Trước cổng biệt thự to lớn dành riêng cho quân đội, một thiếu niên cùng một người phụ nữ dằn co mãi, không ai chịu nhúc nhích, người đàn ông đứng cạnh bất lực thở dài, dựa cả người vào xe hơi kiên nhẫn chờ đợi.
_" Mẹ, mẹ nhất định không được mở cửa cho bất kì ai đó. " - Diệp Du nắm tay người phụ nữ thanh tú trước mặt, lo lắng nói.
Doãn Vân mỉm cười, dịu dàng chọt nhẹ trán con trai nhỏ.
_" Mẹ biết rồi, con trai ngoan. "
Diệp Du mím môi, chau mày nhỏ, do dự quay nói:
_" Hay là để cha ở lại với mẹ đi? Con đi một mình cũng được. "
Doãn Vân nghiêm mặt, tay không nể tình bẹo hai má của bông cải trắng.
_" Ngoan, đi sớm về sớm. Mẹ sẽ ổn mà. "
Diệp Du chủ động nắm lấy tay bà, cọ cọ má mình vào bàn tay bà, ủ rũ bĩu môi. Nhà của Sở Mặc rất lớn, lại có cổng cùng hàng rào to chắc bảo vệ, cậu không sợ có người cố ý xông vào. Dù sao hiện tại chỉ mới là ngày thứ hai mạt thế, chuyện dị năng xuất hiện là chắc chắn chưa có. Cậu không sợ người dị năng phá cổng chiếm nhà, chỉ sợ mẹ kiềm không được muốn giúp người rồi lại bị người ta nảy sinh lòng tham hãm hại thôi.
Những người có chức vụ quan trọng, thiên tài còn sót lại đều được đón đến thành phố H. Dù sao nơi đó cũng có tường thành kín hơn so với các thành phố khác, lại là nơi cách xa vùng bùng nổ dịch bệnh nhất. Thành phố H ở phía Bắc đất nước, thành phố M ở phía Nam, bệnh dịch ở thành phố M là bùng phát mạnh nhất, như vậy cậu liền chọn nơi này làm căn cứ nhỏ của mình thôi.
Cha mẹ cậu cũng không ngăn cản ý nghĩ phản nhân loại này, tuy nhiên họ muốn cậu trước đó âm thầm xây dựng căn cứ, đợi bản thân trở nên mạnh nhất không gì đối địch được hãy công khia ra. Nếu bây giờ cậu diễu võ giương oai, chẳng phải thông báo với thiên hạ rằng "hãy đến đây tiêu diệt ta đi" ?
Cho nên lợi dụng vẻ ngoài có phần giống với nhân loại của mình, Diệp Du hiện tại liền sắm vai một thiếu niên ngoan ngoãn nha.
Mạt thế giáng lâm, tang thi bùng nổ, cậu phải lợi dụng con người còn đang hoảng hốt mà một phát gom hết vật tư về nhà mình mới được.
Bổn tang thi chính là muốn con người sống không được tốt đấy?
Phản nhân loại đấy, thì sao?
Doãn Vân cam đoán hứa không mở cửa cho bất kì ai, rồi lại ngoắc tay với Diệp Du, cậu mới chịu buông tha mà để bà vào trong nhà Sở Mặc, sau đó tự tay đóng cánh cổng to lớn lại giúp bà.
Nhìn không còn chỗ nào sơ hở, Diệp Du hài lòng xoay người, nở nụ cười ngọt ngào với cha.
_" Cha, chúng ta đi nha. "
Nhìn mái tóc đen hơi rũ xuống của con trai nhỏ, Diệp Thần kiềm không được đưa tay sang xoa xoa vài cái, mới nói:
_"Ừm, đi thôi."
Diệp Du gật nhẹ đầu, leo lên xe, ngồi vào ghế phó lái. Cậu đem hai vật nhỏ trong túi áo khoác ra để lên đùi mính, tay xoa xoa lông tơ mềm mượt.
_" Đi đến mấy trung tâm thương mại đi cha."
Diệp Thần đáp một tiếng, nhấn ga cho xe chạy đi. Dọc đường, ánh mắt ông không khỏi trầm ngâm, nhìn cảnh vật hoang tàn xung quanh. Lúc đi qua một dãy nhà, ông còn nhìn thấy một tang thi đang cắn xé xác một người phụ nữ. Con ngươi bà ta chứa đầy sự kinh hoàng, nét mặt nhăn nhó, cái cổ như muốn dứt lìa. Tang thi miệng đầy máu, nghe thấy tiếng xe của ông thì cứng nhắc ngẩng đầu lên, gào vài tiếng khó nghe.
