*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_"Mẹ, con không mặc đâu."
_"Bảo bối ngoan, mau mau mặc vào, mẹ dẫn con đi chơi nha."
Diệp Du trốn đông trốn tây, nhăn nhó nhìn bộ đồ trên tay mẹ. Cậu biết ngay mẹ khẳng định không có ý nghĩ gì tốt đẹp mà. Cậu lớn rồi, không cần lại bắt cậu mặc đồ thủy thủ như thế QAQ rất mất mặt nha.
Doãn Vân nhìn con trai nhỏ liên tục kháng nghị bộ đồ bà dốc công sức tìm, rất không vui. Bà nghiêm mặt, giả vờ lạnh nhạt nói:
_"Con không mặc, mẹ liền không nói chuyện với con nữa."
Diệp Du quả thật khóc không ra nước mắt. Cậu rất thương mẹ, so với cha, cậu càng quấn quít bên mẹ hơn. Giờ mẹ không muốn nói chuyện với cậu, cậu sẽ rất thương tâm nha. Cũng rất lâu rồi cậu không được bên mẹ, làm sao chịu được chứ.
Diệp Du đáng thương hề hề, dùng đôi mắt to tròn ngập nước rất có lực sát thương của mình nhìn cha cầu cứu. Diệp Thần thấy ánh mắt của con trai nhỏ, hổ thẹn ho một tiếng quay đi. Người đứng ở giữa như ông rất khổ tâm, vợ và con trai nhỏ bên tám lạng bên nửa cân, ông chọn không được, liền quyết định không xen vào.
Nhìn thấy cha không để ý đến mình, Diệp Du ủ rũ cúi đầu, nhận mệnh mà thay bộ quần áo thủy thủ vào.
Doãn Vân nhìn con trai nhỏ mặc đồ thủy thủ manh đến mức hận không thể đè xuống xoa nắn. Nhưng bà biết làm như vậy sẽ dọa bé con, bé con thấy bà sẽ tránh như tránh tà mất.
Doãn Vân còn nhớ lúc bông cải trắng nhà bà năm tuổi, khuôn mặt trắng mềm đáng yêu luôn học theo cha nó mà bày bộ dáng nghiêm túc, khiến bà không kiềm được mà kéo bé con vào phòng riêng của mình.
Lần lượt bắt bé con thay đồ để bà chụp ảnh, đồ vest quần áo cảnh sát này nọ rất nhàm, bà liền mang áo dài, áo yếm, váy... của bé gái cho con trai nhỏ mặc. Bé con còn nhỏ cũng không hiểu rõ, muốn bà vui lòng liền chiều theo ý bà.
Doãn Vân nhớ lúc con trai nhỏ mặc yếm đào thời xưa, bà nhìn tới mức ngây người. Bé con nhà bà thực sự quá mức đáng yêu. Mặc yếm đào càng làm nổi bật làn da trắng mềm của bé con, khuôn mặt bầu bĩnh ngơ ngác nhìn bà, môi nhỏ khẽ cong như làm nũng nhỏ giọng gọi bà một tiếng mẹ.
Trái tim bà lúc đó thật sự bị con trai nhỏ làm cho run rẩy liên hồi, không nhịn được mà bổ nhào lên bé con, ôm lấy bé xoa xoa chỗ này, nắn nắn chỗ kia, dọa bé con sợ tới mức mếu máo. Sau đó bé con thấy bà liền tránh như tránh tà, sợ bà lại "lên cơn" nữa.
Doãn Vân hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp đó, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nắm tay con trai nhỏ dắt đi. Diệp Du thấy mẹ không có hành động gì khác thường, không khỏi thở phào. Mẹ cậu cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức cuồng con thôi.
Doãn Vân bắt taxi đưa bé con đi đến trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố. Đến nơi, bà nhanh chóng thanh toán tiền rồi dẫn bé con vào trong. Dọc đường đi, ai cũng nhìn con trai nhỏ của bà, ánh mắt sáng rực như muốn "ăn tươi nuốt sống" bé con nhà bà.
