Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 3: Tường thuật sự việc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ảnh không liên quan đn chương truyện v

<Ảnh không liên quan đến chương truyện:v >

Trong căn phòng bày trí đơn giản, từng tia nắng tinh nghịch len lỏi qua tấm màng che cửa sổ, tỏa bừng ánh sáng đầy sức sống cho phòng. Tia nắng dường như có linh tính, không ngừng đùa vui quanh phòng, lại "nhảy" đến giường nhỏ gần đó, trêu ghẹo người đang ngủ. Bé con cảm nhận được sự phiền toái, cựa mình không muốn tỉnh. Tia nắng thấy người không để ý đến mình liền nổi giận, ánh sáng trong phòng càng chói hơn.

_"Ưm..."

Thấp giọng than khẽ một tiếng, bé con trên giường nhíu nhíu đôi mày nhỏ bày tỏ sự bất mãn, từ từ mở mắt. Bé con vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt to tròn phủ đầy hơi nước mơ mơ màng màng nhìn trần nhà. Tia nắng thấy người đã tỉnh liền thu lại một phần ánh sáng của mình, như có như không nũng nịu hôn lấy gò má bé. 

_"Trời sáng rồi sao?"- Lầm bầm vài tiếng, Diệp Du lười biếng lếch thân mình vào nhà tắm.

Sau khi làm vệ sinh xong, Diệp Du chuẩn bị sách vở, bước xuống nhà dưới, liền thấy cha mẹ đã ngồi sẵn hết ở phòng ăn chờ cậu. Diệp Du thoáng sững người trong giây lát, sau liền ngoan ngoãn thưa:

_"Cha, mẹ. Hai người sáng an."

Doãn Vân nghe giọng nói trong trẻo non nớt của con trai, nhìn bé cười dịu dàng:

_"Bông cải trắng của mẹ, dậy rồi sao?"

_"Ưm, con mới không phải là bông cải trắng." - Diệp Du bĩu môi nhỏ lầu bầu, ngồi vào chiếc ghế còn lại.

_"Bé con hôm nay ăn cái gì mà gan thế này, dám nói chuyện với mẹ như vậy sao?" - Doãn Vân nhướng mày, giọng nói không khỏi có phân tăng cao âm lượng. 

Diệp Du nghe mẹ chất vấn lập tức ỉu xìu. Cúi đầu nhỏ, môi mím lại tỏ vẻ ủy khuất, không khỏi khiến trái tim của hai bậc cha mẹ ngồi đây một trận run rẩy. Con trai nhỏ đáng yêu là chuyện tốt, nhưng vừa đáng yêu vừa tinh ranh thì không tốt một chút nào. Trong lòng Doãn Vân không khỏi phẫn nộ lên án. Mỗi lần bà muốn dạy dỗ hay tỏ uy quyền với con trai, liền bị bé con lợi dụng dáng vẻ manh hết sức này tỏ vẻ đáng thương, khiến bà cảm thấy rất tội lỗi, không nỡ mắng bé con.

_"Được, được. Cậu đây lớn rồi, quyền cao chức trọng, làm tang thi vương liền không thèm để mắt đến người mẹ này. Tôi không quản cậu nữa, cậu muốn ra sao thì ra." 

Doãn Vân quay đi không thèm để ý đến Diệp Du nữa, chăm chú gắp đồ ăn cho chồng. Diệp Du thấy mẹ nhắc đến thân phận tang thi vương hôm qua đã kể không tránh khỏi sắc mặt tái xanh. Cậu không biết mẹ lại nhớ rõ đến như vậy. Mẹ trước kia những việc không cần thiết liền không thể nhớ, dù cho có là việc quan trọng cũng không nhớ kĩ nổi, luôn luôn phải đợi cha nhắc nhở. 

Có lần mẹ đang khám bệnh cho một chú bị viêm trực tràng phải nội soi qua hậu môn. Đang làm việc giữa chừng thì có bác sĩ khác đến tìm mẹ hỏi chút chuyện, mẹ liền nói xin lỗi với chú kia nhờ chú đợi một chút. Nhưng không thể ngờ một chút của mẹ liền thẳng đến một tiếng, để người chú tội nghiệp kia chờ với một cái cây cắm ở mông.

May mắn là chú đó tốt tính không so đo việc này, nếu không mẹ liền đến gặp viện trưởng nhận giấy báo thôi việc rồi. Nhiêu đó cũng đủ biết mẹ cậu có bao nhiêu bất cẩn dễ quên, nhưng không hiểu sao việc cậu nói cậu là tang thi vương, mẹ lại nhớ kĩ đến thế. Diệp Du mấp máy môi, do dự không dám nói. Bầu không khí trong phòng thoáng chốc ngột ngạt đến khó tả.

