Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 123: Trương tướng quân khuyên bảo




“Tướng quân, việc lớn không tốt.” Thẩm Nguyên Kiệt vội vội vàng vàng vọt vào.

Trương tướng quân bởi vì việc Lộ gia làm, sáng nay bị Tả Nguyên Soái nói, hiện tại tâm tình không tốt, nhìn thấy Thẩm Nguyên Kiệt hấp tấp bộp chộp, sắc mặt càng khó xem.

“Lại xảy ra chuyện gì?”

“Lộ Lê muốn mang tro cốt cha hắn từ mộ viên Lộ gia đi.” Thẩm Nguyên Kiệt dăm ba chữ ngắn gọn thành một câu.

“Không được!” Trương tướng quân mặt âm trầm, “Tuyệt đối không thể để hắn mang tro cốt đi, nhất định phải ngăn cản hắn.”

Không có người hiểu biết vướng bận của Lộ Lê hơn so với Trương tướng quân, muốn nói Liên Bang có cái gì để cho Lộ Lê vướng bận đến không thể quên, đó chính là cha y, dù cha y đã chết, nhưng chỉ cần tro cốt ông ấy một ngày còn chôn ở Liên Bang tinh cầu Thủ Đô, thì y một ngày sẽ không quên Liên Bang.

Nếu y mang tro cốt đi, về sau Liên Bang thật sự không còn thứ gì có thể giữ y lại, huyết thống cũng không thể. Trương tướng quân quyết định ngăn cản Lộ Lê, Thẩm Nguyên Kiệt chủ động xin ra trận, bị ông ta cự tuyệt, người khác không hiểu hoàn cảnh của Lộ Lê, thuyết phục không được, quyết định tự mình ra ngựa.

Lúc Trương tướng quân đến lãnh sự quán, Tần Vũ không ở đó, nghe binh lính nói Trương tướng quân muốn gặp mình, Lộ Lê cũng không ngạc nhiên chút nào.

Ở trong lòng y, Trương tướng quân sớm muộn gì cũng có một ngày tìm đến y, trước khi y rời khỏi Liên Bang, đặc biệt sẽ chọn lúc Tần Vũ không ở đó.

“Lộ Lê, đã lâu không gặp.” Trương tướng quân vui mừng nhìn Lộ Lê sắc mặt hồng hào, nhẹ nhàng cảm khái.

“Đúng vậy, sắp nửa năm rồi.” Lộ Lê không đứng lên, chỉ là mời ông ta ngồi xuống.

Trương tướng quân thấy thế, đôi mắt thêm một chút chiều sâu, ngồi đối diện y, tư thế tương đối tùy ý, tựa hồ hôm nay ông ta mang thân phận cha nuôi tới.

“Nửa năm qua con quá tốt rồi, Tần Vũ hẳn là rất chiều con, chứng tỏ con lựa chọn không sai, trước kia may mắn con không nghe cha nuôi.”

“Tần Vũ đối với con đúng là rất tốt, cha nuôi hôm nay tới tìm con, chỉ là vì nói những lời này sao?” Lộ Lê trực tiếp hỏi, thời gian lắng đọng lại không chỉ là tình cảm, còn có tính cách, cũng làm mơ hồ đi phần tình nghĩa trước kia.

Trương tướng quân cảm nhận sâu sắc Lộ Lê không giống trước kia, hiện tại y nhiều hơn vài phần nội liễm và tự tin, không khoa trương, phảng phất như một khối ngọc xinh đẹp lắng đọng mị lực ở bên trong, đối với y mà nói là chuyện tốt, đối mình mà nói lại không phải chuyện tốt.

Trước kia Lộ Lê nhìn người cha nuôi này còn biểu hiện ra một chút thần sắc vui mừng, hiện tại y đã không còn nữa, không biết là thu liễm vào, hay là……

“Đã bị con nhìn ra, ta lần này đến đây tìm con xác thật có chút việc, nghe nói con chuẩn bị đem tro cốt của ba con đào ra, chuyện này là thật vậy chăng?” Trương tướng quân cười thừa nhận, ngữ khí nhẹ nhàng, cuối câu lại mang theo điểm không tán đồng trầm trọng.

Lộ Lê gật gật đầu, “Là thật sự, con quyết định mang tro cốt của cha đi.”

