Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 806: Ông thần của ngành công nghệ internet




Về kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang thật ra không có ngăn cản, cũng không thể nói là không ngăn cản, mà là anh ta biết, cho dù có ngăn cản,cũng không ngăn cản được bởi vì anh ta quá hiểu Lục Thiếu Hoa, một khi hắn đã quyết làm thì sẽ không thay đổi, huống chi kế hoạch này là bước đệm cho tương lai của hắn, anh ta tự hỏi không có lý do gì để ngăn cản.

Bây giờ không giống như trước kia, nếu là ở đầu những năm 90, Trần Quốc Bang mới giải ngũ chưa lâu, có lẽ anh ta cũng sẽ vì câu nói trung thành với Quốc dân Đảng kia mà ngăn cản tất cả những việc làm của Lục Thiếu Hoa, nhưng câu chuyện của năm ngoái đó, anh ta thậm chí có chút bất mãn với các lãnh đạo Nhà nước cao cấp.

Tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến vì đất nước kiếm bao nhiêu là ngoại tệ và cả thu nhập từ thuế nữa, đây là những đóng góp không thể phủ nhận, thế nhưng kết quả thế nào, thì bởi vì trong tay Lục Thiếu Hoa có số lượng lớn kỹ thuật quân sự trình độ cao, họ đã nghĩ cách chèn ép tạo áp lực, ép hắn phải đưa ra không hoàn lại.

Trần Quốc Bang không thể tưởng tượng nổi những quan chức Nhà nước cấp cao sẽ ra tay với một người đã có không ít cống hiến cho đất nước, bước đầu tiên là chèn ép tạo áp lực, còn bước thứ hai ư, anh ta không dám nghĩ tiếp, anh ta không dám khẳng định nếu như Lục Thiếu Hoa lần đầu tiên đã tuân theo sự chi phối và điều khiển sau đó có thể sẽ bị tai họa ngập đầu hay không.

Cho nên, đó là lí do mà Trần Quốc Bang đồng ý với sự phản kích của Lục Thiếu Hoa, mặc kệ là vì hắn hay là vì anh ta, anh ta kiên quyết lựa chọn kiên trì, đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân anh ta xem mình như là một phần của nhà học Lục, điều này mới làm anh ta lựa chọn ủng hộ hắn.

Chống lại các quan chức cấp cao, Trần Quốc Bang đều ủng hộ, như vậy suy nghĩ cho mai sau, anh ta có thể ủng hộ sao? Đừng quên, một khi kế hoạch của Lục Thiếu Hoa thành công, hắn không những có thể kiểm soát dầu mỏ, mà còn có thể thoát khỏi sự áp bức chèn ép của bất kỳ quốc gia nào.

Để bản thân an tĩnh thanh thản, đây là điều Lục Thiếu Hoa muốn, cũng là điều mà Trần Quốc Bang nghĩ, cho nên, Trần Quốc Bang dường như không có lí do gì để ngăn cản Lục Thiếu Hoa, bởi vì đó cũng là điều anh ta muốn.

Nếu không ngăn cản ngược lại còn ủng hộ Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang không chút chần chừ, thầm thề trong lòng, nhất định phải chú ý nhiều hơn đến hướng đi của bên châu Âu, trong khi quan sát, nếu có chút không yên tâm, anh ta sẽ loại bỏ ngay từ đầu.

Không cần nghi ngờ, sự thông minh và bản lĩnh của Trần Quốc Bang không kém gì mấy người Lý Chí Kiệt, chuyện mà mấy người Lý Chí Kiệt có thể giải quyết, anh ta cũng có thể giải quyết mà anh ta có thể giải quyết cả những việc mà mấy người Lý Chí Kiệt chưa chắc đã giải quyết được.

Đây cũng là điều Trần Quốc Bang tự tin về năng lực của bản thân mới thề thầm.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết điều này, nếu có biết, hắn còn không vui khôn xiết, bởi vì một khi Trần Quốc Bang tham gia vào việc này, hắn sẽ không phải phân tán tinh thần để quan sát để ý tới bên kia, có thể yên tâm tập trung tinh thần để kinh doanh.

...

Thật đúng là không nên nói, Lục Thiếu Hoa cảm thấy hứng thú với buôn bán, còn như khống chế bảy nước châu Phi chỉ là điều bất đắc dĩ mà thôi, nếu không phải vì tương lai, hắn thật đúng là không muốn đi làm những việc đó.

May mà, sau một tuần từ khi Lục Thiếu Hoa trở về Hồng Kông, một cơ hội ngẫu nhiên, lúc nói chuyện với Lý Chí Kiệt, anh ta vô tình nói ra việc Trần Quốc Bang thường xuyên gọi điện hỏi tình hình bên kia, nên hắn mới biết Trần Quốc Bang đã can dự vào chuyện bên châu Phi.

