*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Du nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo Nhất Hàn đi đến phòng cho học sinh tham gia huấn luyện hướng đạo. Ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng náo loạn.
Hành động của Sở Mặc hôm nay là có ý gì?
Là do đêm hôm đó cậu lỡ miệng nói những điều không tốt, là do tính cậu đối với hắn quá mức tùy hứng, là do cậu khiến hắn ngày nào cũng khó chịu, cho nên mới đẩy hắn đến ngày hôm nay?
Diệp Du hoang mang suy nghĩ, dù không ngừng nhắc nhở hắn với cậu chỉ là kẻ lạ, mối quan hệ của cả hai bây giờ chỉ là mối quan hệ cộng sinh, hai bên đều vì lợi ích nhất định là liên quan tới nhau. Nhưng mà... Không khỏi nhíu mày, cậu vẫn thấy rất khó chịu.
Phần khó chịu này vì đâu mà có, chính Diệp Du cũng không biết. Không biết? Diệp Du liền quy nguyên nhân của việc đó vào một thứ thực tế hơn - chỗ dựa. Ừm, có lẽ cậu khó chịu là do "chỗ dựa" được định sẵn bây giờ lại bỗng dưng "biến mất". Không có chỗ dựa, cha mẹ của cậu ở mạt thế khoảng thời gian đầu sẽ rất khó khăn do quyền lực tầng trên vẫn còn.
Cười thầm một tiếng, ánh mắt Diệp Du không khỏi trầm xuống, đôi đồng tử trong suốt xinh đẹp ẩn ẩn lệ khí. Không có chỗ dựa thì thôi, cậu cũng không cần phải cố kỵ địa vị của Sở Mặc vào thời kì đầu mạt thế, khi mà chính phủ vẫn còn giữ vững "địa vị cao quý" của mình.
Trải qua chuyện vừa rồi, Diệp Du lại quay về tính cách lãnh đạm như thuở đầu vừa trọng sinh về. Cậu chỉ mang những gương mặt cảm xúc khác nhau khi đối diện với những kẻ cần thiết. Nếu chỉ là quan hệ xã giao bình thường, cậu liền rất lười phản ứng, đa phần đều sẽ dùng gương mặt lãnh đạm, thái độ không mặn không nhạt giao tiếp.
Còn Sở Mặc là trường hợp đặc biệt. Một kẻ lãnh đạm gặp người mặt than so với mình còn lạnh lùng hơn đều có xúc động muốn hủy đi vẻ mặt bình tĩnh ấy, Diệp Du chính là người như vậy. Cho nên điều này có thể giải thích vì sao cứ mỗi lần đối diện với Sở Mặc, Diệp Du không ngại làm nũng quấn lấy chỉ để đổi lấy một sự thay đổi trên gương mặt hắn. Một thú vui tao nhã trong cuộc sống tẻ nhạt và áp lực của cậu thôi.
Nhưng có lẽ, bây giờ thú vui ấy không tồn tại nổi nữa.
Nhất Hàn dẫn Diệp Du đến dãy nhà phía Tây trong doanh trại. Diệp Du một đường không nói gì, đưa mắt bình tĩnh đánh giá xung quanh. Vách tường của dãy nhà này phai màu nghiêm trọng, dường như còn có rêu xanh ở phía dưới bám vào. Những căn phòng nối san sát nhau, đánh số thứ tự theo quy luật từ trái qua phải, tổng cộng gồm có bốn tầng lầu - hai mươi phòng ở. Bốn mươi mốt học sinh tính thêm cả cậu cũng chỉ chiếm vỏn vẹn mười một phòng.
Nhưng mười một phòng không nối tiếp nhau, mà từ tầng trệt đến tầng ba mỗi tầng dùng ba phòng, riêng tầng bốn chỉ có hai phòng sử dụng, những phòng còn lại để trống. Xui xẻo thay Diệp Du lại bị phân vào tầng bốn.
Diệp Du không ca thán, từ từ đi đến phòng ở tầng bốn. Đèn ở cầu thang dường như đã quá lâu đời, không được thay đổi cũng chẳng vệ sinh nên ánh sáng ảm đạm, chỉ miễn cưỡng thấy được từng bậc thang mờ mờ. Diệp Du xoa xoa mũi, không khí không sạch sẽ chút nào, mang theo bụi bận lâu năm khiến cậu cực kỳ khó chịu. Trong quân đội thường phải sạch sẽ quy củ, tại sao lại có dãy nhà kinh khủng thế này? Chẳng lẽ bỏ hoang lâu, hôm nay mới mang ra cho học sinh huấn luyện hướng đạo? Này quá vô trách nhiệm a.
Nói tới nói lui, vậy mà Diệp Du lại đoán ra chân tướng. Thật sự không sai, dãy nhà này vốn dùng làm nhà kho, bất đắc dĩ mang ra làm phòng ở cho học sinh hướng đạo. Ai bảo bên trên đưa ra chỉ định "quá sớm" làm gì, chỉ cho bọn Nhất Hàn, Nhị Vũ hai ba chuẩn bị, làm sao mà kịp. Vậy nên chỉ có thể để vài binh sĩ dọn dẹp phòng cho sạch để bọn nhóc ở, còn cầu thang này nọ hả? Ha ha, chịu khó đi. Bọn hắn còn rất nhiều việc để làm, không rảnh lao công không tiền đâu. Muốn thoải mái liền tự thân vận động đi! Lúc mới vào đây, bọn hắn cũng phải chịu đãi ngộ y như vậy thôi!
