“Tớ nói là thôi đi.” Tần Tuyết hít sâu một hơi, nói lại một lần.
“Tiểu Tuyết, sao cậu lại đột nhiên nghĩ như vậy?” Barbara quay ngoắt đầu, không thể tin tưởng trợn mắt lên, như không quen biết Tần Tuyết hiện tại.
“Hắn nói thế nào cũng là người đang mang thai, đó còn là huyết mạch Tần gia, hắn đi ra ngoài với tớ mà lại xảy ra chuyện, người nhà nhất định sẽ quở trách tớ.”
Lời này là nói thật, nhưng không phải nguyên nhân quan trọng nhất. Chân chính làm cô thay đổi chủ ý, là khoảnh khắc Lộ Lê thiếu chút nữa té xuống, trái tim cô đột nhiên thắt chặt lại.
Chỉ cần nghĩ tới Lộ Lê máu me khắp người nằm đó, cô cực kỳ sợ hãi.
“Đã đến nước này, sao có thể nói từ bỏ là bỏ. Cậu yên tâm, nếu kế hoạch của chúng ta thành công, tớ sẽ một mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không khai ra cậu, cậu chỉ cần cực lực phủ nhận mình không biết gì cả. Tớ là công chúa, Tần nguyên soái và Tần Vũ sẽ không làm gì tớ, nhiều nhất chỉ là bị phụ vương và mẫu hậu dạy dỗ một trận mà thôi.” Barbara không thích Tần Tuyết nói những câu nói này, huyết mạch của Tần gia cần phải do cô kéo dài mới đúng.
Tần Tuyết không bị thuyết phục, vẫn nhíu chặt lông mày, lời của Barbara, làm cô rất không thoải mái.
“Nhưng, nếu vừa nãy hắn thật sự té xuống, trong bụng hắn còn có một sinh mệnh, chúng ta sao có thể tùy tiện cướp đoạt quyền sống của một sinh mệnh, như vậy chúng ta không phải quá ác độc sao. Hơn nữa, lúc trước cậu không phải nói như vậy, cậu chỉ nói là dạy dỗ hắn một bài học, không nói muốn đẩy hắn xuống lầu.”
Tần Tuyết chậm rãi tìm lại lý trí, cô cảm thấy mình thật ác độc, chỉ cần nghĩ tới có một sinh mệnh nhỏ suýt chút nữa vì cô mà biến mất, còn là cháu mình, cô lập tức cảm thấy hãi hùng khϊế͙p͙ vía, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Tần phu nhân luôn yêu thương chiều chuộng Tần Tuyết, nhưng việc giáo ɖu͙ƈ luôn là Tần nguyên soái định ra, cho nên dù cô không thích Lộ Lê thì cũng chỉ là động miệng lưỡi.
Tần Tuyết lấy lại tinh thần, cảm thấy mình điên rồi, lúc trước sao lại đáp ứng Barbara làm ra chuyện như vậy.
“Được rồi, tớ đáp ứng cậu không đẩy hắn xuống lầu đã được chưa. Chúng ta thật vất vả mới có cơ hội này, lẽ nào cứ bỏ lỡ như thế?” Barbara nói.
“Cậu thích anh cả thì có thể dùng cách thức đàng hoàng đi giành lấy, loại thủ đoạn này thực sự quá bỉ ổi.” Tần Tuyết nói xong, đột nhiên cảm thấy thông suốt. Không sai, chỉ cần không nhằm vào mạng người, cô sẽ không phản đối.
Barbara vẫn rất bất mãn, nàng không thích Tần Tuyết khư khư cố chấp, mà hy vọng Tần Tuyết đứng ở phía nàng, giúp nàng cung cấp tin tức.
Cuối cùng Barbara vẫn phát tin tức, lệnh cho bọn chúng giải tán.
“Barbara, cậu yên tâm, tớ vẫn đứng về phía cậu.” Tần Tuyết tận mắt nhìn theo, trái tim mới nhẹ đi, ôm lấy cánh tay Barbara nhẹ nhàng nói.
“Đây chính là cậu nói, đừng cuối cùng lại giúp đỡ người kia.” Barbara nghe thế, cũng yên tâm, vừa rồi Tần Tuyết đã làm nàng rất lo lắng.
“Sẽ không đâu.” Tần Tuyết giơ tay lên bảo đảm.
“Đúng rồi, cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“Không được, hắn thấy tớ ở đây, có khi sẽ hoài nghi những người vừa rồi là do tớ phái đi.”
