Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 33: Hằng ngày bảng hệ thống đều phải ăn






Mỹ Nhân vội vàng từ nhà riêng Sở Mặc chạy về, mặt tái nhợt như cắt không còn một giọt máu. Lúc đầu nhìn đôi mắt của thiếu niên kia, cô còn tưởng cô nhầm người, dù sao mắt của thằng nhóc kia là thuần đen. Nhưng đến cái dáng vẻ kiêu ngạo tự cao tự đại đó cũng y chang nhau thì không thể nào là giả được.

Tại sao nó còn sống chứ?

Lúc đó... lúc đó chính tay cô nhìn thấy gã đàn ông bặm trợn kia kiểm tra hơi thở và nhịp tim của nó, rõ ràng là đã ngừng cả mà. Hơn nữa, có ai mà bị rạch mặt, bẻ gãy tay chân, bị bạo hành, máu mất nhiều như vậy mà vẫn còn sống không?

Là ma hay là người?

Là người không sao, nhưng là ma quỷ thì...

Mỹ Nhân bị dọa không nhỏ, cả người run bần bật, lao nhanh lên xe riêng của mình, bảo tài xế lái xe đến nhà dì. Cô phải đem chuyện này nói cho dì mới được. Thật đáng sợ, lẽ ra cô không nên tham gia vào, an tĩnh làm một tiểu thư đài các.

Nghĩ đến nụ cười tỏa nắng, gương mặt tuấn tú, nho nhã của cha nuôi, tim Mỹ Nhân kiềm không được đập thình thịch. Cô mím môi, dần dần bình tĩnh lại. Trong lòng cô nàng tự nhủ : con người cô còn không sợ, hà cớ gì phải sợ ma quỷ. Vì cha nuôi, bất kì điều gì cô cũng làm!

Trên đường đi, Mỹ Nhân đan hai tay vào nhau, lặng lẽ siết chặt, đè nén tâm tình sợ hãi của mình. Cô mím môi, không khỏi oán hận.

Chết tiệt, sao nó sống dai như vậy chứ?

Chiếc xe chạy về phía nam thành phố, dừng lại trước ngôi biệt thự hoa lệ, Mỹ Nhân bước xuống xe, bấm chuông rồi đợi người mở cửa.

Ngọc Thủy bước ra, nhìn thấy Mỹ Nhân thì nở nụ cười dịu dàng. Bà ta tao nhã đi ra, trên thân mặc sườn xám màu đen thêu hoa, xẻ dọc hai bên lộ ra da thịt trắng nõn. Ngọc Thủy nhìn sắc mặt Mỹ Nhân không tốt, vội vàng dẫn cô vào nhà.

Hiện tại chồng bà ta bận công tác, Ngô Minh Hạo đã được Nguyễn Phúc dẫn đi chơi, không có ai cả. Ngọc Thủy rót một ly rượu vang, lên tiếng:

_"Mỹ Nhân à, có chuyện gì không vui sao? Sắc mặt con thoạt nhìn không được tốt."


Mỹ Nhân chỉnh lại tóc của mình, giọng nói có phần gấp gáp:

_"Dì, dì à, hôm nay con qua nhà thiếu tướng Sở Mặc. Con..."

Ngọc Thủy còn tưởng chuyện gì lớn, khẽ cười duyên dáng, đáp:

_"Con bé này, đi gặp người yêu mà cũng lo lắng đến mức này sao? Thật là, tuổi trẻ nha, dì ngưỡng mộ quá đi mất."

Mỹ Nhân nhịn không được, nâng giọng cao hơn:

_"Dì, dì nghe con nói hết đã. Con đến nhà Sở Mặc... con, con gặp Diệp Du. Nó, nó vẫn chưa chết. Dì, là Diệp Du đó!!!"

Ngọc Thủy chau mày, cố gắng cười:

_"Mỹ Nhân, còn đừng đùa. Điều này không vui chút nào đâu."

Mỹ Nhân cắn môi, con ngươi xinh đẹp ẩm ướt, cô kiềm không được run rẩy.

_"Con không đùa! Nó vẫn còn sống. Dì à, lúc đó rõ ràng lồng ngực của nó không còn hô hấp nữa mà. Vì sao nó còn sống chứ? Có... có khi nào nó muốn trả thù chúng ta không?"

Choang!

Ly thủy tinh va mạnh vào nền nhà, vỡ ra từng mảnh, phảng chiếu ánh đèn lấp lánh như pha lê. Ngọc Thủy nghiêm mặt, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, bà cười lạnh một tiếng:

_"Hoang đường! Nếu nó muốn trả thù, con còn có thể về đây với dì sao?"

