Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 7: Đầu năm xuyên không thật dễ dàng




Vài ngày sau, vết thương trên mặt Diệp Du cũng khỏi hẳn, chỉ lưu lại những vệt hồng hồng, thoạt nhìn gò má cậu như ửng hồng, càng thêm đáng yêu. Diệp Du chán nản, quyết định không để tâm đến vẻ ngoài này nữa. Cậu mang theo cặp sách, bất đắc dĩ hứa với cha mẹ sẽ không tái diễn sự việc kia nữa mới được cha mẹ để cho vào trường.

Bước vào sân trường, Diệp Du thả chậm tốc độ, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Việc đi học đối với kẻ từ mạt thế trở về như cậu quả thật xa lạ, hình bóng ngôi trường trong cậu cũng đã mờ nhạt. Nhìn từng nhóc học sinh mang theo nụ cười hớn hở, lưng đeo ba lô, chạy vào lớp học, không khí xung quanh có phần khẩn trương và náo nhiệt. Nhưng Diệp Du không cảm nhận được bầu không khí đó, cậu vẫn bình tĩnh, tâm trạng không hề bị nhiễm cảm xúc hưng phấn của mọi người, tồn tại như một thể cách biệt với mọi người. 

Diệp Du dường như không hề quan tâm đến điều đó. Một kẻ đã chết trở về từ cõi địa ngục trần gian như cậu mà nói, thứ gọi là xúc cảm hưng phấn, hồn nhiên nở nụ cười hoàn toàn không có. Linh hồn đã thấu hiểu hết thảy, người cũng nhuộm máu tươi, sao còn có thể không để ý đến mà vui tươi sống. 

A~ Diệp Du cảm thán một tiếng. Bây giờ họ có thể vui vẻ sống thế này, mạt thế đến liền sao nhỉ. Diệp Du hơi nhếch khóe môi, ánh mắt trào phúng.Nhìn xem, bạn bè thân thiết như thế cũng sẽ có lúc phản bội nhau. Vì mạng sống của bản thân không ngại đẩy bạn vào chỗ chết, Diệp Du đã nhìn nhiều lắm rồi. Tâm cậu đối với thế giới này đã triệt để nguội lạnh, trừ cha mẹ cậu, người có thể khiến cậu toàn tâm toàn ý bảo vệ chắc không còn ai. 

_"A, Tiểu Diệp, cậu đến rồi." - Một bé gái xinh xắn với nụ cười rực rỡ, tóc cắt ngắn ngang vai nhanh chóng chạy lại phía Diệp Du.

Chân mày hơi nhíu lại, Diệp Du không quan tâm tiếng gọi đó, lướt qua bé gái đi vào lớp học. 

Nụ cười của bé gái thoáng chốc cứng đờ, ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng vào lớp theo, miệng không ngừng líu ríu:

_"Tiểu Diệp, sao đến bây giờ cậu mới đi học vậy? Bọn mình rất lo cho cậu đó. Nghe nói cậu vì bệnh nên mới nghỉ học phải không? Cậu đã khỏe chưa? Muốn ăn cam không, mình có mang nè."

Thản nhiên nhìn cô bé đang nói, Diệp Du cảm thấy cô nhóc có phải hay không mấy ngày nay chẳng có ai nói chuyện nên mới luyên thuyên nhiều như vậy.

_"Tôi không sao, cậu không cần lo."

Mận Mận chớp đôi mắt, chu chu miệng nhỏ thắc mắc:

_"Tiểu Diệp, sao cậu lại xưng "tôi" vậy? Thường ngày cậu vẫn hay xưng "tớ" mà."

Trán Diệp Du khẽ giật, xuất hiện hắc tuyến. Chỉ là xưng hô thôi mà, thay đổi một chút có cần phải ngây thơ hỏi như vậy hay không chứ.

_"Không có gì. Tôi... tớ cần yên tĩnh một chút." - Diệp Du bấm bấm lòng bàn tay mình, kiềm nén bạo phát trong lòng. Cậu trước không có nhiều kiên nhẫn, trải qua mạt thế, kiên nhẫn với những chuyện nhỏ nhặt như thế này sớm đã mất sạch. Nếu không phải vì cô nhóc này là con của bạn thân mẹ, cậu đã thẳng thừng đuổi cô ta đi rồi.

