Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 194: Tranh luận




Thẳng đến khi không nhìn thấy hành tinh Giant nữa, Phù Cừ mới thu hồi tầm mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm hư không thất thần, không biết suy nghĩ gì, hay là cái gì cũng không suy nghĩ.

Kế hoạch thất bại toàn diện, không chỉ không vớt được cái gì, còn tổn thất mấy trăm bộ cơ giáp, đây không phải khoản nhỏ. Hành tinh Giant cuối cùng cũng chỉ có vài người họ chạy ra được.

Không khí trong phi thuyền có hơi trầm trọng, mọi người đều không nói gì, máy truyền tin trêи cổ tay Phù Cừ giống như tiếng đòi mạng vang vọng từng góc của phi thuyền, Phù Cừ phảng phất như không nghe được, thẳng đến khi Bình Nguyệt nhắc nhở, mới nhận.

Nàng không nhìn thấy cảm xúc của người đàn ông, nhưng là lại tưởng tượng ra được vành mắt người đàn ông sắp nứt, lửa giận ngút trời.

“Em còn đang suy nghĩ đến tên kia sao!” Tiếng người đàn ông phẫn nộ truyền tới.

Cho rằng hắn sẽ nói về việc của hành tinh Giant, Phù Cừ sửng sốt một chút, phản ứng này trong mắt người đàn ông, lại biến thành cam chịu trả lời, âm thanh thở dốc càng lúc càng lớn.

“Em có biết hay không, tên kia, hắn căn bản không phải bảo tiêu cái gì, mà là quân nhân Vinh Diệu đế quốc.”

Những lời này giống một viên địa lôi nổ tung làm Phù Cừ tỉnh giấc, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi trừng mắt, “Ngài nói cái gì?”

Người đàn ông giống như không nghe được lời nàng nói, ha hả cười rộ, tiếng cười tràn ngập tự giễu và phẫn nộ, “Không thể tưởng được ta một đời anh minh, mà bị bọn chúng lừa, tên Vu Thiên Minh kia, không đúng, hắn căn bản không phải Vu Thiên Minh, hắn là trung tá quân đoàn I Tần Sương, còn tên kia, hắn cũng là người quân đoàn I, tự em nhìn đi.”

Chỉ chốc lát, người đàn ông ném một cái video lại đây.

Phù Cừ nhìn chằm chằm video này, trong lòng nàng biết người đàn ông kia nói hẳn đều là sự thật, chỉ là không muốn tin mình bị lừa, do dự vài giây mới mở video.

Video quay một bộ cơ giáp màu đen, góc độ khá cao, tuy nhiên lại quay được hơn phân nửa đại sảnh yến hội, Tần Sương và Tần Vũ nghiễm nhiên cũng ở trong đó.

Hình ảnh đúng lúc là cảnh Tần Vũ trở lại đại sảnh yến hội, chỉ thấy hắn bước giày đế kim loại đi đến bên người Tần Sương, đánh nghiêng một bộ cơ giáp đen chuẩn bị tập kϊƈɦ Tần Sương, sau đó hình ảnh lại chuyển tới vị trí khác.

Lần này hình ảnh góc độ tương đối thấp, dường như quay từ sát mặt đất, đúng lúc đối diện với Tần Sương, hình ảnh là cảnh Kiều Nạp và mấy tên nhà giàu lúc ấy đi tìm Tần Sương, bên trong rõ ràng truyền ra tiếng Tần Sương tự giới thiệu, bằng chứng như núi.

Hắn là Tần Sương, không phải Vu Thiên Minh, như vậy bảo tiêu hắn Hình Ảnh, chắc chắn cũng không phải bảo tiêu thật sự, tám chín phần mười cũng là quân nhân quân đoàn I.

Khó trách, khó trách hắn cự tuyệt mình, hóa ra hắn đã sớm biết thân phận của mình, hắn đến hành tinh Giant với mục đích chính là bắt giữ mình.

Phù Cừ che đôi mắt, nước mắt lại không chảy ra.

Người đàn ông cho rằng nàng đang khóc, cảm xúc nóng nảy, chỉ là không ai thấy được, thô lỗ nói: “Phù Cừ, đừng nhớ đến hắn, em và hắn tuyệt đối không có khả năng.”

Điểm này, Phù Cừ không hoài nghi, tuy nhiên thân phận Hình Ảnh là bảo tiêu, hay là quân nhân, mình và hắn đều không có tương lai, nhưng mà, không ai biết, trong lòng nàng kỳ thật cảm thấy may mắn, nếu nói hắn là quân nhân, như vậy lúc trước hắn cự tuyệt mình, có phải vì nguyên nhân này hay không, chứ không phải do những gì mình suy đoán.