“Cha con ở mộ viên Lộ gia đã an giấc ngàn thu nhiều năm như vậy, tùy tiện đem tro cốt đào ra không ổn, ta biết người Lộ gia làm trái tim con bị tổn thương, nhưng……”

“Cha nuôi.” Lộ Lê ngắt lời ông ta có chút vội vàng, “Đây là việc sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ con mới quyết định, cũng không phải nhất thời, con không biết cha nuôi có biết hay không, cha là bạn đời của là Lộ Hướng Viễn, danh chính ngôn thuận, ông ta lại chôn cha ở trong một góc mộ viên, thậm chí con không ở đây mấy năm nay, một lần ông ta cũng không đến gặp cha, còn mặc kệ cỏ dại mọc đầy xung quanh bia mộ, con không có khả năng lại để cha lưu lại mộ viên Lộ gia, tùy ý cho ông ta đạp hư.”

Trương tướng quân nghe xong ở trong lòng thầm mắng Lộ gia ngu xuẩn, một người chết cũng có thể nhắm vào, quả nhiên không phải người có thể thành đại sự, trêи mặt không biểu hiện ra ngoài, chỉ là áy náy nhìn Lộ Lê, “Xin lỗi, Lộ Lê, ta không biết những việc này, nếu nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không để bọn họ làm như vậy, nhưng con cũng đừng mang đi, ta có thể làm chủ để tro cốt cha con chôn ở mộ viên tốt nhất Liên Bang, ở nơi đó sẽ có người ngày đêm chiếu cố mộ phần của cha con.”

“Không cần, trái phải gì đều phải dời mộ, con còn muốn tự mình chiếu cố cha, làm một người con, con không muốn về sau lại để cha chỉ có một mình.” Lộ Lê lắc đầu cự tuyệt, nếu mấy năm trước cha nuôi nói như vậy, y chác chắn sẽ đáp ứng, bây giờ đã không cần.

“Nhưng cha con rốt cuộc là người Liên Bang, ta nghĩ ông ấy sẽ không nguyện ý xa rời quê hương đi.” Trương tướng quân trầm ngâm mà nói.

Lộ Lê yên lặng.

Trương tướng quân thấy thế đã biết trong lòng y dao động, nói tiếp, “Lộ Lê, Liên Bang dù sao cũng là gốc gác của cha con, không có người nào thích rời khỏi quê nhà của mình, ta tin cha con cũng giống vậy, ông ấy tuyệt đối sẽ không nguyện ý sau khi chết lại phải rời khỏi quê nhà của mình.”

Lộ Lê biết nghĩa phụ cũng đang nhắc nhở mình, mình là người Liên Bang, nhưng y do dự một chút vẫn lắc đầu.

“Cha nuôi ngài nói cũng chưa sai, nhưng con vẫn muốn mang tro cốt của cha đi, cha đã từng nói với con, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần cha con chúng con ở bên nhau, ông ấy đều sẽ vui vẻ, con tin tưởng ông ấy nhất định không muốn một mình ở mộ viên.”

Trương tướng quân cảm nhận được Lộ Lê kiên quyết, nội tâm khói mù một mảnh, trong lòng biết mình khuyên y không được, nhưng cũng không tính toán nói ra, vì thế lại dẫn Lộ Lê hàn huyên việc trước kia, cuối cùng rời đi.

Đến quân bộ, Trương tướng quân nhận được cuộc gọi từ Tả Nguyên Soái.

Tả Nguyên Soái vẫn luôn để người giám thị lãnh sự quán, việc Trương tướng quân đến nơi đó vẫn chưa thể giấu được hắn.

“Sự tình tiến triển thế nào?”

Trương tướng quân trầm khuôn mặt, “Không được, hắn vẫn khăng khăng muốn mang tro cốt Thư Cẩm rời khỏi Liên Bang, chúng ta ngăn cản không được.

“Nếu không vẫn xuống tay từ Lộ gia?”

“Không có khả năng, hắn không trả thù Lộ gia đã là tốt lắm rồi.”

“Bởi vì những việc lần trước?” Tả Nguyên Soái không hiểu biết nhiều về Lộ gia, chỉ biết Lộ phụ xin lỗi cha của Lộ Lê.

Trương tướng quân hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Trước kia tôi có thể khai quật được Lộ Lê, là vì hắn tham gia đại chiến cơ giáp Vũ Trụ Võng, đạt được vị trí rất cao, mà hắn đi tham gia đại chiến cơ giáp là bởi vì hắn muốn phần thưởng tinh tệ, ở trong mắt Lộ Hướng Viễn, chỉ có hai con trai Lộ Quang Minh và Lộ Quang Huy.”

Tả Nguyên Soái trêи mặt tức khắc nổi giận, “Cái tên Lộ Hướng Viễn này thật là đáng chết, cơ hội tuyệt hảo, thế nhưng bởi vì hắn ngu si và vô tri mà bị hủy diệt.”