Mận Mận nở nụ cười ngọt ngào, liên tục gật đầu nhỏ:

_"À à, vậy mình không phiền Tiểu Diệp nữa. Mấy ngày nay cậu nghỉ, cô có dạy bài mới. Nếu không hiểu thì hỏi mình nhé."

_"Ừ." - Diệp Du không kiên nhẫn trả lời. 

Nhìn cô nàng đi tụ tập với đám con gái kia, Diệp Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Còn hai năm nữa mới đến mạt thế. Lấy quyển sổ nhỏ màu đen từ cặp ra, Diệp Du nghiêm túc liệt kê những thứ cần thiết cho mạt thế, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Trong suốt tiết học trên lớp cũng vậy, cậu không nghe giảng mà chuẩn bị cho [ Kế Hoạch Sinh Tồn Mạt Thế Lần 2 ] của mình, bởi dẫu sao những thứ này cậu cũng đều học qua hết rồi. Chẳng những thế, để nâng cao kiến thức của mình, trong hai năm ngoại trừ việc luyện tập, cậu đều đến thư viện, nhà sách hoặc trường học để tìm lấy sách giáo khoa, sách tham khảo mà học. Cho nên tri thức bây giờ của cậu không chỉ gói gọn trong năm lớp cấp 1 mà còn cao hơn thế.

