Tiểu phượng hoàng nằm trong lòng mèo trắng, ấm đến mức nó muốn ngủ thiếp đi. Tuy nhiên vừa mới lim dim thì một bàn tay trắng nõn đã túm lấy nó, lôi ra khỏi lòng Minh Yên. Nó biết chủ nhân bàn tay này là ai, nó không dám vùng vẫy, cũng không dám nhúc nhích, nó sợ chọc cha nhỏ không vui.
_" Đi vào, lau người. " - Diệp Du mấp máy môi, không được tự nhiên nói ra vài chữ.
Tiểu phượng hoàng bị lời nói của Diệp Du dọa cho ngớ người. Nó nhịn không được dụi dụi vào bàn tay Diệp Du, cảm thụ làn da mịn màng mát lạnh, mũi sụt sịt muốn khóc, dù rằng ở bản thể hình chim này nó không có hình dáng mũi rõ ràng.
Mèo trắng nhìn thấy, khó chịu xoay người đi vào trước. Chim ngốc, bị khi dễ như vậy còn thân thân thân với kẻ nọ, nó thiệt cạn lời rồi.
Diệp Du hiện tại đã thay một bộ đồ mới, tóc cũng lau khô, bất quá trên mi thật dài vẫn còn đọng vài hạt nước li ti chọc lòng người kiềm không được muốn đưa tay chạm vào. Khi nãy cậu đi xuống đã mang theo một cái khăn lông cỡ nhỏ, cậu không lên tiếng, đem tiểu phượng hoàng đặt vào khăn lông trắng tuyết. Diệp Du mím môi, ánh mắt tĩnh lặng, tay nhẹ nhàng đem lông vũ ướt do mưa khi nãy của tiểu phượng hoàng lau khô.
Tiểu phượng hoàng kiềm không được, nức nở một tiếng. Cha nhỏ, cha nhỏ của nó...
Diệp Du nhìn tiểu phượng hoàng lại lách tách rơi nước mắt, cậu không hiểu cho lắm, trầm mặc một lúc mới lên tiếng hỏi:
_" Mi sao lại khóc nữa thế? Ta lau mạnh quá làm đau mi sao? "
Tiểu phượng hoàng lắc lắc đầu nhỏ của mình, tiếng cười trẻ con trong trẻo khiến người vui thích:
_" Cha nhỏ, không có, con rất thích. Cha nhỏ, người gọi con là Bảo Bảo đi. "
Diệp Du nhìn tiểu phượng hoàng, ngón tay kiềm không được chọt chọt vào lông chim mềm mại rực rỡ màu sắc, nhẹ giọng đáp:
_" Được. "
Tiểu phượng hoàng vui đến mức mặt chim của mình cũng muốn đỏ lên. Nó đứng dậy, ngoan ngoãn leo lên bàn tay cha nhỏ, sau đó liền cọ cả người mình vào bàn tay ấy.
Cảm xúc mềm mại trên tay khiến Diệp Du chú ý đến, ánh mắt nhìn tiểu phượng hoàng không khỏi dịu đi. Đầu ngón tay miết nhè nhẹ lên lông vũ mềm mại rực rỡ ấy, không hiểu sao, cậu lại đem tiểu phượng hoàng lên đối diện với mình, cọ cọ má vào đám lông ấy.
Thật mềm, thật ấm!
Mặc dù Diệp Du đa nghi, nhưng ai tốt với cậu, cậu đều sẽ đối lại tốt gấp trăm lần. Diệp Du hơi híp mắt, trong lòng thầm suy nghĩ, cậu sao không biết con chim béo này tốt với cậu, chỉ là sống qua một đời như thế bệnh đa nghi cũng hình thành. Diệp Du không nói ra ngoài miệng, nhưng vẫn âm thầm chấp nhận con chim béo này.
Chíp!!! Cha... cha nhỏ thân thân với bổn bảo bảo!
Hạnh phúc chít mất!
Tiểu phượng hoàng vui đến mức muốn nhào lộn mấy vòng trên không trung, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn để cha nhỏ cọ cọ vào lông của mình. Bổn bảo bảo biết không ai có thể từ chối được lông vũ rực rỡ xinh đẹp này mà.
_" Cha nhỏ, người thăng cấp thành công rồi, không gọi cho ông bà báo một tiếng sao ạ? " - Tiểu phượng hoàng nhìn gương mặt kề sát của cha nhỏ, còn nhận thấy được lông mi cong cong như rẻ quạt và con ngươi bạc ẩn ở dưới, ngượng ngùng hỏi. Cha nhỏ thiệt đẹp, tim bổn bảo bảo đập nhanh quá rồi.
