Thượng Vị [Giới Giải Trí]

Chương 36: ​






Nhà Bách Thiên Hành có không ít phòng ở lớn lớn bé bé.
Nơi hắn mang Giang Trạm đến là một biệt thự trên đường Tấn Nam.
Ba tầng, sân xung quanh là một khoảng sân rộng có bể bơi, sân bóng thậm chí còn có một bãi cỏ để chơi golf.
Giang Trạm tốt xấu gì cũng từng là phú nhị đại nhưng khi xuống xe vừa nhìn thấy nơi này liền kinh ngạc.
Y hỏi Bách Thiên Hành: "Cậu ở một mình mà ở nơi lớn như vậy luôn hả?"
Bách Thiên Hành lại tiếp tục nhấn mạnh: "Không phải ở một mình còn có một con cún nhỏ."
Giang TRạm đi theo Bách Thiên Hành từ gara đi ra sân ngoài: "Vậy con cún nhỏ kia của cậu chắc phải hạnh phúc chết mất, mỗi ngày có thể ở trong ngôi nhà lớn như vậy chạy nhảy vui đùa."
Bách Thiên Hành nghiêng đầu nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm nhìn lại hắn: "Hả?"
Bách Thiên Hành chỉ về phí nào đó: "Vui không?"
Giang Trạm quay đầu nhìn về hướng đó, y thấy một sân bóng rổ nhỏ nền xanh vạch trắng: "Vui, vui, vui!"
Đánh chết thì ê-kíp «Cực hạn thần tượng» cũng không thể ngờ được, bọn họ "mạnh mẽ" sắp xếp cho Giang Trạm và Bách Thiên hành nói chuyện với nhau để thân quen hơn nào ngờ hai thanh niên kia ở bên này chơi vui đến quên cả trời đất.
Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành của còn chưa vào đã trực tiếp chơi bóng rỗ trước.
Đối với mấy tên con trai mà nói thì chơi bóng rổ chỉ cần có bóng còn về sân, quần áo, giày có thích hợp hay không không quan trọng.
Giang Trạm mặc áo thun, quần jeans mang giày thể thao cũng có thể trực tiếp chơi bóng, rê bóng ném rổ, lúc bật nhảy ném bóng vào rổ cả người đều tràn đầy sức sống.
Bách Thiên Hành đứng một bên xem y chơi bóng, trong mắt hắn hoàn toàn chỉ có thân ảnh cao gầy kia.

Nhìn y rê bóng chạy, ném rổ, úp rổ, ánh mặt trời dừng trên đỉnh đầu y lộ ra một gương mặt tươi sáng, sự phấn chấn bắn ra bốn phía.
Bách Thiên Hành đột nhiên cảm thấy hiện tại giống như lúc bọn họ còn học cao trung vậy, hắn cùng Giang Trạm là bạn học, mỗi ngày cùng nhau gặp mặt, cùng đùa giởn, cùng đi tiệm net xuyên đêm, cùng chơi bóng.
Bách Thiên Hành thậm chí nhớ đến tâm trạng lúc đó đứng xem Giang Trạm chơi bóng là loại cảm giác thế nào.

Nó cùng hiện tại giống nhau như đúc, trong mắt chỉ có người này, trong lòng cũng chỉ có người này, rất muốn đến gần, gần hơn chút nữa.
Bách Thiên Hành hướng đến giữa sân bóng mà đi.
Giang Trạm vốn rất hoàn toàn chủ động, thấy Bách Thiên Hành đi đến y liền hỏi: "Chơi không?"
Bách Thiên Hành: "Chơi."
Giang Trạm lùi ra sau một chút, kéo xa khoảng cách: "Cậu mấy năm nay có chơi không?"
Bách Thiên Hành ra hiệu, Giang Trạm đưa bóng qua, hắn nhận lấy: "Lúc đóng phim thì không có chơi, năm trước ở nước ngoài thì có chơi."
Giang Trạm chạy lại trước mặt hắn, dạng hai chân ra, khụy gối xuống, 1v1 làm động tác chuẩn bị: "Dù sao tôi vẫn luôn chơi."
Bách Thiên Hành nhìn về hướng rổ vẫn duy trì đập bóng, ậm ừ khẳng định: "Nhưng cậu vẫn không chơi lại tôi."