Phù Cừ muốn hỏi Vu Thiên Minh là trung tá quân đoàn I Tần Sương, như vậy Hình Ảnh đâu, tên thật hắn gọi là gì, hắn ở quân đoàn I là người thế nào, nhưng nàng không hỏi, cuối cùng vẫn vùi lấp ý niệm đó ở trong lòng.

“Quân đoàn I, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.” Thanh âm tàn độc của người đàn ông vang lên trong phi thuyền, không biết là vì thất bại lần này tạo thành tổn thất lớn, hay là vì người Phù Cừ thích là quân nhân quan đoàn I. Tần Vũ ở hành tinh Giant mấy ngày, kẻ lên kế hoạch phía sau đại mỹ nhân trốn đi quá vội vàng, lưu lại rất nhiều tin tức quan trọng. Kẻ lên kế hoạch phía sau không phải không nhớ tới những thứ này, mà là lúc ấy quá nguy hiểm, chờ khi bọn chúng phát hiện, thành tinh Giant đã bị quân đội vây quanh, nếu muộn thêm một chút, ngay cả đại mỹ nhân cũng trốn không thoát, bất đắc dĩ, chỉ có thể hạ lệnh mang đại mỹ nhân đi, tư liệu không kịp tiêu hủy.

Tư liệu Tần Vũ lấy được lần này nhiều hơn so với lần trước đánh hạ La Tử tinh, tư liệu ở La Tử tinh hầu hết là về Liên Bang, còn tư liệu ở hành tinh Giant và về toàn bộ R tinh hệ, có một con chip, bên trong ghi lại tin tức từ vài chục năm trước.

Sau đó, Tần Vũ mang theo một phần quân đội về Vinh Diệu tinh. Lúc này hành động bí mật, ngay cả vương thất cũng không biết, công dân đế quốc càng không biết, khi Tần Vũ trở về cũng không kinh động quá nhiều người, tuy nhiên khi hành động này kết thúc, người nên nhận được tin tức, đều đã nhận được.

“Phụ vương, quân đoàn I cũng quá xằng bậy, lúc trước là La Tử tinh, hiện tại là hành tinh Giant, lần sau còn không biết là viên tinh cầu nào.” Nhị vương tử Bob nhận được tin tức xong lập tức đến vương cung tìm quốc vương bệ hạ, nếu không có được sự ủng hộ của Tần gia, hắn sẽ tận lực để mắt đến Tần gia, tóm được ai là mang ra nói.

Quốc vương không nói gì, đôi mắt hơi khép, không biết đang suy nghĩ gì.

“Lời này của em sai rồi.” Brian cũng vừa nhận được tin tức lập tức chạy tới, vừa tiến vào đã nghe thằng em trai lại bôi đen Tần Vũ và quân đoàn I.

Bob miễn cưỡng cười cười, “Anh cả, lời này của em sao lại không đúng?”

Bọn họ tuy không hợp nhau, nhưng mặt ngoài còn phải duy trì trạng thái anh em thân thiết, không ai đánh vỡ, nhưng theo đà cạnh tranh càng ngày càng gay gắt, loại bề ngoài này cũng càng ngày càng không duy trì được.

“La Tử tinh là một viên hắc tinh, hành tinh Giant cũng là một viên hắc tinh, trước hết không nói đến hành tinh Giant, Tần Vũ mang theo quân đoàn I triệt hạ thể lực trêи La Tử tinh, khiến La Tử tinh một lần nữa tiến vào R tinh hệ, đây không phải chuyện tốt sao? Còn có những người bị bắt cóc đó, quân đoàn I còn giải cứu bọn họ, đây cũng là công lớn, còn về hành tinh Giant.” Brian dừng một chút, lại nở nụ cười.

“Hành tinh Giant cũng không có người bị bắt cóc.” Bob trào phúng.

“Đúng là không có, nhưng phụ vương chắc còn chưa biết, thế lực ở hành tinh Giant và thế lực buôn người kỳ thật là một, đều đến từ Thiên Long, lần này được giải cứu, chín phần là thương nhân giàu có đến từ Vinh Diệu đế quốc, một khi bọn họ bị Thiên Long bắt đi hoặc cầm tù, sẽ có lượng lớn tiền tài rơi vào trong tay Thiên Long, khiến nền kinh tế R tinh hệ rung chuyển rất lớn, nghiêm trọng có thể khiến cho thể chế bị phá hủy, em nói không quan trọng sao?” Brian nhìn về phía thằng em trai Bob.