Diệp Du sực tỉnh, cũng không đem tiểu phượng hoàng quẳng xuống mà đặt lên đùi mình. Cậu nhìn quanh, rồi với lấy điện thoại lạ mắt ở trên bàn, bấm một dãy số quen thuộc. Đây có lẽ là điện thoại của Sở Mặc để lại, điện thoại của cậu hình như vẫn còn ở nhà.
Diệp Du hồi hộp chờ đầu dây bên kia bắt máy, môi mím lại. Mấy tháng nay ở cùng Sở Mặc, cha mẹ đều qua thăm cậu hàng tuần. Tuy nhiên, từ ngày Sở Mặc đi, cha mẹ cũng không ghé đến nữa. Có lẽ là do Sở Mặc dặn cậu cần không gian yên tĩnh để lên cấp nên đã dặn cha mẹ cậu đừng đến.
_" Tôi là Diệp Thần. Sở Mặc, có việc gì sao? "
Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, Diệp Du thở nhẹ một tiếng. Cậu rất sợ khi gọi đến không ai bắt máy, hoặc có người bắt máy báo tin không vui cho cậu. Dù sao bây giờ cậu cũng cảm nhận được sự biến đổi ít nhiều của Trái Đất, không như lúc trước đến khi thành tang thi mới hiểu.
Diệp Du cười một tiếng, ngọt ngào đáp:
_" Cha, là con. "
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó người bên kia mới lên tiếng, giọng nói còn có chút run rẩy khó nhận thấy:
_" Bảo bối, con... nhớ ra rồi? "
Ánh mắt Diệp Du nhu hòa hơn, cậu mỉm cười, cậu dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cha bây giờ.
_" Dạ. " - Diệp Du đảo mắt, chu môi, thông qua điện thoại thơm chóc một cái.
Diệp Thần bên kia nghe thấy, tim liền mềm nhũn. Làm sao bây giờ, bỗng nhiên muốn đem con trai nhỏ giấu đi quá.
Bảo bối đáng yêu thế này, ông thiệt sợ sau này bảo bối bị mấy cô nàng khác dụ đi mất.
Diệp Thần ho khẽ một tiếng, che đi bối rối lẫn vui vẻ của mình. Diệp Du bên kia biết ông đang vui, cũng không vạch trần.
_" Cha ơi, mẹ đâu rồi? " - Giọng của Diệp Du không còn non nớt, cũng không bị bể giọng do tuổi dậy thì mà trong trẻo dễ nghe. Tuy nhiên, không vì thế mà khiến người ta mất hảo cảm, ngược lại càng khiến người thêm yêu thích, thanh âm của thiếu niên rất sáng, rất trong tựa như tiếng trúc làm tâm người tĩnh lặng, nhịn không được lại muốn nghe thêm.
Khi để ý kĩ, Diệp Thần vẫn chẳng ngờ giọng con trai nhỏ biến đổi lớn thế, nghe thích quá đi mất.
_" Mẹ con đang ở bệnh viện. Nghe bảo dạo gần đây có vài người mắc bệnh dại, nên công việc của mẹ con càng ngày càng nhiều. "
Bệnh dại? Diệp Du chau mày. Cậu nhớ đời trước mọi việc vẫn rất bình thường, chưa từng nghe việc người mắc bệnh dại tăng đột biến. Sao bây giờ lại...
_" Bệnh dại đó thế nào ạ? "
Diệp Thần cẩn thận suy nghĩ đến những lời nói của Doãn Vân, nhưng không tìm được chi tiết nào đáng giá. Ông thở dài một tiếng, đáp:
_" Mẹ con không nói rõ. Công việc nhiều nên mẹ con hay ngủ sớm lắm, trò chuyện với cha cũng ít. Hay con gọi qua cho mẹ đi? "
Ngón tay Diệp Du xoa xoa lông vũ mềm mềm từ tiểu phượng hoàng, nhỏ giọng trả lời:
_" Dạ thôi ạ. Mẹ bận, con không dám phiền. Cha ơi, cha dặn mẹ cẩn thận, đừng để mấy người mắc bệnh làm cho bị thương. Phòng trước cũng hơn ạ. "
Diệp Thần phì cười, đáp ứng:
_" Ừ ừ, cha biết rồi. Diệp Du, con muốn về không? Cha qua đón con. "
Diệp Du hơi đảo mắt, nhìn phòng khách tao nhã nhưng chẳng kém phần sang trọng, cậu ngoan ngoãn trả lời:
_" Dạ thôi ạ. Con có vài việc muốn xác minh lại. Cha, cha tin tưởng con, để con làm một mình nha. " - Cậu biết vụ việc hơn một năm trước vẫn là cái gai trong lòng cha mẹ, họ rất sợ cậu lại xảy ra chuyện một lần nữa. -" Cha yên tâm, con đã lên tang thi cao cấp, sẽ không có kẻ nào hại được con đâu."