Vui mừng, đây là từ miêu tả chân thực tâm trạng hắn khi biết được thông tin, sau đó cũng không nói nhiều, để Lý Chí Kiệt và Trần Quốc Bang có nhiều thời gian bàn bạc thương lượng, hắn liền cúp máy, cười thầm, thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa gần như mệt mỏi, cho dù là trở lại Hồng Kông, hắn đúng là mệt mỏi rã rời, thậm chí là chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng hắn cũng không có cách nào dành chút sức lực ra để quan tâm được, tập trung hết tinh thần để lập kế hoạch ở châu Phi, mỗi ngày ít nhất phải gọi một cuộc điện thoại với Lý Chí Kiệt để nghe ngóng tình hình.

Hiện tại tốt rồi, hắn không cần quan tâm chuyện bên đó nữa, nói cách khác, hắn có thể không cần gọi điện thoại cho Lý Chí Kiệt mỗi ngày nữa, thậm chí là không cần lập kế hoạch cho bên kia nữa, vứt bỏ được một gánh nặng, làm sao lại không làm hắn thở phào chứ.

Hắn lẩm bẩm:
- Cuối cùng đã có thể tập trung tinh thần phát triển thương nghiệp rồi.

...

Nói đến thương nhiệp, thật đúng là không nên nói, trước khi Lục Thiếu Hoa không đi châu Phi, hắn đã có một kế hoạch, chỉ là do vấn đề về thời gian và tài chính, làm hắn không thể không dừng lại, hoãn lại làm sau.

Hiện tại tài chính không còn là vấn đề, thời gian cũng không thành vấn đề, tinh thần cũng không bị phân tán, hắn đương nhiên phải bắt đầu kế hoạch của mình.

Vì thế, sau khi quyết định, hắn liền lập tức gọi điện ngay cho Lưu Minh Chương, triệu tập ba người Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân, Lý Vân Thanh lại, cùng bàn việc lớn.

Mấy người Lưu Minh Chương cũng không làm Lục Thiếu Hoa phải thất vọng, nghe hắn triệu tập, mấy người họ gần như bỏ hết công việc lại, vội vã chạy đến.

Ừm, không, không chỉ là sốt ruột, còn có cả sự hăng hái nữa, đặc biệt là Lưu Minh Chương, anh ta rất phấn khởi, bởi vì anh ta biết, Lục Thiếu Hoa triệu tập ba người họ lại, nhất định là có kế hoạch lớn.

Chuyện như vậy đã trở thành thói quen rồi, mỗi lần hắn triệu tập mấy người họ đều là có kế hoạch lớn cần họ thực hiện, giống mấy năm trước, khi mà cuộc khủng hoảng tài chính châu Á chưa bùng nổ, hắn cũng triệu tập họ.

Lần gần đây nhất là năm ngoái, cũng chính là cuối năm 1998, hắn triệu tập ba người họ, kết quả là hai kỳ hạn giao hàng lớn chỉ số vàng và dầu mỏ, tất cả đều là kế hoạch lớn, cũng là kinh doanh có lãi không thua lỗ.

Dù là Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, hay là Lý Tông Ân, mấy người họ đã quen rồi, kinh doanh thì phải chắc chắn có lãi không thua lỗ, nhưng, trên đời này làm gì có kinh doanh buôn bán có lãi mà không lỗ nhiều như vậy, cũng chỉ có khi Lục Thiếu Hoa triệu tập ba người họ lại mới có cơ hội như vậy.

Tốt, Lục Thiếu Hoa có thể kiếm tiền, còn họ thì sao?

Là ba ông trùm tư bản tài chính lớn của Phượng Hoàng, họ có thể có phần trăm rất cao, nếu kế hoạch lớn của Lục Thiếu Hoa được thực hiện, cuối cùng cũng lại kiếm được tiền, mấy người họ cùng thu vào rất nhiều tiền.

Ai cũng sẽ không ngại kiếm nhiều tiền, vì thế, cho dù là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh, hay là Lý Tông Ân, bọn họ gần như là mang theo tâm trạng phấn khởi vội đến biệt thự của Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa cũng không làm ba người Lưu Minh Chương thất vọng, khi mấy người họ đến, hắn dẫn họ vào phòng khách, đưa ly rượu mừng lâu năm cho Lưu Minh Chương, rót rượu, đợi sau khi tất cả đã xong, lúc này hắn mới ngồi vào chỗ của mình, nói ra nội dung chính triệu tập mấy người họ.

- Ngành công nghệ internet trong nước và ở Hồng Kông đều chưa được phát triển, nhưng ở bên nước Mỹ thì lại rất phát triển, dù rằng là bọt biển, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, ngành nghề này có thể làm người ta giàu lên rất nhanh.
Lục Thiếu Hoa không giống như đang nói về kế hoạch của hắn, trái lại như có chút diễn giảng, nhưng cũng không thể nói những lời hắn nói là nhảm nhí, ngược lại, hắn đang thả con săn sắt bắt con cá rô, chưa xong, sau khi ngừng một chút, hắn lại nói tiếp:
- Tôi biết ba người các anh ngoài những công việc hàng ngày ra, phần lớn thời gian là để nghiên cứu các vấn đề khác, như vậy phòng khoa học công nghệ nên nằm trong tầm mắt của các anh rồi chứ?
Hiện tại là đầu năm 1999, nội địa trong nước bên đó và Hồng Kông bên này chưa quen với mạng internet, nhưng bên nước Mỹ đã dấy một làn sóng, rất nhiều ngành nghề thành lập và phát triển vào lúc này.
Lục Thiếu Hoa nói rất đúng, ngành internet đúng là đang ra đời và phát triển vào lúc này, mà mấy người Lưu Minh Chương thực sự có quan tâm đến phòng khoa học công nghệ, và cũng có dự định đầu tư vào.
Trong Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng, ba ông trùm Lưu Minh Chương họ có rất nhiều quyền tự chủ, muốn đầu tư mấy người họ có thể tự quyết định, nhưng phía trước còn một vấn đề, đó chính là được Lục Thiếu Hoa đồng ý.
Mà trong khi Lục Thiếu Hoa đi Thâm Quyến tổ chức và thành lập vương quốc mạng lưới của hắn, mấy người Lưu Minh Chương trong lòng đã sớm có kế hoạch, chỉ là chưa có thời gian rảnh để lập một bản kế hoạch chi tiết, để sau khi được Lục Thiếu Hoa đồng ý sẽ toàn diện tiến vào phòng khoa học công nghệ.

Nói thật không may, mấy người Lưu Minh Chương không có cơ hội đó, cũng không có thời gian, bởi vì chính lúc bọn họ chuẩn bị bắt đầu kế hoạch, Lục Thiếu Hoa lại triệu tập họ, bảo họ nhắm vào hai kỳ hạn giao vàng và dầu mỏ, lúc này mới đi sau sau khoa học công nghệ.

Nhưng mà, khi hơn ba tháng trôi qua, mấy người Lưu Minh Chương lại hiểu được, cảm thấy bước vào khoa học công nghệ không có tương lai, bởi vì có nhiều hiện tượng cho thấy, đó là một bọt biển, điều này mới làm ba người họ chỉ quan sát, không hề muốn vào.

Hiện tại hay rồi, Lục Thiếu Hoa biết đó là bọt biển, nhưng vẫn muốn nhúng tay vào, điều này nói lên cái gì?

Theo như mấy người Lưu Minh Chương thấy, hắn chính là ông thần toàn năng việc gì hắn muốn làm gần như không thể có thất bại, mà hiện tại muốn đi vào bọt biển phòng khoa học công nghệ, cũng có thể là sẽ không thất bại.

Đúng vậy, mấy người Lưu Minh Chương mù quáng tin tưởng Lục Thiếu Hoa, đến nỗi làm họ không có phản đối, đều gật gật đầu, ngoài tỏ vẻ mấy người họ có chú ý đến phòng khoa học công nghệ ra thì không có nhận định khác.

Mấy người họ không lên tiếng, cũng không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa chấm dứt ở đây, tạm dừng một lát, hắn lại bắt đầu nói tiếp:
- Trong bọt biển cũng có vàng, đây là điều không thể phủ nhận, chỉ cần chúng ta đầu tư đúng, như vậy là có thể kiếm được tiền.

Lục Thiếu Hoa có căn cứ để nói như vậy, ai bảo hắn là người tái sinh chứ, biết trước tương lai, để hắn có thể đem những trí nhớ từ kiếp trước này chuyển đổi thành của cải.

- Có lẽ các cậu không thể hiểu được một vài công ty bên nước Mỹ, nhưng tôi lại biết, ở California nước Mỹ có một công ty, ừm, nói đây là một công ty, thật ra cũng không phải, nó thành lập bên trong một nhà ga, ha ha...
Hắn không kìm nổi ha ha cười mãi.

Đúng như lời hắn nói, đúng là có một công ty thành lập trong nhà ga như vậy, nhưng không thể phủ nhận, một công ty ở trong nhà ga như thế, cuối cùng lại trở thành ông thần ngành công nghệ internet toàn cầu.

- Google

Chính là cái tên này, hai sinh viên trong ký túc xá của Đại học Stanford cùng sáng lập ra, là một loại tìm tòi toàn bộ các hệ thống, đến năm 2004 đưa ra thị trường Nasdaq, đến năm 2010, kim ngạch kinh doanh trong một quý đạt 6 tỷ 775 triệu đô la Mỹ, có thể nói, đây là một kỳ tích sáng tạo.

...