Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 67




"Bách Thiên Hành, cậu đưa Giang Trạm vào phòng này, tôi đưa Mập đi đằng trước. Đù má, đè chết tôi rồi, béo thành thế này đây."

Sau bữa liên hoan uống gục mất mấy tên, say thành bùn nhão như tên mập này tuyệt đối không thể về nhà, về chính là bố mẹ song kiếm hợp bích, chiêu đãi tiệc đòn roi.

Tống Hữu thuê mấy phòng ở chuỗi khách sạn cạnh nhà hàng, đem mấy đứa say không biết gì nữa tống hết sang đó.

Cân nhắc đến Hứa mập với Giang Trạm đều đã say đến độ bất tỉnh nhân sự, không thể không ai trông coi, anh với Bách Thiên Hành hợp lại, dứt khoát mỗi người lo một đứa.

Tống Hữu vốn dĩ muốn trông Giang Trạm, đá Hứa mập cho Bách Thiên Hành, kết quả Hứa mập rượu vào là nát bét, uống rượu xong cứ ôm lấy cổ anh kêu ông nội, Tống Hữu vô duyên vô cớ được đứa cháu trai béo mập, thắt lưng sắp bị đè gãy đến nơi, vừa khiêng vừa lôi người ra khỏi thang máy khách sạn.

Vừa mới quay đầu, Bách Thiên Hành nâng Giang Trạm tựa như nâng một bao tải lớn, đi đường lung lay.

Giang Trạm uống rượu xong đỡ hơn Mập nhiều, cả quá trình đều im lặng làm bảo tải của hắn, một chút tiếng động cũng không có.

Vào cửa, cắm thẻ bật đèn, lôi người nằm về trên giường, Giang Trạm mới khó chịu hừ mấy tiếng, chê đèn quá sáng, nâng cánh tay che lên mắt.

Bách Thiên Hành tắt đèn trần hộ hắn, mở chiếc đèn bàn, không khóa cửa, hé một chút cho hắn thoáng khí.

Giang Trạm uống đến rối tinh rối mù, không nôn, rượu nằm hết trong dạ dày thấy khó chịu cực kỳ.

Hắn nằm rất không trật tự, tự đạp rớt giày rồi trở mình hai cái trên giường, mò được gối đầu liền kê ở dưới cổ.

Trong phòng mờ tối, ánh sáng của đèn bàn bao trùm một góc, Giang Trạm vừa vặn nằm ở trong phần nửa sáng nửa tối, nửa khuôn mặt nằm ở nơi góc tối, một nửa mặt khác ở dưới ánh sáng, đầu quay về một bên, trên cần cổ lộ ra ngoài được tia sáng rải ra một tầng sáng nhu hòa yên ả, trắng tựa ngọc thạch.

Bách Thiên Hành rửa tay trong buồng vệ sinh xong đi ra, nâng mắt liền nhìn thấy tầng trắng sứ ấy ở dưới ngọn đèn, dáng vẻ Giang Trạm nhu thuận nằm thẳng trên giường, mang theo một loại mời gọi an tĩnh mà tốt đẹp.

Bách Thiên Hành đi đến.

Giang Trạm không phản ứng.

Bách Thiên Hành cúi xuống, dựa vào rất gần.

Giang Trạm không phản ứng.

Bách Thiên Hành nâng tay, bụng ngón tay nhè nhẹ vuốt ve vài cái trên lớp trắng mềm tựa ngọc ấy.

Giang Trạm mở mắt.

Hắn có chút mờ mịt, trong con người giăng kín một tầng sương mù rất mỏng, mà ánh sáng nơi đáy mắt lại trong trẻo vô cùng.

Trên người hắn nóng quá, còn nhẹ bẫng đến lạ, như đám mây trĩu xuống lơ lửng lay động, có chiếc lông vũ thổi ở trên cổ, vừa mỏi vừa tê.

Mở to mắt, thứ nhìn thấy lại là một mảnh mờ nhạt khác.

Giang Trạm nằm trong đám mây bay bổng mà nghĩ, chắc chính nó quấy nhiễu làm cổ mình ngứa như vậy, đi đi.

Hắn giơ tay đẩy đi, thoáng cái đã đẩy ra rồi, đẩy ra rồi trái lại thấy càng khó chịu hơn, thà rằng có lông vũ có đám mây gãi gãi cổ cho mình còn hơn, thoải mái cực kỳ.

Giang Trạm ở trạng thái say rượu căn bản không biết cái gọi là "thoải mái" này rốt cuộc là dạng "thoải mái" gì, mới vừa đẩy đám mây kia ra, lại tự túm về cho chính mình.

