Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 34: Muốn được hôn tiếp (///^///)






Diệp Du thấy Sở Mặc vẫn nhìn mình, tưởng hắn nghe không rõ, cậu cố gắng lặp lại từng chữ:

_"Mặc, thưởng."

Sở Mặc nghe thanh âm của thiếu niên, trong lòng run nhẹ một cái. Hắn vội cười, xoa xoa mái tóc mềm của cậu, đáp:

_"Được rồi, tôi thưởng cho em."

Nghĩ đến quá trình thưởng thưởng cho Diệp Du, tim Sở Mặc nhịn không được đập nhanh hơn. Tiểu phượng hoàng đang tựa vào lòng mèo nhỏ khinh thường mắng thầm một tiếng: Sắc lang, cười vô lại như thế, bổn bảo bảo biết anh không có ý tốt mà.

Sở Mặc dùng con dao rạch một đường nhỏ lên đầu ngón tay. Nhìn con ngươi Diệp Du phát sáng dính chặt lấy ngón tay hắn, Sở Mặc liền nảy sinh ý xấu, quơ qua quơ lại ngón tay của mình trước mặt Diệp Du, khẽ cười bảo:

_"Bé ngoan, em qua đây."

Diệp Du chớp mắt, liền leo lên bàn, trèo qua bên Sở Mặc. Cậu nhìn thấy hắn vỗ vỗ hai đùi mình, chau mày, sau đó vẫn ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn.

_"Muốn..."

_"Được được, tôi cho em." - Hắn hơi híp mắt, khóe môi khẽ cong lên làm cho hắn nhìn càng thêm tà mị quyến rũ. Bất quá, Diệp Du hiện tại một chút cũng không quan tâm dáng vẻ này của hắn. Hai bàn tay nhỏ của cậu ôm lấy cổ tay Sở Mặc, há miệng ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của hắn.

Sở Mặc sẽ để yên cho Diệp Du liếm máu của mình sao? Tất nhiên là không rồi. Hắn nhịn không được động động ngón tay trong miệng Diệp Du. Khi thì ấn nhẹ lưỡi của cậu, khi lại khều vào phần thịt nhạy cảm trên vòm họng. Diệp Du khó chịu cau mày, hàm hồ nói vài tiếng phản kháng, nhưng lại không hữu hiệu. Cậu chịu không được cắn mạnh một cái, người nào đó mới an phận.

Nhìn đầu lưỡi hồng hồng như có như không lộ ra, liếm vết thương ở đầu ngón tay hắn, cảm giác tê dại muốn lan truyền ra toàn thân. Sở Mặc không khỏi che miệng, quay đầu đi chẳng dám nhìn. Ngoài mặt hắn cực kì bình tĩnh, nhưng không ai biết tai hắn lại đang dần chuyển sang màu hồng.

Làm sao bây giờ?

Mẹ nó, dụ người như thế này. Hắn chịu không nổi đâu!!!


Sở Mặc cứ nghĩ cố gắng không chú ý đến ngón tay đang bị người nào đó hết liếm rồi mút sẽ không sao. Nhưng hắn nào biết, cái gì càng không để ý đến thì cảm giác của nó càng phóng đại. Đầu ngón tay được ngậm vào vừa nóng vừa tê làm hắn bối rối không thôi, đến mức muốn rút ngón tay lại. Tuy nhiên mỗi khi hắn muốn động, Diệp Du sẽ không vui mà cắn hắn.

Chết tiệt! Cái này...

Thích chết mất! (///^///)

Sở Mặc dùng tay còn lại che mặt, tai càng thêm đỏ, nhìn kĩ còn có thể thấy cơ thể hắn hơi run run lên. Hắn tuyệt đối phải bình tĩnh, hắn không thể xúc động.

Má, có người yêu quá nhỏ thì phải làm sao?!!

Tiểu phượng hoàng chíp một tiếng, nghiêng đầu muốn nhìn kĩ hơn. Nó ngồi xa cha nhỏ quá, không thể nhìn rõ Sở Mặc làm gì cha nhỏ. Nhưng khi nó vừa mới ló đầu ra, mèo trắng lại dùng chân mèo đè đầu nó xuống. Tiểu phượng hoàng cảm thấy mèo trắng càng lúc càng bạo lực, hành hạ thân thể nhỏ bé của nó mãi.

Nó tất nhiên phải kháng nghị, nó không thể để Minh Yên đè nó mãi được. Tiểu phượng hoàng bất mãn hướng đệm thịt hồng hồng của mèo trắng, dùng lực mổ lấy. Bất quá, nó vẫn biết kiềm chế không đem đệm thịt xinh đẹp đó mổ đến chảy máu, hừ, nó rất tốt phải không?