Diệp Thần nãy giờ không lên tiếng, mất tự nhiên ho một tiếng. Ông nhìn Doãn Vân mặt đang nhăn nhó không biết bắt chuyện với con trai thế nào, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ "đáng đời". Diệp Thần vốn còn đang suy nghĩ nên nói gì với con, lúc ngẩng lên thì đã thấy Diệp Du quỳ xuống tự bao giờ.

Thân hình nhỏ của Diệp Du khẽ run, cúi đầu, thấp giọng nói:

_"Mẹ, mẹ có phải chán ghét con không? Có phải nghĩ rằng con trong tương lai quá mức ghê tởm, làm tang thi vương đối nghịch nhân loại, giờ còn về đây đoạt lấy thân thể mười tuổi này..."

Doãn Vân luống cuống, vội vàng ôm bé con lên, nhéo gò má tròn trĩnh phấn nộn của con trai nhỏ, thở dài:

_"Diệp Du, mẹ không chán ghét con nha. Con là bảo bối, là bé ngoan đáng yêu của mẹ, sao lại có thể ghê tởm con? Con trọng sinh về thì đã làm sao, âu cũng là ý trời, nhiều người muốn còn chẳng được. Con sau này trở thành tang thi thì thế nào, chẳng phải con chưa từng đụng đến con người hay sao? Bảo bối của mẹ là đứa trẻ đáng yêu thiện lương, sao mẹ phải ghét con?"

Diệp Du lẳng lặng lắng nghe, nhịn không được muốn rơi nước mắt. Quả thật không ai tốt bằng cha mẹ của mình. Trước mạt thế, Diệp Du vốn không được lòng các bạn nam trong lớp, cậu lại không quá thích gần con gái, liền như thế bị cô lập tẩy chay. Mạt thế đến, con người hận tang thi còn không kịp, đồng ý chấp nhận cậu bất quá chỉ là miễn cưỡng chứ không tự nguyện. Bọn họ dù đã cố gắng che đậy hận ý trong mắt, nhưng vẫn không cẩn thận bị cậu nhìn ra được. Từ nhỏ, Diệp Du vốn đã rất mẫn cảm rất để ý đến cảm xúc, đánh giá của người khác đối với bản thân mình.

_"Mẹ, Diệp Du sẽ bảo vệ tốt cha mẹ. Tình huống đời trước của con, con sẽ không để tái diễn một lần nữa!" - Diệp Du mím môi, nắm chặt tay Doãn Vân, khuôn mặt nhỏ lộ ra biểu tình nghiêm túc hứa hẹn.

Doãn Vân buồn cười, xoa xoa mái tóc mềm của con trai nhỏ, không nỡ nhẫn tâm đả kích lời hứa hẹn này. Bà nhìn sang Diệp Thần, tỏ ý bảo ông nhanh nhanh nói gì đó đi. 

Diệp Thần bế bé con để bé ngồi lên đùi mình, lấy miếng trái cây nhỏ đút cho con trai, ôn hòa nói:

_"Tiểu Diệp, con cũng nghe mẹ con nói rồi đấy. Chúng ta không để ý đến chuyện đời trước con là tang thi hay trọng sinh gì đó. Con vẫn là bảo bối ngoan của chúng ta. Tuy nhiên, cha muốn con kể rõ toàn bộ sự việc, kể cả những chuyện nhỏ nhất cho cha nghe, không được giấu diếm. Con thấy thế nào?"

Diệp Du vẫn đang phồng hai má nhai nhai trái cây trong miệng, nghiêng nghiêng đầu suy tư. 

_"Ngô... được ạ." - Gật gật đầu, Diệp Du lên tiếng. Sau đó liền từ từ kể cho cha mẹ nghe những chuyện đã xảy ra. Cậu không dám nhìn sắc mặt của cha mẹ, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn áo của cha, cố gắng kiềm chế cảm xúc. 

Hai người về sau càng nghe sắc mặt càng khó xem. Họ không nghĩ con trai nhỏ của họ trong tương lai phải chịu nhiều chuyện bi thảm đến như thế. Nghe đến việc bọn người vô nhân tính đem vợ cưỡng bức, Diệp Thần không nhịn được phẫn nộ đập mạnh xuống bàn, hại Diệp Du đang ngồi trên đùi ông suýt té ngã. Vội ôm bé con lại, ông vỗ vỗ lưng con trai nhỏ, ý bảo bé con tiếp tục kể. 