Doãn Vân kiêu ngạo vênh mặt, bà thừa biết bọn họ rất thích con trai nhỏ của bà. Ôi chao, nhìn xem, có bé con nhà ai dễ thương như Tiểu Diệp nhà bà chứ. Môi hồng răng trắng, tóc hơi xoăn ôm khuôn mặt mềm mại bầu bĩnh luôn lộ biểu tình nghiêm túc, nom cực kì manh, manh chết người. Doãn Vân càng nghĩ càng kiêu ngạo. Hừ hừ, đừng nghĩ nhà giàu là có tất cả, chưa chắc bọn họ đã có cục cưng đáng yêu thế này.
Trước những ánh mắt chằm chằm nhìn mình, Diệp Du vẫn bình tĩnh nắm tay mẹ đi. Nhiêu đây có nhằm nhò gì, ánh mắt bọn họ dù gì cũng không lộ ra ác ý, so với nhân loại lúc mạt thế còn yếu chán. Nếu ánh mắt có thể giết người, cậu đã chết trăm ngàn lần dưới con mắt của nhân loại tại mạt thế.
Đi ngang qua một nhân viên tiếp thị nữ đang mời chào sản phẩm, Doãn Vân bỗng dừng lại, dịu dàng vuốt tóc Diệp Du, hỏi:
_"Bông cải trắng, con lâu rồi chưa ăn bánh đúng không? Mẹ mua cho con nhé?"
Diệp Du trong lòng rất muốn ăn, nhưng vẫn lắc đầu.
_"Phải để dành tiền mua lương thực cơ."
Nghe giọng nói non nớt của con trai nhỏ, Doãn Vân buồn cười, nhéo mũi bé.
_"Một chút bánh kẹo có đáng bao nhiêu."
Nói rồi, bà kéo tay bé con lại nữ nhân viên, mỉm cười:
_"Này là sản phẩm mới đi?"
Nữ nhân viên lịch sự cười, giới thiệu cho Doãn Vân về loại bánh mới của công ty cô, vô tình nhìn thấy cậu bé kế bên, hai mắt không khỏi phát sáng.
Diệp Du nhìn nữ nhân viên nhìn mình, nhất thời trong lòng cảnh giác. Ánh mắt thật quen nha.
_"Bạn nhỏ, công ty của chị vừa ra loại bánh mới. Em ăn thử nhé, ngon thì bảo mẹ mua nha." - Lạc Lạc cười tươi nhìn cậu bé, tay đưa bịch bánh còn nguyên, không hề có cảm giác tội lỗi khi thiên vị cậu bé này chút nào.
Diệp Du do dự nhận lấy, xé mở. Ăn thử một miếng, cậu khẽ híp mắt lại. Ngô, ăn thật ngon.
Biểu tình ấy của Diệp Du lọt vào mắt của hai người phụ nữ đứng ở đây, không khỏi khiến lòng họ gào thét. Lạc Lạc nhịn không được mà xoa xoa mái tóc của cậu nhóc. Ngao ngao, thật mềm. Cô nhịn không được lại muốn xoa thêm, xoa thêm...
_"Khụ khụ, cô nhân viên này, nước miếng của cô sắp chảy ra hết rồi đó nha."
Doãn Vân tốt tính nhắc nhở, thầm ai thán bé con nhà mình thật thu hút người. Bà đang suy nghĩ có nên giấu bé con đi hay không, cứ thế này mãi sẽ có người bắt cóc bông cải trắng nhà bà mất. ( Quàng thượng Meo Meo: ngao ngao, đoán đúng rồi = ̄ω ̄=)
_"A, haha. Thật ngại quá, xin lỗi quý khách." - Lạc Lạc ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu nhận lỗi. Nhưng trong lòng Lạc Lạc không ngừng gào thét "bạn nhỏ manh manh" này.
