Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 10




<Vẽ phế + giấy photo khó lên màu nước:( Đừng ném đá toi:(>

Dạo gần đây Diệp Thần bận đến tối mày tối mặt, ăn cũng không có thời gian, sáng đi sớm tối về khuya. Không gặp được cha, mẹ thì cũng suốt ngày ở trong bệnh viện khiến Diệp Du cực kì bất mãn. Nhưng biết cha mẹ như vậy là để chuẩn bị cho tương lai nên cậu vẫn im lặng, ngoan ngoãn làm một đứa con tốt. 

Diệp Du dùng nước rửa mặt để bản thân thanh tỉnh hơn. Nhìn bản thân trong gương, cậu vẫn có chút không thích hình dạng của mình. Tuy nhiên không thích thì không thích, nhưng cậu không hề phủ nhận nó mang lại lợi ích rất lớn cho cậu. Cũng nhờ khuôn mặt trẻ con đáng yêu này, hầu hết người gặp qua cậu đều sẽ buông bỏ cảnh giác, xem thường vũ lực của một đứa trẻ. 

Coi thường một đứa nhỏ sẽ phải trả cái giá cực đắt, đặc biệt là coi thường một đứa trẻ là tang thi vương tại thời mạt thế càng phải nhận lấy cái kết tồi tệ nhất. 

Người ta thường nhận định rằng: kẻ xấu không có bí mật, bởi tất cả đều được thể hiện ở bản tính, hành động của họ - ích kỉ, xấu xa, điên rồ, nhẫn tâm,... Bí mật đôi khi sẽ rất vướng tay vướng chân, chính vì vậy càng sớm bỏ đi nó thì càng dễ hành động.

Nhưng riêng một kẻ xấu như Diệp Du mà nói, cậu có một bí mật vô cùng nhỏ và rõ ràng, vậy mà bất kì ai cũng không phát hiện ra được, mà chính cậu cũng không thể bỏ được.

Khóe môi Diệp Du hơi cong lên, đôi mắt híp lại tỏ vẻ lười biếng tựa như con mèo kiêu ngạo chờ người phục vụ. Chốc lát, biểu tình trên gương mặt lại thay đổi: đôi mắt mở to ngập nước, môi nhỏ cong cong, hai má bánh bao hơi ửng hồng ngượng ngùng. Rất nhanh, ánh mắt trong sáng bỗng chốc trở nên sắc bén, gương mặt âm trầm đầy sát khí, môi treo nụ cười hờ hững... Những biểu tình lần lượt xuất hiện trên mặt Diệp Du, cậu chăm chú nhìn những biểu tình ấy, thấp giọng cười khổ. 

Đâu mới thật sự là cậu?

Một Diệp Du trong sáng, đáng yêu?

Một Diệp Du có thể vì những thứ yêu thích lộ ra vẻ mặt ngạo kiều cực manh?

Hay là một Diệp Du sát khí vây thân, xem thường nhân sinh?

...

Cái nào mới là cậu?

Diệp Du nhìn bản thân trong gương. Phải, đây chính là bí mật của cậu, một "kẻ nhiều gương mặt". Không biết từ khi nào, cậu luôn treo những gương mặt giả dối. Dùng từng loại biểu tình khác nhau với mỗi người khác nhau. "Chơi" đến phát nghiện. Kể cả khi trước mặt cha mẹ, cậu vẫn luôn treo lớp mặt nạ giả. Đến tận bây giờ, khi muốn dừng lại, cậu mới nhận ra, mình thật sự quên mất đâu mới là Diệp Du chân chính.

Vò vò mới tóc rối, "kẻ nhiều mặt" thế này, nếu cha mẹ biết bản thân lừa dối họ lâu như vậy, họ có chán ghét cậu không, họ sẽ nghĩ gì. Mọi người luôn xa lánh "kẻ nhiều mặt", họ sợ sau này sẽ bị người đó đâm sau lưng lúc nào không biết, nhưng lại chẳng ai chịu nghĩ, tại sao người đó phải dùng nhiều gương mặt với từng người khác nhau. 