Doãn Vân nghe xong, sắc mặt thoáng trắng bệch, không chịu nỗi mà đỡ bàn từ từ ngồi xuống. Diệp Thần âm trầm, gương mặt anh tuấn vặn vẹo hết sức khó coi. Ông cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, khàn khàn nói:

_"Những chuyện này đều là sự thật?"

Diệp Du gật đầu, không lên tiếng.

Diệp Thần suy nghĩ đôi lát, không nhịn được mà nhéo má con trai nhỏ, trách:

_"Ngốc tử, lúc đó con vốn không cần phải để ý đến bọn họ, cũng không cần phải tiết lộ thân phận tang thi cao cấp của mình. Mạt thế là khoảng thời gian đạo đức suy đồi, luật pháp căn bản không có giá trị. Dù con có giúp họ nhiều như thế nào, họ cũng sẽ không cảm ơn con. Bọn họ quen đứng trên cao, giờ có người chỉ huy bọn họ, liền nảy sinh cảm giác không an toàn, muốn dồn con vào chỗ chết là điều hiển nhiên."

Ngừng lại đôi chút, Diệp Thần nói tiếp:

_"Con lúc đó bất quá chỉ mới mười hai tuổi, không thể suy nghĩ thấu đáo, lại một mực giấu cha mẹ tự mình giải quyết. Kết quả thì sao, khỏi nói con cũng hiểu. Nếu như ngay lúc đó con chịu nói chuyện này cho cha mẹ, cha tin kết quả cũng sẽ không tệ thế này. Tiểu Diệp, bảo bối ngoan, con phải hiểu, bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng muốn con mình được hạnh phúc, sống cuộc sống bình an, yên vui không lo nghĩ. Con hành xử như vậy, con có nghĩ đến cảm xúc của cha mẹ hay không? Bảo bối, mạt thế không phải chuyện đùa. Có sức mạnh nhưng không biết cách vận dụng cho hợp lý liền vô dụng. Nếu như ở đời này, con vẫn nhiễm virus trở thành tang thi cao cấp liền phải cư xử như không quen biết cha mẹ!"

Diệp Du mở to mắt, không thể tin nhìn cha mình, môi mấp máy muốn nói gì đó, liền bị cha ra dấu hiệu yên lặng, nghe cha nói tiếp.

_"Điều này cũng là muốn tốt cho con. Cha mẹ không đủ sức mạnh chống đối với nhân loại để bảo vệ con. Nếu như để họ biết chúng ta là thân nhân của con, dù con có lánh họ, họ vẫn sẽ đem chúng ta uy hiếp con! Diệp Du, cha mẹ hứa với con, sẽ cố gắng không liên quan đến bọn lãnh đạo con vừa kể. Chúng ta sẽ đi tìm căn cứ khác đáng tin hơn, ít nhất sẽ không súc sinh như vậy." 

Diệp Thần cầm tách trà, nhấp một ngụm, thở dài:

_"Con từ nhỏ đã thông minh hơn người, lại ứng xử cẩn thận, hiểu thấu lòng người. Nhưng con nên nhớ, con vẫn là một đứa nhỏ, còn chưa biết hết mưu mô ma quái trên đời này. Tiền tài địa vị đều có thể khiến con người điên cuồng đến mức mất nhân tính, không ngừng đấu đá giết hại lẫn nhau, chứ đừng nói lúc đó con đã là "ngoại tộc" so với con người. Tuy nhiên, cha không thể không nói, trong việc này con cũng có lỗi sai. Người hại con là ai, con chỉ nên ghi hận và trả thù người đó, không nên kéo theo những người vô tội. Đúng là dân chúng luôn thấy con một lần liền truy đuổi con một lần là sai, nhưng đó cũng là do họ không hiểu rõ tình hình, lệnh cấp trên dù không thích cũng phải chấp nhận mà làm. Con cho tang thi cắn giết người vô tội, lại tự bạo phá hủy mọi thứ, con nói xem, những người vốn còn giữ lòng sùng bái với con trong lòng có phải hoàn toàn chết tâm không. Người cứu nhân loại ngay tại thời khắc ấy liền muốn kéo hết nhân loại xuống mồ."