Trong lòng ông không khỏi cảm thấy may mắn, con trai nhỏ không biến thành bộ dạng như vậy, thiệt quá tốt. Diệp Thần cố ý dời tầm mắt mình đi, không quan tâm đến mọi chuyện diễn ra xung quanh, ông cười cười, ôn nhu hỏi:
_" Bảo bối, con tìm đâu ra hai vật cưng mới vậy? "
Diệp Du nựng nựng mèo trắng, lại chọt chọt tiểu phượng hoàng, cậu cong môi.
_" Con nhặt ngoài bãi rác đó. "
Chíp!!!?
Meo!!!?
Tiểu phượng hoàng và mèo trắng nghe thấy không khỏi ngẩng đầu lên, trợn trừng mắt nhìn Diệp Du. Bọn nó thân phận cao quý, sao người này có thể nói nhặt bọn nó ngoài bãi rác chứ?
Mèo trắng hừ hừ một tiếng, nâng chân trước bé bé xinh xinh cho Diệp Du một vuốt, bày tỏ bất mãn của mình. Tiểu phượng hoàng cũng mổ nhẹ vào tay cha nhỏ, hi vọng người có thể sửa lại lời nói của mình.
Diệp Thần nghe tiếng kêu liên miên, liền phì cười:
_" Ừm, tùy tiện nhặt ngoài bãi rác cũng được hai con vật xinh như thế, bảo bối của cha rất may mắn đó nha. Xem nào, bọn nó hình như còn có linh tính, thật sự hiểu con đang nói gì đấy. "
Diệp Du nghiêng đầu, nhìn sườn mặt góc cạnh của cha, nhoẻn miệng cười:
_" Cha, con may mắn như thế, có phải là phúc tinh của nhà mình không?"
_" Phải, con trai nhỏ của cha là phúc tinh mà trời cao ban cho cha và mẹ đấy. "
Diệp Du nhướng người sang Diệp Thần, hôn vào má ông một cái chóc.
_" Con là phúc tinh, con sẽ ban phước lành cho cả nhà ta nha nha nha. "
Diệp Thần mỉm cười, ánh mắt trở nên nhu hòa và tràn ngập hiền từ. Con trai ngoan, chỉ cần con sống vui vẻ, đó đã là phước lành lớn nhất của cha và mẹ.
Chạy xe đến một siêu thị nhỏ cách đây khoảng 800 mét, Diệp Thần nhìn thấy một đám người từ đằng xa cũng đang dần dần đi lại. Ông cho xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn, mở cửa xe đi xuống.
Người đàn ông trung niên đi đầu đám người phía trước, tay cầm gậy sắt, thân hình cường tráng cao to được áo thun ba lỗ bó sát, mồ hôi nhễ nhãi, thở dốc nói:
_" Người anh em, hợp tác với chúng tôi, đem tang thi ở đây đánh hết, chúng ta chia vật tư. Thế nào? "
Thanh niên đi sau người đàn ông trung niên đó nhìn thấy quần áo phẳng phiu, tươm tất chỉnh tề của Diệp Thần liền khinh thường.
_" Anh Trương, cần gì phải mời gọi tên đó. Em nhìn quần áo liền biết là kẻ nhà giàu không lao động tay chân, yếu ớt như sên. Mời gọi chẳng phải càng làm chúng ta vướng tay vướng chân sao? "
Những người còn lại trong đám người không lên tiếng, nhưng ánh mắt họ nhìn Diệp Thần không có thiện ý, có người còn mang theo sát khí. Đề phòng Diệp Thần như sợ hắn cướp công, lấy vật tư mà họ vất vả đánh tang thi mà đoạt.
Tang thi di chuyển chậm chạp, dù ngửi thấy mùi thịt sống bên Diệp Thần nhưng chần chừ không dám đi qua, chúng lựa chọn bên nhiều hơn, chậm chạp di chuyển đến, hi vọng được cắn một miếng.
Chúng sắp đói chết rồi.
Đám người đó chưa đến mười người, thanh niên tay trói gà không chặt chiếm đa số, vật vã mãi mới đem tang thi đánh chết gần hết. Nhìn thấy Diệp Thần không có ý định hỗ trợ, bọn họ không khỏi oán hận.