Mèo trắng cảm giác lòng bàn chân của mình nhói lên một cái, nó liền theo phản xạ nhấc chân lên. Nhìn tiểu phượng hoàng đắc ý hướng mình cười nhạo, mèo trắng nheo mắt nhìn con chim ngốc đó, chân trước đạp đạp xuống mặt đất vài cái. Một luồng ánh sáng màu ngà bao phủ lấy nó và chim ngốc, sau đó biến mất.

Tiểu phượng hoàng vừa đắc ý xong liền bất lực nằm rạp trên nền cỏ, phơi cái bụng đầy lông vũ rực rỡ, giả chết. Minh Yên xấu xa, Minh Yên đáng ghét QAQ Sao lại đối xử với nó như thế. Nó muốn về với cha nhỏ, không muốn ở với con mèo xấu xa này nữa đâu.

Mèo trắng tao nhã liếm đệm thịt bị con chim ngốc mổ khi nãy, thanh âm dễ nghe hiếm khi lộ ra cảm xúc mang theo chế nhạo.

_"Chim ngốc, dám mổ ta sao? Được, chúng ta đến chơi tiếp nào."

Tiểu phượng hoàng lập tức mếu máo:

_"Minh Yên, Minh Yên, bổn bảo bảo sai rồi. Minh Yên tốt nhất, Minh Yên thông minh nhất, người bổn bảo bảo đau lắm, không chơi đâu."

_"Muộn rồi." - Mèo trắng tao nhã lắc đuôi, nhảy bổ qua tiểu phượng hoàng, bắt đầu trò chơi mèo rượt chim của mình.

Bị kẹp giữa hai bên, hệ thống 01 biểu thị: cẩu lương nhiều quá, nó muốn bội thực rồi.

Hai người đang ngồi ở bàn làm việc hoàn toàn không để ý đến chuyện tiểu phượng hoàng bị cưỡng ép đi bồi Minh Yên chơi trò chơi, vẫn tiếp tục chìm đắm trong không gian riêng của mình.

Diệp Du không quan tâm Sở Mặc đang vô cùng xấu hổ, liếm đủ số máu mình cần liền đem ngón tay hắn nhả ra. Cậu hơi híp mắt, tựa như đang hồi tưởng lại hương vị của nó, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.

Nhìn biểu tình của Diệp Du, trái tim Sở Mặc run lên, đập càng thêm nhanh. Đầu ngón tay hắn kiềm không được run rẩy, hắn nhìn ngón tay mình bị cắn vô cùng thê thảm không khỏi sinh cảm giác bi ai.

Nuôi vợ từ bé quả nhiên không dễ dàng gì.

Mấy đồng nghiệp à, tui hiểu cảm giác của mọi người rồi.

Diệp Du cực kì hài lòng, cậu cong môi cười, sau đó liền bẹp một cái hôn lên má hắn. Mẹ bảo thơm thơm như vậy là thể hiện cảm ơn của bản thân, như vậy sẽ khiến người ta rất vui.

Trong lúc Doãn Vân không biết, lời dặn của bà khi bảo bối còn nhỏ để thỏa mãn được cục cưng thơm thơm đã vô tình đem bông cải trắng bán đi.

Sở Mặc ho nhẹ một tiếng, che đi bối rối của mình.

Đỏ mặt, tim đập nhanh là thế quái nào? Chẳng qua là hôn một cái thôi sao?

Ừm, muốn được hôn tiếp quá. (///^///)

May mắn, lúc ấy chuông điện thoại reo lên giải vây cho Sở Mặc. Hắn vội vàng bắt máy đáp một tiếng, đầu bên kia liền luyên thuyên mãi:

_"Lão đại, anh tính từ chức thật sao? Nguyên soái sẽ không đem anh đánh chết chứ?"

Sở Mặc nhìn thiếu niên đang dùng đôi mắt tò mò quan sát mình, nhịn không được xoa má cậu. Hắn thờ ơ nói:


_"Không cần lo, ông nội sẽ không đem tôi đánh chết đâu. Dù sao tôi cũng là đứa cháu đích tôn của ông mà." Hắn dừng một chút, lại nói tiếp:"Còn có, chuyện năm trước, xin lỗi các cậu."

Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc, hắn vẫn kiên nhẫn chờ. Sở Mặc không thể hiểu nổi, rốt cuộc nguyên chủ làm thế nào leo được lên chức thượng tướng vậy? Có đồng đội tốt như vậy lại không biết giữ lấy, mắng nguyên chủ ngu cũng đáng.

_"Lão đại, bọn em từ lâu đã không để ý chuyện đó. Chỉ là đứa trẻ kia..."