Diệp Thần chau mày, trầm giọng nói:
_" Con nhớ lời con đấy, không được đi xa. Chỉ trong thành phố M thôi. "
Được đáp ứng, Diệp Du nở nụ cười, lại hôn chóc một cái:
_" Con thương cha nhất. Tạm biệt cha ạ. "
Diệp Thần bên kia lẳng lặng che mặt, kiềm nén tâm tình vui sướng của mình, đáp:
_" Ừ, con cẩn thận đấy. " - Ông sắp tiêu rồi, vợ mà biết sẽ đem ông đuổi ra phòng khách mất.
_" Dạ. " - Diệp Du ngọt ngào đáp, sau đó cúp máy.
Hiện tại là 6h30 ngày 24/01/2018, kênh HTV7 cũng sắp chiếu chương trình thời sự " 60 giây " rồi. Diệp Du với tay lấy đồ điều khiển ti vi, bật đến kênh HTV7, im lặng theo dõi chương trình thời sự.
Người dẫn chương trình nữ vẫn nở nụ cười lịch sự quen thuộc như mọi khi, giọng nói du dương lên tiếng:
_" Tôi là A, xin chào tất cả quý vị khán giả đến với chương trình sáu mươi giây chiều nay, ngày 24 tháng 01 của đài truyền hình thành phố M. Sau đây là các tin tức đáng chú ý trong ngày."
Diệp Du híp mắt nhìn về phía ti vi nhưng lại lơ đãng không chú ý đến. Cậu đang mãi suy nghĩ về vài vấn đề nảy sinh. Từ khi cậu trọng sinh về, mọi việc dường như đã đi xa so với quỹ đạo ban đầu của kiếp trước. Đầu tiên là sự việc của Minh Hạo và mẹ cậu ta - Ngọc Thủy, chiếc xe cố ý nhắm trúng cậu lúc trước, thượng tướng Sở Mặc, và cả con chim béo này. Cậu cứ có cảm giác sự việc không phải ngẫu nhiên diễn ra mà chính là được người sắp xếp.
Việc tình cờ gặp Minh Hạo trong trung tâm thương mại quá mức trùng hợp, trùng hợp đến mức khi đó có cả phóng viên, hoàn mĩ đến mức khiến người không khỏi chú ý đến. Chính việc đó mới dẫn đến hàng tá chuyện sau này. Chiếc xe cố ý nhắm về phía cậu, cậu cũng đoán sơ được là ý tưởng của Ngọc Thủy, nhưng bà ta không thông minh đến mức có thể xóa hết mọi dấu vết ở hiện trường.
Cần một người thông minh để chỉ điểm... Nguyễn Phúc sao?
Rất có khả năng. Tuy cậu ghét cay ghét đắng tên điên đó, nhưng không thể không thừa nhận gã ta là thiên tài, từ việc gã dựa vào một vài số liệu ít ỏi thành công tạo ra thuốc ức chế tinh thần lực, ức chế sức mạnh tang thi của cậu khi trước là đã đủ hiểu gã thông minh đến mức nào.
Đúng là rất có khả năng là gã.
Diệp Du híp mắt, cậu đã quyết định đời này sẽ an ổn sống, chăm sóc thật tốt cho cha mẹ. Tuy nhiên, nếu một số kẻ vẫn tìm đường chết đâm đầu gây sự với cậu, cậu tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngọc Thủy, Mỹ Nhân, Nguyễn Phúc, bổn tang thi nhớ kĩ tên của các người!
_" Sau đây là tin tức quan trọng trong ngày... " - Giọng nói dịu dàng của nữ dẫn chương trình trên ti vi lôi kéo sự chú ý của cậu. Diệp Du không suy nghĩ miên man nữa, tập trung nghe tin tức.