_"Con..." - Mỹ Nhân cảm giác toàn thân không ngừng toát mồ hôi lạnh, chần chừ không lên tiếng, mãi một lúc sau nói nhỏ giọng đáp:" Dì nói đúng. Nhưng... dì ơi, biểu cảm của nó lạ lắm. Nó dường như không nhận ra con, mà thái độ Sở Mặc đối với nó cũng thay đổi. Hắn hình như rất cưng chiều nó..."

Ngọc Thủy híp mắt, khinh thường nói:

_"Có lẽ hắn muốn thử hương vị mới lạ cũng nên, tiểu Hạo nhà dì từng bảo thằng nhóc đó vì thành tích mà đu theo giáo viên mà. Hừ, đúng là bạch kiểm. Còn con nữa, hắn không cần con, con cũng đừng đến tìm nữa. Con là tiểu thư danh giá, cho hắn chút mặt mũi còn không biết giữ mà xua đuổi con. Con phải tìm người tốt hơn để đập lại vào mặt hắn cho dì. Còn thằng nhóc kia, nó không nhớ thì mặc kệ nó, không ai thấy tức là chúng ta không dính dáng đến nó, con cần gì phải sợ chứ?"

Bà ta dường như nhớ đến điều gì, bật cười:

_"Nó quên, biểu cảm nó lạ? Có lẽ là do thứ tốt từ Nguyễn Phúc gây ra. Quả nhiên là em trai của dì, tiện tay lấy vài thứ nhỏ đều giúp ích cho chúng ta như vậy."

_"Vài thứ nhỏ? Đồ của tôi, ai cho phép chị chạm vào?" - Giọng nam ấm áp chậm rãi vang lên. Ngọc Thủy giật mình, nhìn ra liền thấy Nguyễn Phúc bước vào, gương mặt điển trai tràn đầy ý lạnh. Bà ta gượng gạo nở nụ cười, dịu dàng đáp:

_"Em trai, em vừa về à? Tiểu Hạo của chị đâu rồi?"

Nguyễn Phúc cười khẩy một tiếng, con ngươi xanh biếc tĩnh lặng không gợn sóng, che giấu đi âm trầm thẳm sâu bên trong. Y tựa lưng vào tường, hỏi:

_"Chị lấy thứ gì của tôi?"

_"Chị..." - Ngọc Thủy nhíu mày, có chút bực bội vì thái độ của Nguyễn Phúc, không khỏi lớn tiếng: "Chị lấy một chút đồ của cậu thì sao? Chẳng phải vài ống nghiệm nhỏ màu tím không quan trọng thôi à? Cậu nhiều đồ như vậy, chị lấy vài thứ liền tỏ thái độ đó với chị, cậu có xem tôi là chị cậu hay không?"

Nguyễn Phúc tức đến bật cười. Y chậm rãi đi đến trước Ngọc Thủy, sau đó nâng chân đạp ngã bàn thủy tinh. Mặc kệ bàn đè nghiến vào chân chị mình khiến chị ta liên tục thét chói tai, y lạnh lùng cười, đáp:

_"Tôi chẳng phải đã nói chị tuyệt đối không được chạm vào đồ của tôi sao? Mẹ nó, chị có để ý đến lời tôi không? Ống nghiệm không quan trọng? Chị có biết để làm ra được thứ đó, tôi phải đánh đổi những gì không?"


Y trên miệng vẫn treo nụ cười ôn nhu, nhưng hành động lại chẳng khác gì du côn. Vớ được thứ gì, y liền đập bể hết như phát tiết nỗi bực tức trong lòng mình. Để làm ra thứ ấy, y đến bản thân mình cũng đem bán đi, vậy mà chị ta lấy hết phân nửa của y. Y muốn giết chết ả đàn bà ngu ngốc này!!!

Mỹ Nhân chưa từng thấy Nguyễn Phúc tức giận. Từ trước đến giờ, dù gặp bất kì chuyện gì, cha nuôi cũng đều cười cười cho qua. Lần này khiến cha nuôi bực như vậy, cô biết chuyện bản thân và dì gây ra không nhỏ, bị dọa sợ đến ngồi co ro trong một góc trên ghế sofa. Dì làm chuyện gì cũng hỏng cả! Lúc trước rõ ràng cô đã ngăn lại, dì còn bảo không sao. Nhìn xem, giờ thì hay rồi. Chọc tức cha nuôi, cô sẽ bị cha nuôi ghét cho mà xem. Mỹ Nhân không khỏi ủ rũ, càng thêm oán hận Ngọc Thủy.

Bàn thủy tinh đè lên hai chân của Ngọc Thủy, đau nhức khiến bà ta chịu không nổi, sắc mặt tái nhợt. Ngọc Thủy cố gắng rút chân ra nhưng không được. Bà ta liền dịu giọng:

_"Nguyễn Phúc, chị xin lỗi. Chị sai rồi, chị không dám nữa. Em... mau giúp chị, chân chị đau quá. Nguyễn Phúc, mau lên, chân chị sẽ bị đè nát mất... Chúng ta là chị em mà, em bỏ qua cho chị đi."