Quan trọng nhất là, Barbara không muốn đứng cùng người kia, chỉ cần nghĩ tới hắn đã kết hôn với Tần Vũ, nàng lại không thoải mái cực độ.
“Được rồi.” Không biết tại sao, Tần Tuyết rất muốn thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Lê nhạy bén cảm thấy những ánh mắt theo dõi mình đã biến mất, nhìn quanh thì quả nhiên không thấy những kẻ kia nữa, y lo lắng đối phương đang có âm mưu khác, không dám thả lỏng cảnh giác. Chuyện giống vừa rồi y không hy vọng phát sinh nữa.
V”Phu nhân, Tần Tuyết tiểu thư ở nơi đó?” Nhạc Hiểu đột nhiên nói.
“Hai người sao lại chậm như vậy, tôi đã chờ rất lâu!” Tần Tuyết làm bộ mới vừa xuống lầu tìm họ, bất mãn oán giận.
Lộ Lê bình tĩnh nhìn cô một lúc, mãi đến khi Tần Tuyết lộ vẻ không dễ chịu mới mở miệng, “Xảy ra một số chuyện.”
“Rõ ràng là cô đi quá nhanh, biết rõ tôi và phu nhân lần đầu tiên tới đây, cũng không biết chờ chúng tôi một chút.” Nhạc Hiểu không thích ngữ khí của cô, lập tức đứng ra.
Nhạc Hiểu nghĩ rằng Tần Tuyết sẽ châm chọc lại, nhưng lại thấy cô chỉ thiếu kiên nhẫn phất tay một cái, hỏi họ đến cùng có đi lên hay không. Cậu ta ngờ vực nhìn cô, thấy không quen.
“Đi thôi.” Lộ Lê lên tiếng, đề tài này cứ như vậy đi qua.
Tần Tuyết lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi ba người đang đi lên trêи, dưới lầu đã xảy ra một việc lớn. Quân đội chính quy đột nhiên xuất hiện trước trung tâm thương mại, trước sơ tán người dân ở tầng thứ nhất rồi bao vây toàn bộ các cửa ra vào, con ruồi cũng không bay lọt.
Người phụ trách đứng ra hỏi rõ tình huống, quân đội xuất hiện thì chắc chắn không phải chuyện bình thường, nhưng trung tâm thương mại mỗi cuối tuần đều có rất nhiều người, nếu đã xảy ra chuyện gì thì hậu quả không thể tưởng tượng.
“Xin hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi là người quản lý ở đây, họ Lý, có yêu cầu phối hợp xin hãy nói với tôi.” Quản lý phát hiện quân hiệu trêи vai họ là của quân đoàn I, lập tức thay đổi thái độ.
Đối phương là người đàn ông trung niên, quân hàm cao nhất chỗ này, đối phương không trả lời ông ta ngay.
Chỉ chốc lát, một người đàn ông trẻ đi tới, chiếc ủng cọ xát với mặt đất tạo ra tiếng vang dày nặng, khí tức nghiêm túc doạ người.
Người đàn ông trung niên lập tức hành lễ, “Trung tá, trung tâm thương mại đã bị bao vây, sẵn sàng nhận chỉ thị.”
Quản lý cũng đã thấy quân hàm trêи vai đối phương, một trung tá lại trẻ như vậy, ông ta càng khẳng định suy đoán của mình không sai, nhất định đã có việc lớn xảy ra.
“Trung tá, xin hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Vị trung tá này chính là Tần Sương, cậu ta ra hiệu, Barry lập tức đưa cấp dưới giải tán người xung quanh, chỉ chốc lát chỉ còn lại mấy người họ.
“Chúng tôi nhận được tin tức có vài phần tử khủng bố trốn tới đây và trà trộn vào trung tâm thương mại, bây giờ có thể đang bên trong, tôi cần sự phối hợp toàn diện từ phía các anh.” Tần Sương thần sắc lạnh lẽo cứng rắn nghiêm túc, không cho phép từ chối.
“Phần, phần tử khủng bố? Tôi nhất định toàn lực phối hợp!” Lý quản lý sợ mất mật. Phần tử khủng bố tàn nhẫn khát máu vẫn luôn tiếng tăm lừng lẫy, chúng xuất hiện ở nơi nào thì đều dẫn phát tử thương vô số, chẳng trách quân đoàn I phải đích thân ra mặt. Người ở đây lưu lượng lớn như vậy, nhỡ xảy ra sự cố thì hậu quả khôn lường.
Tần Sương gật gật đầu, “Lập tức dẫn tôi tới phòng điều khiển.”
Quản lý không nói hai lời dẫn họ đi.