Giang Trạm nhìn chằm chằm vào động tác của Bách Thiên Hành, nhướng mày lên, ánh mắt trong suốt lộ ra dưới ánh mặt trời: "Chơi xong mới biết được."
Bách Thiên Hành di chuyển bóng tấn công, Giang Trạm cướp bóng, một lần không thành, lần thứ hai bị Bách Thiên Hành trực tiếp mang bóng đi qua người luôn.
Con trai không giống con gái, bình thường lúc ở riêng sẽ ít có chuyện tứ chi tiếp xúc.

Ít nhất thì từ lúc Giang Trạm và Bách Thiên Hành gặp lại đã lâu như vậy nhưng trừ lần "tương tác" ở cửa sổ nhỏ thì cũng chưa ai chạm vào ai.
Ngoại trừ bóng rổ thì các trò chơi bóng khác không tránh khỏi việc va chạm cơ thể.
Từ lúc Bách Thiên Hành di chuyển bóng, mang bóng qua người Giang Trạm đến ném bóng vào rổ thì hai người đều va phải nhau, Giang Trạm không cảm thấy gì vì y chỉ tập trung vào chơi bóng.

Bách Thiên Hành tập trung quan sát, cố tình thả thính, cố ý đến gần người ta.
Dù là vậy như Giang Trạm cũng cướp bóng từ tay Bách Thiên Hành không được mấy lần.
Mới chơi có mười phút mà cả người Giang Trạm đều là mồ hôi, nguyên lưng phía sau đã ướt sũng, mồ hôi trên trán cũng không ngừng tuông ra.
Giang Trạm đầu tiên sẽ dùng cổ áo hoặc vai áo để lau mồ hôi, sau đó sẽ trực tiếp dùng luôn vạt áo.
Vừa dùng vạt áo lau đã lộ ra phần bụng phẳng lì, mịn màng.
Bách Thiên Hành đứng cách đó không xa vừa nghịch bóng vừa dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn.
Hắn cho rằng đã nhiều năm vậy rồi nhưng Giang Trạm cũng không thay đổi, lúc còn học cao trung y cũng hay lau thế này, đôi khi không chỉ dùng áo của chính mình mà còn dùng cả áo của hắn.
Lúc học cao trung Bách Thiên Hành tuổi nhỏ, tính tình lại kém nên mỗi lần Giang Trạm làm thế hắn sẽ phát cáu.

Nếu ngày hôm đó Giang Trạm còn giở trò khiêu khích làm cái gì khiến hắn không vui hắn sẽ hủy hoài luôn cả ngày hôm đó, trưng ra cái mặt đen cả ngày.
May mắn năm đó chỉ là năm đó, bây giờ là bây giờ.
Bách Thiên Hành lúc này đang yên lặng nhìn Giang Trạm lau mồ hôi.

Hắn thầm nghĩ, tốt nhất là áo của Giang Trạm không đủ lau, sau đó y chạy lại dùng áo của hắn mà lau tiếp.
Kết quả Giang Trạm mồ hôi trên mặt cũng không thèm lau, mồ hôi còn đọng trên lông mi cũng không để ý, càng không đi tìm Bách Thiên Hành đã chuẩn bị tiếp tục chơi bóng.
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm ý bảo y đuôi mắt, quanh chân mày: "Mồ hôi."
Giang Trạm nâng tay, nâng vai dùng áo cọ cọ vào mặt: "Xong rồi."
Bách Thiên Hành: "Còn kìa."
Mắt Giang Trạm nhìn chằm chằm vào bóng: "Không lau."
Bách Thiên Hành trực tiếp ném bóng cho Giang Trạm, lại đi qua.
Giang Trạm tiếp bóng, sửng sốt: "Không chơi nữa hả?"
Bách Thiên Hành không nói chuyện chỉ trực tiếp đi đến trước mặt y giơ tay lên, một tay giữ ót Giang Trạm, một tay lấy vạt áo của chính mình lau mồ hôi cho Giang Trạm.
Ót Giang Trạm bị một lòng bàn tay giữ chặt, y theo bản năng nhắm mắt lại, cảm quan xung quanh đều là hơi thở của Bách Thiên Hành.