Nguyễn Phúc vẫn đứng yên bất động, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao, có lẽ Ngọc Thủy đã bị đâm ngàn nhát. Y tức đến run người, nhếch môi:

_"Chị còn muốn có lần sau à? Chị gái, tôi chưa tiễn chị đi là may rồi, còn muốn tôi bỏ qua cho chị? Chị em, chị nghĩ tôi tin vào thứ tình cảm đó ư?"

Y không nói gì thêm, quay gót rồi đi. Ở đây thêm một giây, y chắc chắn sẽ kiềm không được mà giết chết ả đàn bà đó. Nếu bà ta lấy thứ khác, y có lẽ sẽ không tức điên như vậy. Nhưng cố tình bà ta lại lấy mấy ống nghiệm chứa thứ y vừa nghiên cứu ra. Ả đàn bà đó nào biết, để có nguyên tài liệu của thứ ấy, y đã phải làm những chuyện đáng xấu hổ như thế nào. Nguyễn Phúc cắn chặt môi, bên tai dường như vẫn còn đọng lại những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm. Sắc mặt y càng lúc càng tệ.

Nguyễn Phúc không phải không muốn giúp chị mình báo thù, nhưng tuyệt đối không được đụng vào đồ của y. Y ham muốn nghiên cứu những thứ mới lạ, trong đó có thứ chất lỏng tím mà Ngọc Thủy mang đi. Thứ đó có thể giúp y điều khiển con người, khiến con người nghe lời y, khiến họ trở thành những cỗ máy chỉ biết chém giết không có tình cảm, cũng chẳng dễ bị thương. Y vừa nghiên cứu xong, còn chưa kịp đem đi bí mật thử nghiệm trên vài người gần chết tự hiến mình phục vụ cho khoa học thì bị ả đàn bà này lấy mất sáu ống.

Y không định dùng nó lên Diệp Du, y chính là muốn đưa những cỗ máy giết người tự động đấy cho Ngọc Thủy, để chị ta thỏa thích hành hạ nó. Chỉ cần làm được, lãnh đạo chẳng phải sẽ nể mặt y vài phần, dù cho chị ta có đem gia đình Diệp Du giết chết, hẳn cũng sẽ không gây sức ép cho y.

Dục tốc bất đạt, chị ta không hiểu sao?

Còn lại sáu ống, mong là đủ.

Y leo lên xe, day day trán, giọng nói có chút khàn khàn:

_"Chạy đến phòng nghiên cứu."

Nam nhân ngồi ở ghế lái, liếc mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, lên tiếng:

_"Nhìn em có vẻ mệt, hay về nhà nghỉ đi?"

Nguyễn Phúc mở cúc áo phía trên , lười biếng nâng mắt nhìn nam nhân phía trước, lạnh nhạt đáp:

_"Anh vợ, hiện tại anh không phải là tổng tài, anh chỉ là tài xế của tôi, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi. Lo mà lái xe đi. Đến phòng thí nghiệm!"

Nam nhân phía trước hơi rũ mắt, tay siết chặt vô lăng, đáp:

_"Được."

=====o0o=====

_"A... Mặc."

_" Mặc... cười cười nha."

Mỗi ngày, Diệp Du đều dính lấy Sở Mặc, dùng thanh âm thiếu niên dễ nghe phát âm từng từ mình học được. Sở Mặc không ngại phiền, mỗi lần cậu phát âm đúng liền thơm thơm một cái làm phần thưởng. Khụ, là Diệp Du thích hắn thơm, không phải hắn lợi dụng gì đâu. Đừng nghĩ oan cho hắn có được không?

Hắn còn rất trẻ, năm nay chỉ mới hai mươi tư thôi. Hắn chưa muốn vào nhà sắt đàm đạo đâu.

Tiểu phượng hoàng ngồi trên lưng mèo trắng, ưu thương nhìn cha nhỏ bỏ mặc nó ở đây mà tình tứ với Sở Mặc. Cha nhỏ à, người có ý thức được là người đang bị ăn đậu hủ không? Sao còn vui vẻ khi bị sắc lang thơm thơm thân thân thế? QAQ

Cha nhỏ, bổn bảo bảo cũng muốn được thân thân với người mà!!!


Mỗi lần nó muốn bay sang với cha nhỏ đều sẽ bị Minh Yên dùng móng mèo thối đè lại. Minh Yên xấu xa, thấy nó thân cha nhỏ liền ghen tị mà ngăn cách nó. Nó không muốn cha nhỏ bị sắc lang dụ dỗ đi đâu. Ngày đó còn tha nó ra chỗ vắng mà bíp bíp rồi lại bíp bíp nó. Cái gì mà dạy dỗ chứ, đây là bạo hành đó! Bổn bảo bảo tổn thương!

