "Tối quá, chụp đèn là được rồi."

Chụp xong nói: "Đi thôi."

Phía trước, là một đường hoa leo nho nhỏ dài hai mươi mét, tới tới lui lui toàn là người, trên đỉnh cao cao dựng tán lều, bên trên treo từng chùm từng chùm hoa giả sáng đèn rủ xuống, liếc nhìn một cái, tựa như mặt dây chuyền bạc.

Nhóm các cô các dì giơ di động chụp ảnh quay video, Giang Trạm cũng chụp, chụp cảnh xong còn quay lưng lại với đường hoa dây leo này, ỷ vào vóc dáng cao, giơ điện thoại lên, chụp cho mình cùng với con đường hoa nho nhỏ đông đúc n tấm ảnh.

Bách Thiên Hành tiếp tục chờ ở một bên.

Giang Trạm chụp xong chính mình, giơ di động lên: "Thầy Bách ơi."

Bách Thiên Hành đi qua, Giang Trạm nhanh chóng chụp cho y vài tấm: "Được rồi, đi thôi."

Hai người đi dọc theo đường hoa dây nhỏ tiến về phía trước.

Bách Thiên Hành: "Chụp cho người khác mà chụp như thế?"

Giang Trạm: "Chụp cho cậu mới chụp như thế đó."

Bách Thiên Hành: "Tôi có gì khác với những người khác?"

Giang Trạm đương nhiên: "Người khác sẽ không mất kiên nhẫn, còn có thể phối hợp màn ảnh, cậu sẽ không nhé."

Trước kia lúc đi học cũng vậy, Giang Trạm có khoảng thời gian mê chụp ảnh, mang máy ảnh đến trường học, thầy cô, bạn học, phong cảnh vườn trường chụp các kiểu, chụp những người khác đều không sao cả, chụp đến Bách Thiên Hành, vĩnh viễn là mặt thối.

Giang Trạm cảm khái: "Có lần nào chụp cậu mà không phải lấy tốc độ nhanh nhất bấm cửa trập." Bấm chậm, chẳng tìm thấy người trong màn ảnh nữa rồi.

Bách Thiên Hành: "Máy ảnh của cậu lại chẳng phải chụp mỗi tôi."

Giang Trạm: "Chỉ chụp cậu thì cậu liền phối hợp?"

Bách Thiên Hành: "Đúng, chỉ chụp tôi tôi liền phối hợp ngay."

Giang Trạm lúc này mới phản ứng lại được, thì ra khi đó mất hứng là bởi vì thế này đây.

Cả hai đúng lúc đi đến điểm ngắt quãng của con đường dây hoa nho nhỏ.

Bách Thiên Hành bắt lấy cái tay đang cầm điện thoại của Giang Trạm, cánh tay dán cánh tay, giơ lên trước mặt hai người.

Giang Trạm kinh ngạc, chưa lấy lại tinh thần, lòng bàn tay Bách Thiên Hành đã dán lên mu bàn tay hắn, lấy ngón cái của hắn đi giải khóa vân tay.

Di động nháy mắt sáng lên, trong màn hình, hoa đăng trên đỉnh đầu từ bạc biến thành xanh, phảng phất như đặt mình trong dòng nước chảy.

Giang Trạm lúng ta lúng túng quay đầu, trong con ngươi lay động ánh sáng đom đóm xanh, Bách Thiên Hành đứng đằng sau hắn, cánh tay dựa bên cánh tay, vai với vai cùng kề, tư thế nửa ôm lấy.

Ấn xuống nút chụp, album ảnh trong di động đã ghi lại hoàn chỉnh một khoảnh khắc này.

Chụp ảnh xong, Bách Thiên Hành đổi một bên tay, nắm lấy cổ tay Giang Trạm, hai người cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.

Hoa đăng trên đỉnh đầu từ xanh chuyển sang hồng, từ hồng biến thành đỏ, rọi lên gương mặt, che giấu đi lỗ tai đang dần dần đỏ thấu của Giang Trạm.

Hắn quay đầu lại liếc Bách Thiên Hành một cái, Bách Thiên Hành cũng quay đầu, ánh nhìn lộ ra từ dưới vành mũ.

Giang Trạm tự đáy lòng khen một câu: "Lá gan to thật."

Bách Thiên Hành cong cong khóe môi, nói trong đám người tới lui: "Quang minh lỗi lạc."

Giang Trạm: "Không sợ bị chụp?"

Cái tay đang vòng lấy cổ tay của Bách Thiên Hành niết niết, bụng ngón nhè nhẹ cọ cào: "Chụp được thì nói người đông quá, nắm lấy cổ tay để ngừa đi lạc."

Vẻ mặt Giang Trạm dần biến đổi: "Vậy hiện tại cậu đang làm cái gì?"

Một con đường hoa, có người đi nam, có người đi bắc, xung quanh đều là người, người chen chúc người.

Lúc sắp đến điểm cuối, trong đám người, cái tay nắm lấy cổ tay Giang Trạm của Bách Thiên Hành từ từ trượt xuống, lòng bàn tay dán vào một chỗ, nắm lấy.