“Anh.” Bob xác thật không nghĩ tới điều này, hắn chỉ biết hành tinh Giant xảy ra chuyện, quân đội của Tần Vũ đánh hành tinh Giant, cụ thể là chuyện gì còn chưa rõ ràng lắm.

Brian hơi mỉm cười, nhìn về phía quốc vương bệ hạ, “Còn có một việc, Tần Vũ đã chiếm lĩnh hành tinh Giant, chuẩn bị đưa về R tinh hệ.”

“Muốn đưa hành tinh Giant về R tinh hệ?” Bob thấy như bắt được nhược điểm, ha hả cười rộ lên, “Anh cả, chẳng lẽ anh không biết, tuy hành tinh Giant vô chủ, nhưng ở giữa R tinh hệ và Vôi tinh hệ, nếu R tinh hệ muốn hành tinh Giant, Solo đế quốc của Vôi tinh hệ chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Không đồng ý thì như thế nào?” Brian bình tĩnh hỏi lại.

Bob: “Đây còn phải nói sao, chắc chắn là phải đánh, anh đừng tưởng rằng đánh một trận là được, chiến tranh chính là việc hao tài tốn của, trong dĩ vãng Solo đế quốc chưa lấy được cớ, nhưng lần này bất đồng, một việc liên quan đến tôn nghiêm của đế quốc, nếu không rêи một tiếng khiến cho đối thủ đưa tinh cầu về vị trí vốn có, thể diện đế quốc còn để nơi nào, Solo đế quốc chắc chắn sẽ đánh với chúng ta đến chết mới thôi.”

Brian cười hỏi: “Em cảm thấy Solo đế quốc một khi liều mạng với chúng ta, Vinh Diệu đế quốc sẽ đánh không lại bọn họ có phải không?”

Ánh mắt Bob lập lòe, nhìn phụ vương nhíu mày, lập tức phản bác, “Em không nói như vậy, ý em là như thế này đánh tiếp sẽ mất nhiều hơn được.”

“Việc liên quan đến vinh quang và tôn nghiêm của đế quốc, sao em có thể sử dụng thành ngữ mất nhiều hơn được để hình dung, hơn nữa Vinh Diệu đế quốc ta không chỉ cường đại về mặt khoa học kỹ thuật, còn có tiền tài, chẳng lẽ đánh với Solo đế quốc một trận cũng không chống đỡ được sao?”

“Xem anh nói, sao em có thể nghĩ như vậy, em chỉ cảm thấy vì một viên tinh cầu giá trị không cao không cần thiết mà thôi.”

“Đó cũng không phải là một viên tinh cầu không có giá trị, ít nhất Tần Vũ lấy được từ đó rất nhiều tư liệu có giá trị, Thiên Long ở R tinh hệ thành lập nhiều cứ điểm như vậy, trong vài chục năm giết hại bao nhiêu công dân đế quốc, hiện giờ cứ điểm lớn nhất của Thiên Long ở R tinh hệ đã bị Tần Vũ hủy diệt, có thể giảm bớt rất nhiều người bị hại, đây chẳng lẽ không phải việc có giá trị nhất sao?” Brian hỏi ngược lại.

“Nếu Tần Vũ phải xuống tay với hành tinh Giant, vì sao không nói một tiếng với phụ vương, đây là hắn không để vương thất vào mắt.” Bob nói không lại hắn, bị nói tới đỏ cả mặt, đành phải thể hiện ở chỗ khác.

“Nếu dựa theo em nói, Tần Vũ mỗi khi làm một chuyện đều phải báo lại, chỉ sợ tin tức đã sớm bị tiết lộ ra ngoài, nào còn cóVinh Diệu đế quốc hiện tại, em không quên, chuyện lúc trước Serrill bị châm ngòi chứ, bọn chúng có thể tiếp xúc với cả vương tử, còn có thể xúi giục Serrill hạ dược cho dì, chứng tỏ vương thất đã bị bọn họ thẩm thấu, dưới tình huống này, em còn muốn Tần Vũ nói mọi chuyện cho vương thất sao?”

“Anh đừng trộm đổi khái niệm, em chỉ nói hắn không nói với phụ vương mà thôi.”

“Phụ vương bận rộn như vậy, nếu mỗi sự kiện đều nói với phụ vương, phụ vương chẳng phải sẽ mệt muốn chết.”