Che kín mũi, Diệp Du không kiềm được mà bước nhanh hơn. Nếu ở lại lâu hơn chút nữa, cậu chắc chắn sẽ bị viêm mũi mất. Đặt chân lên tầng bốn, Diệp Du thở phào nhẹ nhõm, rảo bước về phía phòng đã được Nhất Hàn thông báo. Trước phòng đó lại là ba phòng để trống, phòng nào phòng nấy cũng phủ đầy bụi, tối om, chất đầy đồ vật linh tinh không rõ. Gió từ hành lang đột ngột thổi qua khiến cậu không khỏi lạnh sống lưng.
Diệp Du mím môi, chà sát hai cánh tay nổi đầy da gà của mình, chân dừng lại trước căn phòng số 407, sắc mặt có chút tái nhợt. Không phải cậu mê tín dị đoan gì, nhưng căn phòng này đã ở hướng không tốt, lại còn mang số phòng tử thần nữa.
Vì sao Diệp Du biết được điều này à? Do vô tình đọc được thôi, ai bảo đời trước cậu nghe cha mẹ nhắc về phong thủy nhà ở rồi tò mò tìm hiểu làm gì. Số 407 - chẳng phải con số báo tử hay sao? Khi trước cũng bị người lãnh đạo căn cứ phân cho căn phòng mang con số này, liền bị một lão bà bà khuyên nhủ không nên ở vì nó sẽ mang đến tai họa. Tuy có tìm hiểu, nhưng cậu không tin phong thủy linh tinh gì đó, nên cười cười cảm tạ ý tốt của lão bà bà, không đổi chỗ khác mà vẫn ở đó. Cho đến khi chuyện không tốt liên tục kéo đến, cậu muốn hối hận cũng muộn. Diệp Du âm trầm nhìn con số phòng, sát khí dường như ẩn ẩn quanh người.
Tứ - tử, thất - gọi hồn. Là những vị binh lính kia không biết, hay cố tình không biết đây?
Diệp Du híp mắt, có chút chần chừ. Vào hay không vào?
Ở đây là doanh trại, còn là thời kì hòa bình, chắc sẽ không xảy ra những việc không tốt như bản thân trải qua lúc trước đâu nhỉ. Vả lại, Diệp Du nhếch môi, nở nụ cười, cậu còn những người bạn ở chung nữa mà. Họa này, cậu đành phải chia sẻ cùng các bạn vậy, một mình hưởng thụ thì rất xấu nha.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Diệp Du nâng tay lên, gõ vài cái vào cửa phòng. Một lát sau, cửa được mở ra, người mở cửa là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, trợn to mắt kinh ngạc nhìn cậu, lắp bắp nói:
_"Này... này, trẻ con sao lại đến đây chơi chứ a?"
Khóe môi Diệp Du giật giật vài cái. Nói cậu là trẻ con, sao không nhìn bản thân thử đi chứ?
Tuy trong lòng có phun tào vài câu, nhưng vẻ mặt Diệp Du vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, thờ ơ đáp:
_"Anh trai, tôi đến đây để tham gia huấn luyện, không phải chơi. Mời tránh đường!"
Thiếu niên chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Du đẩy sang một bên, trơ mắt nhìn cậu đi vào. Thiếu niên có chút luống cuống, vội vàng giữ chặt vai Diệp Du, nói:
_"Cậu bé à, em nói đùa đi? Trại huấn luyện hướng đạo là cho thiếu niên từ mười hai đến mười sáu a. Nhìn em cũng chỉ khoảng chín, mười tuổi thôi. Nói dối là không tốt đâu."
Tâm trạng Diệp Du vốn không tốt, lại nghe thiếu niên này lải nhải mãi, rốt cuộc chịu không được nói lời ngoan độc:
_"Anh trai, anh là đàn bà à? Nói nhiều như vậy làm gì thế? Tôi đã bảo tôi đến tham gia huấn luyện, anh không tin có thể đi hỏi thượng tá Nhất Hàn nhé. Phiền bỏ tay ra khỏi người tôi. Thật bẩn chết!"
Cậu chính là kẻ độc miệng như vậy đấy, xấu xa như vậy đấy. Thì sao nào?
Nghe Diệp Du mắng xong, thiếu niên thoáng sững người, mặt đỏ bừng lên, tức giận trừng cậu nhóc không biết tốt xấu này.
Nghe tiếng cãi vả, hai người còn lại nguyên bản một kẻ tắm, một người nấu mì gói liền vội vã đi ra xem. Cậu con trai quấn khăn tắm phía dưới, gãi gãi đầu đinh của mình, cười ngây ngô, giảng hòa:
_"Thất Thất, cậu đừng cãi nhau. Đứa trẻ đang ở tuổi phản nghịch nào chẳng vậy, y chang cậu lúc nhỏ luôn á."