Barry không đi cùng mà mang cấp dưới đi sơ tán người dân ở tầng thứ nhất. Họ đều đã nắm trong tay diện mạo của mấy tên khủng bố này, chúng muốn trà trộn vào trong đám người để rời đi cũng khó, trừ phi dám mạo hiểm làm liều.
Tần Sương và quản lý đi đến phòng điều khiển.
Phòng điều khiển có màn hình ghi lại toàn bộ hoạt động của trung tâm thương mại từ các camera giám sát. Tần Sương và quản lý xem kỹ từng tầng. Trung tâm thương mại tổng cộng có 18 tầng, mỗi một tầng đều có mười mấy camera, 360 độ không góc chết.
Bởi tin tức bị phong tỏa, hầu như không ai biết có phần tử khủng bố đang trà trộn, vẫn còn nhàn nhã đi dạo trong trung tâm thương mại.
Tần Sương nhìn rất nhanh, muốn tìm ra phần tử khủng bố đang ngụy trang ẩn trong hơn ngàn người hiển nhiên không có khả năng lắm, nhưng đối phương nhất định sẽ có hành vi nào đó khác thường, cậu ta phải tìm ra kẻ khả nghi trước khi chúng kịp làm gì.
“Chờ đã.” Tần Sương đột nhiên thoáng thấy một màn hình theo dõi có dị dạng, lập tức ra lệnh phóng lớn màn hình đó lên.
“Đây là tầng mười lăm.” Quản lý lập tức nói.
Tần Sương nhìn màn hình chăm chú, đôi mắt đột nhiên đỏ đậm, nắm chặt nắm đấm nổi giận mắng: “Đáng chết, sao họ lại ở đó!”
“Là phần tử khủng bố sao?” Quản lý vội vàng hỏi, trêи màn hình ghi lại có ít nhất hơn trăm người.
Tần Sương lập tức lệnh cho Barry, “Lập tức lên tầng 15, chị dâu và em gái tôi đang ở đó, lập tức đưa họ đi.”
Barry và quản lý đều cho là phần tử khủng bố đang ở tầng 15, lại thấy cậu ta nói vậy. Quản lý vẫn không hiểu gì, Barry lại hít một hơi. Chị, chị dâu? Không phải là thượng tướng phu nhân chứ.
“Lập tức đi! Mang theo đội tinh nhuệ!” Tần Sương rít gào kéo lại hồn phách Barry trong nháy mắt.
“Rõ, thưa trung tá.”
Tần Sương nhìn chòng chọc vào hình ảnh theo dõi, bỗng nhiên biến sắc.
Trêи màn hình xuất hiện một người rất đáng nghi, mặc trêи người một cái áo khoác dài, chiếc mũ che lại một nửa mặt. Hắn ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy đôi mắt đó tối tăm đến cực điểm, lại vô cùng hung ác, đang đi đến cầu thang dẫn lên tầng mười sáu, mà chỗ đó chính là chỗ mà Lộ Lê và Tần Tuyết đang đứng. Tốc độ của đối phương không chậm, khoảng cách nhanh chóng rút lại chỉ còn 3, 4m.
Lộ Lê đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt tựa hồ đảo qua kẻ tình nghi. Đối phương cũng ngẩng đầu, lộ ra một vẻ mặt khát máu, bỗng nhiên tăng tốc xông tới Tần Tuyết, mơ hồ có thể thấy trêи tay có một thanh kiếm năng lượng, miệng gầm rít ‘tránh ra’.
Tần Tuyết kinh ngạc, sững sờ đứng tại chỗ.
Thấy cảnh này, đồng tử Tần Sương co rụt lại, nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không có cảm giác.
Cánh tay cầm kiếm năng lượng của kẻ tình nghi đột nhiên vung ra phía sau, kiếm năng lượng cũng theo quán tính hất ra sau.
Phát hiện không đúng, Lộ Lê kéo Tần Tuyết ra phía sau, khi người kia xông tới thì đá một cú vào cẳng chân hắn. Kẻ tình nghi bay ra ngoài, không biết bị đá tới chỗ nào. Hắn nửa ngày cũng không bò lên được, cuối cùng bị Barry cấp tốc chạy tới và bắt lại.
Nhạc Hiểu cũng kịp phản ứng nhưng tốc độ lại không nhanh bằng Lộ Lê, may mà đối phương đã bị khống chế.
Tần Sương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Trung tá, chúng tôi bắt được một tên.” Barry báo cáo lại qua bộ đàm.
“Tôi đã thấy, đưa họ đi, không thể để cho những tên còn lại phát hiện.”
“Rõ!”