Thượng Vị [Giới Giải Trí]

Chương 33: ​






Tác giả có lời muốn nói:
Lúc Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm có màn tương tác "hữu nghị" với nhau thì trong nhóm thực tập sinh có một chàng trai cắn đường cấp tổ sư đang quỳ trên mặt đất, hai chân mềm nhũng, hai tay nắm chặt đưa vào giữa điên cuồng đạp xuống đất.
Phí Hải: A aaaa aa! Tôi điên! Tôi điên rồi! Là tôi cắn đường hay đường cắn tôi!
Mấy người trước đây cùng nhóm với cậu ấy đều biết cái nết này của cậu ấy, thấy cậu ấy quỳ đánh chát chát xuống sàn liền kéo cậu ấy đứng lên.
"Cậu điên rồi, cậu định làm gì?"
"Có máy quay! Có máy quay!"
"Mau nuốt trở lại cho tôi!"
Phí Hải dùng toàn thể Hồng Hoan chi lực để nuốt trở lại, nuốt đến mức cả người đỏ bừng, môi run lên, thoi thóp như chết đi sống lại, hoàn toàn không dám nhìn về phía Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm.
Mấy bạn nhóm cũ đem cậu ấy đưa vào giữa, đứng xung quanh che máy quay lại giúp cậu ấy.
"Cậu làm sao đó?"
"Không phải bệnh cũ của cậu lại tái phát chứ?"
"Cậu điên rồi! Kia, chính là Bách lão sư đó!"
Phí hải hít hai ngụm khí nhìn nhìn mấy bạn nhóm cũ một chút, tâm nói: Các người thì biết cái gì, hiện tại nếu trong phòng này không phải thực tập sinh nam mà là nữ thì đã kêu tới mức nóc nhà của ê-kíp chương trình cũng muốn sập rồi đi.
Không đợi Phí Hải mở miệng, các bạn cùng nhóm cũ lại thầm nói:
"Bách lão sư thật sự là siêu cấp táo bạo rồi, nhưng mà cái đoạn kia có thể phát sống sao?"
"Chắc có thể đi, trên màn ảnh không có giới hạn/ hạn chế/ mức độ."
"Này có thể không giới hạn/ hạn chế/ mức độ? Cậu ngẫm lại xem Bách lão sư có bao nhiêu fans, đoạn này mà đem phát sóng thì Trạm ca sẽ trực tiếp trở thành kẻ địch của Bạch Mộc tỷ tỷ."
"Cũng không nhất định là kẻ địch nha, không phải có mấy fangirl rất thích ship CP sao."
"Bách lão sư cùng Trạm ca là một CP? Không thể đi."
"Có cái gì không thể? Tôi thấy mấy V-Trạm [1] lúc ship CP cũng không cần gì nhiều, lúc đó sẽ có mấy vạn fans chuyên up mấy video của Bách lão sư và Trạm ca.

Với cái gí trị nhan sắc của hai người bọn họ thì video này sẽ nhanh chóng ra vòng cho coi."
"Chúng ta đang nói cái gì vậy?"
"..."
"Đù."

"Đù."
"Đù."
Vừa quay đầu lại liền thấy biểu tình thâm trầm của Phí Hải "các người cũng hiểu mấy cái này".
Nhìn nhìn, Phí Hải ngoắc ngoắc tay gọi bọn họ đến gần, che miệng: "Người anh em, đang cắn CP sao? Trong giới hạn có thể thử trải nghiệm 5 ngày thật gần, đảm bảo sẽ cắn đến hét chói tai."
Các bạn nhóm cũ: "..."
Cùng ngày các thực tập sinh đều biểu diễn xong ca khúc chủ đề, ê-kíp chương trình cũng không trực tiếp công bố thành tích, thậm chí tổ cố vấn đánh giá cho điểm cũng chưa từng lộ diện.
Thông báo rằng kết quả ngày mai mới được công bố, mọi người lúc đó cần trang điểm cùng tạo hình vì sẽ ghi hình trong studio.

