Tần Vũ không ở lại lâu rồi đi luôn.
Lộ Lê ngồi một mình, vốn định quét tước phòng lại phát hiện phòng không có lấy một hạt bụi, liền bỏ ý định này, thấy sắp tới giờ cơm trưa nên quyết định sẽ xuống bếp. Dù là đời trước làm cô nhi hay đời này ở một mình mấy năm, ngoài học tập và làm việc thì nấu ăn là kỹ năng ắt không thể thiếu, hơn nữa trải qua thiên chuy bách luyện.
Không nói đời trước, đời này khi y dọn ra ngoài ở, gia đình cũng không cho y bao nhiêu sinh hoạt phí, việc học lại bận, vì khắc phục tình trạng thể chất phế, y sắp xếp thời gian trong ngày kín đến không có lúc rảnh, vì ăn mặc cần kiệm, y lại bắt đầu tự nấu cơm.
Y chưa nấu cho Tần Vũ được bữa nào, khi ở Tần Lộ tinh, biệt thự có đầu bếp, y lại có tâm sự nên không có cơ hội xuống bếp.
Lộ Lê muốn để hắn bất ngờ, tức khắc có động lực.
Rất ngạc nhiên là tủ lạnh trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu, có thịt tươi, rau xanh mơn mởn, các loại phối liệu cũng đầy đủ hết. Lộ Lê cầm lên một bó rau xanh, những hạt nước nhỏ vẫn còn đọng trêи lá, xanh non cực kỳ, vừa nhìn là biết mới hái lúc sáng.
Bữa trưa y không muốn làm quá phức tạp, lại lấy hành cùng một ít gia vị ra, còn tìm được trong ngăn chứa đồ khô một bao bột mì còn chưa mở, lập tức quyết định làm mì sợi, vừa mới trộn bột mì với nước, đột nhiên có tiếng bước chân ngoài cửa.
Lộ Lê rửa sạch tay đi ra ngoài, là một cô gái.
Nhớ không nhầm thì cô gái này tên Bố Tiểu Ngọc, cô không phải phụ tá của Tần Vũ, nhưng nghe nói là thanh mai trúc mã với Noyce, “Cô tìm Tần Vũ sao, anh ấy đi họp rồi.”
“Là thượng tướng bảo tôi tới.” Bố Tiểu Ngọc nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn y có chút lãnh đạm.
“Có chuyện gì sao?” Lộ Lê thấy nhiều không trách, lần đầu tiên gặp đối phương, cô gái này cũng có thái độ lạnh lùng như thế, y thấy mình chưa từng đắc tội cô nên không cho rằng đối phương nhằm vào mình.
“Thượng tướng bảo tôi tới chuẩn bị bữa trưa cho ngài,” Dừng một chút, Bố Tiểu Ngọc lại nói, “Ngày thường, bữa tối của thượng tướng đều do tôi chuẩn bị.”
Lộ Lê không ngờ Tần Vũ đang bận mà vẫn nghĩ cho mình nên cảm động, tự động bỏ qua câu sau cùng vẻ mặt có chút đắc ý của Bố Tiểu Ngọc, cười nói: “Không cần đâu, tôi sẽ tự nấu, mấy ngày tới cũng không làm phiền Bố chuẩn úy, tôi làm cho thượng tướng là được.”
“Chuyện này phu nhân không thể tự quyết, tôi chỉ nghe lệnh của thượng tướng.” Ánh mắt Bố Tiểu Ngọc lộ ra chút ghen ghét không dễ phát hiện.
Lộ Lê hơi sửng sốt.
“Nếu phu nhân không cần, tôi còn có rất nhiều việc, cáo từ.” Bố Tiểu Ngọc không để ý đến phản ứng của y, lạnh lùng nói xong rồi đi.
Lộ Lê rốt cuộc xác nhận mình không bị ảo giác, đối phương tựa hồ rất chán ghét y, không thể nghĩ ra tại sao đối phương lại chán ghét y nên không thèm nghĩ nữa, y không phải tinh tệ nên không thể làm ai ai cũng thích, cũng giống như Tần phu nhân không thích y, nhìn một người không vừa mắt đôi khi cũng không vì lý do gì.
Trở lại phòng bếp, Lộ Lê bắt đầu nhào bột, hắn muốn làm món Thông Hoa Diện (*) mà y hay làm nhất, nguyên liệu cùng phối liệu đều rất đơn giản, nhưng chính vì đơn giản cho nên càng khảo nghiệm tay nghề.
Y đã đã làm món này vô số lần, kinh nghiệm dần dần tích lũy, y không dám so với tay nghề của đầu bếp đỉnh cấp, nhưng hương vị thì y tin không tệ chút nào.