Diệp Du nghiêm túc nhìn những hàng chữ mình vừa ghi, hơi nhíu mày, cậu vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng nghĩ mãi vẫn không thể phát hiện ra là không đúng ở đâu. Điều cậu quan tâm bây giờ là mạt thế, căn cứ nào an toàn và yên tâm nhất. Cậu không thể để cha mẹ quay về căn cứ Trung Tâm S, lũ ở đó đều không bình thường. Dùng bút highlight tô đậm hàng chữ "nơi cư trú", Diệp Du sầu não không thôi, lại càng không ngừng hối hận vì quyết định "thủ thành" đời trước của mình.

~~~Tui là dãy phân cách đáng yêu~~~

_" Thượng tướng, lão nguyên soái muốn gặp ngài." - Ngũ Kỳ căng thẳng nói, mồ hôi sau lưng không ngừng tuôn ra.

Nam nhân đang nhìn tài liệu trên tay, hơi hơi chuyển mắt nhìn con người dù sợ nhưng vẫn nghiêm túc đứng thẳng lưng, hai tay áp sát vào đùi, ngẩng đầu mà bẩm báo, không khỏi nhướng mày. Hắn đáng sợ thế sao?

Thấy ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm vào mình, Ngũ Kỳ sợ đến mức chân muốn nhũn ra, nhưng vì tôn nghiêm đàn ông mà kiên cường đứng thẳng.

Sở Mặc thu hồi tầm mắt, miễn dọa sợ con người trước mặt, đáp:

_"Đã biết, cậu gọi thêm vài người nữa, lát sẽ đến gặp ông."

Ngũ Kỳ vâng một tiếng, vội vàng chuồn ra ngoài. Cái lũ chết tiệt kia thế mà nghe lời cái tên Nhị Vũ, mỗi lần gặp lão đại đều bắt hắn đi. Bọn họ sợ lão đại, hắn không sợ sao. Lão đại gần đây càng ngày càng khó gần, ánh mắt nhìn như muốn phanh thây xẻ thịt người ra vậy. 

Ngẫm lại lời Sở Mặc vừa nói, Ngũ Kỳ nở nụ cười ranh mãnh. Mấy người muốn lấy ông đây làm đồ chắn, ông đây phải kéo các người theo cùng.

Thế là trong nhà nghỉ quân đội cách đó không xa vang lên những tiếng gào hét, gầm rú ghê rợn, khiến chim chóc đậu gần đó không khỏi bị dọa cho bay tán loạn. Mọi người tưởng xảy ra chuyện liền nhanh chóng xách theo gậy gọc, súng quân đội chạy đến. Nhưng đập vào mắt họ là hình ảnh chói lóa của năm vị cấp trên hay đi theo thượng tướng đang - cởi - trần ( truồng) - ĐÈ - NHAU. Thật sự chói, chói muốn mù mắt chó của binh sĩ quanh đây.

Một trong những vị đó, với mái đầu đinh cool ngầu (tự nhận định), gương mặt góc cạnh có vết sẹo dài gần mắt đầy nam tính (tự nhận định), lão Nhất không ngừng hướng mặt Ngũ Kỳ đánh xuống, miệng nở nụ cười thánh thiện (tục tằng):

_"Lão Ngũ, mẹ nó, này thì chọn ông đây theo lão đại, này thì bảo ông đây lớn nhất nên đi theo, này thì giành bồ của ông. Nể tình lão đại ông chưa phanh thây mày ra, giờ mày lại tự chuốc họa vào thân."

_"Lên cơn... ngô, lão Nhất, ông không có cướp bồ mày mà, nhẹ tay chút. Ông còn phải dựa vào gương mặt anh tuấn của mình để kiếm vợ đấy. A... Lão Nhị, đừng mà." - Ngũ Kỳ thở không ra hơi, khuôn mặt nghẹn khuất trướng đỏ, không ngừng vặn vẹo eo tránh né "công kích" của Nhị Vũ. 

_"Ông đây không dừng đó, mày làm gì được." - Nhị Vũ trừng mắt, hung hăng hướng eo Ngũ Kỳ nhéo lấy.

_"Các người, ách, quá đáng. Mau buông ông ra, cũng do tụi bây hại ông mày trước mà... ngô, không được, không được kéo quần ông, lão Tam, lão Tứ!!!" 

_"Có cái gì quý giá đâu mà không cho bọn ông kéo. Càng cấm ông càng muốn cởi. Nói xem, có phải hoa hoa công tử như mày có chú chim be bé trắng nõn nên không dám để bọn ông nhìn đúng không?" - Hai thanh niên được gọi là "lão Tam, lão Tứ" trông giống nhau như đúc, mắt hơi xếch lên, không chút lưu tình cười nhạo.

_"Hỗn đản, ông đây không phải chim bé, ông đây là đại bàng, đại bàng đó biết không!!!" - Ngũ Kỳ mặt đỏ bừng, trợn mắt gào to. Nói của hắn nhỏ là chạm đến tôn nghiêm đàn ông đấy. Có thằng đàn ông nào chịu được những đứa khác cười nhạo mình bé hay không hả?!