Trương tướng quân sắc mặt âm trầm, nếu lúc trước biết nguyên nhân khiến Lộ Lê rời xa Liên Bang bắt đầu từ Lộ gia, hắn nói gì cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.

“Nếu con đường này Lộ gia không thể thực hiện được, vậy còn ông, ông là cha nuôi hắn, hắn ít nhiều gì cũng sẽ nghe ông chứ.”

“Để tôi thử xem.” Trương tướng quân cũng không thể bảo đảm nhất định có thể thuyết phục Lộ Lê, nhưng không thử, trơ mắt nhìn y rời khỏi Liên Bang cũng không được.

Trương tướng quân quyết định thử lại một lần.

Ngày hôm sau, biết Tần Vũ chịu nhận lời mời đến phủ tổng thống, chỉ là lúc này đây hắn không để Tần Sương hoặc La Uẩn Hòa cùng đi theo.

Trương tướng quân không do dự, vẫn đến lãnh sự quán tìm Lộ Lê, Tần Vũ chỉ dẫn theo La Uẩn Hòa, Tần Sương đi theo Lộ Lê ngồi ở phòng khách.

“Đây không phải Liên Bang Trương tướng quân sao, khách quý vào cửa.” Không chờ Lộ Lê mở miệng, Tần Sương cười rộ lên trước.

“Chưa nói là khách quý, tại hạ lần này không phải lấy thân phận Trương tướng quân, mà là cha nuôi của Lộ Lê, ngày hôm qua có việc đi vội vàng, cũng chưa kịp nói chuyện nhiều.” Lời này của Trương tướng quân còn ám chỉ Tần Sương rằng đây là chuyện riêng giữa cha con nuôi bọn họ, người ngoài thức thời sẽ lấy cớ rời đi.

Tần Sương dường như không nghe ra, ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích bắt chéo chân.

Việc Trương tướng quân muốn nói không thể để Tần Sương nghe được, nhưng ông ta cũng không có vẻ quá sốt ruột, ở phòng khách nói với Lộ Lê vài việc râu ria, sau đó mới làm bộ có việc quan trọng muốn nói với y, hơn nữa là việc về Thư Cẩm.

Lộ Lê vừa nghe việc có liên quan đến cha liền do dự, y không phán đoán được cha nuôi nói là thật hay giả, liền đáp ứng, đứng dậy nói: “Chúng ta đến thư phòng nói đi.”

Hai người vào thư phòng, Tần Sương lập tức nghiêm túc lên, nhắn một tin cho Tần Vũ.

Anh cả, cái gã Trương tướng quân kia lại tới tìm chị dâu, lần này lợi dụng chuyện cha của chị dâu dẫn anh ấy tới thư phòng nói chuyện.

Tần Vũ cảm nhận được máy truyền tin rung nhẹ, click mở nhìn lướt qua, trả lời một chữ ‘ừ’ rồi tắt máy truyền tin.

Đối diện, Lãnh Tuyết Ni hơi thẹn thùng nhìn Tần Vũ trước mặt cao lớn uy mãnh, khí thế nghiêm nghị.

Cô thật sự không nghĩ tới, Tần thượng tướng Vinh Diệu đế quốc vậy mà đẹp như vậy, nghĩ đến uy danh của người này trong tinh tế, cảm thấy sâu sắc chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đôi với mình.

Chỉ tiếc vị Tần thượng tướng này đã kết hôn, ở Liên Bang tinh cầu Thủ Đô chỉ sợ cũng không dừng lại lâu lắm, Lãnh Tuyết Ni trong lòng tiếc nuối, lại tràn ngập không cam lòng.

“Cha nuôi nói việc có liên quan đến cha con là cái gì?” Lộ Lê đưa Trương tướng quân tới thư phòng, xoay người hỏi.

Trương tướng quân không trả lời, ngược lại hỏi y, “Lộ Lê, con thật sự muốn mang tro cốt của cha con rời khỏi Liên Bang sao?”

Lộ Lê thở dài, “Cha nuôi ngầm cùng con nói chuyện, quả nhiên vẫn là việc vì Liên Bang.”

Trương tướng quân không phủ nhận.

“Cha nuôi, việc trước kia con tưởng con đã nói qua với ngài, con quyết định sẽ không thay đổi.” Trải qua hơn nửa năm, tâm tình Lộ Lê sớm đã kiên định hơn nhiều so với trước kia.

“Lộ Lê, ta biết lần này sau khi con rời khỏi, chúng ta khả năng không còn có cơ hội gặp lại, nghĩa phụ cầu con lần cuối cùng, giúp Liên Bang đi.” Trương tướng quân biết Lộ Lê mặt lạnh tâm nóng, quyết định sử dụng chính sách dụ dỗ.