_"Đầu Đinh, cậu câm miệng cho tôi!!!"
_"Hì hì, đừng giận đừng giận. Thất Thất như vậy rất đáng yêu nha." - Thiếu niên đầu đinh khoát vai thiếu niên đang tức giận, kéo về chỗ giường đã được xếp đồ của bọn họ. Ngăn cản hai người, không để cãi nhau nữa.
Thiếu niên đang nấu mì dường như quá quen thuộc với tình cảnh này của hai người kia, không nói gì, tiếp tục công việc cao cả - nấu mì gói của mình.
Diệp Du không thèm để tâm đến, thuận tay đóng cửa phòng, đem thêm balo của mình đến phía giường còn lại. Phòng không rộng lắm, miễn cưỡng nhét được hai giường đôi, thêm một cái bàn nhỏ ở giữa hai giường. Bốn người ở tuy không quá mức ngột ngạt, nhưng cũng chẳng hề thoải mái.
Không sao cả, nhớ lúc trước làm tang thi, ngày nào cũng bị truy đuổi, cậu ngay cả đầm lầy cũng nhảy xuống nghỉ ngơi nữa mà. Bây giờ chẳng qua là không gian phòng có chút nhỏ, giường hơi cứng thì còn lại đều ổn cả.
Diệp Du nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới, nào biết bên kia, Nhất Hàn, Nhị Vũ, Tam Thanh, Tứ Phong lẫn Ngũ Kỳ đang đối mặt với "giông tố".
Sở Mặc tựa lưng vào ghế, mái tóc thường ngày được vuốt keo chỉnh chu giờ hơi rũ xuống, che đi đôi con ngươi âm trầm, lạnh lùng nhìn năm người trước mặt.
Cả năm người đồng loạt đứng nghiêm chỉnh, không chút động đậy. Trong lòng mỗi người đều có chút khó hiểu, tính tình lẫn khí chất quanh thân của lão đại hình như có chút thay đổi. Dường như lạnh lùng hơn, cuồng ngạo lẫn mang nặng lệ khí hơn. Dường như là cái khí thế của đấng trên khi đối mặt với những người nô lệ - khinh khi, ngạo mạn, điên cuồng, tàn khốc, không khỏi khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng và kèm theo đó là chán ghét.
Họ cảm nhận được, lão đại bây giờ nhìn họ, chính là đang nhìn những người làm, những nô lệ của hắn. Họ không thích bị nhìn như vậy, cái cách nhìn bọn họ giống như ba năm trước. Nhưng người này là lão đại đồng sinh đồng tử với họ từ hơn một năm nay, họ không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tỏ thái độ không tốt với hắn.
Nhị Vũ hít sâu một hơi, nói:
_"Thượng tướng, cậu bé lúc chiều là anh đồng ý cho đến đây học tập. Cậu bé thường ngày cũng hay quấn lấy anh, không hiểu sao hôm nay anh lại khó chịu vì việc này."
_"Cậu đang trách tôi?" - Sở Mặc nhếch môi, đáp.
Nhị Vũ giật mình, tay siết chặt lại, cúi thấp đầu:
_"Thưa, tôi không dám."
_"Ừ." - Sở Mặc gõ gõ ngón tay lên thành ghế, lạnh nhạt nói:"Nhị Vũ, đến phòng phía đông, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Thân hình Nhị Vũ cứng đờ, nhỏ giọng đáp:
_"Tôi hiểu, thưa thượng tướng."
Bốn người còn lại không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Lão đại sao lại bảo Nhị Vũ đến phòng phía đông lãnh phạt chứ? Hơn một năm qua, lão đại không hề đụng đến phòng ấy, hắn còn chê nơi đó "bẩn" nữa kia mà. Lão đại bây giờ, thật sự khiến tâm người rét lạnh.
Tam Phong đứng cạnh Nhị Vũ, kéo kéo tay hắn, viết lên vài chữ. Nhị Vũ không khỏi liếc mắt xem thường y, thân thể cũng thả lỏng hơn. Tam Phong không nói gì, nhưng đáy mắt lại hàm chứa ý cười.
Sở Mặc nhíu mày, xoa thái dương ẩn ẩn đau, ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài. Đợi người ra hết, ánh mắt Sở Mặc liền toát lên đầy vẻ âm ngoan, hiểm độc.
Ha, rốt cuộc hắn cũng quay về thân thể vốn có của mình rồi!
Hắn che mặt, phát ra tiếng cười trầm thấp, như tiếng cười ma quỷ vang lên từ ngục tối.
___________________
Ha ha, tui sắp bị truyện của tui xoắn não rồi...
Vừa phải nhớ tên một dàn nhân vật, vừa phải phân biệt tính cách lẫn khí thế của hai Sở Mặc nữa:"< Cầu yêu thương, cầu yêu thương a.
Sở Mặc này với Sở Mặc trước căn bản là hai người khác nhau. Còn khác thế nào, vì sao lại vậy, từ từ sẽ tiết lộ ở những chương sau nha~