Thân hình nhỏ nhắn khẽ run, Diệp Du chấn động khi nghe cha nói, suy tư chốc lát, liền kích động phản bác:

_"Cha, con không cần bọn họ sùng bái! Loài người đều là lũ ích kỉ, cha nói dân chúng là bất đắc dĩ. Nhưng cha không hiểu, mỗi khi chúng nhìn con liền hận không thể phanh thây con ra! Con lại nghĩ là do người thân bọn họ chết trong tay tang thi, nên mới ghét tang thi như thế, cũng không để ý. Đến khi con chịu không nổi những lời châm chọc, ánh mắt khinh bỉ của họ, họ liền bảo con không phải người, không xứng đáng được đối xử bình đẳng. Những việc con giúp họ là để chuộc lại lỗi lầm của "đồng bọn". Rốt cuộc việc con cứu giúp họ là sai hay sao? Trước đó con chẳng phải đã nói với họ con chưa từng chạm đến thịt người hay sao? Họ vẫn dùng ánh mắt như quái vật nhìn con, vẫn chọn ném đá ném đất cát khi thấy con!!!"

Diệp Thần ngẩn người nhìn Diệp Du đang kích động đến mức đôi mắt tròn tròn ẩn nước, dường như chỉ chốc lát thôi sẽ rơi lệ. Ông đau lòng ôm chặt lấy bé con, bất lực. Ông không thể hiểu được tại sao mạt thế lại có thể biến con người thành sinh vật mất hết tính người như vậy. Có lẽ ý nghĩ muốn sống sót đã ăn mòn nhân tính của họ, vì muốn sống mà sẵn sàng làm tất cả. Con người là sinh vật sống tụ tập theo đám đông, chỉ cần trong đám đông có một người sản sinh ý nghĩ chán ghét một thứ gì đó, những người khác sẽ không tự chủ được mà dần dần chán ghét thứ đó y như người kia. Tập tính ấy trong mạt thế lại càng ác liệt hơn, huống chi tang thi vốn là nguyên nhân chính dẫn đến người thân của họ mất mạng.

_"Tiểu Diệp, nghe cha nói, đời này của con sẽ khác với đời trước. Cha mẹ là nhân loại, cũng không hi vọng con sau này sẽ đối tốt với họ. Con muốn làm gì cũng được nhưng không được tổn thương người vô tội. Đời này, nhân loại chưa làm gì xấu đối với con, cha mẹ cũng còn sống, trả thù con cũng đã trả thù ở đời trước. Vậy nên, con bắt đầu một cuộc sống mới đi, không cần phải nghĩ về những chuyện đời trước nữa." 

Diệp Thần ôn hòa cười, lại lấy một miếng trái cây nhét vào miệng con trai nhỏ đang tính nói. Diệp Du bĩu môi, bất mãn gật đầu. 

_"Tiểu Diệp, con dự tính thế nào?"

_"Cách mạt thế còn đến hai năm, con nghĩ chúng ta nên trữ lương thực ngay bây giờ." - Diệp Du do dự đôi chút, lại nói tiếp:" Ngoài lương thực, chúng ta còn cần vũ khí và thuốc. Tuy nhiên, nếu bây giờ chúng ta mua số lượng lớn, chắc chắn sẽ khiến chính phủ hoài nghi. Chưa kể, bây giờ cha mẹ không đủ tiền để mua những thứ đó đâu."

Diệp Thần khẽ gật đầu, suy tư. Con trai nhỏ của ông nói rất đúng. Nếu như mua mấy thứ hàng đó, còn không phải sẽ bị chính phủ sờ gáy sao. Với lại, ông rất thiếu tiền. Dù sao ông cũng chỉ là một giám đốc của công ty nhỏ mà thôi. Có bán hết mọi thứ để mua thì vẫn không đủ. 

_"Nếu chúng ta có người chống lưng cho thì hay biết mấy." - Diệp Thần thở dài.

Diệp Du bĩu môi, phản bác:

_"Không tốt chút nào."

Diệp Thần nhìn biểu tình của con trai nhỏ, thầm buồn cười, không chút lưu tình mà vỗ mông nó.

_"Thằng oắt con này, biết cái gì mà nói. Giờ nói xem, con làm được gì cho cha bây giờ nào, có kiếm tiền cho cha trữ đồ không?"

_"Con... con..."

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Du nhăn lại, lầu bầu nói không có. Cậu không phải không muốn giúp cha, nhưng cậu hoàn toàn bất lực. Tại thời điểm mạt thế, cậu không dám đi đâu nhiều, chỉ chuyên tâm ở căn cứ trung tâm của con người. Thời thời khắc khắc đều phải đề phòng tang thi tụ tập mà hạ lệnh bảo chúng đi. Có đôi khi gặp thi triều do tang thi trung cấp tụ tập tấn công căn cứ, Diệp Du bất đắc dĩ phải lộ diện giải tán, đều bị chúng phẫn nộ mà rống lại, như thể hỏi cậu tại sao đứng về phía con người, tại sao bỏ rơi chúng, bỏ rơi "đồng loại" của chính mình. 