Lúc này, cửa còn lại của xe hơi mở ra, một thiếu niên bước xuống. Thiếu niên có mái tóc đen hơi xoăn nhẹ ôm gọn lấy gương mặt nhỏ nhắn trắng quá mức như bị bệnh, đôi mắt bạc trong trẻo có chút ngây thơ, đôi môi nhạt màu hơi cong như làm nũng, tay ôm một con chim lông ngũ sắc rực rỡ, trên vai đặt một con mèo trắng, nheo mắt nhìn bọn họ.
Vài thanh niên nhìn thấy thiếu niên tinh xảo đáng yêu này thì không khỏi có chút ngẩn người, bị ông chú trung niên quát lớn mới tập trung đem tang thi đánh chết, tránh cho bản thân bị cào một phát rồi đi đời nhà ma.
Diệp Du không để tâm đến đám người đó, đi đến bên cạnh Diệp Thần, ngoan ngoãn lên tiếng:
_" Cha, chúng ta lấy vật tư thôi. "
Diệp Thần xoa mái tóc mềm của con trai nhỏ, ôn nhu đáp:
_" Được. "
Bên phía ông chú trung niên vừa đem tang thi ở đây dọn dẹp xong, có người nhịn không được nhảy ra nói:
_" Hai người không thể vô lí như vậy! Bọn tôi đã bỏ công sức để đem tang thi ở đây tiêu diệt sạch, hai người không công nhàn rỗi còn muốn đem vật tư đi. Thế gian nào có đạo lí không làm cũng hưởng vậy chứ."
Người đàn ông trung niên không ngăn cản người nọ lên tiếng, hiển nhiên cũng không hài lòng với hành vi của Diệp Thần.
_" Mạt thế đến nơi, còn quản cái gì đạo lí với chẳng đạo lí. "
Thiếu niên nắm tay cha của mình, hơi chau mày lại, sâu trong con ngươi bạc hiện lên tia ngạo nghễ, giọng nói trong trẻo phản bác.
Thanh niên vừa lên tiếng họ Trần, bĩu môi, đáp:
_" Em trai, em nói thế là không được. Chúng ta là con người, càng phải thêm đoàn kết với nhau để sống sót qua mạt thế. Bọn anh vất vả đến được đây, nể em còn bé, bọn anh có thể chia cho em chút vật tư, nhưng em không thể nào một mình chiếm hết nơi này. Em trai, em còn nhỏ, em không hiểu chuyện nhưng không thể học xấu theo! "
Đoàn kết?
Cùng nhau sống sót qua mạt thế?
Hòa bình còn làm không được, mạt thế có thể sao?
Thật là ngây thơ.
Diệp Du trong lòng cười lạnh một tiếng. Quả nhiên mới trải qua hai ngày, con người còn chưa nghiệm hết sâu sắc sự tàn khốc của mạt thế, vẫn còn giữ cái suy nghĩ ngây thơ đáng yêu đó.
Cười chết bổn tang thi.
_" Vậy để một mình tôi vào đó lấy vật tư, còn cha tôi ở ngoài. " –Diệp Du nhướng mày. " Dẫu sao một mình tôi cũng không thể nào ôm hết vật tư, càng không nhanh bằng các người. Thấy sao? "
Thanh niên không tùy tiện phán quyết, anh ta nhìn sang người đàn ông trung niên đang khoanh tay lạnh mặt quan sát, chưng cầu ý kiến. Người đàn ông trung niên nhìn thiếu niên nhỏ nhắn nọ, không khỏi tiếc nuối đứa trẻ xinh xẻo như vậy bị chiều hư, cũng không đành lòng để một đứa trẻ bị đói. Ông ta gật đầu, nói.
_" Được, chỉ được vào lấy một lần, đi ra liền không được vào lại nữa. "
Diệp Du nở nụ cười, cằm nhỏ hơi nghênh lên khiến bản thân càng giống một tiểu công tử được cưng chiều. Cậu theo đoàn người của người đàn ông trung niên tiến vào cùng, nháy mắt bảo cha yên tâm.
Vừa vào đến nơi, trong siêu thị có vài dãy hàng hóa đổ ngã, ba bốn tang thi là nhân viên du đãng không mục đích. Diệp Du lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình, lượn lách vài lần liền thoát khỏi tầm nhìn của mấy người nọ.
Cậu nhàm chán nhìn dãy đồ ăn thức uống trước mặt, làn khói đen cực mỏng từ đầu ngón tay lượn lờ, sau đó đem những thứ này cắn nuốt.