Diệp Du nhìn vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ của nhân viên trước mặt, nhưng ánh mắt khi nhìn cậu lại cứ lòe lòe phát sáng, nhíu nhíu mày. Thảo nào thấy quen như vậy, đây chẳng phải là dáng vẻ của mẹ cậu lúc bắt cậu mặc áo yếm sao. Diệp Du cảnh giác nhìn chằm chằm nhân viên nữ ấy, từ từ nhích ra sau, duy trì khoảng cách. Nữ nhân mê sắc đều không tốt chút nào QAQ Diệp Du thầm ai oán.
Doãn Vân buồn cười nhìn con trai nhỏ, bé con sợ nữ nhân thế này lớn lên làm sao cưới vợ nha. Bà xoa mái tóc mềm của Diệp Du, mỉm cười nhìn nữ nhân viên:
_"Bông cải trắng nhà tôi dường như rất thích loại bánh mới này, cô lấy cho tôi vài hộp nhé."
Lạc Lạc nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, lập tức bừng tỉnh, thôi không nhìn cậu bé nữa, vội vàng đi lấy bánh cho khách hàng. Cô cười tươi đưa bánh theo lời yêu cầu của người phụ nữ, nói vài câu mong quý khách lại mua ủng hộ đã luyện tập đến thuận miệng, nhìn hai mẹ con khách hàng rời đi. Lạc Lạc cắn cắn môi, mắt chăm chú nhìn cậu bé mặc đồ thủy thủ xanh lam, hận không thể ôm cậu bé lại nựng nịu một phen.
_"Này, mày nhìn ai thế?" - Lục Ngọc giải quyết xong công việc bên quầy hàng kia, liền quay lại chỗ Lạc Lạc. Không ngờ bắt gặp hình ảnh hám sắc của Lạc Lạc, cô khó chịu nhíu mày, vỗ vai Lạc Lạc, lên tiếng.
_"Lục Ngọc, mày về rồi." - Lạc Lạc hưng phấn lên tiếng, hai mắt lòe lòe phát sáng, Lục Ngọc dường như còn cảm nhận được tim hồng phấp phới đang bay xung quanh cô nàng, không khỏi nheo mắt lại.
_"Mày không biết tao vừa thấy gì đâu. Ôi giời ơi, người đâu mà đáng yêu kinh khủng, manh chết tao. Con tim tao không chịu nổi, aiyoo, mau đỡ đỡ tao. Tao sắp chết chìm trong sự mềm dẻo ngọt ấy rồi." - Lạc Lạc đang ôm tim, bỗng quay sang nắm lấy hai vai của Lục Ngọc, lắc đấy lắc để, kích động nói.
Lục Ngọc vẫn im lặng không lên tiếng, tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng tay lại không nhịn được mà nhéo eo Lạc Lạc một cái, thờ ơ đáp:
_"Mày lại lên cơn nữa à? Cần tao mua thuốc cho không?"
Lạc Lạc đau điếng, nhe răng hung ác trừng Lục Ngọc, phản bác:
_"Mày mới lên cơn! Cả nhà mày mới lên cơn! Mày không hiểu nổi tâm tình của một hủ nữ lâu năm như tao đâu. Giời ạ, đó là mỹ nhân, là mỹ nhân thụ. Tao muốn bắt cóc cậu bé đó về khi dễ một phen nha!!!"
Lục Ngọc nghe đến đây, liền hiểu hết mọi chuyện, làm cô cứ tưởng cái con điên này gặp được anh nào ưng ý chứ. Sắc mặt Lục Ngọc tốt hơn đôi chút, khinh thường nhìn con người không ngừng kích động la hét này, không chút lưu tình mà nói:
_"Mày muốn bắt cóc con người ta à? Muốn vào tù phải không? Theo quy định tại điều 153 của bộ Luật Hình Sự về tội chiếm đoạt người dưới 16 tuổi, người nào dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực hoặc thủ đoạn khác chiếm giữ hoặc giao cho người khác chiếm giữ người dưới 16 tuổi thì sẽ bị phạt tù từ 3 đến 7 năm."