Nước lèo là nước hầm gà, Tần Vũ thích ăn thịt, ngăn đông của tủ lạnh chưa rất nhiều loại thịt vẫn còn mới, gà nguyên con cũng có, y liền làm canh gà, hầm nhiều cũng có thể dùng cho bữa tối.
Nước sôi sùng sục, y bỏ mì vừa được thái sợi vào, lửa lớn nấu chín mì sợi không ngừng nổi lên, canh chuẩn thời gian, y lại bắt đầu làm phối liệu.
Phối liệu là phần rất quan trọng, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến hương vị, canh gà ngon cũng không cứu được.
Lộ Lê lục trong tủ lạnh nửa ngày mới tìm thấy mấy cây ớt xanh. Ớt xanh nơi này không giống ớt y biết, hình dạng không phải thon dài mà có hơi dị dạng, khó trách y không nhận ra ngay.
Luộc mì xong, Lộ Lê tìm thấy trong ngăn tủ một hộp giữ ấm to, được rửa sạch sẽ nên không có mùi lạ, y cho mì và nước lèo vào, rắc phối liệu, đậy nắp kín rồi mới gọi cho Tần Vũ. Ở nơi y không biết, khi y đang làm mì, Bố Tiểu Ngọc sau khi rời đi thì đi tìm Tần Vũ cáo trạng.
“Thưa nguyên soái, tôi không biết mình làm sai chuyện gì, tôi chỉ nói ngài bảo tôi tới chuẩn bị bữa trưa cho phu nhân, sắc mặt ngài ấy liền khó coi, còn ra lệnh về sau không cần làm bữa tối cho ngài nữa.” Bố Tiểu Ngọc uất ức đứng trước mặt Tần Vũ, hốc mắt ửng đỏ, bản thân cô xinh đẹp, bộ dáng này thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
“Nếu em ấy không cần, về sau cô cũng không đến nữa.” Tần Vũ không ngẩng đầu lên, thanh âm bình tĩnh không có một tia phập phồng.
Bố Tiểu Ngọc không thể tin nổi trừng mắt, càng uất ức hơn, “Thượng tướng, vì sao vậy, tôi có điểm nào làm ngài không hài lòng? Ngài trước kia không phải còn khen tay nghề của tôi.” Cái gọi là khen chẳng qua chỉ là Tần Vũ thuận miệng nói một câu không tồi, đơn giản như tính cách hắn, nhưng có thể làm hắn nói ra hai chữ này, Bố Tiểu Ngọc vẫn luôn cho rằng mình khác.
“Tôi nói rồi, lời phu nhân nói chính là lời tôi nói, tôi không muốn lặp lại lần nữa, nếu không còn chuyện gì khác, cô có thể đi được rồi.” Tần Vũ rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt lại thâm sâu đến làm người không rét mà run.
Bố Tiểu Ngọc không thể tin được thượng tướng lại đoạt đi cơ hội duy nhất có thể tiếp cận hắn của cô chỉ bởi một câu của người kia.
Đúng lúc này, máy truyền tin trêи cổ tay Tần Vũ đột nhiên vang.
Thân ảnh Lộ Lê xuất hiện trước mặt.
“Làm sao vậy?” Tần Vũ hỏi.
Bố Tiểu Ngọc đối diện lặng lẽ nắm chặt nắm tay, vừa rồi cô chỉ nói một nửa sự thật, nội tâm có chút lo lắng Lộ Lê sẽ nói cho thượng tướng.
“Anh ăn cơm chưa, em làm mì sợi, muốn cùng ăn với anh.” Lộ Lê nói ra mục đích của mình.
“Em biết nấu ăn?” Tần Vũ đã biết lý do Lộ Lê không cần Bố Tiểu Ngọc làm cơm cho.
“Ừm, em chưa nói cho anh nhỉ, em vẫn luôn biết mà, chỉ là trước kia không có cơ hội, em thấy trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu, nghĩ anh hẳn còn chưa ăn nên làm nhiều một ít, anh có rảnh không? Em đưa đến cho anh, nhưng em không biết phòng làm việc của anh ở đâu.”
Bố Tiểu Ngọc lại lần nữa phẫn hận không thôi, những nguyên liệu đó đều là cô chuẩn bị từ sáng sớm, nguyên bản muốn tăng độ thiện cảm của thượng tướng, lại bị người này đoạt.
“Lính gác ngoài cửa, em bảo cậu ta đưa em đi.” Tần Vũ không cự tuyệt.
“Thượng tướng, chuyện này không hợp quy củ, nơi này là quân khu, phu nhân là người ngoài…” Bố Tiểu Ngọc nghe vậy vội vàng ngăn cản, câu kế tiếp nghẹn ở họng khi ánh mắt lạnh bang của Tần Vũ nhìn cô.
[Tác giả]:
Rất nhiều người thích thượng tướng đại nhân, Lộ Lê phải chuẩn bị tâm lý nha.