Y thậm chí còn ngửi được mùi trên quần áo của Bách Thiên Hành, không biết nói đây là mùi gì nhưng rất đặc biệt vừa cảm nhận liền biết đây là hơi thở của Bách Thiên Hành.
Tim Giang Trạm bắt đầu đập nhanh, thầm nghĩ thân cận quá rồi, quá gần rồi, không được như vậy.
May mắn là chỉ lau mặt, lau lau hai cái liền dừng.
Giang Trạm mở to mắt vì để che giấu nên giả bộ tỏ ra bất mãn: "Nhẹ một chút, đau nha, da của tôi sắp bị cậu lau rớt ra luôn rồi."
Bách Thiên Hành buồn cười: "Trước kia áo 99 tệ một cái cậu tự lau không kêu đau, bây giờ áo 9 nghìn 9 tôi lau cậu kêu sắp rớt da."
Giang Trạm theo bản năng nhìn lên áo của Bách Thiên Hành, 9 nghìn 9?
Bách Thiên Hành: "Nhìn cái gì?"
Giang Trạm lộ ra biểu tình trầm ngâm, ý bảo với Bách Thiên Hành: "Cậu lau lại một lần nữa để tôi lĩnh hội lại một chút.

Vừa rồi chỉ là ảo giác."
Bách Thiên Hành bị y chọc cười, giả bộ làm động tác muốn lau lại thì Giang Trạm đã ôm bóng chạy mất.
Lúc chạy Giang Trạm thầm nghĩ may mắn năm đó lúc học cao trung mình không có cong, nếu lúc ấy đã cong mà còn lại thường hay lấy áo của Bách Thiên Hành lau mồ hôi thì tới đại học y cũng không cần thi.
Cái này cũng vừa vặn nhắc nhở Giang Trạm vẫn nên cùng Bách Thiên Hành bảo trì khoảng cách.

Bây giờ không giống trước kia, trước kia thật sự là quang minh lỗi lạc nhưng bây giờ quang minh chỉ là bên ngoài còn lỗi lạc phải dựa vào ý chí.
Vì thế sau lúc đó Giang Trạm lại tiếp túc chơi bóng, nếu ra mồ hôi liền lắc lắc, nếu cần lau thì sẽ hỏi Bách Thiên Hành khăn lông.
"Khăn lông?" Bách Thiên Hành ném bóng đi, kéo vạt áo lên, cởi áo ném qua: "Không phải lúc nãy nói muốn cảm nhận lại sao, vừa lúc."
"..."
Giang Trạm cúi đầu nhìn cái áo 9 nghìn 9 trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Bách Thiên Hành lỏa nửa người trên, vai rộng eo thon, cơ bụng rõ ràng đứng cách đó không xa.
Lúc này Giang Trạm đã cảm nhận được rõ ràng thiên tính gay trong người mình lại sống lại nữa rồi.
Thật là chỉ nhìn một cái liền nghĩ linh tinh.
Giang Trạm một tay cầm áo, hướng tầm mắt qua chổ khác, thở hắc ra làm bộ như đã chơi bóng mệt rồi, một tay nâng lên quạt quạt gió.
Bách Thiên Hành ung dung mà nhìn y, trong lòng âm thầm tán thưởng việc "mạnh mẽ sắp xếp" của ê-kíp chương trình hôm nay.
Thâm chí còn tự tin mà nghĩ, "mạnh mẽ sắp xếp" như này nhiều thêm vài lần thì ngày tháo đuôi giới không còn xa.
"Có nước không?" Giang Trạm nói sang chuyện khác.
Bách Thiên Hành: "Nước trong tủ lạnh, vào trong thôi."
Giang Trạm gật gật đầu.