Lộ Lê lắc đầu, “Cha nuôi, ngài hôm nay tìm con nói, dù lấy cớ là việc của cha con, Tần Vũ cũng sẽ biết, nếu lại phát sinh án tư liệu mất trộm, ngài cảm thấy anh ấy sẽ không biết là con làm sao?”

Trương tướng quân không chút do dự, “Hắn có thể mang con tới Liên Bang, chứng tỏ ở trong lòng hắn con rất quan trọng, không phải sao?”

Lộ Lê phảng phất như không quen biết ông ta, đôi mắt trừng lớn không thể tin nổi nhìn ông ta, “Cha nuôi, ngài làm như vậy là để con ở chỗ nào, về sau con còn đối mặt với Tần Vũ như thế nào, ngài cảm thấy sau khi con làm loại chuyện này, con còn có mặt mũi lưu lại bên người Tần Vũ sao, ngài không thể chỉ suy nghĩ cho mình, không suy nghĩ cho con.”

“Ta suy nghĩ không phải cho mình, là cho Liên Bang, vì Liên Bang, ta có thể trả giá bất luận cái gì.” Trương tướng quân vẻ mặt nghiêm túc.

“Nhưng con không thể.” Lộ Lê không chút do dự, nhìn thẳng ánh mắt thâm trần của Trương tướng quân, “Nghĩa phụ, con đã không còn là Lộ Lê trước đây không có bất luận nỗi lo gì về sau.”

“Nếu ta nói, Liên Bang chính diện đang lâm vào nguy cơ lớn, con cũng có thể mặc kệ sao?” Trương tướng quân đột nhiên nói.

“Nguy cơ gì?” Lộ Lê bán tín bán nghi.

Trương tướng quân lúc này mới thở dài thật mạnh một hơi, phảng phất đem toàn bộ sức lực thở ra ngoài, bả vai cũng hơi suy sụp.

“Vốn dĩ ta cũng không muốn nói, nhưng đến tình trạng này, không nói cũng không được, Liên Bang hiện tại đang gặp uy hϊế͙p͙ từ Zaini tinh hệ, chỉ cần không thỏa hiệp được sẽ khai chiến.”

“Zaini tinh hệ con nhớ rõ cùng cấp bậc với Liên Bang, chiến tranh vốn dĩ không thể tránh khỏi.” Lộ Lê cũng không cảm thấy Liên Bang sẽ vì một cuộc chiến thường thấy mà chịu thương nặng.

“Nếu chỉ là một Zaini tinh hệ đương nhiên là khác, nhưng nếu sau lưng Zaini tinh hệ có Hắc Hà Tinh Hệ chống lưng thì sao?” Trương tướng quân cười khổ một tiếng.

Hắc Hà Tinh Hệ giống Vinh Diệu đế quốc R tinh hệ là một trong tứ đại thượng đẳng tinh hệ, khoa học kỹ thuật thực lực cách xa Liên Bang, có Hắc Hà Tinh Hệ ủng hộ, Liên Bang khẳng định chắn không nổi chiến tranh đánh sâu vào.

“Lộ Lê, nếu không phải không có cách nào, ta cũng sẽ không cầu con, làm con khó xử, ta rốt cuộc vẫn là cha nuôi của con.”

Trương tướng quân vỗ vỗ bờ vai của y, dung mạo tựa như già hơn mười tuổi.

“Cha nuôi,” Lộ Lê nhăn chặt mày.

Trương tướng quân cầm tay y, “Lộ Lê, coi như con nể mặt mũi cho cái mặt già này, giúp cha nuôi một lần cuối cùng được không, cha nuôi cam đoan với con, đây là lần cuối cùng.”

“Nếu con lo lắng Tần Vũ sẽ quở trách con, cha nuôi một mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không để mình con gánh trêи lưng.”

Lộ Lê bị ông ta nói tâm phiền ý loạn, gạt tay ông ta ra, kéo dài khoảng cách, “Cha nuôi, hiện tại đầu óc con rất hỗn loạn, ngài đi về trước đi.”

“Cha nuôi biết con nhất thời không thể quyết định, ta có thể cho con thời gian, hy vọng con có thể xem trêи phân lượng cha nuôi, cùng với Liên Bang đã nuôi dạy con nhiều năm, giúp Liên Bang một lần.” Trương tướng quân biết không thể bức thật chặt, bằng không sẽ phản tác dụng, vì thế chủ động lui một bước.

Ông ta dự đoán được Lộ Lê sẽ mềm lòng, lại không nghĩ được con người luôn luôn thay đổi.