"Đừng đi mà." Hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Hắn nói đừng đi, đám "mây" kia liền thật sự không đi, tiếp tục xoa nhẹ cổ, xoa đến mức Giang Trạm ở trong mây phiêu càng nhẹ nhàng, vừa thoải mái lại vừa khó chịu.

Lần nữa mở to mắt, Giang Trạm một tay túm "mây" kia lại, thân thể ngả về đằng trước, tuân theo bản năng cùng dục vọng thắng thua, cũng đi quấy nhiễu đối phương, nhưng lại dùng bằng môi.

Ban đầu chỉ nghĩ, mày quấy nhiễu tao, tao cũng quấy nhiễu mày, rồi rất nhanh phát hiện ra "phản kích" cũng thoải mái đến lạ, bởi vậy hết hôn lại muốn cắn, giống một con thú nhỏ.

Bách Thiên Hành bị hắn cắn mấy ngụm trên cổ, hô hấp trở nên nặng nề, khom người đứng ở bên giường không nhúc nhích.

Y nghĩ không thể động đậy, động rồi, không biết sẽ có hậu quả thế nào.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Tống Hữu: "Nôn chưa? Đã rượu trắng lại còn bia, có phải móc họng cho nó nôn ra không. VÃII L*NN!"

Tống Hữu vừa tiến đến, liền thấy Bách Thiên Hành chống cánh tay trên giường, khom người đứng cạnh giường, Giang Trạm ôm lấy cổ y dán lên người người ta, hết hôn rồi cắn.

Thấy Tống Hữu tiến vào, Bách Thiên Hành nghiêng đầu nhìn anh, còn giơ giơ tay tỏ vẻ vô tội.

"Cậu cậu cậu cậu cậu, nó nó nó nó nó......."

Tống Hữu bị hình ảnh cay cả mắt phía trước đánh cho nổ tung đầu, nói cũng không nên lời.

Anh chấn động đứng tại chỗ mất mấy giây, lại tận mắt chứng kiến Giang Trạm cắn lên cổ Bách Thiên Hành mấy ngụm, mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy qua kiên quyết lôi người ra.

Kéo ra rồi, Giang Trạm nghiêng đầu, giãy dụa hai cái, lại im lặng.

Tống Hữu trợn trừng mắt, thấy hắn có nôn cũng vô dụng, lập tức ngẩng đầu nhìn Bách Thiên Hành: "Chúng mày làm gì thế hả!"

Bách Thiên Hành đứng thẳng, rũ mắt nhìn Giang Trạm một cái, nâng tay lau trên cổ một cái: "Cậu hỏi tôi?"

Tống Hữu: "......"

Bách Thiên Hành hời hợt: "Chắc chơi đại mạo hiểm chưa đủ."

Tống Hữu cảm thấy có lý, cũng chỉ có thể cảm thấy có lý.

Không thì còn có thể nghĩ thế nào nữa? Dù sao cũng không thể nghĩ thế này là hai tên con trai đang làm với nhau.

Tống Hữu bực bội khoát tay: "Được rồi, tôi trông nó cho, cậu đi xem Mập."

Bách Thiên Hành vẻ mặt không thành vấn đề: "Trông cẩn thận nhé, đợi lát nữa dậy có thể còn muốn "đại mạo hiểm". Đến lúc đó gặm chỗ nào, tự cậu xem xử lý đi." Nói đoạn xoay người định đi.

Tống Hữu: "...... Này!"

Bách Thiên Hành quay đầu lại.

Tống Hữu: "...... Tôi đi trông Mập."

Tống Hữu bị hình ảnh cay mắt vừa rồi nổ cho đau cả sọ, thời gian quá ngắn, không nghĩ nhiều được, cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy nếu Giang Trạm cũng ôm mình gặm như vậy, anh chắc chắn không chịu nổi.

Cộng thêm bản thân Tống Hữu cũng uống không ít, người đang choáng sẵn, chỉ muốn đi ngủ, Bách Thiên Hành trông có vẻ tỉnh táo hơn anh, đẩy một đứa gặm cổ ra, dễ dàng.

"Nhiệt độ điều hòa đừng thấp quá."

Tống Hữu dặn dò mấy câu liền rút, lúc đi còn tiện tay đóng cửa cho.

"Lạch cạch" một tiếng, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Giang Trạm đưa lưng về phía ánh đèn, im lặng nằm, vạt áo bởi vì xoay người nên bị vén lên trên một chút, để lộ mảng nhỏ lưng eo, một mảng kia cũng giống với cần cổ, trắng tựa gốm sứ, đường cong mượt mà chạy dài mãi xuống dưới, là eo mông săn chắc của người thiếu niên.

