_"Chị thích chú Mặc phải không?"
Hỏi cũng không nên hỏi thẳng thừng thế chứ? Song Mộng vừa tức vừa ngượng, mặt mũi đỏ bừng lên.
Cô hừ một tiếng, nói:
_"Tôi thích ai thì sao phải nói cho cậu nghe."
Diệp Du ngồi lên thùng hàng bên cạnh, đong đưa hai chân, ánh mắt nhìn tang thi lơ đãng di chuyển đằng xa.
_"Chú Mặc sẽ không thích chị đâu."
Chú Mặc đã hứa rồi, đời này kiếp này chú ấy chỉ có thể yêu cậu, chỉ có thể mãi mãi bên cạnh cậu.
Cho dù cả thế giới này có vỡ nát, cậu tuyệt đối cũng không buông Sở Mặc ra!
Tay Song Mộng hai cứng lại, cô lẳng lặng nhìn thiếu niên đáng yêu nọ, mím môi.
Cô biết, ngay khoảnh khắc thấy Sở Mặc ôm thiếu niên này, ánh mắt dịu dàng, hành động bảo bọc như đối xử với bảo vật trân quý, cô đã cảm giác được cô hoàn toàn không có cơ hội với Sở Mặc.
Song Mộng nhịn không được ghen tị, cũng nảy sinh hận ý.
Thế nhưng ghen thì được gì, hận thì được gì?
Có lẽ vì một khoảnh khắc hắn cứu cô, cô bất chợt động tâm với hắn.
Chỉ là động tâm mà thôi, cô có thể khắc chế được.
Dẫu sao trong mạt thế, tình yêu cũng không thể giúp cô ăn no ngủ yên.
Giả như cô hãm hại thiếu niên nọ, leo lên đứng bên cạnh Sở Mặc, cô cũng sẽ sống không yên.
Phụ nữ rất nhạy cảm, cô cảm nhận được, Sở Mặc chính là yêu thiếu niên này, yêu vô cùng.
Mà thiếu niên nhìn như ốm yếu mang bệnh, cô lại không cho là vậy.
Không biết vì sao cô nhận định thế, chỉ biết là trực giác mách bảo thôi.
Song Mộng hít sâu một hơi, đè nén khó chịu trong tâm, lạnh nhạt đáp:
_"Tôi hiểu."
Thiếu niên này đến chắc hẳn là muốn cảnh cáo cô không nên đến gần Sở Mặc nữa.
Xì, cô cũng đâu phải kẻ mặt dày vô dụng mà một chút tâm tư mơ mộng của mình cũng không quản được.
Diệp Du không nhìn Song Mộng, con ngươi bạc mơ màng nhìn đằng xa, tựa như có thứ gì thu hút cậu.
Một hồi lâu sau, cậu nghiêng đầu nhìn cô gái nọ, ánh sáng trong mắt chợt lóe, mang theo một chút tinh ranh kì lạ, ngọt ngào lên tiếng:
_"Em trai nhỏ không dám cảnh cáo chị đâu."
Song Mộng kinh ngạc quay đầu, thấy thiếu niên không hề nhìn mình, nghi hoặc trong lòng tăng cao.
Vì sao cậu ta biết cô đang nghĩ gì? Mà khoan, điều này không quan trọng, quan trọng hơn hết là ý cậu ta.
Không dám cảnh cáo? Ha, tưởng cô là con ngu chắc! Người yêu mình bị kẻ khác nhắm đến mà không nổi điên thì chỉ có thể là bạch liên hoa thánh mẫu siêu đẳng, thiếu niên trước mắt này chắc chắn không phải loại người như thế.
Ngược lại, cậu ta chính là tiểu ác ma miệng cười ngọt ngào đó!
Diệp Du chẹp chẹp miệng, ngón tay mân mê môi, âm thầm điều khiển tang thi đằng xa nghiêng nghiêng ngả ngả ôm cột, xiêu vẹo uốn éo.
Lần đầu tiên xem tang thi múa cột, ấn tượng đến mức mắt cũng phát đau!
_"Chị nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt rồi nha."
Rõ ràng cậu không hề nhìn tôi! Song Mộng mấp máy môi, muốn nói lại nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Cô không hiểu mục đích của thiếu niên này là gì.
Nếu không phải cảnh cáo cô, vậy cậu muốn gì ở cô chứ.
Đừng nói là...!Song Mộng trợn tròn mắt, càng giữ khoảng cách với Diệp Du.
Diệp Du nghiêng đầu, nhìn sắc mặt Song Mộng thoáng đen thoáng tái nhợt, có chút không hiểu.
Cậu đã làm cái gì đâu, cậu đáng sợ thế cơ à?
Chẹp chẹp, Diệp Du là bé ngoan một tuổi, hông có đáng sợ âu~
Diệp Du đứng lên, phủi phủi bụi trên quần mình, chớp chớp mắt nhìn Song Mộng, cười hì hì đến hai mắt cong cong.
_"Chị Song Mộng, em giúp chị thích nghi với mạt thế."
_"Hả?" - Song Mộng hơi ngẩn người.
Gì vậy nè, tình huống sao có chút kì quái.
Diệp Du cười hì hì hai tiếng, nhanh chóng nắm tay Song Mộng, không nói không rằng quăng cô xuống dưới đất.
Song Mộng "a" một tiếng, mông nhẹ nhàng hôn lên đất mẹ.
Cô hít sâu một hơi hòng đè cơn đau xuống sau đó giận dữ trừng Diệp Du.
Song Mộng còn chưa kịp lên tiếng, lại bị thanh âm kim loại thu hút.
Ngay trước mặt cô là hai thanh sắt bề ngang to cỡ hai đốt tay, dài hơn một mét.
_"Dùng nó để đánh tang thi." - Diệp Du từ thùng xe tải ngó xuống, khóe mắt cong lên.
- "Nếu muốn chết thì cứ việc chần chừ tiếp.
Tổ đội của chú Mặc không nuôi kẻ vô dụng chỉ thích dựa dẫm người khác."
Song Mộng trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Cậu ta muốn chỉnh cô!
Song Mộng muốn bảo thiếu niên đó dừng ngay trò đùa quái ác này lại, nhưng nhìn lên chỉ thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của cậu ta nhìn cô tựa như nhìn một vật thể biết đi, chứ không phải một con người.
Song Mộng rốt cuộc cũng cảm thấy điều không ổn.
Cô nghe tiếng khò khè ngày một gần, nghe tiếng thân thể lê lết ma sát với mặt đường, ngẩng mặt lên nhìn quanh liền thấy bốn năm tang thi đang tiến dần về phía này.
Bao tháng qua được anh trai bảo bọc trong vòng tay, cô chưa từng đối diện trực tiếp với tang thi ở khoảng cách gần như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến việc máu đen đặc cùng não bắn lên người, da gà của Song Mộng liền thi nhau nổi lên.
Nhìn là muốn nôn!
Quần chúng tang thi: Đậu mòe, chúng tui đẹp và fashional thế này cơ mà!
Tang thi đối diện Song Mộng hơi gầm gừ, chậm chạp tiến về phía cô.
Đoạn ruột kéo dài dưới đất, dính máu đen cô đặc cùng đất cát, đi vài bước, nó lại vấp chính ruột của nó mà té ngã, sau đó lại lòm còm bò dậy.
Nếu như đây chỉ là một bộ phim truyền hình là xác sống, Song Mộng rất sẵn lòng cười lớn vào mặt nó bỏ mặc hình tượng thục nữ con nhà quyền quý này nọ.
Nhưng rất tiếc, đây là thực tế.
Song Mộng vội vàng nhặt gậy sắt lên, nắm chặt trong tay.
Cô được anh trai che chở nhiều, nhưng cũng đã nhìn thấy anh trai chiến đấu.
Anh trai thương cô, không muốn cô chạm vào những thứ dơ bẩn này nên mới giành làm hết.
Song Mộng tất nhiên hiểu, cũng không có ý cãi lại anh trai.
Giờ thì hay rồi, cô hối hận.
Biết vậy lúc trước cường ngạnh bảo anh trai dạy cô, chắc chắn đã không bị thiếu niên kia quăng xuống dễ dàng như vậy.
Ít nhất cũng sẽ kéo theo thiếu niên ấy chết chùm.
Song Mộng căm hận ngước lên nhìn người bên trên xe tải lại bắt gặp đôi mắt bạc trầm tĩnh của cậu.
Cảm xúc thoáng qua đôi mắt ấy rất phức tạp, cô dường như nhìn ra một chút tin tưởng trong đó.