Đến lúc đó sẽ biết được ai sẽ nằm trong danh sách hai mươi người cuối cùng, ai sẽ trực tiếp bị loại.
Không khí trong phòng tập trở nên căng thẳng hơn, đặt biệt là những "học sinh kém", đa phần là ban D và F.
Có mấy thực tập sinh hát không tốt, nhảy không tốt ngay khi ê-kíp chương trình thông báo sẽ không trực tiếp công bố kết quả liền ôm lấy đầu ngồi xổm xuống.
Sau khi về ký túc xá, đám Giang Trạm còn nghe nói đã có người bắt đầu thu xếp hành lý.
Từ vào ký túc xá đến nay, đây là ngày đầu tiên không khí trong ký túc xá nhuộm đẫm một màu trầm lặng như vậy.

Mà cái loại cảm xúc trầm lặng này len lỏi đến từng ngóc nghách của từng phòng một.
Tối hôm nay không ai ra khỏi phòng ngủ, hành lang thật an tĩnh thậm chí đã có phòng tắt đèn ngủ sớm.
Loại, chính là phân đoạn tàn khốc nhất mà mỗi thực tập sinh đều phải đối mặt, không gì sánh nổi.
Bốn người phòng Giang Trạm biểu hiện cũng không tồi nhưng không khí trong phòng cũng nhiều ít bị ảnh hưởng, cũng theo đó mà tụt xuống.
Tùng Vũ bình thường rất tùy tiện nhưng hôm nay lại thở dài: "Sớm muộn gì phòng chúng ta cũng sẽ có người rời đi."
Chân Triều Tịch lập tức ném một cái gối đầu qua: "Cậu câm miệng đi!"
Ngụy Tiểu Phi đang đeo tai nghe nghe nhạc, một chút cũng không muốn đối mặt với cái cảm xúc này lại càng không muốn nghe cái gải thuyết kia của Tùng Vũ.
Còn Giang Trạm chắc bởi vì y lớn tuổi hơn nên trưởng thành hơn, hoặc là do đã trải qua nhiều chuyện hơn cho nên y đối với "loại" có thể dễ dàng chấp nhận hơn.
Không phải y chắc rằng mình sẽ không bị loại cho nên không cần quan tâm tới người khác, cứ cố mà đi lên cao một chút.

Y chỉ cảm thấy đường đời còn dài như vậy, hôm nay bị loại thì phía trước cũng còn rất nhiều cơ hội khác.
Không cần thương cảm.
Nguyên nhân chính khiến y không thương cảm là do tâm trí của y đang bị lấp đầy bởi một việc, không nói chính xác hơn là một người.
Lấp đầy đầu óc Giang Trạm lúc này không phải ai khác mà chính là Bách Thiên Hành.
Giang Trạm nằm ở trên giường, đầu óc lăn qua lộn lại chính là biểu tình cùng ánh mắt của Bách Thiên Hành khi nắm cằm của y, còn có cái chạm nhẹ không biết vô tình hay cố ý kia nữa.
Mấu chốt vẫn là xúc cảm từ đầu ngón tay.
Xúc cảm này đã khiến Giang Trạm từ khi trở về từ cao ốc Tứ Phương đến giờ đều có chút không đúng.
Xúc cảm kia là cho thiên tính gay giấu sâu bên trong đột nhiên nhảy dậy, trong đầu đều là gay, gay, gay..
Cảm xúc của gay, gay***, thẩm mỹ gay, khẩu vị gay..
Tính gay tỉnh dậy, thì tốt thôi, còn có thể nghĩ đến cái gì khác sao? Phần ghi hình ngày mai của chương trình tuyển tú cũng vứt ra sau đầu, đầu óc hiện tại chỉ có đàn ông và đàn ông.
Giang Trạm: "..."
Y cũng là yêu nghiệt mà.
Yêu nghiệt Giang Trạm thậm chí còn nhớ rất rõ những hình ảnh mà trước kia mình đã từng RP cho Bách Thiên Hành.
Đặc biệt là những ảnh không có mặc quần áo hoàn chỉnh, hoặc là chỉ mặc nửa thân mà thôi.
À, có lần y còn giúp Bách Thiên Hành RP cơ bụng.
Ngoại trừ cơ bụng y còn biết rõ bả vai, lưng, eo, mông, bắp chân, đường còn hình thể của Bách Thiên Hành là cái dạng gì, y đã từng ở trên phần mềm PS dùng đôi mắt của chính mình một lần lại một lần miêu tả qua.
Mà cái ý nghĩa một khi được khai quan thì sẽ không thể dừng lại được.
Giang Trạm lại nhớ, từ rất sớm từ lúc còn học cao trung y cũng Bách Thiên Hành đã đi đến bể bơi để bơi.
Sau khi thay xong quần bơi thì hai người đi đến bể bơi nhỏ đã được sát trùng trước, Bách Thiên Hành đi trước, Giang Trạm ngẩng đầu nhìn bả vai phía sau của hắn.