“Anh……” Bob khó thở.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”

Hai người đồng thời nhìn về phía quốc vương, chỉ thấy ông nhìn qua, hơi nhăn mày, làm ông thoáng chốc có khí thế không giận tự uy, lập tức an tĩnh lại.

“Các con nói đều có lý của từng người, chuyện này ta có chừng mực, về sau đừng nhắc lại, đi ra ngoài đi.

“Quốc vương nói xong liền phất tay bảo bọn họ đi ra ngoài.

“Anh cả, bây giờ anh tận lực quỳ lạy Tần gia, anh cho rằng Tần gia sẽ cảm tạ anh sao? Bây giờ Tần gia có thể áp đảo vương thất, tương lai cho dù anh có được vị trí kia, Tần gia cũng dùng quyền lực áp bức anh.”

Brian đi khỏi phòng họp của quốc vương, lúc sắp rời đi, Bob không cam lòng đột nhiên nói từ phía sau lưng, quay đầu lại nhìn thằng em không che dấu địch ý chút nào, cười nhạt.

“Bob, anh không dám nói mình thông minh hơn so với người khác nhưng có một điều anh có thể khẳng định, anh thông minh hơn em.”

Để lại những lời này, Brian rời đi.

Bob sững sờ tại chỗ.

Một phi thuyền to lớn ngừng trêи cảng quân sự Vinh Diệu tinh, lúc này cách sự kiện hành tinh Giant đã năm ngày, cảng vô cùng an tĩnh, chỉ có binh lính thần sắc nghiêm túc trấn thủ, phi thuyền ngừng phía trêи cảng, cửa chính mở ra, trong chốc lát, vài người đi từ phía trêи xuống.

Tần Vũ đi tuốt đàng trước, bên người là Chu Tuấn Ngạn và Noyce đi theo, cúi đầu vừa đi, vừa nói với Chu Tuấn Ngạn, đột nhiên dừng lại, như có cảm giác nhìn về hướng nào đó.

Lộ Lê nắm tay Soái Soái đứng ở nơi đó, thấy hắn nhìn mình, vẫy tay từ đằng xa.

“Cứ như vậy, việc còn lại cậu nhìn mà làm.” Tần Vũ tổng kết một câu, cũng không quay đầu lại đi luôn.

“Thật hâm mộ, có người chờ về nhà thật tốt.” Noyce nhìn thượng tướng đi về phía phu nhân và thiếu gia, cảm khái sâu sắc

Chu Tuấn Ngạn nhìn hắn một cái, “Cậu cũng có thể.”

“Bố ngay cả đối……” Noyce chưa nói xong đã dừng lại.

“Ngay cả cái gì?”

Noyce đột nhiên nhớ lời Tần Sương nói với mình ở hành tinh Giant, bây giờ rất đúng lúc, lập tức đổi bộ mặt cười gian, cánh tay gác trêи vai hắn, cười hì hì: “Sao nào, chẳng lẽ anh muốn ở nhà chờ tôi trở lại?”

Chu Tuấn Ngạn cổ quái nhìn hắn.

“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Noyce bị ngó tới mức chột dạ, đậu má, đột nhiên không còn tự tin là thế nào, tươi cười sắp duy trì không nổi.

“Cậu không phát sốt chứ?” Chu Tuấn Ngạn hỏi, còn duỗi tay chạm vào trán hắn.

Noyce không kịp phòng bị hắn sờ vào trán, độ ấm của lòng bàn tay và trán hắn như cọ ra thuốc súng, làm mặt hắn nóng lên.

“Quả nhiên phát sốt.” Chu Tuấn Ngạn xác định.

Noyce vội vàng đập bay tay hắn, “Cút, anh mới phát sốt, bố đây thân cường thể kiện, trước nay chưa từng sốt qua.”

“Vậy cậu đang nói mê sảng cái gì.” Chu Tuấn Ngạn lại nó trước khi hắn mở miệng, “Trình tự ngược rồi, muốn ở nhà chờ, cũng nên là cậu chờ tôi.”

Noyce biến sắc vài lượt, sau đó bùng nổ, “Mẹ kiếp, anh có ý gì, dựa vào cái gì mà bố phải ở nhà chờ anh, tôi đàn ông như vậy, chắc chắn là anh ở nhà chờ tôi.”

“Cậu gặp qua người đàn ông nào trước nay chưa từng đánh thắng tôi chưa?” Chu Tuấn Ngạn cười.

Việc liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Noyce bị chọc trúng chỗ đau tức điên, vứt xuống mấy câu chửi tàn nhẫn.

“Tôi muốn quyết đấu với anh, đến chết mới thôi.”