Khoảnh khắc đó rất khổ sở. Tang thi trước mạt thế đều là con người, cậu không nỡ xuống tay, luôn ôm hy vọng viện nghiên cứu trong căn cứ sẽ nghiên cứu ra được thứ thuốc loại bỏ virus. Nhưng điều đó không thể, cậu không hề biết lão Nguyễn có tâm cơ đen tối kia không nghiên cứu thuốc, lão muốn tìm cách khống chế tang thi, muốn tang thi phục tùng, lão nghĩ chỉ cần nắm giữ được tang thi, lão sẽ trở thành bá chủ thế giới, khiến loài người quỳ sụp dưới chân lão mà tôn vinh lão. Dẫn đến một loạt sư kiện bi thương sau này.

Ngoài những gì diễn ra xung quanh căn cứ trung tâm, Diệp Du hầu như không có bất kì liên lạc với các căn cứ khác. Ngay sau đó liền bị bắt đến viện nghiên cứu, thông tin bên ngoài liền bị cắt đứt, ngày qua ngày làm con rối cho bọn chúng chơi đùa. 

_"Cha muốn tìm lưng chống đỡ thì phải tìm người cường đại, nhân phẩm tốt, không nên như bọn súc sinh kia." 

_"Ta tất nhiên hiểu điều đó. Tiểu Diệp, chẳng lẽ tại thời điểm mạt thế, con không nghe thấy ai là cường giả dị năng đứng đầu sao?"

Diệp Du nhíu đôi mày nhỏ, lắc lắc đầu. 

_"Lúc đầu hỗn loạn, con lại muốn chuyên tâm tu luyện nâng thực lực, sau này suốt ngày chỉ ở trong căn cứ, liền không biết tình hình bên ngoài thế nào."

Diệp Thần nhấp một ngụm trà, trầm mặc không nói. Người cường đại sao? Hiện tại chỉ có nguyên soái là có quyền cao nhất sau chính phủ. Nhưng Diệp Thần không quen biết ông ta, làm sao có thể nhờ ông ta "trữ" vũ khí giúp. Chưa kể, giả sử ông ta đồng ý giúp cũng phải cung cấp cho ông ta một lý do chính đáng nữa.

_"Chuyện gậy chống đỡ của chúng ta hẳn tính sau. Bây giờ chúng ta trước hết sẽ từ từ trữ lương thực, tuyệt đối không thể để đói khi mạt thế đến." 

_"Dạ." - Diệp Du ngoan ngoãn gật đầu. Cha tự có suy tính của cha, cậu tạm thời sẽ không xen vào.

Doãn Vân thấy chồng và con trai nhỏ nói chuyện chính sự, không muốn làm phiền. Lúc này hai người đã bàn bạc xong, bà liền giành lấy bé con đang ngồi trên đùi chồng bà, cười dịu dàng:

_"Bông cải trắng, hôm nay mẹ đã xin cô giáo cho con nghỉ học. Mẹ sẽ dẫn con đến trung tâm thương mại đi chơi nhé."- Con trai nhỏ chịu thương tổn nhiều như vậy, đời này bà và Diệp Thần phải bù đắp lại cho con.

_"Mẹ, không cần đâu ạ. Mẹ còn công việc---"

Không đợi Diệp Du nói hết, Doãn Vân liền học theo chồng lấy miếng táo nhỏ nhét vào miệng bé con, không để bé con nói.

_"Không sao không sao. Tiểu Diệp của mẹ không phải đã xa mẹ lâu lắm sao, hôm nay liền hâm nóng tình cảm của chúng ta đi."

Doãn Vân cười cười, xoa hai má căng phồng của con trai nhỏ, nhìn biểu tình ủy khuất bất mãn lại không dám kháng nghị, tâm tình của bà bỗng dưng có chút vui sướng. Ôi chao, lý do này thật tốt đi. Doãn Vân sáng mắt nhìn bé con đáng yêu trước mặt, có lý do tốt như vậy, không lợi dụng sẽ rất uổn phí nha.

Diệp Du thấy ánh mắt mẹ phát sáng nhìn mình, sống lưng chợt lạnh. Mẹ sẽ không nghĩ ra ý tưởng gì kì quái nữa chứ?