Bách Thiên Hành đứng bên giường, nâng tay rút góc chăn, che lại bộ phận khiến tâm tư kẻ khác sôi trào.

Dù sao loại chuyện như kiềm chế này, y đã quen rồi, dễ như trở bàn tay.

Hai tiếng đầu, Giang Trạm ngủ rất an ổn, không hề động đậy, Bách Thiên Hành biết hắn nhiều mồ hôi nên điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cho hắn, trên người đắp chăn.

Hai tiếng sau, Giang Trạm vẫn oi bức ra một thân mồ hôi, trở mình vài cái, đá văng chăn ra.

Hắn đá một cái, đá tỉnh cả mình luôn.

Trong đêm tối mở to đôi mắt, nhìn thấy một bóng dài nằm bên cạnh.

Hắn sáp lại gần, chạm chạm cái bóng kia, cái bóng vốn dĩ không ngủ, mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: "Muốn uống nước không?"

Giang Trạm khó chịu nức nở một tiếng, khàn giọng lên tiếng: "Nóng quá."

Bách Thiên Hành nâng tay, sờ sờ trán hắn một chút, sờ ra mồ hôi đầy tay: "Dậy được không, đi tắm rửa một cái."

Giang Trạm lại bất động rồi.

Bách Thiên Hành ngồi dậy, đưa tay sờ soạng sau lưng hắn một chút, toàn là mồ hôi, mồ hôi vã ra trong chăn là nóng hổi, mồ hôi lộ dưới hơi lạnh điều hòa là lạnh.

Bách Thiên Hành đụng đến vạt áo, cởi hẳn t-shirt ra cho hắn, lấy khăn nóng lau một lượt sau lưng và thân trước cho hắn.

Lúc lau đến thắt lưng, lại đụng đến lưng quần ướt sũng.

Cũng kéo xuống.

Mà cởi quần khác hoàn toàn so với cởi áo.

Áo cởi ra, bụng vẫn là bụng, lưng vẫn là lưng, quần cởi ra, sự ngẩng đầu theo bản năng được che kín dưới lớp vải, liền lộ ra ngay trước mắt.

Bách Thiên Hành nắm chặt khăn mặt trong tay, vẻ mặt thu hãm lại, cánh tay căng chặt hết mức.

Y không kiên nhẫn chà lau như vừa nãy nữa, lấy khăn mặt lau vài cái qua loa trên chân Giang Trạm.

Cái vuốt nhẹ của khăn mặt khiến Giang Trạm hừ ra vài âm điệu thoải mái, hắn nằm thẳng người, thò tay xuống, dưới mí mắt của Bách Thiên Hành xoa nhẹ bộ vị nào đó hai cái.

Một màn cực kỳ có lực chấn động này, thiếu chút nữa làm tất cả những khắc chế từ trước tới nay của Bách Thiên Hành sụp đổ.

Khăn mặt bị ném xuống đất, Bách Thiên Hành điều chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa, nhắm mắt nằm trở về.

Yên tĩnh chẳng được bao lâu, trong âm thanh sột soạt ma sát, Giang Trạm kề lại đây.

Bách Thiên Hành mở to mắt trong bóng đêm, ánh mắt nhìn vào hắn chứa một tầng băng ngầm.

Y nói: "Đừng lộn xộn."

Giang Trạm giống như quả cầu lửa, kề sát, dựa vào, cọ, nhấm nháp vành tai y với âm điệu thầm thì cùng với đôi môi mềm mại.

Bách Thiên Hành giơ tay đẩy người ra, Giang Trạm đã ngủ được một giấc giờ lại có sức, trực tiếp giơ tay cản trở về.

Một tới một đi, lửa đốt đã vượng.

Giang Trạm xoay phắt người ngồi dậy, ngồi lên trên thân Bách Thiên Hành, hắn thẳng thắn hơn ban nãy, trực tiếp dùng môi để lấp kín, khoảnh khắc hơi thở xâm nhập, Giang Trạm thoải mái mà than một hơi.

Bách Thiên Hành không động nữa.

Y nghĩ, y cũng không phải Liễu Hạ Huệ.

Giang Trạm ngay từ đầu hôn vội vàng đến khó dằn nổi, chà nhẹ ma sát, muốn được giải tỏa triệt để lắm, khổ nỗi người say rượu, căn bản làm không nổi, hôn khoan khoái rồi, cạn sức, nằm trở lại ngủ tiếp.

Bách Thiên Hành bị hắn làm cho cả người đều cứng, lại từ đầu đến cuối vẫn nằm cạnh giường, không chủ động làm ra một động tác nào, chỉ cởi áo và quần ngoài ra, trần trụi cánh tay, cong chân dựa vào đầu giường.