Bách Thiên Hành nhặt bóng đang lăn trêm mặt đất lên: "Còn muốn chơi nữa không?"
Giang Trạm không nhìn Bách Thiên Hành mà nhìn về hướng mặt trời: "Không, quá nóng.

Để lần sau lại chơi."
Bách Thiên Hành: "Được."
Sau khi vào nhà cuối cùng Giang Trạm cũng nhìn rõ được diện mạo của ngôi biệt thự này.
Rất lớn, nội thất bày trí rất đẹp rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ nhìn tủ giày ở huyền quan liền biết chủ nhân của ngôi nhà này sống một mình.
Bách Thiên Hành đi vào bếp mang ra hai chai nước, đưa một chai cho Giang Trạm, chuẩn bị dẫn y đi tham quan.
Tay Giang Trạm vẫn còn đang cầm áo của Bách Thiên Hành, y đưa tay lên: "Cậu không mặc áo vào hả?"
Bách Thiên Hành mở nắp chai đối diện Giang Trạm mà uống một ngụm nước, đường cong cơ thể theo cái nhấc tay ngửa cổ này mà hiện ra, hormone nam thần cũng theo đó mà tràn ra.
Ngoài mặt Giang Trạm thì trông rất quang minh chính đại nhưng trong lòng một chút cũng không quang minh.
Y thậm chí có chút tâm ý viên mã, thầm nghĩ dáng người của Bách Thiên hành trước kia chỉ có thể RP nhưng hiện tại lại có thể thấy tận mắt rồi.
Dùng ngôn ngữ của phấn vòng chính là: "Hảo cắn."
Giang Trạm: "..."
Ý chí nghị lực hữu nghị đâu? Không được lật thuyền a! Muốn lật cũng không được ở trước mặt Bách Thiên Hành mà lật được nha!
Giang Trạm lại một lần nữa di chuyển tầm mắt.
Ánh mắt Bách Thiên Hành từ đầu đến cuối đều đặt trên mặt của Giang Trạm, phản ứng của y là cong đến không thể cong hơn được nữa.
Đồng thời hắn lại phát hiện ra một điều thú vị: Hắn chỉ cởi trần lộ cánh tay mà thôi có cái gì không thể nhìn?
Đàn ông dù cho là gay thì nhìn nửa người trên của người đàn ông khác cũng không có cảm tưởng gì đi, cũng không đến mức nhìn một cái cũng không nhìn được.
Trừ phi..
Bách Thiên Hành mở nắp chai, miệng ngậm một ngụm nước đầy ăn ý.
Trừ phi..