Trong ấn tượng của y lúc đó hai người họ đều chưa trưởng thành, mặc dù Giang Trạm đã sớm cao nhưng khung xương vẫn chưa nảy nở vẫn luôn gầy.

Bách Thiên Hành thì hoàn toàn khác, hắn cao và khung xương cũng tương đối lớn, đặc biệt là vai nhìn rộng hơn nhiều so với Giang Trạm.
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn có chút không phục nên đưa tay bóp bả vai Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành dừng bước và quay đầu lại.
Tay Giang Trạm vẫn còn trên vai Bách Thiên Hành, y vừa siết chặt vừa hỏi: "Sao vai của cậu lại rộng như vậy a, tôi so với cậu nhỏ hơn nhiều như vậy chứ."

Bách Thiên Hành rũ mắt nhìn xuống bả vai Giang Trạm: "Có hả?"
Giang Trạm: "Có mà, rõ ràng như thế còn gì."
Bách Thiên Hành không tin.
Giang Trạm: "Ừm, cậu tự so một chút liền sẽ biết."
Đứng sau y là Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành xoay người lập tức đi ra sau lưng Giang Trạm, dán người đến gần, một cách tay từ eo luồng ra phía trước nhẹ nhàng mà ôm, vai dán sát vào vao Giang Trạm: "Ừm, rộng hơn cậu một chút."
Giang Trạm: "Tôi đã nói rồi mà."
Sự việc năm đó đã qua lâu như vậy nếu không đột nhiên nhớ tới cũng không biết là còn có một đoạn như vậy.
Đã nhớ lại còn nhớ đặc biệt chi tiết, giống như cứ vậy mà trở về năm đó vậy: Cởi trần, mặc quần bơi, đứng trong bể bơi đã được khử trùng.
Giang Trạm cảm thấy dưới chân có tiếng nước liền cảm nhận được hơi thở của Bách Thiên Hành đang đến gần, còn luồng tay từ eo ra bụng dùng sức ôm lấy chính mình, cùng với..
Thật gần, sự lạnh lẽo của nước cùng hơi ấm phía sau lưng cứ vậy mà va chạm..
Giang Trạm giật mình, lập tức mở to mắt.
Dừng! Dừng!
Nghĩ cái gì đâu không.
Giang Trạm không chịu được nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Tắt nước nhìn lên liền thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương.
Y chống tay lên thành bồn rửa mặt, lắc lắc đầu, tâm nói đàn ông thật đúng là đàn ông, đến điểm mấu chốt ngay cả bằng hữu của mình cũng không tha.
Giang Trạm nhìn mình trong gương không khách khí mà chất vấn: Ngươi dám đánh chủ ý lên Bách Thiên Hành? Nếu hắn mà biết thì bằng hữu cũng không thể làm nữa.

"
Giang Trạm thay đổi biểu tình, nhìn mình trong gương liên tục gật đầu:" Không sai, chính là như thế.

"
" Ca? "Ngụy Tiểu Phi định đi" thoát nước ", đi đến cửa nhà vệ sinh liền thấy Giang Trạm nhìn gương tự hung dữ với chính mình.
Mặt Ngụy Tiểu Phi đầy khó hiểu:" Làm sao vậy? "
Giang Trạm xoay lại, giải thích một chút:" Ừm, không có gì.