_" Mấy ngày gần đây, tại thành phố M xuất hiện các ca bệnh dại cực kì nguy cấp. Những người mắc bệnh không nhận thức được hành vi của bản thân, gặp người liền lao vào cắn. Hiện tại các bác sĩ đang cố gắng chữa trị cho bọn họ, đồng thời tích cực nghiên cứu vắc xin tiêm phòng và thuốc chữa trị..."
Trên ti vi lúc này hiện lên một cảnh quay trong bệnh viện, những người bị mắc bệnh đều được đưa vào phòng cách li. Một trong số những người đó bị trói chặt trên giường bệnh, người đó điên cuồng quẫy đạp hòng muốn thoát khỏi sự trói buộc. Gương mặt vặn vẹo dữ tợn, làn da tái nhợt xanh xao, mắt trợn trắng, miệng chảy nước dãi, gân xanh toàn thân nổi lên cực kì ghê người. Các bác sĩ bận rộn tới lui, hết kiểm tra người bệnh này đến người bệnh khác, cố gắng phân tích tình hình. Nhiều y tác còn trẻ, chỉ là thực tập sinh lần đầu gặp trường hợp này không tránh khỏi việc bị dọa, sắc mặt tái đi, chân tay cũng luống cuống.
"... Mọi người hãy lưu ý, nếu phát hiện người mắc bệnh, xin hãy gọi ngay đến các số điện thoại khẩn cấp: 112, 113, 114, 115. Xin mọi người hãy giữ khoảng cách với người bệnh, đừng để bị họ cắn. Xin chân thành cảm ơn quý vị khán giả đã xem chương trình 60 giây ngày hôm nay."
Đoạn nhạc kết thúc vang lên, sau đó trên ti vi liền chiếu một đoạn quảng cáo. Diệp Du vẫn chưa hoàn hồn. Cậu trừng to đôi mắt của mình, đầu óc rối loạn.
Da tái nhợt xanh xao, thích cắn người.
Những bệnh nhân hồi nãy cậu nhìn thấy trên ti vi căn bản không phải là bị bệnh dại. Đó chính là dấu hiệu của virut tang thi!
Hiện tại còn khoảng hai tháng nữa mới thực sự bùng nổ mạt thế, tại sao virut tang thi lại xuất hiện sớm như vậy?
Tiểu phượng hoàng nhìn biểu tình lo lắng của Diệp Du, nó cọ cọ vào tay cậu an ủi, lên tiếng:
_" Cha nhỏ, quỹ đạo ban đầu của thế giới này lệch rồi. Có lẽ vì thế nên virut tang thi xuất hiện sớm..."
Tiểu phượng hoàng còn chưa nói hết, Diệp Du chọt nhẹ lên đầu nó, chen vào nói:
_" Cho nên có khả năng mạt thế sẽ đến sớm hơn đời trước? "
Tiểu phượng hoàng hạnh phúc thơm thơm ngón tay thon dài của Diệp Du, đáp:
_" Có thể là sẽ đến sớm ạ. "
Mèo trắng ưu nhã nhảy lên đệm sofa, ngồi bên cạnh Diệp Du, liếm móng vuốt của mình.
Diệp Du nhìn mèo trắng nhỏ bên cạnh mình, kiềm không được vươn tay xoa xoa cằm mèo trắng. Tiểu phượng hoàng sợ đến mức dùng cánh che hai mắt mình lại. Minh Yên chưa bao giờ cho người nào chạm vào mình ngoài nó cả. Nó còn nhớ có người từng vì thấy Minh Yên bé bé đáng yêu mà nựng một cái, liền bị Minh Yên cào cho trầy hết tay.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, tiểu phượng hoàng len lén hé ra nhìn, liền thấy mèo trắng ngoan ngoãn để yên cho Diệp Du nựng.
Mèo trắng được xoa xoa thoải mái đến mức híp con ngươi lục bảo của mình lại, thiếu điều muốn ôm luôn cả tay Diệp Du.
Meo~ Thoải mái quá.
Ai bảo được Diệp Du xoa thích như vậy, nó phản kháng không nổi.
Hừ hừ, ngài Bạch cho phép ngươi được chạm vào ta đấy.
Tiểu phượng hoàng bất ngờ đến trợn tròn đôi mắt to bằng hạt đỗ của mình. Từ khi nào mà Minh Yên chịu để người chạm vào vậy.
Mèo trắng dịu ngoan này là ai? Nó không biết.
Mau trả lại Minh Yên cho nó a!!!