Bổn tang thi không thèm một chút vật tư nhỏ bé này.
Người ta chính là muốn mấy người sống không tốt ở mạt thế đấy.
Ai bảo dám nói bổn tang thi học xấu làm gì.
Nhìn tư tưởng đoàn kết vượt qua kia, ngẫm một tí thôi cũng đủ làm cậu buồn nôn. Tốt lắm, để xem đồ ăn ít thế này, mấy người sẽ phân chia nhau như thế nào rồi đoàn kết với nhau ra sao nhé.
Cậu chỉ làm một xúc tác nhỏ, đẩy nhanh quá trình trở mặt của con người với nhau thôi.
Diệp Du tiện tay lấy vài hộp bánh quy nhỏ loại mẹ thích ăn, vui vẻ đi ra. Nhìn đám người di chuyển về phía dãy hàng cậu mới đứng khi nãy, Diệp Du hướng bọn họ nhe răng cười trêu tức, sau đó bỏ đi.
Thanh niên họ Trần đứng sau người đàn ông trung niên vừa vặn thấy nụ cười của Diệp Du, không khỏi đen mặt oán:
_" Mặt mũi đáng yêu, sao tính tình xấu thế không biết."
Người đàn ông trung niên không quan tâm, lạnh giọng đáp:
_" Người ta như thế nào là chuyện của người ta, cậu ở đây oán làm gì? Lo mà thu đồ ăn sống qua ngày đi. "
Thanh niên ngượng ngùng, không nói nữa. Khi bọn họ đi đến dãy hàng hóa đồ ăn, nơi đó chỉ còn lại vài bịch bim bim, hai lốc sữa loại nhỏ, vài chai nước, bánh quy cũng chỉ còn vài hộp. Mọi người không khỏi hít sâu một hơi, lúc nãy bọn họ thấy thiếu niên kia lấy chỉ hai ba hộp, cũng không nhiều, vậy số còn lại đi đâu cả rồi?
Ít như vậy, nhóm người bọn họ có thể chia đủ hay sao? Mắt một số người phía sau hơi lóe lên, tay siết chặt rồi lại buông ra. Nhường hay không nhường, giành hết hay chia sẻ, đây liền là một vấn đề lớn.
Diệp Du không quan tâm nhóm người trong siêu thị sẽ cư xử với nhau như thế nào. Cậu đi ra, vừa vặn thấy một tang thi nữ, đầu tựa hồ bị người đập, tuy rằng không có nát bét, nhưng một bên lúng sâu vào, nứt toạt ra. Não cùng tóc đen dính bết lại với nhau tựa như bạn ăn mì tương đen trộn thêm sốt trắng vậy. Quần áo trên người bình thường, trước ngực còn đeo tạp dề màu hồng phấn, nói lên rằng cô ta khi còn sống là một người phụ nữ đảm đang.
Nữ tang thi từ đằng sau xe chậm chạp di chuyển vòng lên, dường như muốn vồ lấy Diệp Thần. Diệp Du híp mắt, nhịn không được đem nữ tang thi đấy đá sang một bên.
Dù là đồng loại với nhau, nhưng vẻ ngoài xúc phạm người nhìn như thế, cậu không chịu nổi đâu.
Nữ tang thi nhìn thấy món mồi ngon, tưởng chừng sẽ được chén một bữa no nê, ai dè nó chưa kịp nhào vào gặm một miếng thì đã bị tên chời đánh thánh đâm nào đó đá bay.
Mụ nội, mị đây đói mốc meo thế lày, nó còn muốn giành với mị.
Nữ tang thi bị đá sang một bên, lồm cồm muốn bò dậy, nhưng khi nó vừa ngẩng đầu lên thì lại bị một luồng uy áp đè bẹp xuống, không nhúc nhích nổi.
_" Đi thôi cha. Không cần ở lại đây lâu. " – Giọng nói thiếu niên trong trẻo mang theo tiếng cười vang lên.
Nữ tang thi cả người cứng đờ, không thể động đậy cho đến khi chiếc xe đó chạy đi một khoảng đường. Nó xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, dịch não trộn máu đen đen đỏ đỏ chảy đầy mặt.
Thiệt muốn khóc, mị vừa lấy dũng khí ra đường kiếm đồ ăn. Sao lại gặp phải cấp trên chứ?
Đời mị khổ quá mờ!!!