Làm gì ư?

Bách Thiên Hành dắt Giang Trạm đi ra khỏi đường hoa, chìm trong bóng đêm: "Không làm gì cả, đã nói rồi, hẹn hò."

Tiếng tim đập của Giang Trạm truyền tới màng nhĩ, tất cả các giác quan đều nằm trên hai bàn tay nắm lấy nhau, lòng bàn tay cậu ấy có chút lạnh, nhiệt độ từ lòng bàn tay Bách Thiên Hành xuyên qua lớp mồ hôi mỏng mang theo ẩm ướt lan sang phía hắn.

Bóng đêm là một thứ gì rất tốt, chặn lại ánh sáng, che đi tầm mắt, còn che giấu cả lòng dạ rối bời của một số người.

Giang Trạm xuất thần nghĩ: Không phải lá gan Bách Thiên Hành lớn, là hai người bọn họ cùng nhau lớn mật.

Đi được một đoạn đường, Bách Thiên Hành quay đầu lại, hỏi: "Lòng bàn tay cậu sao nóng bỏng thế?"

Giang Trạm trên con đường mờ tối trừng y: "Đừng kiếm cớ nói chuyện."

Bách Thiên Hành khẽ cười.

Lại đi một đoạn nữa, Bách Thiên Hành hỏi hắn: "Bây giờ có cảm thấy ngọt không?"

Giang Trạm mạnh miệng: "Không ngọt. Đi mệt rồi, muốn uống nước."

Trong khu thắng cảnh có quầy hàng di động, hai người đi qua mua nước.

Quầy hàng ở ngay cạnh đèn đường, ánh đèn trong tiệm nhỏ vừa sáng vừa tỏ.

Bách Thiên Hành quét mã QR trả tiền, bác gái chủ tiệm nhìn chăm chú dưới vành mũ y vài bận, không có không biết ngại mà đi trực tiếp hỏi, đành lặng lẽ hỏi Giang Trạm: "Bạn cháu trông quen mắt quá nha, có phải biểu diễn trên truyền hình không? Gọi là cái gì mà mà mà, ài, bác nhất thời không nhớ ra."

Giang Trạm nghẹn cười: "Không có ạ, bác à, bác nhận nhầm rồi."

Bác gái: "Không phải sao, bác thấy giống lắm mà."

Giang Trạm nhây một chút: "Đúng đúng đúng, trước kia cũng có người bảo cậu ấy giống ngôi sao đó ạ."

Mua nước xong, rời khỏi quầy hàng.

Giang Trạm đi đằng trước, ngửa đầu uống nước, đường cong cổ thon dài dưới ánh đèn nhu hòa.

Bách Thiên Hành đi bên cạnh, ánh nhìn vẽ theo trên tầng sáng nhu hòa ấy, y vặn chặt nắp chai, quay người về quầy hàng, hỏi bác gái: "Có bán kẹo không ạ?"

Bác gái: "Chỗ bác chỉ có kẹo cao su thôi, còn có loại kẹo cứng vị trái cây này nữa. Cháu muốn loại nào?"

Giang Trạm uống nước xong, quay đầu lại, Bách Thiên Hành đã mua kẹo trở về.

Giang Trạm ném chai rỗng vào thùng rác: "Mua gì thế?"

Bách Thiên Hành: "Há miệng."

Một viên kẹo bỏ vào trong miệng.

Vị chua ngọt đậm đà tan ra trong miệng.

Bách Thiên Hành lại hỏi lần nữa: "Ngọt không?"

Giang Trạm thầm nghĩ cậu dỗ trẻ con đấy à: "Ngọt."

Bách Thiên Hành cũng bóc một viên bỏ vào trong miệng, vứt bình nước cùng giấy gói kẹo, kẹo còn lại thì nhét vào trong túi áo, đưa tay nắm lấy Giang Trạm.

Hoa đăng dọc theo khu thắng cảnh một đường hướng thẳng vào trong, đi đến bên trong, nhiều người, hoa đăng nhiều, ánh sáng càng mờ mịt hơn.

Bách Thiên Hành dắt tay không hề kiêng dè, một tay bóc kẹo, đút cho Giang Trạm.

Lá gan của Giang Trạm lúc nào cũng có thể theo kịp tiết tấu, có người tùy ý làm bậy như vậy, hắn cũng không thể rụt rè.

Bách Thiên Hành lại đút kẹo tiếp, hắn liền dùng môi ngậm lấy viên kẹo, đầu lưỡi ấm nhuận nhẹ nhàng đảo qua.

Đầu ngón tay Bách Thiên Hành bị đảo qua, bàn tay nắm Giang Trạm chợt siết chặt.

Giang Trạm "Ssh!" một tiếng, không sợ y, trở tay niết lại, hai người ở trong bóng đêm ngắt nhéo đùa giỡn lẫn nhau.

Lại nhéo vài cái, Giang Trạm nhai hết kẹo trái cây trong miệng, cổ họng dính nị hắng giọng một cái, nói: "Ngọt quá."