Tôi chỉ là luyện một chút, quản lý biểu tình thôi.

"
Ngụy Tiểu Phi có chút không tin, liền đi đến, anh bạn nhỏ cứ thế trục tiếp hỏi:" Ca, có phải ban ngày anh xém chút nữa đã bị Bách lão sư hôn, cho nên có chút..

Ừm, tâm mã ý viên, không đúng không đúng, viên tâm ý mã.

À..

Mã viên tâm ý.

"
Giang Trạm:" Tâm viên ý mã.

"[2]
Ngụy Tiểu Phi:" Đúng đúng! Tâm viên ý mã.

"
Giang Trạm vốn có chút xấu hổ lại vừa vặn bị Ngụy Tiểu Phi bắt gặp, kết quả anh bạn nhỏ này lại một câu thành ngữ mà nói sai đến ba lần, lại sai một cách đáng yêu đến mức có muốn xấu hổ nữa cũng không được.
Đang định nói tiếp thì Chân Triều Tịch cùng Tùng Vũ cũng chui vào.
Chân Triều Tịch:" Tôi đã nói mà Trạm ca từ lúc ở bên kia về liền không đúng.

"

Tùng Vũ:" Vô nghĩa! Cậu không thấy cái sự việc bên cửa sổ kia là cái sự tình gì a! Bách Thiên Hành được sao.

"
Được rồi, đây là thời gian nói chuyện phiếm trong nhà vệ sinh vậy.
Giang Trạm không cần di chuyển cứ trực tiếp dựa người vào bồn rửa mặt.
Đám Tùng Vũ lập tức hỏi y, cùng Bách Thiên Hành mắt đối mắt, miệng đối miệng là cái cảm giác gì.
Giang Trạm:" Cái gì gọi là mắt đối mắt, miệng đối miệng.
Tùng - thẳng nam - Vũ: "Không phải hả? Chúng em đều nhìn thấy như vậy mà."
Chân Triều Tịch bồi thêm một câu: "Nói chính xác là từ góc độ của bọn em thì hai người là đang hôn nhau."
Giang Trạm: "..."
Chân Triều Tịch bổ sung: "Cho nên lúc đó chúng em nguyên một đám người đều phát điên, anh không thấy người nguyên phòng đều kêu lên sao."
Giang Trạm: "..."
Ba người Tùng Vũ, Chân Triều Tịch và Ngụy Tiểu Phi đều chăm chú mà nhìn vào Giang Trạm.
"Cho nên, hai người lúc đó rốt cuộc là có hôn không?"
Giang Trạm: "..

Không có!" Sao có thể, ngẫm lại cũng không có khả năng!
Ba người đồng loạt lộ ra một biểu tình tiếc nuối.
"?" Giang Trạm: "Các cậu, đây là cái biểu tình gì a?"
Ba người lại khó hiểu: "Nếu không có hôn, vậy anh tâm ý viên mã cái gì?"
Giang Trạm: "..

Tôi không có."
Ba người: "Anh có."
Tùng Vũ: "Em cảm nhận được."
Ngụy Tiểu Phi: "Em cũng vừa thấy được."
Chân Triều Tịch: "Ca, anh biểu hiện còn rất rõ ràng."
Giang Trạm: "A! Đám gia hỏa đáng chết này."
Giang Trạm thực sự sợ bọn họ lại không muốn dây dưa về cái chủ đề này nữa.
"Ừm, ừm, ừm.

Tôi có! Tôi có, được rồi chứ."
Ba người: "Cho nên cùng Bách lão sư mắt đối mắt miệng đối miệng là cái cảm giác gì? Khẩn trưởng hả? Tim có đập nhanh không?"
Giang Trạm: "..."
Chổi lông gà đâu mất rồi.
* * *
[1] V-Trạm: Này gần như là fansite hay fandom vậy đó ạ, một cộng đồng fans cùng chung một yếu thích.

Ra vòng ở đây là kiểu được nhiều người biết đến, đến người qua đường cũng biết không riêng gì fans.
[2] Tâm viên ý mã (心猿意马) : Tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn.