Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 55: Con người à?






Diệp Du không đợi cánh tay mình hồi phục như cũ, thoắt một cái liền di chuyển đến chỗ vừa phóng ra phi tiêu. Kì lạ ở chỗ, cậu hoàn toàn không nhìn thấy một người nào ở đây, cũng không hề có dấu hiệu cho thấy có người vừa rời đi.

"Không thể nào." - Diệp Du thấp giọng lẩm bẩm, có chút mờ mịt nhìn mặt đất phủ đầy bụi trắng.

Dựa theo ký ức đời trước, cậu chưa từng nghe nói việc thành phố có thêm một tang thi cấp cao nào hết. Bởi nếu có, cậu muốn giữ gìn căn cứ sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn. Không phải bất kì tang thi nào khi tiến hóa cũng có thể chấp nhận việc gần gũi và giúp đỡ con người. Đa phần họ đều sẽ mang hai loại tâm lý: một là chán ghét nhân loại, hai là cảm giác hơn người muốn thao túng nhân loại. Bất kể là loại tâm lý nào cũng phát triển theo chiều hướng xấu.

Diệp Du hít sâu một hít sâu một hơi, không tránh khỏi buồn bực. Trong căn cứ mới tồn tại một mối nguy hiểm mà cậu tìm không ra như vậy không thích hợp để dừng chân lại. Nhưng bây giờ nói ra, mọi tia hi vọng của mọi người sẽ bị dập tắt không phanh mất. Cậu mím chặt môi, đi đi lại lại ngay khoảng trống đó, không dám đi xuống gặp Sở Mặc. Cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn.


Sột soạt!

Một âm thanh rất nhỏ đột ngột vang lên, Diệp Du cẩn thận nghe thấy, vẻ mặt vẫn như cũ giống như chưa hề phát hiện.

Khà khà, khà khà.

Từng hơi thở nặng nhọc vang lên rất khẽ lại như tiếng cười của người bị đứt dây thanh quản, đè nén một loại hưng phấn không tên. Diệp Du hơi híp mắt, thân thể thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển thon dài lại có chút nhỏ gầy, đứng giữa khoảng đất rộng lớn tương phản trông nhỏ bé vô cùng. Kẻ đang núp liếm liếm đôi môi khô ráp của mình, hưng phấn cùng kích động đến mức từng thớ thịt trên cơ thể không ngừng run lên.

Con mồi trắng trẻo ngon lành không chút phòng bị. Một chú cừu non ngơ ngác chẳng nhận biết tình trạng nguy hiểm của bản thân. Chao ôi, chỉ cần nghĩ đến lát nữa được nhấm nháp máu thịt thơm lành ấy, thưởng thức sức mạnh tiềm ẩn trong xương cốt của con mồi, kẻ này kiềm không được lại cười khà khà.

Diệp Du vẫn tiếp tục giả ngây dụ dỗ thứ trong bóng tối kia ra ngoài. Không cần biết nó là cái quái gì, cậu tuyệt đối phải tiêu diệt nó. Căn cứ này chỉ có thể thuộc về chú Mặc, bất kì ai, là người hay là quái vật đều không được phép chiếm giữ. Diệp Du cảm nhận được một chút xao động trong không khí, thầm nghĩ kẻ này sắp hành động, không còn kiên nhẫn để lăm le con mồi nhỏ bé này nữa.

"Mau ra đây nào." - Khóe môi cậu hơi cong lên cười trông cực kì ngoan ngoãn, hơi híp mắt lại nhìn vào khoảng đất trống trước mặt. Thế nhưng khi nhìn kĩ vào bàn tay tái nhợt của cậu sẽ thấy từng luồng khí đen nhẹ nhàng vờn quanh tựa như đang làm nũng với chủ nhân của mình.

Lúc này, kẻ đằng sau lưng rốt cuộc cũng nhịn không nổi, bắt đầu có động tĩnh. Tiếng gió gắt xẹt qua, Diệp Du hơi động người né tránh, sau đó xoay lại nhìn kĩ kẻ vừa xuất hiện. Cậu không khỏi nhíu mày, tập trung tinh thần đối phó. Kẻ vừa xuất hiện thân cao hai mét, cơ thể trương phình như xác chết ngâm trong nước một tuần, từng thớ da bong tróc màu xanh lục, nhìn kĩ liền thấy do dính rong rêu. Mùi hôi thối, tanh nồng lan truyền trong không khí, ghê tởm không thôi.


"Con người?"