Ngừng một chút, Lục Ngọc hừ khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
_"Chưa kể, với bản tính hám sắc của mày, mày chắc chắn sẽ "khi dễ" con người ta, lại phạm thêm tội xâm phạm đến thân thể, danh dự, nhân phẩm người khác. Coi chừng tội lại thêm nặng nha. Nhưng mày yên tâm, tao là công dân tốt, sẽ không bao che cho mày đâu. Mày mà có "ăn cơm nhà nước" thì tao sẽ thăm mày đàng hoàng."
Lạc Lạc nghe Lục Ngọc nói, mặt nhăn nhó, cắn môi. Thật muốn tát con nhỏ này một phát. Người đâu mà độc mồm độc miệng dễ sợ, chưa gì đã trù cô ăn cơm nhà nước. Lạc Lạc ai oán liếc Lục Ngọc một phát, không thèm quan tâm mà quay mặt đi mời chào khách hàng. Nhưng cô không hề để ý, khi cô vừa quay đi, khóe môi Lục Ngọc hơi cong lên, dường như vô cùng thích thú với phản ứng của cô. Tuy nhiên, nụ cười nhợt nhạt ấy chỉ thoáng qua, sau đó liền không còn nữa, vẻ mặt Lục Ngọc vẫn hờ hững, dường như chưa hề nở nụ cười.
Lúc này, Diệp Du đang ngồi ở một dãy ghế kế bên nơi bán đồ ăn, không hề biết nữ nhân viên dễ nhìn khi nãy đã nổi lên cái tâm "muốn" bắt cậu về "chà đạp". Đôi mắt to tròn của Diệp Du nhìn xung quanh, mọi vật tưởng chừng như vô cùng quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Ở mạt thế, muốn tìm thấy dáng vẻ náo nhiệt, sinh động như trung tâm thương mại này rất khó. Con người ở thời đó khắc khắc đều phải đối diện với nguy hiểm, ánh mắt đều nhuộm đầy đau thương. Người có dị năng còn sống tốt hơn một chút, nhưng người bình thường thì không, luôn phải nhịn đói, nhịn khát, người ốm teo, trông mà tội nghiệp.
Diệp Du mơ màng chìm vào suy nghĩ, không hề để ý có một bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước mặt mình. Giọng nói non nớt đầy kiêu ngạo vang lên đánh gãy hồi tưởng của cậu.
_"Tao còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu bạch kiểm họ Diệp. Mày sao lại đến đây, có phải đi chơi với ông chú nào, được ông ta cho tiền mới tới nơi này không."
*tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, vẻ ngoài trắng trẻo. Còn có nghĩa khác là dùng để chỉ những chàng trai ham tiền.
Diệp Du nhíu đôi mày thanh tú, mím môi nhìn kẻ đang phát ngôn bừa bãi. Chỉ thấy đó là một thằng nhóc mặc quần bò áo thun đen, gương mặt anh tuấn có chút trẻ con kiêu ngạo vênh váo, ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu.
Giọng của nó không hề nhỏ, trông chốc lát liền thu hút ánh nhìn của vô số người, chỉ chỉ trỏ trỏ, làm Diệp Du vô cùng khó chịu. Cậu lạnh lùng nhìn cậu nhóc trước mắt, giọng nói không có chút tình cảm nào vang lên:
_"Ngô Minh Hạo, đừng ỷ giàu có muốn nói gì thì nói. Đây là lời một người có ăn có học nên nói sao? Đừng chọc điên tôi, điều đó không hay đâu."