Đó là bởi con người luôn thích soi xét người khác, moi móc từng chi tiết dù là rất nhỏ để đả kích nhau. Diệp Du kiên nhẫn có thừa, nhưng hoàn toàn không thích người ta nói xấu cậu. Tiếp xúc với mỗi một con người, trong cậu luôn tự động đưa ra một nhận định về thứ yêu thích và không thích của người đó về một người khác. Trong vô thức, cậu liền hành xử theo kiểu mà người đó thích. Dần lâu, trong cậu cũng hình thành nên nhiều "gương mặt". Nói một cách chính xác và dễ hiểu hơn cả, bản thân cậu chính là một tấm gương phản chiếu điều người ta mong muốn ở một con người khác nhất. 

Sống lại, cậu muốn dùng con người chân chính của mình để ở bên cha mẹ, nhưng cậu nhận ra... mình hoàn toàn quên mất con người của mình rồi.

Điều đó nực cười biết bao.

Những gì người khác thích, bản thân dù không muốn cũng đều nhớ rõ, vậy mà lại quên đi chính mình. 

Sống khi không phải là bản thân, thật sự sẽ ý nghĩa sao?

Thở dài một hơi, Diệp Du nhếch môi, nở nụ cười thê lương, không hợp với lứa tuổi. Cuộc sống khiến cậu thật mệt mỏi. 

Hạnh phúc vì được trọng sinh về để chuộc lại lỗi lầm, nhưng không đồng nghĩa cậu có thể trở về là chính cậu.

Vén vài sợi tóc hơi ẩm ướt trước mặt, Diệp Du hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại. 

Được rồi, không nhớ thì không nhớ. Diệp Du sẽ dành cả cuộc đời này của cậu để bồi đắp cho cha mẹ. Cậu không thể để cha mẹ lo toan hết, còn bản thân lại thảnh thơi "học tập". 

Đi về phòng, lôi sổ tay đen ra, Diệp Du lật mở từng trang đã chi chít chữ, cẩn thận đọc. Hiện tại đã qua gần ba tuần, khoảng thời gian đủ dài để cậu tổng kết lại mọi thứ bản thân cần. Thức ăn mỗi ngày cậu sẽ vào siêu thị gần nhà mua năm bao gạo, năm thùng bánh, năm thùng mì, bún các loại. Nhưng những loại đồ ăn tươi sống cậu không dám mua, để lâu sẽ hư mất. Về thuốc, mẹ cậu đã giúp chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên vũ khí thì...

Diệp Du sầu khổ gãi gãi tóc, cha hiện tại vẫn chưa tìm được người có thể cung cấp số lượng nhiều, còn "chỗ dựa" vững chắc tại mạt thế nữa.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Diệp Du, cậu vội lục tung cặp, hồi lâu sau liền tìm thấy một tấm danh thiếp. Ông chú mấy ngày trước là quân nhân, có lẽ sẽ...

Mím mím môi, chau đôi mày nhỏ, Diệp Du do dự. Nhưng ông chú đó chỉ nói bản thân ở trong quân đội, không hề nói là cấp cao gì đó, tấm danh thiếp cũng không ghi rõ. Người làm binh sĩ không có quyền trữ hay mua vũ khí, nếu muốn phải mạo hiểm rất lớn. Ai lại chịu mạo hiểm vì một đứa nhóc không quen cơ chứ. 

Phải làm sao đây?

Diệp Du đi đi lại lại trong phòng, liều mạng suy nghĩ tính cách, nhưng vẫn không có cách nào thỏa toàn diện, chỗ nào cũng đầy lỗ hỏng. Hiện tại chưa mạt thế, nếu bị phát hiện tàng trữ vũ khí trái phép, cha cậu sẽ vào lồng sắt như chơi. 

Có nên lợi dụng ông chú đó để tiếp cận lão nguyên soái không nhỉ?

Diệp Du lập tức đập tan ý tưởng đó. Quân nhân không phải là kẻ có thể bị đùa bỡn xoay vòng vòng như người thường. Quân nhân là những người có con mắt ưng đó. Diệp Du cắn môi, cậu không nói quá đâu, khả năng "bới lông tìm vết" của họ thuộc hạng thượng thừa đó! 

Thế là vấn đề vũ khí vẫn chưa được giải quyết.

Tiếp đến, Diệp Du muốn nâng cao thể lực của mình. Dù sau này làm tang thi sẽ không biết mệt, nhưng đánh bậy đánh bạ mãi vẫn không phải cách sống của cậu, dù rằng cũng nhờ cách đánh đó cậu mò được những chỗ yếu hiểm của đối phương. Lúc này có cơ hội sống lại, cậu muốn luyện võ, tập dùng kiếm, côn,... Không cần phải giống lúc trước dùng tay không đánh. Cảm giác tay đánh trúng đầu một tang thi, óc văng đầy khiến cậu có cảm giác muốn buồn nôn muốn chết.

Vẫn là phải vào những trường quân đội mới có cơ hội luyện tập thực chiến đúng nghĩa. 

Nhưng tìm ai giúp chứ?

Đang lúc miên man suy nghĩ, tiếng cửa mở vang lên thu hút sự chú ý của cậu. Vội vàng chạy xuống nhà dưới, cậu thấy cha với vẻ mệt mỏi nhưng đầy ý cười bước vào. 

_"A, cha."

Diệp Thần thấy con trai nhỏ, tâm thả lỏng, khẽ cười đáp lại:

_"Tiểu Diệp, ở nhà có ngoan không?"

Diệp Du chạy lại gần, xách cặp tài liệu giúp ông, gật gù đầu nhỏ.

_"Con vốn ngoan mà, cha không cần lo nha."

Nghe giọng nói trong trẻo có ý nũng nịu của bé con, ông phì cười, xoa xoa mái tóc đen của con trai nhỏ.

_"Ừ ừ, Tiểu Diệp của cha là ngoan nhất." 

Ngồi xuống ghế sofa gần đó, nhận lấy ly nước từ bé con, ông uống một hơi cho đỡ khát.

Diệp Du nhìn một lúc, chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi:

_"Cha, hôm nay người về thật sớm."

_"Cha không được phép về sớm sao?" - Nhướng mày, Diệp Thần nén cười, nghiêm giọng hỏi.

Bĩu bĩu môi nhỏ, Diệp Du tự ý leo lên đùi ông ngồi, ôm lấy cánh tay ông.

_"Đâu có đâu. Cha dạo này đều đi sớm về trễ, con chẳng gặp cha được mấy lần. Người ta buồn muốn chết ấy."

_"Ồ, thế sao?" - Nhéo nhéo chiếc mũi thanh tú của Diệp Du, Diệp Thần cười nói:"Con nha, lại dám học theo bộ dạng của mẹ con mà sử dụng với cha."

_" Cha xấu xa, không được nhéo mũi con." - Chu chu môi nhỏ, Diệp Du bất bình phản kháng, tay không ngừng đẩy tay Diệp Thần ra, người vặn vẹo muốn trốn tránh, vô tình khiến mông nhỏ cọ vào nơi khó nói.

Diệp Thần khẽ biến sắc, tay không chút lưu tình vỗ lên mông con trai nhỏ, nghiêm giọng:

_"Bảo bối, con vừa cọ vào đâu đấy?"

Toàn thân Diệp Du thoáng chốc cứng đờ, cười ha ha hai tiếng, vội vàng leo xuống, ngoan ngoãn ngồi sang ghế kế bên, bộ dạng khép nép như nàng dâu nhỏ vừa về nhà chồng, trong lòng ủy khuất không thôi, cha lại vỗ mông cậu, đã bảo mông nam nhân không thể tùy tiện chạm mà, sẽ không lấy vợ được đó! Cậu cũng đâu phải cố ý. Ai biết chỉ vặn vẹo người vài cái liền trực tiếp cọ vào chỗ kia đâu. 

Nhìn con trai nhỏ như vậy, Diệp Thần vừa bực vừa buồn cười. Được rồi, dù sao bé con của ông cũng không phải cố ý, ông sẽ không để tâm mà trách móc. Vỗ vỗ đầu của Diệp Du, Diệp Thần ho khan hai tiếng, tỏ vẻ không để ý đến vụ ban nãy, nói:

_"Cha mấy hôm trước hỏi thăm một người bạn đang làm sĩ quan trong quân đội, tuy người đó không giúp chúng ta mua vũ khí được, nhưng vẫn đồng ý chuyển lời đến cấp trên của hắn. Hôm nay vừa vặn ngày đi nói chuyện, con muốn đi cùng không?" 

Đưa Diệp Du đi cũng là tính toán của riêng ông. Ông muốn bảo bối nhà ông dùng vẻ ngoài trẻ con đáng yêu của mình để quyến rũ... khụ khụ, lây động lòng yêu thương của mấy người kia. Quân nhân tâm như sỏi đá vẫn luôn chịu thua trước trẻ con mà, ai có thể cưỡng lại được một bé con đáng yêu dùng đôi mắt trơn ướt nhìn mình cầu yêu thương, ông liền đem gia sản của ông cho người đó.

A, là đi đến quân đội gặp người nha. Đôi mắt Diệp Du như phát sáng, lấp lánh nhìn Diệp Thần, gật gật đầu nhỏ. Phải đi chứ, cậu ở nhà chán đến mức muốn phát điên rồi đây. 

_"Con đi chuẩn bị đi, lát nữa cha sẽ đưa con theo." - Nhìn biểu tình hưng phấn của con trai nhỏ, tâm Diệp Thần sướng đến mức muốn nhũn cả ra. Ông thừa nhận ông hơi "cuồng" bảo bối nhà ông thôi, chỉ là hơi hơi thôi, không đến mức " con khống " như vợ ông đâu. 

_"Được ạ. Cha cha, con có thể vào quân đội rèn luyện không cha?" - Mới đi được vài bước, Diệp Du vội quay lại, nhào vào lòng Diệp Thần, chớp chớp mắt hỏi.

Nhíu mày, Diệp Thần khó hiểu nhìn con trai nhỏ, nghiêm mặt:

_"Quân đội không phải là nơi để chơi."

Để được đồng ý, Diệp Du lại tiếp tục bán manh, môi nhỏ hơi cong lên, ủy khuất nói:

_"Con biết mà. Nhưng con vào đó để nâng cao thể lực, học dùng mấy loại vũ khí kia nữa. Cha muốn sau này mạt thế, con dùng tay không với gậy gọc quơ bậy bạ đánh người sao? Cha không thương con gì hết. Cha xấu xa quá đi..."

Gõ nhẹ lên trán Diệp Du một cái, Diệp Thần dở khóc dở cười. Cái thằng nhóc này, thật gian xảo mà, dám dùng chiêu này với cả cha nó cơ đấy. Dù trong lòng không ngừng lên án bé con, nhưng Diệp Thần vẫn tình nguyện rơi vào "bẫy" của con trai nhỏ, phì cười:

_"Chưa gì đã trách cha xấu xa sao? Vậy thì cha buộc phải làm người xấu cho trọn vẹn như lời con nói nha. Ở nhà và không đi đâu hết."

Diệp Du ngơ ngác nhìn Diệp Thần chốc lát, liền ôm chặt lấy cánh tay ông, cười ngọt ngào:

_"Nào có nào có, cha tốt nhất quả đất luôn á. Cha tốt nhất tốt nhất, cha là quân tử, không nên trách tiểu nhân xảo biện nha. Cha à, tha lỗi cho bảo bối đi ~" - Ngại chưa đủ manh, âm cuối liền nói luyến, khiến Diệp Du cố dằng cảm giác muốn nôn trong lòng.

_"Vậy à?" 

_"Vâng vâng vâng." - Liên tục đáp lại, Diệp Du chớp chớp đôi mắt to tròn trơn ướt của mình.

_"Được rồi được rồi. Thật sự chịu thua con luôn đấy." - Diệp Thần bật cười, nhéo má bánh bao mềm mềm của Diệp Du, giơ tay đầu hàng:" Nếu như có thể, cha sẽ xin cho con vào. Tuy nhiên, còn phải dựa vào con nữa đấy. Con hiểu mình phải làm gì chứ?"

Nở nụ cười ranh mãnh, Diệp Du híp híp mắt, vênh mặt:

_"Tất nhiên nha. Cha chẳng phải muốn con dùng "Mỹ nhân kế" sao? Cha yên tâm, con chưa bao giờ thất bại."

Vừa lòng gật đầu, Diệp Thần ôn nhu cười, đưa cho bé con nhà ông một viên kẹo đường nhỏ, thúc giục:

_"Cha biết con lợi hại. Mau nhanh đi nào. Đến trễ không hay lắm đâu."

_"Dạ dạ, cha đợi con chút." - Đáp một tiếng, Diệp Du vội vàng nhanh chân lên lầu chuẩn bị.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai nhỏ, trong lòng Diệp Thần cảm thán: con trai bảo bối thật đáng yêu!