Nghe đến đây, ánh mắt Sở Mặc không tự chủ được ôn hòa hơn, hắn nắm tay Diệp Du miết nhè nhẹ các ngón tay thon dài của cậu. Hắn cười nhẹ một tiếng, đáp:

_"Đứa nhóc đó đang ở cùng tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ bù đắp tốt cho Diệp Du, tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra lần nữa."

Người bên kia thở phào một tiếng, cười ha hả nói:

_"Đây mới là lão đại của bọn em chứ! Lão đại, anh yên tâm. Em sẽ làm tốt chuyện anh giao, hẹn anh ngày mai gặp lại nhá."

_"Ừm." - Sở Mặc lạnh nhạt đáp.

Hắn không biết, người bên kia vừa cúp máy liền hưng phấn lôi kéo anh em của mình mà tám.

_" Anh nói cho chú em nghe, lão đại nhà ta đã làm lành với chị dâu rồi, hắc hắc." - Nhị Vũ choàng vai Ngũ Kỳ, lưu manh cười một tiếng.

Ngũ Kỳ co giật khóe môi, kiềm nén cảm giác muốn tát bay thằng cha kế bên mình. Bất quá, hắn vẫn chú ý đến nội dung lời nói của Nhị Vũ hơn. Chị dâu, ý của Nhị Vũ là cô gái tên Mỹ Nhân kia à? Như vậy thì có gì đáng mừng chứ.

Nhất Hàn và hai anh em Tam Phong, Tứ Thanh đang ngồi chơi đánh bài cũng dừng động tác của mình lại, quăng cho Nhị Vũ cái nhìn khó hiểu. Nhị Vũ cũng không để tâm đến ánh mắt của anh em nhà mình, ngồi dựa vào người Tam Phong, tùy tiện rút một lá đánh xuống. Tam Phong cũng không giận, cười cười hỏi:

_"Lão đại làm lành với Mỹ Nhân thì có gì khiến cậu vui đến thế?"

Nhị Vũ nghe Tam Phong hỏi, trợn mắt trừng hắn một cái, nhe răng cười:

_"Lỗ tai nào của cậu nghe ông đây nói lão đại làm lành với cô nàng kia. Chị dâu trong mắt ông đây chỉ có thể là một người thôi."

Khóe miệng Tam Phong nhịn không được giật nhẹ một cái, hắn rất muốn đem tên ngốc này đánh tỉnh.

_"Đừng suy nghĩ ngu ngốc như vậy. Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đâm ra ảo tưởng đúng không?"

Nhất Hàn nghiêm túc nhìn những lá bài còn lại trong tay mình, vừa suy tính kỹ lưỡng vừa nhịn không được mà nói:

_"Mẹ nó Nhị Vũ, bớt ảo tưởng cho ông. Lão đại nghe được còn không băm vằm cậu ra uy chó là may đấy. Cậu cũng biết lão đại trong một năm qua đột nhiên rất ghét đứa trẻ đó mà."

Nhị Vũ khinh thường hừ một tiếng, len lén liếc nhìn bài của Tứ Thanh, rồi đáp:

_"Chính miệng lão đại bảo đứa trẻ đó đang ở cùng anh ấy mà. Ông có nói sai đâu mà sao tên nào cũng khinh ông vậy."

Tứ Thanh không cho là đúng, nói:

_"Cho dù là vậy, Vũ cũng không thể gọi đứa trẻ đó là chị dâu. Lão đại sao lại có cái sở thích như cậu nói chứ? Có lẽ lão đại xem đứa trẻ ấy là em trai của mình cũng nên, chúng ta đều biết lão đại là con một mà. Vả lại, Nhị Vũ, cậu không thể lúc nào cũng gán ghép bậy bạ như vậy, đôi khi sẽ khiến người khó chịu đó. Cậu nên nhớ cậu là quân nhân, nên mẫu mực một chút."

Nhị Vũ ngồi ngay ngắn lại, cau mày, có chút bực bội xoa xoa tóc mình, yếu ớt phản bác:

_"Tôi đâu phải lúc nào cũng gán ghép đâu. Tôi chỉ là quen miệng trêu lão đại thôi mà. Tứ Thanh, cậu dạo gần đây hình như có ác cảm rất lớn với tôi thì phải?"

Tứ Thanh không nhìn Nhị Vũ, đánh đôi năm trên tay mình ra, không mặn không nhạt trả lời:

_"Nào có, cậu nghĩ quá nhiều rồi."

Nhị Vũ còn muốn trả lời, Ngũ Kỳ liền cắt ngang.