Song Mộng không khỏi cười khinh chính mình, chắc hẳn là cô bị dọa sợ quá nên mới nảy sinh ảo tưởng như vậy.
Thằng nhóc này mà tin tưởng tình địch cô đây, cô liền trồng cây chuối hai giờ liền!
Tang thi chậm chạp di chuyển về phía Song Mộng, cô nhanh chóng tránh né những móng tay đen sì sì đang có ý túm lấy mình sau đó nghiêng người quật mạnh gậy đánh gãy tay tang thi, đá đá giày cao gót vướng víu dưới chân ra, chân trần chiến đấu với năm tang thi trước mặt.
Song Mộng cắn chặt răng, vung tay đánh gãy những cánh tay xám xịt cùng vuốt đen đang vươn tới cô.
Trong lòng Song Mộng không ngừng rủa Diệp Du.
Cái này còn nói không muốn chỉnh cô sao? Cái gì mà em trai ngoan chứ? Ác ma thì có!
Tiểu ác ma đáng ghét!
Trong lòng buồn bực, Song Mộng đánh càng thêm mạnh tay, máu tươi văng hết lên người cô, buồn nôn đến mức Song Mộng chỉ muốn tìm một chỗ, nôn hết những thứ trong bụng ra.
Thế nhưng cô biết, nếu hiện tại cô dừng lại, chờ đợi cô chính là cái chết.
Dù Song Mộng cố gắng, nhưng sức của cô không nhiều.
Dù sao trước đó, cô vẫn là một trong những cô ấm cậu chiêu được nuông chiều từ bé, càng không phải động tay vào bất kì thứ gì.
Hiện tại kiên trì đập nát óc bốn tang thi đã là cực hạn.
Vẫn còn một con.
Song Mộng mím môi, hai tay cầm chặt gậy sắt căng cứng, thỉnh thoảng lại run lên, giật nhẹ do nhức mỏi.
Cô không ngừng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương, tóc bết dính vào da đầu vừa ngứa vừa khó chịu.
Nhưng Song Mộng một giây cũng không thể lơ là.
Song Mộng dồn hết lực vào hai tay, hét lên một tiếng, đem một đầu thanh sắt đâm xuyên qua miệng tang thi trước mặt.
Nhìn gương mặt xám xịt, dính đầy máu đen tanh tưởi, một bên mắt rơi ra treo lòng thòng ở ngoài, miệng xuyên gậy sắt gầm gừ từng tiếng, dịch trong dạ dày Song Mộng bắt đầu dâng lên.
Cô cắn mạnh đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo lại, dùng hết sức vung tay lên, đem đầu tang thi từ miệng nó xé mở làm hai.
Kết thúc rồi...
Không đúng!
Đằng sau vang lên âm thanh ồ ồ, mùi xác chết phân hủy gần kề, cơ thể cô nháy mắt cứng đờ.
Đại não không ngừng gào thét mau tránh né song vẫn phí công vô ích, Song Mộng biết lần này mình chết chắc mất rồi!
Một phút.
Năm phút.
Phía sau vẫn không động tĩnh gì, cô chậm chạp quay về sau nhìn liền thấy thiếu niên nọ mặt mũi đầy vẻ chán ghét, phẩy phẩy bàn tay dính đầy máu.
Dưới chân của thiếu niên là cái xác không nguyên vẹn, làn khói đen lượn lờ một chút rồi né tránh, cọ cọ vào tay thiếu niên giúp cậu làm sạch máu tươi.
Thôn phệ!
Đôi mắt Song Mộng mở lớn, kiềm không được lùi lại vài bước, hai chân run rẩy đứng không vững, ngã khụy xuống.
Dị năng đặc biệt nhiều người ao ước thế mà xuất hiện ở một đứa nhóc mười lăm tuổi! May mắn ban nãy cô không lấy trứng chọi đá với cậu nhóc, nếu không thì...!Sắc mặt Song Mộng thoáng chốc tái nhợt không còn giọt máu.
Diệp Du khẽ chớp mắt nhìn phản ứng của Song Mộng, đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, cười đến đặc biệt ngọt ngào.
_"Chị gái, chị làm rất tốt nha."
_"Cậu..." - Song Mộng cắn răng, cố gắng hít thở, bình ổn lại trái tim hoảng loạn đang đập nhanh quá mức của mình.