Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 822: Nghĩ về mạng quản lý




Tên cha của Tần Tịch Thần rất có khí phách, tên một chữ Lôi, cả họ gọi là Tần Lôi. Sự thật cũng chứng minh, diện mạo ông ấy rất khí phách, có điều sau khi Lục Thiếu Hoa tiếp xúc với ông ấy một thời gian mới biết, điều này chỉ là mặt ngoài.

Đừng xem thường Lục Thiếu Hoa mới hai mươi tuổi, nếu tính cả kiếp trước thì Lục Thiếu Hoa đã hơn bốn mươi tuổi, hiểu đời, cho nên trong mọi tình huống, Lục Thiếu Hoa đều có thể coi là lão luyện.

Kỳ thật Tần Lôi cũng cực kỳ lạ lùng. Tin tức ông ta biết rất nhiều, ông ấy biết Tập đoàn Phượng Hoàng có ông chủ hai mươi tuổi, cũng chính là Lục Thiếu Hoa, kỳ thật là con rể của ông ta. Nhưng vừa tiếp xúc với Lục Thiếu Hoa, ông ta mới phát hiện, hóa ra Lục Thiếu Hoa thành công không phải ngẫu nhiên.

Đúng vậy, với logic bình thường nhìn một việc, một người hai mươi tuổi thì có thể làm được việc gì lớn, nhiều người hai mươi tuổi vẫn còn mài đũng quần trên ghế giảng đường, chưa biết làm gì, mà Lục Thiếu Hoa đã làm nên một huyền thoại.

Đã từng lăn lộn trên dòng đời, trong việc buôn bán, nếu không có một sự điềm đạm, chín chắn, thì dù thế nào cũng không thể thành công. Có thể nói, điềm tĩnh là yếu tố quan trọng nhất trong kinh doanh.

Rất hiển nhiên, Lục Thiếu Hoa rất điềm tĩnh, trong lòng Tần Lôi có một câu “Thành công quả nhiên không phải là ngẫu nhiên”. Nhưng lúc này ông ta là bố vợ của Lục Thiếu Hoa, không liên quan gì đến việc kinh doanh, như vậy Lục Thiếu Hoa có thể làm vừa lòng sao.

Tần Tịch Thần đã hơn ba mươi tuổi, nếu nhìn một phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi theo một thanh niên thử hỏi Tần Lôi sẽ nghĩ như thế nào, thậm chí Tần Lôi có thể kết luận,, hai người không thể lâu dài, dù là đã có con gái cũng thế.

Nhưng vừa gặp Lục Thiếu Hoa xong, mọi suy nghĩ trong đầu của Tần Lôi biến mất. Ông ta hiểu rõ Lục Thiếu Hoa là một người điềm tĩnh, còn rất từng trải, không giống một thanh niên hai mươi tuổi, giống như một người trung niên thì đúng hơn.

Rất vừa lòng, Tần Lôi rất vừa lòng với người con rể này. Nhưng Tần Lôi cũng không để lộ điều đó cho Lục Thiếu Hoa nhận thấy, chỉ i cùng Lục Thiếu Hoa tán gẫu một chút.

- Hiện nay Tập đoàn Phượng Hoàng có quy mô càng ngày càng lớn, trên thế giới có nhiều chi nhánh công ty, quy mô lớn như vậy, muốn xen vào đó nhất định không dễ dàng, đặc biệt về việc có người có ý đồ xấu, thì có thể gặp phiền toái.
Tần Lôi nghiêm túc nói.

Tần Lôi không có chỗ nào không đúng, ông ta nói vậy là có lý, đồng thời cũng lấy tư cách một thương gia nhiều tuổi để nhắc nhở Lục Thiếu Hoa.

- Vâng.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không nói gì mà im lặng suy nghĩ.

Bố vợ nói không sai, chi nhánh công ty ở nước ngoài của Tập đoàn Phượng Hoàng phát triển thì về tổng thể là có lợi cho tập đoàn, có thể mở rộng ngành nghề và xử lý nhanh, nhưng điều này cũng có thiếu sót, đó là các khoản mục.

Lục Thiếu Hoa không thể phân công công việc cho mỗi người ở chi nhánh nước ngoài, hắn chỉ có thể để Lý Chí Kiệt cùng mạng lưới tình báo theo dõi. Nhưng càng ngày càng không an toàn, dù sao hiện này người thông minh nhiều lắm, lại đông người, thì có thể có người kiếm tiền bỏ túi riêng.

- Vấn đề này con có nghĩ đến, nhưng hiện giờ không có cách nào tốt để giải quyết.
Lục Thiếu Hoa cười đau khổ lắc đầu.

Lục Thiếu Hoa không phải là không nghĩ đến vấn đề này, hắn cũng đã từng muốn giải quyết vấn đề này, nhưng việc vặt vãnh phiền toái, Lục Thiếu Hoa không có nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, cũng để cho việc này càng lúc càng lâu, dần dần quên đi. Nếu bố vợ lúc này không nhắc nhở thì Lục Thiếu Hoa sẽ không nhớ tới.

- Vấn đề này đáng để quan tâm đấy.
Tần Lôi cũng không ngại nói tiếp:
- Hiện nay không phải đang thịnh hành Internet, Tập đoàn Phượng Hoàng lại đang phát triển nó, hoàn toàn có thể xây dựng một mạng riêng cho công ty, như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra. Cũng có thể bất cứ lúc nào điều động, kiểm tra các khoản của công ty, đôi khi có thể đối chiếu một chút nếu thấy có vấn đề.

Chưa hết, nói tới đây Tần Lôi đưa mắt liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, thấy không có phản ứng gì lớn, cũng không có ý định nói gì, ông lại nói tiếp:
- Đương nhiên, ba cũng biết việc này có nhiều khó khăn, nhưng là vì không có gì bất ngờ xảy ra, tôi cảm thấy tất yếu phải bỏ nhiều công sức.

Tần Lôi đã đồng ý Lục Thiếu Hoa, nói cách khác Lục Thiếu Hoa bước vào nhà họ Tần một cách dễ dàng. Lục Thiếu Hoa chính là con rể của ông ta, nếu hắn đã là con rể cũng chính là người một nhà, Tần Lôi dường như không có gì để dấu giếm.

- Dạ?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày.

Đừng hiểu làm, Lục Thiếu Hoa nhíu mày cũng không phải vì Tần Lôi nói ra điều này không tốt, ngược lại, làm Lục Thiếu Hoa thấy bố vợ nói điều này không sai, một việc rất khả thi, đương nhiên, chính theo lời của bố vợ, phương pháp này có nhiều khó khăn phải vượt qua.

Nhưng thật sự gặp khó khăn sao?

Lục Thiếu Hoa không cho rằng như vậy, đừng quên tập đoàn phần mềm Phượng Hoàng có một phần mềm quản lý công ty, đúng là phần mềm quản lý kinh doanh của công ty. Đến bây giờ phần mềm này chưa kết nối thành mạng lưới nhưng cũng không có nghĩa là không thể trở thành mạng lưới được.

Máy tính và Internet chính là thần kỳ như vậy, một phần mềm nhìn rất bình thường lại có thể giải quyết nhiều vấn đề. Một người truyền số liệu, người ở đầu khác có thể thấy, mặc dù cách xa bao nhiêu, cho dù là ở khác châu lục.

Nếu muốn giải quyết vấn đề này, thật ra rất dễ dàng, Lục Thiếu Hoa chỉ cần cho người viết ra một chương trình, làm phần mềm có thể truy cập qua Internet, như vậy Tập đoàn Phượng Hoàng có thể bất cứ ở đâu cũng có thể xem xét đến mọi việc.

Có thể thật. Lục Thiếu Hoa đột nhiên cười nói. Nhưng mà, sau khi Lục Thiếu Hoa nói xong, hắn liền hối hận, bởi vì hắn nói những lời này không đầu không đuôi, xấu hổ cười cười, lúc này mới quay sang bố vợ, giải thích:
- Tập đoàn Phượng Hoàng có công ty sản xuất ra phần mềm quản lý tài khoản, phần mềm này ứng dụng rất rộng rãi, bao gồm các khoản và các số liệu cần thiết đều có thể nhập vào. Và nó cũng có thể kết nối Internet, vậy là có thể giải quyết vấn đề khó khăn cha nói lúc nãy.

- Hả?
Lần này thì đến lượt Tần Lôi nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh Tần Lôi liền cườinói:
- Hóa ra đó không phải vấn đề khó khăn, ha ha.

Hiển nhiên, Tần Lôi rất vui vẻ, vui vẻ không chỉ là vì ông ta đưa ra một vấn đề khó, mà quan trọng hơn là ông ta nhìn con rể với anh mắt khác.

Đúng vậy, rất thông minh, đây là Tần Lôi nói chuyện cùng Lục Thiếu Hoa và quan sát rồi đưa ra kết luận.

- Đúng vậy,
Lục Thiếu Hoa cũng cười vui vẻ
- Chuyện này...cảm….

Lục Thiếu Hoa vốn muốn nói cảm ơn, nhưng lời vừa cất lên đã vội bỏ dở giữa chừng, không vì điều gì, mà vì trước mặt hắn là bố vợ, không phải người ngoài, dường như không thể nói cảm ơn, bởi vì như vậy có chút khách sáo.