Những thanh niên cấp dưới xung quanh nghe đoạn đối thoại cực kì vô sỉ, toàn thân hóa đá, tam quan sụp đổ. Đây là năm vị lãnh đạo khốc suất cuồng bá duệ của họ? Đây là năm con người trợ thủ đắc lực của thượng tướng? Ai có thể nói cho họ biết đây chỉ là tưởng tượng đi?

Các thanh niên mang trong mình nhiệt huyết tuổi trẻ và lòng yêu nước (hử?), quyết định không đếm xỉa đến năm con người mất hết tiết tháo này, lặng lẽ đi ra xa mà luyện tập, tâm không ngừng niệm "đạo yêu nước", khí thế hừng hực múa gậy, đánh võ.

Nhìn bên phía nhà nghỉ quân đội ồn ào không thôi, Sở Mặc nhíu mày kiếm, bảo họ đi chuẩn bị, sao lại náo nhiệt như trẩy hội thế? Đi gặp lão nguyên soái là niềm vui đi? Sở Mặc xoa trán, thoáng trầm tư đôi chút, thấp giọng gọi:

_"Hệ thống, ra đây."

Trước mặt hắn liền xuất hiện màn hình màu xanh nhạt với giao diện như trong game, tiếng nói không độ ấm vang lên:

_"Hệ thống 01 xin chào kí chủ. Kí chủ gọi có việc gì?"

Sở Mặc nhìn màn hình xanh trước mặt, mím môi mỏng, do dự không nói.

_"Kí chủ có việc gì thì nhanh nhanh nói, bản hệ thống còn chưa nghỉ ngơi đủ." - Hệ thống 01 cực kì thiếu kiên nhẫn, thanh âm đột ngột tăng cao chói tai, ánh sáng trên màn hình càng lòe lòe chói mắt, khiến gân xanh trên trán Sở Mặc nổi lên. Thật muốn bóp chết hệ thống quỷ quái này! Sở Mặc nghiến răng, ánh mắt đen hắc ám che giấu lửa giận nhìn chăm chăm vào hệ thống.

_"Ta muốn hỏi, thằng bé đó có chắc là Tang thi vương không? Thoạt nhìn không giống."

Hệ thống 01 à một hơi dài, giọng điệu thiếu đánh trả lời:

_"Kí chủ ngu ngốc, đó là Tang thi vương của thế giới này đấy. Kí chủ ánh mắt thật thiển cận, chỉ vì bề ngoài của cậu bé đó mà nghi ngờ thông tin của bản hệ thống, hừ hừ."

Khóe môi Sở Mặc giật giật, cái hệ thống ngạo kiều chết tiệt này... Hít sâu một hơi cố kiềm nén bực bội trong lòng, ánh mắt Sở Mặc càng thêm âm trầm.

_"Kí chủ nên nhận lấy nhiệm vụ đi, thời gian nghỉ ngơi đặc quyền của bản hệ thống dành cho "kí chủ đầu tiên" sắp hết rồi, còn không làm nhiệm vụ sẽ bị phạt đấy."

Không đợi Sở Mặc mở miệng, giao diện hệ thống nhanh chóng chuyển đổi, trên màn hình hiện lên nhiều cấp bậc nhiệm vụ, từ thấp đến cao, dễ đến khó. 

_"Bắt buộc phải làm?" 

_"Bắt buộc." - Hệ thống đáp.

_"Mục đích làm những nhiệm vụ này?" - Sở Mặc nhướng mày, hỏi.

_"Cứu vớt chúng sinh, bảo vệ thế giới, cảm hóa nhân vật phản diện." - Hệ thống 01 cực kì tự hào nói, dường như để phụ họa thêm cho tâm trạng của nó, màn hình xanh không ngừng xuất hiện những pháo bông nho nhỏ bắn lên, thanh âm bụp bụp pháo nổ vui tai vang lên không dứt.

Hắc tuyến lẳng lặng xuất hiện trên trán, Sở Mặc mấy tuần nay đã trải qua sự vô sỉ của hệ thống ngạo kiều này, vẫn nhịn không được cảm giác muốn tát bay nó. 

_"Được rồi, phát nhiệm vụ đầu tiên đi." - Sở Mặc điềm tĩnh nói, ánh mắt như lưỡi dao sắt nhẹm không ngừng bắn về phía màn hình xanh. Trên màn hình lập tức hiện ra một khung cửa sổ nhỏ, hiện lên hàng chữ "Kí chủ đăng kí làm nhiệm vụ. Yes or No?"

Cực kì không cam lòng, Sở Mặc vươn tay chạm vào chữ Yes. Mẹ nó, hệ thống mày có cần như vậy không, biết rõ tao không thể từ chối, lại còn hỏi yes hay no nữa.

Sau khi chạm vào, màn hình xanh từ từ chuyển biến, chính giữa màn hình hiện lên một cây nấm màu hường phấn thiếu nữ, đề "Nhiệm vụ 1".

Cố gắng khiến bản thân quên đi hình dáng lẫn màu sắc khiến tim người run rẩy kia, Sở Mặc mím môi chạm vào. 

Giọng nói vô cảm của hệ thống một lần nữa vang lên:

_"Kí chủ đã đồng ý nhận nhiệm vụ 1, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ của kí chủ là một tuần. Nội dung nhiệm vụ: ra mắt nhân vật phản diện - tang thi vương. Chúc kí chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ trong vui vẻ." - Vừa dứt lời, màn hình xanh vụt tắt, để lại một mình Sở Mặc trong phòng, mặt sắp đen như cái đít nồi.

