Diệp Du vùi mặt vào hõm cổ của Sở Mặc, giả ngơ không đáp lại, vui vẻ đong đưa hai chân của mình.
Từ ngày cậu tỏ tình với Sở Mặc xong, khoảng cách giữa cậu với hắn càng ngày càng ít đi, Diệp Du cũng chẳng kiêng dè gì trước mặt mọi người thỏa sức bộc lộ ỷ lại của mình với Sở Mặc, tất nhiên là ngoại trừ cha mẹ cậu.
Trong mắt cha mẹ, cậu vẫn rất bé nhỏ, nếu như biết Sở Mặc cuỗm đi con trai nhỏ của mình, họ chắc chắn sẽ đem cậu chạy trốn mất.
Diệp Du không muốn xa Sở Mặc đâu.
Ở cạnh Sở Mặc khiến cậu thấy rất an toàn, rất vui vẻ.
Diệp Du không rõ bản thân có mang lớp mặt nạ gì ở bên cạnh hắn như cậu thường làm với người khác không.
Cậu chỉ biết cậu cảm thấy rất thoải mái, càng không cần tỏ vẻ mình mạnh mẽ đến dường nào, càng không phải tự nhúng tay vào việc bản thân chán ghét.
Mọi thứ đã có Sở Mặc thay cậu lo toan.
Giữa mạt thế ầm ầm bão tố, bên người chính là khoảng trời bình yên nhất.
Rất nhiều năm về sau, khi nhớ về khoảng yên bình trong thời loạn lạc này, Diệp Du đều nhịn không được ngẩn người rất lâu, rất lâu...
Sở Mặc ôm Diệp Du đi đến chỗ Nhị Vũ, dặn kĩ càng những việc tiếp theo, sau đó cùng cậu rời đi trở về lại căn cứ kia.
Một đường về, Sở Mặc không lên tiếng, Diệp Du cũng chẳng mở lời, không khí trong xe vừa kì lạ vừa có chút ngột ngạt khó chịu.
Diệp Du cảm thấy trong lòng cứ nghèn nghẹn, không thể nói rõ đó là cảm giác như thế nào, nhưng cậu ghét cái cảm giác này.
Cậu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, ngập ngừng lên tiếng:
_"Chú ơi."
Người nào đó không thèm trả lời.
Diệp Du cũng không buông tha, cứ như con mèo nhỏ quấn lấy Sở Mặc, mè nheo.
_"Chú ơi, chú ơi, để ý đến em đi mà."
Sở Mặc vẫn không có bất kì phản ứng gì.
Diệp Du bĩu môi, trong lòng không khỏi buồn bực.
Cậu mặc kệ hắn đang lái xe, chui vào trong lòng ngồi lên đùi hắn.
Diệp Du hơi híp mắt, liếm liếm khóe môi, ngón tay thon phiêu du trên lồng ngực, cười khe khẽ.
_"Chú ơi, em muốn..."
Gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông căng cứng, hắn thấp giọng mắng một tiếng.
_"Tiểu yêu tinh này!"
Diệp Du vẫn không chịu từ bỏ, hai tay quàng lấy cổ Sở Mặc, áp đôi môi phấn nộn của mình lên cằm hắn, chậm rãi hôn nhè nhẹ.
Hô hấp Sở Mặc trở nên dồn dập, từng hơi thở ấm áp phả vào gò má Diệp Du.
Đôi mắt bạc xinh đẹp của cậu không khỏi hiện lên tia mê luyến, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác muốn được hòa làm một cùng người này.
Sở Mặc nhanh chóng đạp phanh xe lại, không chút nương tay đánh vào cái mông nhỏ không chịu yên trên đùi mình.
_"Đau..."
Diệp Du cau mày, đáng thương nhìn hắn.
Sở Mặc hít sâu một hơi, kiềm chế không để bản thân mềm lòng, liên tục đánh vào mông nhỏ của người yêu.
Với thể chất giảm cảm giác của Diệp Du, những cái đánh của Sở Mặc không hề đau.
Thế nhưng chẳng hiểu sao cơ thể cậu không kiềm chế được mà run nhè nhẹ, eo theo quán tính hạ thấp xuống khiến mông nhỏ nâng cao hơn.
_"Bảo bối, em đang trêu đùa với lửa đấy!"
Sở Mặc nắm cằm Diệp Du, gằn từng chữ.
Cơ thể người yêu nhỏ vẫn giữ hình thể thiếu niên mười lăm tuổi, hắn không thể làm cái chuyện kia được, như vậy còn tệ hại hơn cả cầm thú! Sở Mặc hắn ra sức nhịn, vậy mà người yêu nhỏ cứ thích trêu chọc, không ngừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của hắn.
Diệp Du mơ màng nhìn Sở Mặc, đôi con ngươi bạc xinh đẹp không biết từ bao giờ phủ một tầng hơi nước.
Thiếu niên vừa ngây thơ vừa quyến rũ, dùng âm mũi mềm mại như con mèo nhỏ làm nũng với hắn.
_"Chú ơi, em muốn chú."
_"Diệp Du, em còn nhỏ." - Sở Mặc cắn chặt răng, khàn khàn nói ra một câu.
Hắn không ngừng niệm kinh trong lòng để tĩnh tâm.
Người yêu nhỏ quyến rũ, hắn...!hắn không nhịn nổi!!!
Diệp Du không vui, cắn một cái lên hầu kết hắn.
Cơ thể Sở Mặc nháy mắt cứng đờ, tức giận đánh mạnh lên mông Diệp Du.
_"Tiểu yêu tinh hư hỏng!"
_"Hức..."
Thân thể thiếu niên theo quán tính giật nảy lên, nức nở một tiếng.
_"Đừng đánh nữa...!mông muốn đỏ rồi."
Diệp Du có chút không hiểu cơ thể mình làm sao.
Rõ ràng dây thần kinh cảm giác của cậu gần như tê liệt, cảm nhận các tác động như đau đớn, lạnh, nóng đều giảm đến mức hầu như không thể cảm nhận được.
Nhưng khi Sở Mặc đánh mông mình, Diệp Du lại cảm thấy trong người như có lông vũ lướt qua, vừa ngọt ngào vừa có chút...!thích thú.
Cậu ngơ ngác nhìn chú đẹp trai của mình, đột nhiên cảm thấy được chú ấy đánh mông dường như cũng không tệ.
=====
Góc PR cho truyện mới của Meo Meo, hiện tại viết được 10 chương gòi nhưng ít người để ý, tui buồn muốn chớt ༼﹏༽ Tui hổng cần gì nhiều, chỉ cần mấy cô đọc và cmt xôm xôm là tui vui lắm gòi hmu hmu
Tên truyện mới: Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong
Thể loại: BL, xuyên nhanh, kinh dị, thông minh ngấm ngầm dụ thụ x thâm tình giá trị vũ lực cao công, cường cường.
Văn án:
Vào ngày đẹp trời nọ, Cố Từ Thần phát hiện bản thân bị kéo vào một trò chơi chết chóc.
Mất ký ức, mất tự do, cái gì cậu cũng mất nhưng đổi lại nhiều thêm một đứa nhóc năm tuổi bên cạnh.
Không những thế còn nhận hời một người yêu đẹp trai!
Cố Từ Thần: ???
Triệt để rơi vào trầm tư.