Bách Thiên Hành nhìn nhìn xung quanh, đều là đọi đèn cả, không có quầy bán nước.

Giang Trạm: "Đi chứ?"

Khu thắng cảnh không lớn, đã đi dạo đến điểm cuối rồi.

Bách Thiên Hành: "Đi thôi."

Hai người nắm tay cùng đi về.

Lúc lại đi qua đường dây hoa nhỏ một lần nữa, Bách Thiên Hành sửa nắm thành dắt, lòng bàn tay bao lấy cổ tay.

Y quay đầu nhìn Giang Trạm, có vài phần không vừa lòng, nhéo nhéo xương cổ tay: "Súp nồi sành cũng không đút béo được?"

Giang Trạm thành khẩn nói: "Anh hai ơi, không béo được, được chưa." Thanh âm dính nị, thông thông cổ họng: "Kẹo cậu mua ngọt quá."

Cánh tay Bách Thiên Hành nhẹ kéo một cái, hai người sánh vai kề bên, y sáp đến gần, cách một vành mũ, thấp giọng nói: "Bây giờ ngọt rồi?"

Giang Trạm giương mắt từ dưới vành mũ: "Ngọt chính là kẹo, chứ không phải tôi."

Ra khỏi đường hoa, không còn chìm trong bóng đêm nữa, Bách Thiên Hành buông lỏng cổ tay, nâng cánh tay quơ sau vai hắn một cái, sát lại bên tai Giang Trạm, giọng điệu khẳng định: "Là người ngọt mà."

Giang Trạm quay đầu lại, dùng bả vai huých y ra: "Sao tôi không cảm thấy ngọt."

Bách Thiên Hành cười một tiếng, không phản bác, không nói gì.

Ra khỏi khu thắng cảnh, Giang Trạm muốn đến quầy hàng nhỏ mua nước, bị Bách Thiên Hành một phen lôi đi mất.

Giang Trạm: "Tôi mua nước, ngọt quá."

Bách Thiên Hành nhét người vào trong xe: "Tôi biết cậu ngọt rồi."

Cửa xe đóng lại, Giang Trạm lấy lại tinh thần, phát hiện hai người đều ở ghế sau.

Hắn sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, thân thể Bách Thiên Hành đã ngả lại đây, trở tay nâng cằm hắn, hôn lên.

Gắn bó răng môi, hô hấp giao hòa, trong chớp mắt bị hôn lên ấy, Giang Trạm chỉ cảm thấy cả người đều bị vây trong tĩnh lặng, đầu lưỡi Bách Thiên Hành mang theo vị chua ngọt của đường trái cây, một mạch nạy mở vật cản, hội hợp với đầu lưỡi ngọt nị của hắn.

Hai vị ngọt hoàn toàn bất đồng, hơi thở giao thoa trộn lẫn với nhau.

Giang Trạm mới đầu bị đơ ra, lưng hắn dựa vào chỗ ngồi, cằm bị nắm, cổ bị ghìm, trong gắn bó môi răng tất cả đều là hơi thở cùng vị ngọt không thuộc về mình.

Hơi thở này tách rời vị ngọt nị của đường trái cây, mang theo cả chua tê từ đầu lưỡi đảo qua một cách cường thế, thân mật siết chặt gấp gáp làm cho Giang Trạm khẽ run rẩy theo bản năng.

Hắn vừa run, sức mạnh sau gáy trở nên thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve hắn.

Không gông xiềng nào có thể trói buộc hắn, chỉ cần hắn không nguyện ý, khẽ đẩy một cái thôi, nhất định có thể đẩy người tách ra.

Nhưng Giang Trạm không nhúc nhích, ngọt ngào này chua tê này làm cho hắn khẽ run, cũng khiến hắn trầm mê, giống như lại tiếp tục bị cuốn vào đám mây đã từng làm hắn thoải mái kia, cảm giác trong ngoài, đều là mềm mại.

Hắn còn hơi phát run, nhưng hoàn toàn không tự mình cảm giác được, dùng đầu lưỡi ngọt ngào khẽ khàng đáp lại chút một, được đến càng nhiều chua ngọt hơn.

Bách Thiên Hành ban đầu đem người nửa đè nửa ôm lấy, sau khi nhận thấy Giang Trạm có chút run rẩy, bèn rút bớt khí lực.

Y để Giang Trạm nằm dựa vào trong xe, đổ thân tới, càng thêm dịu dàng mà hôn môi, với ngọt ngào nồng nàn giữa môi trao, làm cho người hoàn toàn hòa tan.

Giang Trạm dựa trên ghế xe, người dần trượt xuống, trong sự run rẩy không tự chủ, cặp mắt ẩm ướt ửng đỏ.

Bách Thiên Hành nâng lên tầm mắt trong bóng đêm, chạm phải cặp mắt ửng đỏ mang theo tan vỡ ấy.

Giang Trạm nửa nằm, Bách Thiên Hành nằm sấp xuống, hôn khóe môi hắn: "Nếm qua rồi, ngọt."

Hết chương.