_"Thôi thôi, không cãi nhau. Nhị Vũ, cậu nói xem lão đại còn dặn chúng ta gì không?"

Nhị Vũ nhìn những lá bài còn lại trên tay Tam Phong: đôi ba, đôi chín, đôi heo thì câm nín. Hắn cầm đại đôi chín đánh ra, sau đó mới tiếp lời Ngũ Kỳ.

_"Lão đại dặn chúng ta đem chuyện kia làm tốt, đem hàng của lão đại dọn về kho Đông. Ngày mai lão đại sẽ đến."

Nhất Hàn nhìn đôi chín Nhị Vũ vừa đánh ra lại nhìn bài của mình.

_"Ông tới rồi! Hắc, hắc." - Nhất Hàn đánh ra đôi đầm, trên khuôn mặt tục tằng mang theo vết sẹo hiện lên tia đắc ý, nhe răng nở nụ cười trông cực kì gợi đòn."

Ngũ Kỳ ngồi gần đó, nhịn không được giơ tay tát lên đầu Nhất Hàn, cáu:

_"Nhất Hàn, mày không nghe thì để ông đây nghe Nhị Vũ nói. Mẹ nó, giờ này còn có tâm trạng tới với không tới."

Nhất Hàn xoa xoa cái ót bị đánh, sắc mặt tức khắc đen xuống. Hắn nhào vào Ngũ Kỳ, đem một đấm trả lại. Má, hắn chơi hơn chục ván mới được một ván thắng. Không mừng cho hắn thì thôi, còn đánh hắn. Ngũ Kỳ cũng không chịu thua, hết đánh lại đá loạn xạ, không sử dụng bất kì chiêu thức gì.

Nhị Vũ đã nhìn quen cảnh này. Hầu như ngày nào hai tên kia cũng phải đánh nhau mới ăn cơm ngon, không đánh liền ngứa tay gây sự với người khác. Hắn và Tam Phong, Tứ Thanh quyết định để hai kẻ đó đánh nhau cho đã, không thèm can ngăn nữa.

Vợ chồng cãi nhau, đầu giường đánh cuối giường hòa.

Người ngoài không tiện xen vào, ha hả.

Nhị Vũ không để tâm hai người kia, đem cả người mình dựa hết vào Tam Phong, thoải mái đến mức mắt cũng muốn nhắm lại, chậm rãi nói tiếp:

_"Tí nữa quên, lão đại đã quyết định từ chức rồi. Chúng ta cũng nên học theo thôi."

Chúng ta ở đây là chỉ hắn, Tam Phong và Ngũ Kỳ. Nhất Hàn và Tứ Thanh từ một năm trước đã quyết định rời quân đội, tự tìm lấy việc làm cho mình. Nhưng không thuận lợi cho lắm.

Không thuận lợi cũng đúng, Nhất Hàn dáng người cao to, gương mặt nhìn vừa nghiêm vừa dữ như vậy, ai dám mướn tên đó. Còn Tứ Thanh nhờ có ưu thế vào ngoại hình ưa nhìn của mình mà nhận việc bán bảo hiểm, tuy nhiên đến nay số bảo hiểm Tứ Thanh chào hàng không vượt quá con số ba.

Bọn họ là quân nhân, khí thế trên người tự nhiên so với người dân bình thường không giống. Cho nên gặp khó khăn cũng là chuyện dễ hiểu.

Còn lại hắn, Tam Phong và Ngũ Kỳ vì vài lý do nhỏ vẫn chưa thể đem chức vụ của mình trả đi. Cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là cương trực liền theo sự việc năm trước tan biến, Nhị Vũ cũng không còn lưu luyến cái chức vụ này nữa.

Quan trọng hơn hết, bây giờ lão đại của bọn họ cần bọn họ trợ giúp. Họ tất nhiên sẽ không từ chối. Nếu còn giữ danh vị sẽ rất vướng tay vướng chân, khó lòng trợ giúp lão đại toàn diện.

Có lẽ một số người nhìn vào sẽ trách mắng bọn họ ngu ngốc, có chức vị cao như thế mà dễ dàng từ bỏ. Nhưng không ai biết, bọn họ mới là người cười chê lại mấy người đó. Ở trong quân đội lâu, đối diện với cấp trên ngoài lão đại, đối diện với những mệnh lệnh tuyệt đối dù sai cũng không thể cãi mới thấm thía được những gì họ từng trải qua. Thoát khỏi hố lửa này với họ mà nói là một biện pháp tốt hơn bao giờ hết.

Cười chê thì sao? Bọn họ vốn không để ý đến lời nói của thế gian này.

Mệnh là của họ, địa vị là của họ, đúng sai họ quyết định. Muốn quản cũng không được!