Tần Lôi không nói nhiều, chỉ vỗ vai Lục Thiếu Hoa, giống như đang an ủi Lục Thiếu Hoa, cũng có chút như khích lệ Lục Thiếu Hoa.
- Cha nghe nói Tiểu Vũ Đình đã đưa về với ông bà nội?
Tần Lôi chuyển đề tài khác.
- Vâng
Lục Thiếu Hoa gật đầu giải thích:
- Tịch Thần ở Hồng Kông có nhiều việc cần làm, không có thời gian chăm sóc con, bố mẹ con lại rảnh rỗi, liền đưa cháu về nhà.

- Chính xác, Tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, mỗi ngày đều làm không hết việc, không có thời gian chăm con là chuyện bình thường. Mà ông bà thì có thể có nhiều thời gian chăm cháu một chút.
Tần Lôi xem ra rất tán thành việc đưa Lục Vũ Đình đưa về với ông bà. Tần Lôi đưa ra một ví dụ rõ ràng:
- Xem ta và mẹ con đi, ở đây cả ngày không có việc gì làm, chỉ là chăm sóc cây cảnh qua ngày.

Kỳ thật Tần Lôi cũng chưa già, mới chỉ năm mươi lăm tuổi, nếu công ty không phá sản, tuổi này ông còn có thể dốc sức nơi thương trường. Lục Thiếu Hoa biết tuổi của Tần Lôi, hơn nữa Tần Lôi Cương vừa đưa ra đề nghị, Lục Thiếu Hoa dường như tìm được một bước đột phá.
- Cha còn trẻ, nếu muốn có việc làm thì vẫn có thể.

Lục Thiếu Hoa nghĩ phải thể hiện rõ ý, đó là Tần Lôi không già, đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng tỏ rõ một mục đích, đó là muốn mời Tần Lôi làm việc trở lại. Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa muốn cho Tần Lôi “tái xuất giang hồ”, giúp hắn giải quyết việc quản lý các công ty.

Theo lời Tần Tịch Thần, Tân Lôi tốt nghiệp ngành quản lý tài chính, cũng là một người có tài. Lúc đến Mỹ mở công ty, Tần Lôi chủ yếu quản lý tài chính, công ty thì giao cho mẹ của Tần Tịch Thần, cũng chính là mẹ vợ của Lục Thiếu Hoa giải quyết.

Không thể không nói, Tần Lôi là một nhân tài, lại là một nhân tài có kinh nghiệm, lại là người một nhà, Lục Thiếu Hoa có thể tín nhiệm, vì sao Lục Thiếu Hoa lại không giao nhiệm vụ này cho bố vợ hắn chứ.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng có thể giao cho người khác có điều Lục Thiếu Hoa nghĩ, nếu giống như vừa nói, sử dụng mạng để quản lý tài khoản như vậy phải thành lập nhiều bộ phận, mỗi bộ phận cũng phải nhiều người, cho nên Lục Thiếu Hoa mới nhờ bố vợ ra tay.

Tần Lôi là người như thế nào, ông ta trên thương trường đã nửa đời người rồi, làm sao không hiểu ý đồ của Lục Thiếu Hoa đâu. Nhẹ nhàng cười, tuy nhiên không trả lời Lục Thiếu Hoa ngay mà im lặng suy nghĩ.

Cuối cùng mới nói một câu, Tần Lôi rất hứng thú với đề nghị của Lục Thiếu Hoa, ông ta đồng ý nhận việc này, nhưng ông ta phải suy xét nhiều vấn đề như là năng lực của ông ta chẳng hạn.

Có lẽ bảo ông ta quản lý một công ty lớn thì không có vấn đề gì ông ta có thể đảm nhiệm, nhưng Tập đoàn Phượng Hoàng là dạng công ty như thế nào, không thể nói một công ty lớn để hình dung Tập đoàn Phượng Hoàng, chẳng những là một công ty đa quốc gia, đa lĩnh vực mà còn là một công ty trên thị trường chứng khoán.

Lục Thiếu Hoa dường như cũng nhìn thấy sự khó xử của bố vợ. Hắn cũng cười, nói:
- Ba, nếu Tập đoàn Phượng Hoàng thành lập một bộ phận như vậy, không phải chỉ cần một mình ba, nhất định cần rất nhiều nhân viên nữa, ba có nhiệm vụ quản lý, chỉ là phương hướng, không có gì khó khăn. Lời Lục Thiếu Hoa nói rất có sức thuyết phục, cũng nói vừa ý Tần Lôi.

- Tốt, để ta thử xem.
- Vậy thì tốt quá.