Mẹ nó, "ra mắt"? Hắn có phải đi hỏi vợ đâu. Sở Mặc một lần nữa nhẫn nhịn, không gọi hệ thống ra mà phản bác, tránh cho nó phát ngôn gây sốc dễ khiến người hộc máu nữa. 

Xoa mi tâm, Sở Mặc cực kì đau khổ mà ôm mặt, sao hắn lại xui xẻo đến mức này chứ. 

Sở Mặc không phải người của thế giới này, hay nói rõ hơn là linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này. Hắn cách đây một năm đã xuyên không đến đây.

Phải, là xuyên không đó. Nội tâm Sở Mặc âm thầm rơi lệ.

Nằm ngủ một giấc thôi cũng xuyên.

Đầu năm nay có vẻ như xuyên không đang là mốt thì phải.

Hắn rất bất mãn đó biết không!!!

Hắn là một công dân tốt lương thiện, chấp hành đúng pháp luật, chưa từng làm việc thất đức, biết kính trên nhường dưới, tháng đi chùa cúng bái hai lần, vậy mà cũng bị đại thần xuyên không chào đón là sao?!

Rất vất vả để có thể chấp nhận sự thật khó tin này, Sở Mặc để ý đến thể xác của mình khi xuyên vào lại giống y đúc hắn lúc trước, tên cũng không thay đổi, nhưng khác rõ nhau ở khí chất lẫn địa vị. Hắn bên kia chỉ làm một phó giám đốc nho nhỏ mà thôi, uy nghiêm cũng có nhưng vẫn gần gũi với mọi người, còn bên này, hắn là thượng tướng đứng trên vạn người, toàn thân luôn toát ra uy nghiêm không cho phép người kháng cự. 

Điều này khiến Sở Mặc rất lo. Một kẻ chỉ làm phó giám đốc như hắn, bắt hắn điều hành quản lý cả một quân đội hùng mạnh thế này chẳng dễ chút nào. Bởi vậy hầu như trong một năm nay, hắn luôn ở trong phòng, đọc lại những tư liệu, cố gắng tìm lục ký ức của thân chủ, cuối cùng cũng nắm được sơ sơ, không lo trước mặt mọi người sẽ bị lộ. Còn tính cách hả? Ha ha, chuyện đó quá khó, bỏ qua đi. Nếu có bị phát hiện thay đổi tính tình đôi chút, thì cứ nói "qua thời kì nổi loạn của tuổi dậy thì, tính cách thay đổi là chuyện hiển nhiên". 

Gần một năm thành công "học tập" thành thượng tướng, Sở Mặc chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức, liền nghe bên tai thanh âm "tít tít" lạnh lẽo của máy móc, kèm theo đó là giọng nói "Hệ thống đang thiết lập... Thiết lập thành công, kí chủ buộc định: Sở Mặc. Tít tít, hoàn thành."

Sau đó...

Sở Mặc xoa xoa vùng giữa hai chân mày, chán nản không muốn nhớ lại. 

Xuyên thì xuyên, làm thượng tướng thì thượng tướng, tại sao lại vào thế giới sắp xảy ra mạt thế chứ.

Xảy ra mạt thế thì thôi, tại sao phải cứu vớt mọi người cùng nhau sống sót.

Cứu vớt cũng được đi, còn cảm hóa nhân vật phản diện làm gì.

Đã gọi là nhân vật phản diện, tức là hắc hóa hết thuốc chữa mịe rồi, hắn sao lôi kéo về con đường chính đạo được nữa chứ. 

Nhân vật phản diện, lại còn là tang thi vương, nhiêu đó thôi đã đủ dọa người sợ hãi muốn vãi ra quần. 

Tuy nhiên, nếu vai phản diện là một em gái đáng yêu xinh đẹp, hắn còn có thể suy xét lại. Đằng này một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế kia, hắn cảm thấy rất vi diệu. 

Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, thằng nhóc đó lại có ý tưởng đói nghịch với cả thế giới, Sở Mặc tỏ vẻ hắn không biết. Hệ thống 01 dở hơi kia chỉ giới thiệu sơ lược về thế giới này thôi, muốn rõ, đích thân hắn phải tự tìm hiểu lấy.

Người khác xuyên không thì làm vương tử, hoàng đế, ăn sung mặc sướng một đời. Hắn kiếp trước thất đức đến mức nào mới xuyên vào nơi này đây. Người ta thấy nhân vật phản diện tránh còn tránh không kịp. Hắn lại phải mặt dày mò theo cảm hóa.

Sở Mặc thở dài, chắp tay sau lưng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phương xa, lòng không ngừng kháng nghị: Đầu năm xuyên không chẳng phải điều lành, nhân sinh quả thật không dễ sống.