Tên to cao xanh lục không đáp, tiếp tục cười khà khà khả ái, di chuyển thân thể nhanh chóng áp sát Diệp Du. Bản thân cậu là tang thi cấp cao, bàn về tốc độ rất hiếm kẻ có thể theo kịp, nhưng cái thứ quái dị này lại có tốc độ ngang bằng! Diệp Du cắn chặt môi, nhảy sang một bên, thôi thúc khí đen cắn nuốt thứ xanh lục đó.

Thế nhưng phần cơ thể vừa bị cắn nuốt lại dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà phục hồi. Hơn nữa, động tác phản kháng khi nãy của cậu đã triệt để chọc giận nó. Cao to xanh lục không còn nhàn nhã vờn con mồi trước khi thưởng thức mà bắt đầu chuyển sang chế độ tấn công nhanh. Diệp Du một bên né tránh, một bên cố gắng tìm điểm yếu của nó. Khí đen thôn phệ cắn nuốt mọi thứ lần đầu tiên trở nên vô dụng khiến Diệp Du có chút không thoải mái.

Quả nhiên là cậu quá dựa dẫm vào dị năng. Bây giờ gặp khó, đầu óc cũng chẳng còn linh hoạt như đời trước, đây chẳng phải một dấu hiệu tốt đẹp gì.

Nhìn thấy hồ nước hóa học còn chưa qua xử lý gần đó của khu nhà máy, khóe môi Diệp Du hơi cong lên, trong lòng nhanh chóng đưa ra một quyết định. Tang thi hay con người đều không thể chống lại đối với những chất độc hại mà con người làm ra, ngay cả cậu cũng như vậy. Diệp Du không ngừng tái tạo được cơ thể vì đầu cùng tinh thạch của cậu vẫn còn, nếu như rơi cả người vào trong hồ nước hóa học ấy cũng ngủm như bao kẻ khác mà thôi.

Diệp Du mặc kệ tên quái vật xanh lè bị mình chọc giận, nhanh chóng co chân lên chạy đến phía hồ nước. Thoạt nhìn kẻ này chỉ biết hành động theo bản năng, nhưng thực chất vẫn có trí tuệ nhất định. Nó trông thấy con mồi của mình chạy đến nơi cấm địa liền chần chừ không dám tiến đến. Hành động của nó càng làm Diệp Du khẳng định suy nghĩ của mình.

"A, chẳng phải mày muốn ăn tao sao? Mau đến đây thưởng thức đi!"

Diệp Du hơi vênh mặt, nhe răng cười, bộ dáng vô cùng thiếu đòn. Trí tuệ của cao to xanh lục không nhanh nhạy nhưng vẫn hiểu được con mồi nhỏ kia đang giương nanh múa vuốt chế nhạo mình. Nó gầm lên một tiếng, âm thanh chói tai vang dội còn khó nghe hơn cả tiếng móng tay cào vào bảng đen, bị tức giận lu mờ lí trí mà phóng đến chỗ Diệp Du.

Thời cơ đến, khí đen nháy mắt bao trùm phần thành hồ, dùng tốc độ nhanh nhất mà ăn mòn. Chất thải hóa học độc hại nháy mắt tràn ra khắp phòng kín, cuốn cả quái vật xanh vào bên trong. Cũng may trước đó Diệp Du nhanh chóng bám lấy thanh sắt ở trên trần, mực nước hóa học chỉ dâng đến đầu gối cậu rồi dừng lại.


Quái vật xanh không biết bơi, bị nước thải nhấn chìm cũng chỉ quơ quào vài cái rồi chìm xuống. Chẳng mấy chốc, khu vực nó chìm tản ra một mảng xanh lục nhầy nhục, mùi tanh hôi nháy mắt nồng nặc hơn. Đến mức khứu giác bị giảm đến mức tối thiểu như Diệp Du còn ngửi rõ ràng, bị xông đến choáng váng. Cậu cắn chặt môi, xác định cái kẻ kinh khủng đó đã tan xác trong đống chất thải hóa học rồi mới cố gắng ăn mòn một mảng nhỏ trên trần, lết thân mình ra ngoài.

Diệp Du không khỏi vui vẻ, khóe môi cong lên nở nụ cười rạng rỡ. Rốt cuộc cậu cũng giải quyết được chướng ngại đầu tiên cho chú Mặc rồi. Hì hì, muốn được chú khen khen!

Cậu vui vẻ chống người muốn đứng dậy đi, song lại bị ngã sấp mặt. Diệp Du bĩu môi, nghi hoặc nhìn đôi chân của mình, sau đó liền ngây ngẩn.

Phần chân từ đầu gối trở xuống hoàn toàn biến mất.