cái bộ phận đang cởi trần này vừa vặn chọt trúng phẩm vị của người nào đó.
Bách Thiên Hành: Tham gia «Cực hạn thần tượng» thật không uổng công nha, nên tặng cho ê-kíp chương trình một cái cờ hiệu mới phải.
Giang Trạm uống một ngụm nước thì ném cái áo trong tay qua cho hắn, Bách Thiên Hành tiếp lấy cũng thuận tay ném vào phòng bếp.
Giang Trạm vừa uống nước vừa dùng ánh mắt hỏi: "?"
Bách Thiên hành: "Không mặc, quá nóng, đều là mồ hôi."
Giang Trạm: "..."
Được rồi.
Bách Thiên Hành đi ra khỏi phòng bếp lại vô cùng "quang minh lỗi lạc" mà nói: "Áo của cậu cũng ướt hết rồi, cởi ra đi."
Giang Trạm đang uống nước xém chút đã phun ra, cố nhịn mà đem nước sắp phun ra nuốt trở về, làm bộ dạng thản nhiên, lắc lắc đầu: "Không cần, cứ mặc luôn trên người gió thổi qua một chút liền khô."
Bách Thiên Hành: "Sẽ cảm lạnh."
Giang Trạm: "Không đâu."
Bách Thiên Hành: "Có."
Giang Trạm: "Thật là sẽ không mà."
Bách Thiên Hành đột nhiên đổi ý: "Đổ đầy mồ hôi rồi, đi tắm đi, muốn tắm không?"
Vì vậy không lâu sau Giang Trạm cầm một bộ quần áo mới bước vào nhà tắm rộng 40m2 của nhà Bách Thiên Hành.
Không thể phản bác, lí do rất logic, cũng chỉ là tắm, cự tuyệt thì không tốt lắm.
Tuy rằng t cảm thấy có chút kì kì: Vừa vào của cái gì cũng chưa làm, cứ vậy liền đi tắm hả?
Giang Trạm tắm nước lạnh, y mặc đồ lót của chính mình quần áo còn lại là của Bách Thiên Hành.
Không mặc không biết vừa mặc vào liền thấy rõ, vai áo rộng hơn nửa người không hợp với dáng người của y, quần cũng vậy rất rộng nhìn rất lỏng lẻo.
Y từ phòng tắm lầu một đi ra, Bách Thiên Hành vẫn trần nửa thân trên, lúc này đang nằm trên ghế dựa vào cửa sổ sát đất nghịch điện thoại, thấy y đi ra liền ngước mắt lên.
Quần áo Giang Trạm đang mặc có chút lớn, vai và cổ áo đều lớn, lưng quần cũng rộng, ống cũng thế nên lộ ra một cái cẳng chân thon gầy trắng trẻo.

Kích cỡ quần áo của y rõ ràng là nhỏ hơn một nửa so với kích cỡ quần áo của mình.
Thanh niên vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt trên cổ quấn khăn bông, nửa người đều là hơi nước nhưng lại tản ra khí chất sảng khoái, trên người y cũng mang theo mùi sữa tắm mà Bách Thiên Hành vẫn hay dùng.
Thật sự giống như, Giang Trạm đột nhiên thuộc về nơi này.
Bách Thiên Hành ngồi trên ghế, ánh mắt lập tức thâm trầm, hầu kết bắt đầu di chuyển.
Hắn hiện tại phải cật lực khắc chết lắm mới có thể làm người.
Giang Trạm hoàn toàn không biết cái này, xách theo áo thun đầy mồ hôi của mình tới: "Máy giặt ở đâu, tôi mượn dùng một chút?"
Bách Thiên Hành bỏ điện thoại xuống, đứng lên: "Quần áo không quan trọng, cứ để đó.

Nếu cậu muốn mặc thì hôm nào tôi giặt sạch xong sẽ mang cho cậu."
Giang Trạm nhắc nhở hắn: "Đại ca! Tuyệt mỹ! Tuyệt mỹ tốt sao? Lúc đi ra khỏi ký túc xá một bộ, lúc về lại một bộ khác, cậu không sợ fans CP không có kẹo cứng để cắn đúng không?"
Bách Thiên Hành nghe xong đã hiểu nhưng lại cố tình làm bộ không hiểu: "Quần áo thì làm sao? Kẹo cứng là cái gì?"
Giang Trạm: "..."
Bách Thiên Hành hiện đang không làm người: "Cậu giải thích một chút, tôi thật sự không hiểu.


Chỉ là đổi một bộ quần áo thôi mà, fans CP có thể cắn cái gì?"
Giang Trạm: Có thể cắn cái gì, trong đầu các cô ấy lúc nào không là các loại yy.

Cắn tư duy liên tưởng vừa logic vừa kín đáo của của các cô ấy.