Mèo trắng không để ý tiểu phượng hoàng đang ủ rũ, ưu nhã liếm lông. Quả nhiên dạy dỗ một chút con chim ngốc này mới chịu ngoan ngoãn.

Sở Mặc ngồi ở bàn làm việc đọc công văn, thoạt nhìn rất nghiêm túc, gương mặt tuấn mỹ không biểu tình. Bất quá, nếu để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía thiếu niên đang tựa nửa người lên bàn. Thiếu niên áp một bên má xuống mặt bàn, vài sợi tóc rũ trước mắt khiến đôi con ngươi bạc càng thêm nổi bật.

Thiếu niên dường như cảm thấy nhàm chán, hết dùng ngón tay vẽ vẽ trên mặt bàn lại chọt chọt chồng công văn của Sở Mặc. Tuy nhiên, chồng công văn dưới sự khiêu khích của thiếu niên liền chịu không được mà lung lay. Rốt cuộc đổ ập về phía thiếu niên.

Sở Mặc biết thế nào cũng sẽ ngã vẫn không nhắc nhở thiếu niên, để mặc thiếu niên chơi đùa. Nhìn Diệp Du bị chồng công văn bất ngờ đổ ập vào mặt mà giật mình ngồi thẳng dậy, con ngươi bạc tràn đầy khó hiểu nhìn đống giấy lộn xộn rồi nhìn hắn, Sở Mặc không khỏi buồn cười.

Hắn không tức giận, nhặt lại từng tờ công văn, xếp cho gọn gàng. Diệp Du nhìn động tác của Sở Mặc, không chút do dự chủ động nhặt giấy, đưa cho Sở Mặc. Nhìn thấy Sở Mặc quan sát cậu, cậu nhếch nhếch môi tặng hắn một nụ cười. Chẳng qua là một nụ cười rất nhạt, Sở Mặc cũng thấy tim mình đập nhanh. Hắn không khỏi cảm thán: quả nhiên khi xem ai đó là tâm can, cả người liền khác hẳn.

_"Mặc... cầm." - Diệp Du mấp máy môi, cố gắng nói, tay quơ quơ tờ công văn trước mặt Sở Mặc.

Sở Mặc mỉm cười, nhận lấy tờ công văn từ tay cậu, không tiếc lời khen ngợi:

_"Ngoan quá, Diệp Du thật giỏi nha."

Mấy ngày nay chăm chú nghe Mặc dạy, Diệp Du cũng tiếp thu sơ sơ được lời nói của Sở Mặc. Cậu híp mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn. Không hiểu sao được Sở Mặc khen, cậu thấy rất vui.

_"Thưởng, thưởng." - Đôi con ngươi sáng rực nhìn hắn chăm chú.

Khóe môi Sở Mặc run rẩy. Hắn nhận ra, Diệp Du là tang thi, thế nhưng ngoài việc thích ăn thịt sống còn thích nhâm nhi máu của hắn. Là máu của hắn, éo phải của ai cả!

Bất quá, làm một tang thi, không phải chỉ cần có thịt là vui sao? Vì cớ gì phải thêm máu?

Tiểu phượng hoàng cực kì khinh thường nghi vấn đó của Sở Mặc. Nó có phải tang thi đâu mà biết chứ. Hệ thống 01 cũng học theo hai vị chủ nhân của nó, trầm mặc thể hiện sự khinh bỉ của mình, nó biết kí chủ của nó rất ngốc mà. Thiệt là làm mất mặt bản hệ thống!

Tuy điều này làm Sở Mặc rất vui, nhưng phải dùng dao cắt đầu ngón tay hoài cũng phiền lắm đó. Sở Mặc muốn từ chối lại chạm phải ánh mắt mong mỏi của Diệp Du không khỏi giơ tay đầu hàng. Được rồi, chịu phiền một chút. Nuôi lão bà từ bé quả nhiên không dễ chút nào, mà lão bà ở đây lại còn là tang thi vương kiêm nhân vật phản diện đi theo con đường hắc hóa của thế giới này.

Má ơi, sau này còn phải đối nghịch với cả thế giới.

Vậy làm sao cứu vớt chúng sinh đây?

Hệ thống lắc lắc mình, trong lòng thầm khinh thường: Bản hệ thống thừa biết anh đang dối trá, thỉnh không cần làm ra vẻ lo lắng thế đâu!

Hệ thống 01 cực kì bi thương, ngày qua ngày gặm cẩu lương oan thán: Kí chủ u mê quên lối về, bản hệ thống thiệt lo lắng. (● ̄(工) ̄●)