Ngô Minh Hạo nghe thấy Diệp Du trả lời mình, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vênh váo, hừ nhẹ:
_"Tao nói có chỗ nào không đúng. Mày nhìn mày xem, có giống con trai không. Trắng trắng mềm mềm như con gái, hừ, chỉ giỏi dụ dỗ người."
Ngô Minh Hạo từ trước rất để ý đến Diệp Du, nó từng thắc mắc, tại sao con trai cũng có thể đáng yêu đến mức này.
Nó không ghét Diệp Du, nhưng nó rất muốn Diệp Du để ý đến mình. Tuy nhiên, nó phát hiện cậu bé ấy dường như không quan tâm đến mọi người, lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học.
Nó không hiểu, học có gì vui đâu, sao cậu ta cứ học mãi nhỉ. Thành tích tốt có gì hay đâu, không phải người giỏi luôn làm dưới trướng của cha nó sao. Nó nghĩ nghĩ, quyết định rộng lượng mở lời kết bạn với Diệp Du. Nhưng lúc nó tìm cậu nhóc đó, lại thấy cậu ta đang ôm lấy cổ một thầy giáo (thực chất là nhổ tóc sâu), nũng nịu nói chuyện (cậu nhóc tự tưởng tượng), lúc này cậu mới vỡ lẽ tất cả.
Hóa ra Diệp Du cũng là kẻ vì thành tích mà sẵn sàng làm chuyện "đồi trụy" đó. Ngô Minh Hạo cảm thấy rất may mắn khi chưa kết bạn với cậu ta, nhưng đồng thời cũng rất thất vọng. Cậu thực sự để ý đến cậu nhóc đáng yêu đó mà.
Từ đó, hễ cứ thấy Diệp Du là nó không nhịn được châm chọc, nó muốn Diệp Du hối hận vì đã tằng tịu với người đáng tuổi cha.
Hôm nay cũng vậy. Ngoài ý muốn nó gặp Diệp Du trong Trung tâm thương mại này, nó rất hưng phấn. Nhưng lại nghĩ đến việc cậu bạn này đi cùng với một ông chú trung niên, nó rất giận, liền châm chọc.
Diệp Du híp mắt nhìn cậu nhóc trước mặt, gương mặt không biểu tình thoáng lộ ra tia nguy hiểm. Cậu nhếch môi khinh bỉ, thờ ơ đáp:
_"Ngô Minh Hạo, cậu còn nói nữa thì đừng trách tôi."
Minh Hạo vênh váo hất mặt, cực kỳ thiếu đánh, cố ý lớn giọng:
_"Sao sao, tao nói đúng nên mày chột dạ chứ gì? Dạy ra mày thế này chắc mẹ mày cũng không tốt lành gì đâu nhỉ? Hưm, để tao nghĩ xem, mẹ mày chắc cũng đi với mấy ông già để lấy tiền ---"
Chưa kịp dứt câu, Ngô Minh Hạo nghe tiếng gió lướt qua mặt mình, bên má trái chợt đau nhói. Nó ngơ ngác, đưa tay lên sờ má, liền thấy một màu đỏ chói mắt. Nó biến sắc, lắp bắp nhìn Diệp Du.
_"Mày... mày dám làm tao bị thương?"
Diệp Du híp híp mắt, nhìn thằng nhóc đang hô to gọi nhỏ trước mắt, khóe môi khẽ cong, tay không ngừng xoay xoay cây bút chì bấm dính chút máu ở đầu nhọn.
_"Thứ ngu xuẩn, mày đừng đụng đến mẹ tao. Cẩn thận miệng mày đấy."
Minh Hạo trợn tròn mắt, tay run run chỉ về phía Diệp Du, mặt trướng đỏ vì tức giận. Trước giờ chưa ai dám đối xử với nó như thế, đến cha mẹ còn chẳng dám đánh nó, lúc nào cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vậy mà cái thằng tiểu bạch kiểm này lại dám làm nó chảy máu. Minh Hạo tức đến muốn phát điên, gào lớn:
_"Mày làm gì tao, hả? Mày với mẹ mày cũng cùng một giuộc thôi. Bu bám đàn ông để sống!!!"