Cắn cái tưởng tượng của các nàng về việc hai người đàn ông ở chung sẽ có nhưng "tương tác" như thế nào.
Tỷ như, lúc sáng ra ngoài là một bộ đồ, lúc về là một bộ đồ khác, quần áo còn không phù hợp với dáng người.
Fans: Aaaaaaa! Nhất định là đã xảy ra sự tình không thể miêu tả! Nhất định!
Cái sự tình không thể miêu tả có thể là cái gì, Giang Trạm đều không dám nghỉ tới.
Tóm lại, lúc về phải mặc quần áo của chính mình.
Giang Trạm bỏ qua vấn đề của Bách Thiên Hành: "Dưới lầu có máy giặt không?"
Bách Thiên Hành cũng tự động bỏ qua vấn đề của Giang Trạm: "Vì sao không thể mặc quần áo của tôi?"
Giang Trạm xoay người chuẩn bị đi timg máy giặt.
Bách Thiên Hành cười tủm tỉm quay lại nhìn y, dừng một chút lại làm như đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn lại tiếp tục không làm người: "Chẳng lẽ, fans thấy cậu mặc quần áo của tôi, rồi cảm thấy.."
Giang Trạm đột ngột quay đầu lại: "Hừ!"
Bách Thiên Hành thấy tai Giang Trạm đỏ bừng rồi nên không tiếp tục trêu chọc nữa.
"Tầng 1 có máy giặt, đưa đồ đây cho tôi, tôi giúp cậu giặt." Bách Thiên Hành đi đến lấy đồ từ tay Giang Trạm lại thuận tiện ở xoa cái đầu ướt sũng của y một chút, thật mềm.

"Cậu quản người khác nói cái gì làm chi."
Tai Giang Trạm đã nóng tới sắp bỏng lại còn cố ra vẻ thật bình tĩnh.
Bách Thiên Hành đi giặt quần áo, vừa đi vừa nói: "Không phải đã nói rồi sao, quang minh lỗi lạc."
Giang Trạm đưa tay sờ sờ lỗ tai, thầm nghĩ không giống nhau.
Bên ngoài thật sự là quang minh lỗi lạc nhưng khi ở riêng lấy cái việc y cong ra mà nói thì quang minh lỗi lạc này không tồn tại.
Không còn cách nào a, ai bảo vẻ ngoài của Bách Thiên Hành lại vừa vặn là khẩu vị của Giang Trạm.
Lúc Bách Thiên Hành đi đến chổ máy giặt thì Giang Trạm ở tại chổ dùng khăn lau tóc, y lại thầm nghĩ mình có thể thẳng thắng về vấn đề tính hướng với Bách Thiên Hành hay không.
Y còn chưa dùng lý trí để phân tích thì bản năng đã trả lời: Không được.
Vì sao lại không được?
Tiềm thức cũng thật mau đưa ra câu trả lời: Sợ đến lúc đó ngay cả làm bạn cũng không được.
Bách Thiên Hành nói không cần lo người khác nói cái gì, họ là quang minh lỗi lạc nhưng rốt cuộc Giang Trạm lại là gay..
Giang Trạm lau khô tóc, uống thêm ngụm nước: Quyết tâm tích cực gia tăng ý chí hữu nghị, gia tăng, tăng mạnh, tăng mạnh.
Phía sau Bách Thiên hành cũng đang từ phòng giặt đi về.
Chẳng những về mà còn mang theo một bộ quần áo.
"Giang Trạm".

Giọng điệu Bách Thiên Hành tùy ý.
Giang Trạm đang uống nước cũng quay đầu lại.
Bách Thiên Hành: "Có một chuyện, tôi trước đó chưa kịp nói với cậu."
Giang Trạm uống nước ừng ực, nguyên một ngụm nước to còn đang trong miệng, nghe vậy gật gật đầu.

"Ừm, cậu nói đi."
Bách Thiên Hành dựa vào cái bàn lùn trong phòng khách nhìn Giang Trạm lẳng lặng mà nói: "Tôi thích đàn ông."
Động tác nuốt nước của Giang Trạm bị ngưng lại, không thể tin mà ngước mắt nhìn hắn.
Bách Thiên Hành dùng một từ để y có thể dễ dàng mà hiểu: "Gay."
"Phốc!"
Giang Trạm phun ra một ngụm nước.
* * *
Lời tác giả: Bách Thiên Hành biết Giang Trạm cong, cũng muốn để Giang Trạm biết mình cong như vậy mới dễ dàng nói chuyện yêu đương đi.
Bách vẫn luôn rất thương Trạm Trạm.