Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 16




Trong phòng luyện tập thể lực "đặc biệt", tiếng gào hét xen lẫn tiếng vật bị rơi không ngừng vang lên, nghe quỷ dị đến mức tâm người không nén được run rẩy.

_"Thượng tướng, anh đừng có nhắm ngay mặt tui mà đánh được không hả? Tui đây còn phải dựa vào khuôn mặt anh tuấn tiêu soái vạn người mê vạn nhân đổ này mà kiếm vợ đó!" - Ngũ Kỳ xoa khuôn mặt sưng vù đầy vết bầm xanh tím cực kì khó nhìn của mình, lên án.

Sở Mặc không biểu tình nhìn thanh niên đang nhe răng trợn mắt trước mặt, ánh mắt lơ đãng đảo qua, rồi lại dời đi, không thèm nhìn, khó che dấu tia xem thường trong mắt.

Nam nhân đứng kế bên, khuôn mặt góc cạnh có vết sẹo dài gần mắt đầy tục tằng, thô bạo lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười khinh bỉ:

_"Uy, tiểu công tử như mày bị đánh có chút liền kêu la như ai hiếp vậy. Chịu không nổi thì cút đi, ông đây đến là để luyện tập với lão đại, chứ không phải nghe mày kêu rên."

_"Mẹ nó, lão Nhất, ông muốn liều mạng với mày." - Ngũ Kỳ trợn to mắt, một bộ dáng muốn nhào vào sống chết với Nhất Hàn.

Tam Thanh, Tứ Phong hai mặt nhìn nhau, âm thầm nở nụ cười, len lén đứng qua một bên xem trò vui, còn không ngừng châm dầu vào lửa:

_"Nhào đến, nhào đến nha. Lão Nhất, phải dạy cho tên công tử bột đó một bài học, ông không được quên là ai đã cướp bồ của ông đấy."

_"Lão Ngũ, không được để thua. Đúng, nhắm mặt của lão Nhất mà đánh giống như lúc trước lão Nhất từng đánh ông."

_"Đánh đánh, đánh thật hăng nha."

_"Uầy, lão Nhất ra tay thật ác đi. Này là muốn phế đi căn mệnh của nam nhân hay sao cứ nhắm chú chim be bé của lão Ngũ mà ra tay a."

_"Lão Ngũ cũng có vừa đâu, chẳng phải đều cào cho rách da mặt của lão Nhất sao? Gương mặt lão Nhất có một vết sẹo nhìn đã dọa người rồi, giờ thêm vài vết nữa chẳng phải triệt để dọa chết con người ta sao? Đây nhất định là âm mưu, âm mưu lão Ngũ lập ra để sau này có thể cướp bồ lão Nhất nhanh hơn. Lão Nhất, ông nhất định không được thua. Hãy nghĩ đến tương lai một ngôi nhà hai trái tim vàng ông từng mơ ước!"

Khóe môi nhịn không được giật giật vài cái, Nhị Vũ đứng gần đó hết nhìn lão đại mặt lạnh lại nhìn đám anh em luôn biết lựa thời điểm để lên cơn này, muốn nói nhưng chẳng thể phát ra tiếng. Hắn có nên ngăn cản không? Hay nên đứng một bên xem trò vui giống lão Tam, lão Tứ nhỉ? Nếu hắn ngăn lại, có khi nào hai tên điên kia kéo hắn vào hành hạ luôn không? Nội tâm không ngừng đấu tranh giữa việc ngăn - không ngăn, Nhị Vũ mím môi, quyết định đẩy trách nhiệm cao cả này lên người lão đại, bản thân lặng lẽ lui xuống phía sau, nghiêm túc làm một bù nhìn đáp ứng ba không: không nghe - không nói - không nhìn.

Sở Mặc hơi híp mắt nhìn hai thanh niên tôi đá anh một cái, anh đấm tôi một quyền, lòng không ngừng thở dài. Hắn có phải lựa chọn sai lầm không? Nhìn xem, đơn vị "tá" nước người ta uy nghiêm bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu, nhìn lại bên mình liền có cảm giác muốn đập đầu tự vận. 

Bây giờ mới thấm thía những từ: "Tá" nhà người ta.

Cầm lấy khăn mềm gần đó lau đi mồ hôi trên mặt, Sở Mặc nhếch môi, giọng nói trầm thấp vang lên:

_"Đã đánh đủ chưa?"

Động tác của Nhất Hàn lẫn Ngũ Kỳ đồng thời cứng ngắc, dừng giữa không trung, sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Cả hai đồng loạt nở nụ cười lấy lòng, đồng thanh nói:

_"Lão đại, tất cả là tại lão Ngũ/ lão Nhất ra tay trước, tui chỉ tự vệ chính đáng."

Một giọng trầm thấp, một giọng trung tính đan xen nhau khiến chủ nhân của hai giọng nói này ngẩn người, đưa mắt trừng người còn lại.

_"Mẹ nó, sao mày bắt chước ông hả?!! Nhất/Ngũ!!!"

_"Nữa, mày lại nói giống ông!!!"

Tam Thanh, Tứ Phong hứng thú đứng xem, miệng chậc chậc hai tiếng, còn không quên nhiệm vụ cao cả là "đổ dầu vào lửa" cực kì vinh quang của mình:

_"Ai nha, anh đừng để tâm đến chúng nó. Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cười giường làm hòa ấy mà."

_"Hì hì, lão đại à, hay chúng ta cũng đại chiến đi? Trông vui ghê nha."

_"Đến đến, Thanh Thanh à, cùng nhào vào thôi."

Sở Mặc còn chưa kịp phản ứng liền bị hai người nhào vào đè lấy, miệng cả hai nở nụ cười cực kì đáng khinh, tay không phải là đánh, mà là hướng vào người hắn mà xoa...

_"Ôi chao, lão đại à, dáng người anh đẹp quá đi." - Hai mắt Tam Thanh như phát sáng, nói.

_"Ngao, tám múi luôn này." - Tứ Phong khen ngợi.

_"Lão đại à, anh san sẻ cho tụi tui vài múi đi, tụi tui cũng muốn dùng thu hút mĩ nữ nha."

Tam Thanh, Tứ Phong miệng không ngừng nhao nhao nói, mắt sáng rực như lang nhìn mồi. Đáng tiếc, người bị đè phía dưới không phải là mồi, mà là một mãnh thú chưa kịp phát uy...

Khóe môi Sở Mặc giật giật vài cái, vẫn không phát ra tiếng. Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không chứa bất kì biểu tình gì nhưng ánh mắt lại trầm xuống, sâu trong đôi con ngươi đen như mực ẩn ẩn lửa giận.

Bình tĩnh nhắm hai mắt, vài giây sau lại mở ra, Sở Mặc khẽ cười, âm thanh trầm thấp từ tính vang lên khiến lòng người bất tri bất giác run lên. Động tác của Tam Thanh, Tứ Phong đồng thời dừng lại, lòng hô to không ổn, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất mà đứng dậy, trốn ra phía sau Nhị Vũ, mặt mày diện biểu tình nghiêm túc, làm vẻ như hai người vừa nãy đè lão đại không phải là bọn họ. Ngay cả Nhất Hàn, Ngũ Kỳ đang cãi nhau bỗng chốc im bặt, e dè nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc đứng dậy, bình tĩnh phủi phủi quần áo, môi vẫn giữ độ cong rất nhỏ, khóe mắt hơi nhếch lên.

_"A, tôi rất sẵn lòng san sẻ cho mọi người nha."

Xoa xoa cổ tay, Sở Mặc vừa nói vừa cất bước tiến lại gần năm người kia, cao ngạo như một vị tướng thân chinh sát phạt, con ngươi đen kịt phẳng lặng tựa như bầu trời trước giông tố.

Lúc Diệp Du chạy đến tìm Sở Mặc, vừa mở cửa ra liền bị âm thanh gào thét chói tai dọa cho sững người, mày nhỏ nhíu chặt không thôi. Nghi ngờ nhìn vào trong phòng, cậu vừa vặn nhìn thấy Sở Mặc khóe môi treo nụ cười hờ hững, vô tình, không ngừng tung chiêu, lấy một địch năm, tư thế hiên ngang uy vũ khiến cậu suýt nữa thì thốt lên câu "Thật khốc suất!". 

Cậu chớp mắt vài cái, không để ý đến năm người bị đánh thành đầu heo kia, bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

_"Chú, đang bận sao?"

Sở Mặc nhìn Diệp Du một cái, không đáp liền, lấy khăn mền gần đó lau tay, tựa như có chút chán ghét liếc đám người đang nằm ăn vạ kia, thờ ơ đáp:

_"Không có, nhóc đến có việc?"

Không ngần ngại gật đầu, Diệp Du nói:

_"Cũng là việc nhỏ thôi. Tôi muốn xin về nhà một ngày, đã một tháng rồi tôi chưa về, họ sẽ lo lắng không thôi mất."

Động tác Sở Mặc hơi ngừng lại, ngạc nhiên thoáng qua nơi đáy mắt rồi rất nhanh liền biến mất. Đã một tháng rồi sao?

Thấy Sở Mặc còn trầm tư không nói, Diệp Du tưởng hắn cho rằng cậu lười biếng, muốn trốn tập luyện, đang định lên tiếng giải thích thì nghe Sở Mặc đáp.

_"À, để tôi đưa nhóc về. Dù sao tôi cũng có chuyện cần bàn với cha nhóc."

Nở nụ cười thỏa mãn, Diệp Du nói lời cảm ơn, nhanh chóng đi ra ngoài, chuẩn bị luyện tập với cường độ nhiều hơn, hoàn toàn bỏ quên những ánh mắt cầu cứu đang nhìn chằm chằm cậu.

Tam Thanh xoa xoa hai má sưng vù bầm tím của mình, tay lén cáu đùi, nặn hai giọt nước mắt, ủy khuất nói:

_"Lão đại, anh đánh người ta đau quá đi ~ Không thấy tiếc cho gương mặt ngọc ngà mỹ miều của tui sao?"

Mày hơi nhướng lên, Sở Mặc à một hơi dài, như có như không nhếch môi, đáp:

_"Tam Thanh, cậu còn không nghiêm túc, tôi liền điều cậu đến Châu Phi tập huấn."

Sắc mặt Tam Thanh khẽ biến đổi, vội vàng đứng lên, chỉnh đốn lại chính mình, nghiêm túc nói:

_"Lão đại à, không nên làm thế. Anh hãy nể mặt tui từng vào sinh ra tử với anh, đừng điều tui đến vùng đất đó nha. Tui sẽ chết vì nóng đó."

Không để ý đến lời nói của Tam Thanh, Sở Mặc nhìn cấp dưới của mình, nói:

_"Năm người tập luyện tốt cho tôi, bốn tiếng sau mới được rời khỏi đây."

Cả năm người không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Lão đại thật tàn nhẫn quá đi mất. Bọn họ đã ở trong đây cùng lão đại hơn ba tiếng rồi, còn muốn họ tập luyện thêm bốn tiếng nữa, cơm trưa cũng không ăn kịp, này là đang đày đọa a!!! 

Dù rất buồn bực với mệnh lệnh của Sở Mặc, nhưng không ai lên tiếng phản bác. Quy tắc của lão đại là:

Cậu muốn phản bác? Đánh thắng tôi.

Cậu muốn ăn cơm? Đánh thắng tôi.

Cậu muốn giảm giờ? Đánh thắng tôi.

Họ hoàn toàn đánh không lại lão đại, hoàn toàn không, nên chỉ có thể ngậm ngùi nhận mệnh.

Sau khi rời khỏi phòng tập, Sở Mặc trở về phòng. Vừa mới đặt chân đến cửa, âm thanh máy móc quen thuộc bất thình lình vang lên.

[Tít... tít... Chương trình cài đặt phần mềm nâng cao hoàn tất... Tít tít, mời ký chủ dùng thái đô vui vẻ nhất để chào đón sự trở lại của hệ thống. Tít.. chân thành cảm ơn.]

Khóe môi Sở Mặc nhịn không được co rút một trận. Hắn còn đang mừng thầm vì gần một tháng nay hệ thống ồn ào im hơi lặng tiếng không còn hằng ngày đấu khẩu với hắn nữa. Niềm vui chưa giữ được bao lâu liền vỡ vụn cách đây vài giây. Phải biết là hắn rất mong rất mong hệ thống biến mất đó, được không hả?!!

[ Khởi động hoàn tất! Ký chủ ngu ngốc, bản hệ thống nghe được ngài đang phun tào trong lòng đấy! Hừ hừ!]

Phun tào thì sao? Tao là muốn dùng nước miếng dìm chết mày đấy!

[ Cảnh cáo ký chủ lần hai! Bản hệ thống đã ân cần nhắc nhở ngài phải dùng thái độ vui mừng, phấn khởi để chào đón bản hệ thống, ngài còn như thế thì đừng trách bản hệ thống độc ác.]

Sở Mặc hơi nhướng mày, không thèm coi trọng lời cảnh cáo của hệ thống.

[ Nể tình hôm nay bản hệ thống vừa được nâng cấp xong, tinh thần thoải mái sảng khoái sẽ không so đo phạt ngài. Nếu còn lần sau, hình phạt sẽ không nhẹ đâu, ừm ừm, như múa ba lê chẳng hạn, hoặc hát cải lương cũng được.]

Toàn thân Sở Mặc bỗng chốc cứng ngắc, lòng hận không thể bóp chết hệ thống này. Được rồi, hắn nhịn, nam tử báo thù mười năm chưa muộn, rồi sẽ có một ngày ông đây tống khứ mày đi cho rảnh nợ.

Màn hình xanh trước mặt Sở Mặc như cảm nhận được tâm tình của hắn, càng phát ra ánh sáng xanh nhạt xinh đẹp như trêu tức hắn. Không đợi Sở Mặc lên tiếng, âm thanh máy móc lại lên tiếng.

[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính 2: Mang nhân vật phản diện về nhà. Thưởng nâng cấp không gian kì sơ khai lên cấp 3.]

[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh 1: Đích thân dạy võ cho nhân vật phản diện. Thưởng một lọ dược ngẫu nhiên.]

[ Đinh! Nhiệm vụ nhánh 2 đã tiến hành được một phần năm quãng đường, mong ký chủ cố gắng hoàn thành sớm.]

Liên tục nghe âm thanh đinh dinh vang vọng, Sở Mặc hơi nheo mắt lại, không nhịn được hỏi:

_" Khoan đã, nhiệm vụ chính 2, hình như ta chỉ mới để thằng nhóc ở chung phòng trong viện quân đội, còn chưa có thời gian rảnh mang về nhà, như thế nào lại hoàn thành?"

Màn hình hệ thống đình trệ một chút, ánh sáng xanh hơi nhấp nháy, dấu hỏi trắng thay phiên nhau nhảy qua nhảy lại trên màn hình, một lúc sau, hệ thống mới lên tiếng:

[Chậc, ký chủ, điều đơn giản như vậy ngài cũng hỏi sao? "Nhà" mà bản hệ thống yêu cầu có rất nhiều định nghĩa nha. Đó có thể là nơi để ở, trú mưa, che nắng, đó cũng có thể là nơi có người thân, người thương, vâng... vâng... Nhiệm vụ này hoàn thành là vì tại đây có ký chủ ở cùng tang thi vương nha, nơi nào có ký chủ, nơi đó đều là nhà, không phải sao a~]

Nghe những lời giải thích phía trước của hệ thống, Sở Mặc còn bình tĩnh nghe, đến câu cuối cùng, đột nhiên lại dùng âm thanh máy móc khô cứng làm một điệu luyến một cái, khiến hắn nhịn không được muốn nổi bão. Hãy thử tưởng tượng xem, thanh âm cứng ngắt lạnh lẽo như vậy đột nhiên nổi hứng nũng nịu, có biết bao nhiêu ghê sợ, thà rằng hắn nghe nhóc Diệp kia làm nũng còn hơn, dù sao nghe cũng êm tai và đáng yêu hơn nhiều.

Đừng hiểu lầm, hắn mới không phải thích Diệp Du làm nũng với mình đâu, thật đó!

[Hừ hừ, bản hệ thống biết nhân vật phản diện của thế giới này đáng yêu, thỉnh thí chủ không được để bản thân hãm sâu vào, kẻo có ngày không dứt ra được.]

Sở Mặc âm thầm khinh thường lời nói của hệ thống. Cái gì mà hãm sâu vào không dứt ra được? Hắn không hề có nhé, chắc chắn sau này cũng không. Hắn thừa biết thằng nhóc kia không hề nhu thuận, dễ thương như vẻ ngoài của nó chút nào cả, không cẩn thận liền bị cắn lại liền. Đang suy nghĩ miên man, màn hình xanh trước mắt Sở Mặc bắt đầu biến hóa, chính giữa màn hình hiện lên một vòng xoay đầy màu sắc chia thành từng khung bằng nhau, mỗi khung thể hiện một ký tự kỳ lạ.

[Mời ký chủ chạm vào vòng xoay để bắt đầu chọn ngẫu nhiên một lọ dược.] 

Sở Mặc không đáp, tùy tiện vươn tay chạm lấy màn hình, không ngờ lại lệch một chút, chạm ngoài vòng xoay. Màn hình xanh run lên một cái, những sọc đỏ nhợt nhạt bắt đầu hiện lên, thanh âm máy móc phun ra một câu khiến người câm nín.

[Nha~ Ký chủ sàm sỡ bản hệ thống, thật biến thái quá đi mà. Không được, không được, bản hệ thống vẫn còn là xử nam đó, người ta muốn giữ tấm thân ngà ngọc, trung trinh này cho người yêu của người ta nha. Thỉnh ký chủ ngưng hành vi không phù hợp với đạo đức ấy lại.]

Khóe môi Sở Mặc không kiềm chế được run rẩy. 

Oan uổn cho hắn, hắn vốn không có ý định chạm ngoài vòng xoay mà!