Nghe thấy lời Minh Hạo, sắc mặt Diệp Du trầm xuống, cười lạnh. Xung quanh đang ồn ào bàn tán bỗng chốc im lặng, không khí cực kì quỷ dị, dường như mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình không biết xuất phát từ ai.
Ngô Minh Hạo đắc ý nhìn Diệp Du, nó muốn thằng nhóc này xấu mặt, nó muốn thằng nhóc này biết, chọc vào nó sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Mọi người xuất thần vài giây, chưa kịp hồi tỉnh lại liền nghe tiếng hét thất thanh. Lúc nhìn vào hai "diễn viên chính" thì bị dọa một trận. Cậu bé với gương mặt tinh xảo, đáng yêu lúc này đang ngồi đè lên cậu nhóc còn lại, tay cầm bút chì bấm không ngừng rạch xung quanh miệng cậu nhóc kia, không ngừng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Cậu bé này ra tay cũng quá độc ác đi.
Mọi người hoảng loạn, vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng liền bị Diệp Du liếc mắt cảnh cáo. Họ chưa từng thấy ánh mắt ai đáng sợ như thế. Đồng tử đen không chút tạp chất dường như muốn hút cả linh hồn họ vào, không mang theo bất kì tình cảm gì, chỉ lạnh lẽo và đầy sát khí.
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao lại có thể mang đôi mắt hắc ám kinh khủng đến thế? Không ai lên tiếng, cũng không ai bước lên ngăn cản, họ sợ phải đối mặt với đôi mắt đó.
_"Chuyện gì đang... Trời ạ, Hạo nhi, con trai tôi!!!" - Một giọng nữ chói tai vang lên. Một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp mang đầy sợ hãi lo lắng, vội vàng chạy lại. Người phụ nữ đó đẩy Diệp Du ra, ôm lấy con trai bây giờ mặt đầy máu, không kiềm nén được phẫn nộ mà quay qua trừng Diệp Du.
_"Mày, mày đồ độc ác. Tuổi nhỏ mà lòng lang dạ sói, rạch mặt con trai tao. Mày có biết tao là ai không? Mày dám động đến con trai tao, tao sẽ bắt mày trả giá!!!"
Bà ta không giữ được vẻ bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp văn vẹo, phẫn nộ rít lên.
Diệp Du thờ ơ nhìn người phụ nữ, thanh âm trẻ con không chứa bất kì tình cảm gì, từ tốn nói:
_"Con trai của bà khiêu khích tôi trước. Tôi cũng đã cảnh cáo sẽ không nương tay hay tiếp tục nhịn, mọi người ở đây có thể làm chứng."
Người vây quanh xem hai mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.
Ngọc Thủy phẫn hận nhìn chằm chằm Diệp Du, dùng khăn lau máu trên mặt con trai, chanh chua nói:
_"Tao là chị của bác sĩ Nguyễn Phúc, là bác sĩ nổi tiếng của thành phố này! Chồng tao làm giám đốc của công ty giải trí đứng thứ ba tại thành phố này! Chỉ cần tao muốn, liền có thể đè bẹp mày ra!"
Mọi người nghe xong, tiếng bàn tán càng lớn hơn. Ai không biết bác sĩ Nguyễn Phúc chứ. Ông ta vừa tài giỏi, nghe nói bệnh nặng, ông ta chỉ cần chữa một tuần liền hết, bệnh nhẹ vài ngày liền khỏe, lại nghe nói, ông ta còn chế nhiều loại dược cực kì tốt, có thể kéo dài tuổi thọ nữa. Không ai trong thành phố này mà không kính nể ông ta.
Người xung quanh tặc lưỡi, xem ra lần này cậu nhóc đáng yêu kia gặp phiền phức lớn rồi đây.