Sau nửa đêm, Giang Trạm tỉnh mấy lần, mỗi lần tỉnh dậy là phải áp sát lại đây một lần, cử chỉ thân mật tất cả đều dựa vào dục vọng bản năng, ngay cả cái quần cuối cùng của Bách Thiên Hành cũng muốn lột, bị cản lại còn không vui, há mồm ra cắn người.

Bách Thiên Hành kệ cho hắn cắn, tay vòng qua dưới thắt lưng Giang Trạm, cánh tay quấn chặt lấy người, ôm xiết trong lồng ngực.

Da thịt nhẵn mịn bóng loáng chạm vào nhau, khiến cho kẻ khác sản sinh ra ý niệm lỗ mãng trong đầu.

Nhưng Bách Thiên Hành lại thủy chung không thực sự vào việc.

Y thậm chí còn không bật đèn nhìn một Giang Trạm đang chìm trong dục vọng bản năng.

Cho đến tận khi sáng sớm tới gần, ánh mai lộ ra sau bức rèm cửa.

Giang Trạm nằm sấp trên gối một lần nữa tỉnh lại, mờ mịt ngẩng cổ lên, nhìn quanh bốn phía: "Bách Thiên Hành?"

Dục vọng của Bách Thiên Hành làm thú bị vây nhốt trong lồng cả một đêm, trong tiếng nói nghi hoặc xem như tỉnh táo này, triệt để vùng thoát xông ra.

Y dựa gần vào, chống cánh tay, đặt ở trên người Giang Trạm, cứng rắn chặn lại eo mông mềm mại.

Giang Trạm nhấc bả vai, mở mịt quay đầu, cần cổ bày ra một đường cong gọi mời.

Cánh tay Bách Thiên Hành dọc theo từ bả vai hắn trở xuống, giữ lấy hắn càng thêm chặt chẽ và thân mật, dùng âm tuyến nguy hiểm mê hoặc nói bên tai hắn: "Chỉ một lần thôi, tôi không vào trong đâu, ha?"

.....

.....

.....

"Đúng là không có vào trong."

"Cũng quả thực chỉ có một lần."

"Nói được làm được."

Bách Thiên Hành ôm người trong lồng ngực, âm giọng chân thành lịch thiệp nói những câu tổng kết khó hiểu.

Giang Trạm tuyệt đối không ngờ tới cái buổi tối vụn vặt ấy vậy mà lại thành ra như vậy, sắc mặt xoẹt xoẹt xoẹt đỏ ửng.

Bệnh viện nào hắn muốn đi cũng CMN đều như nhau.

Bệnh viện, phòng bệnh Bách Thiên Hành nằm cũng đồi trụy!

Giang Trạm vùng dậy, ngượng đến đỏ chín mặt, Bách Thiên Hành cũng không cản, liếm liếm miệng vết thương trên môi, cười tới mức vẻ mặt ý nhị sâu xa.

Y nhìn Giang Trạm: "Còn muốn tôi giúp cậu nhớ lại một chút chi tiết nữa không?"

Bách Thiên Hành: "Tuy rằng đã qua rất lâu rồi, nếu nghĩ kỹ lại, rất nhiều chi tiết vẫn có thể nhớ ra."

Chút mùi nước khử trùng dưới chóp mũi Giang Trạm, đã hoàn toàn bị cái mùi lẳng lơ của người nào đó bao trùm mất rồi, hắn hiện giờ đã không nghĩ ra nổi vì sao lại muốn chủ động đi hôn Bách Thiên Hành, chỉ muốn lấy thứ gì đó khâu cái mồm kia vào.

"Đừng nói nữa!"

Bách Thiên Hành ngã về trên giường, sung sướng cười rộ lên.

Giang Trạm lại ném túi khăn giấy kia sang, trở mặt: "Có gì buồn cười."

Bách Thiên Hành trúng một đập: "Tôi vui vẻ." Lại nhìn Giang Trạm, giọng điệu ung dung: "Người sớm muộn gì cũng là của tôi, tim đã là của tôi rồi."

Giang Trạm còn chưa tiêu hóa được đoạn say xỉn đêm hôm đó, thậm chí nghi ngờ Bách Thiên Hành có phải bịa chuyện hay không: "Chớ có tự tin như vậy!"

Bách Thiên Hành híp đuôi mắt: "Tự tin của tôi chẳng phải đều là cậu cho à." Lại dùng ngữ điệu ám muội chậm rãi nói rằng: "Đúng không, món cải trắng của tôi."

Hết chương.