Sở Mặc có cảm giác, việc đình chỉ hệ thống một tháng để cài đặt phần mềm nâng cao của hệ thống không phải để nâng cấp tính năng phục vụ cho hắn, mà là cải biến tính cách kéo thù hận thành kéo siêu siêu siêu nhiều thù hận. Ai có thể giải đáp cho hắn biết, tại sao hắn lại xui xẻo đến mức vớ phải hệ thống vừa không ngừng chọc hắn đấu khẩu, vừa dở hơi này?!

Thừa biết nếu nói với nó, nó lại lấy cớ bắt bí cãi nhau với mình, Sở Mặc im lặng không đáp, ánh mắt sắc bén phóng về phía màn hình xanh, quyết đoán chạm nhanh vào vòng xoay rồi rút tay về. Sở Mặc không muốn hệ thống dở hơi này lại bảo hắn biến thái thích sàm sỡ trai nhà lành.

Lần này hệ thống không lên tiếng nhắc nhở nữa. Sở Mặc bình tĩnh nhìn vòng xoay vẫn quay đều, từ từ chậm dần rồi dùng lại ở khung màu đỏ, với ký tự kì lạ hắn chưa từng gặp qua lần nào.

[Chúc mừng ký chủ nhận được đan dược số 09, đan dược thượng phẩm trong số những lọ dược được đặt ở vòng quay này, hiệu quả trị thương bao gồm ngoại thương và nội thương đều cực tốt, tác dụng phụ không đáng kể.]

Sở Mặc xoa xoa cằm, trầm ngâm cầm lấy lọ dược xanh ngọc, ngoài ý muốn cảm nhận được sự thanh mát toát ra từ bình ngọc ấy, hơi nhướng mày. Dù không rành lắm về dược nhưng hắn biết được đây là đồ tốt, phải hảo hảo cất kỹ, mất liền tiếc đứt ruột.

Sở Mặc không hề biết, lọ dược bây giờ vào thời điểm tương lai sẽ đẩy hắn đến một tình cảnh xấu hổ không nói hết.

Chợt nhớ ra một thứ, Sở Mặc vội vàng hỏi:

_"Này hệ thống, không gian ta mở ra không thể vào được sao?"

Ánh sáng màn hình xanh hơi ảm đạm, thoáng một cái liền trở lại bình thường, lần này không dùng giọng điệu châm chọc, cực kỳ tốt tính mà giải thích:

[Ký chủ ngốc, không gian đâu phải nói cho là có thể cho ngài một không gian tách biệt, bản hệ thống đang cố hết sức giành phần lợi về cho ngài đấy. Phải biết nể tình ngài là ký chủ đầu tiên của bản hệ thống, bản hệ thống mới dốc toàn lực kiến tạo một không gian hoàn toàn độc lập cho ngài. Hiện tại không gian chỉ ở kì sơ khai, vừa được kiến tạo xong, vẫn còn một số tồn dư ảnh hưởng tới con người, ngài vào liền tan xương nát thịt. Sao nào sao nào, ngài còn muốn vào không?]

Khóe môi Sở Mặc hơi co rút, giải thích liền giải thích, sao phải nói chen thêm câu cuối làm gì chứ.

_"Vậy khi nào có thể dùng được? Hiện tại chỉ còn hơn một năm nữa là mạt thế sẽ đến. Nhưng ai biết được nó có đến sớm hơn dự tính của mày hay không?"

Màn hình hệ thống chợt chớp tắt liên tục, một lúc sau lại khôi phục nguyên trạng, giọng nói máy móc hiếm khi lộ tia gấp gáp, vội vàng đáp:

[Ký chủ ngốc yên tâm, quá trình này cũng sắp xong rồi. Ngài không cần lo. Hiện tại ngài cứ trữ vật tư đi, sau này liền có thể di dời vào không gian. Bản hệ thống mệt rồi, bản hệ thống cần ngủ đây, chúc ký chủ một ngày tốt lành. Thân ái!]

Sở Mặc chưa kịp nói gì, liền thấy màn hình trước mắt vuột tắt. Hắn thử gọi hệ thống vài tiếng, không gian xung quanh vẫn im lặng, không thấy nó xuất hiện, liền mặc kệ không để ý đến nữa.

_"May quá, may quá, xém tí là lộ rồi. Hù chết bản hệ thống." - Giọng nói trẻ con đột ngột vang lên tại một không gian độc lập riêng biệt, quả cầu sáng nhỏ cỡ nắm tay đứa bé chớp chớp vài cái, liền lẻn đi.