Nghe suy đoán của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa quay lại cười, rõ ràng, suy đoán của anh ta là chính xác, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi, không đúng hoàn toàn, trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, khống chế được bảy nước đó, là để gia tăng tầm ảnh hưởng của mình trên trường quốc tế, có sức ảnh hưởng rồi mới có thể hoàn thành kế hoạch cuối cùng thuận lợi – kế hoạch dầu mỏ.
Nhưng hắn biết, nếu muốn khống chế dầu mỏ, không có khả năng nhất định thì thật là điều không thể, cho dù có được nền tảng vững mạnh như bây giờ, trong tay có trang bị vũ khí mạnh cỡ nào cũng không thể, như vậy hắn sẽ bị nhiều quốc gia coi như kẻ thù.
Điều mà gọi là dân thường vô tội, lập công mắc tội, dầu mỏ có thể là báu vật trong những báu vật, một khi có được, nhiều người đỏ mặt tía tai giành được, không có sức mạnh lớn, không có tầm ảnh hưởng mạnh trên trường quốc tế, như vậy kết quả cuối cùng chính là tập trung mà đánh.
Lục Thiếu Hoa đã sớm nghĩ đến điều đó, vốn nghĩ dùng Tập đoàn Phượng Hoàng để mở rộng sức ảnh hưởng của mình, nhưng rõ ràng chỉ dựa vào một mình Tập đoàn Phượng Hoàng thì không đủ, ai bảo đó chỉ là một công ty kinh doanh chứ, cho dù có ảnh hưởng lớn mạnh trên toàn thế giới, dù sao cũng là một nền kinh tế Nhà nước, nhưng như vậy thì sao chứ?
Một Nhà nước dù sao cũng là Nhà nước, khi mà rất nhiều Nhà nước liên kết hợp tác lại với nhau, như vậy khả năng phát huy ra sẽ là vô cùng vô hạn, mà nhìn theo xu hướng xã hội quốc tế, hắn hoàn toàn có thể đoán trước được, nếu có một ngày hắn kiểm soát được dầu mỏ, các nước phương Tây nhất định sẽ liên kết lại, đến lúc đó cho dù bọn họ không dám cứng rắn, nhưng những hành động nhỏ âm ỉ bên trong nhất định là khó tránh khỏi.
Điều Lục Thiếu Hoa muốn chính là một xã hội bình yên, chứ không phải cảnh hỗn loạn phải gặp mỗi ngày, vẫn không thể đoán được ngày mai người ta muốn làm cái gì, cho nên, hắn nhất định phải khống chế mấy quốc gia đó, đưa mấy nước đó phát triển hơn, đặt nền móng cho vị trí trên trường quốc tế.
Đúng vậy, nếu như bảy quốc gia hắn kiểm soát đặt nền móng được trên trường quốc tế, như vậy thì hắn kẻ đứng phía sau này cũng sẽ lên theo, vị thế theo đó nâng lên, hơn nữa có Tập đoàn Phượng Hoàng đế quốc kinh tế khổng lồ này, có khả năng là vua kinh tế một nước, như vậy thì hắn còn cần sợ ai.
Làm một so sánh nho nhỏ, nếu có người dòm ngó dầu mỏ trong tay Lục Thiếu Hoa, đề nghị hắn vào Liên Hiệp Quốc, khi đó bảy quốc gia đứng ra phản đối, lại suy nghĩ kỹ một chút Tập đoàn Phượng Hoàng có sức mạnh kinh tế bằng cả đất nước, còn ai dám bỏ phiếu ủng hộ chứ?
Không ai ngốc cả, làm mất ông trùm ở đây đã đủ làm họ phải đau đầu, lại thêm sự phản đối của bảy quốc gia ở châu Phi, phải đối mặt với áp lực xã hội quốc tế, lại thêm một Tập đoàn Phượng Hoàng có thể lãnh đạo kinh tế của họ, thử hỏi các quốc gia muốn bỏ phiếu ủng hộ còn dám tùy tiện làm ẩu làm càn sao?
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa biết rõ, muốn mở rộng đến mức đó, thời gian còn xa lắm, trách nhiệm thật nặng nề. Chẳng qua là hắn cũng hiểu rõ, nếu như không bắt đầu mở rộng lúc này, đến khi kẻ cầm quyền ở đây có đủ dầu thô rồi, Hoàng gia Ả-rập Xê-út hành động xong, quay đầu lại thì có thể quá muộn rồi.
Cũng chính là bởi vì phát triển cần có thời gian, hắn mới vào lúc này bắt đầu bắt tay vào khống chế bảy quốc gia, đồng thời còn gắng sức ủng hộ cho mạnh mẽ hơn nữa, bắt đâu làm những việc khác. Đương nhiên, đây cũng là một cơ hội của kế hoạch kỳ hạn giao vàng.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa bắt đầu vạch kế hoạch kỳ hạn giao vàng, Lý Chí Kiệt cũng sẽ không vào lúc này đề xuất việc kiểm soát năm quốc gia có tài nguyên khoáng sản phong phú kia, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không nghĩ quá nhiều về việc này, lại càng không đồng ý kế hoạch Lý Chí Kiệt đưa ra.
Có thể nói, kế hoạch thời gian kỳ hạn giao vàng theo chu kỳ không dài không ngắn này chính là một cơ hội tốt, không có kế hoạch kỳ hạn giao vàng này thì sẽ không có một loạt các hành động kế tiếp, lại càng sẽ không làm Lục Thiếu Hoa phải suy xét lâu như vậy.
Lục Thiếu Hoa là người tái sinh không sai, thế nhưng người tái sinh chỉ có thể biết một vài sự việc xảy ra trong tương lai, mà Tập đoàn Phượng Hoàng của hắn kiếp trước không có, như vậy số phận của Tập đoàn Phượng Hoàng vượt quá phạm vi dự đoán trước được.
Cũng chính là vượt quá phạm vi hắn biết trước, hắn mới chỉ có thể tự mình mở rộng, không có khả năng biết trước sự phát triển.
Hiện tại thì tốt rồi, toàn bộ kế hoạch của hắn đã bắt đầu, kế tiếp chính là chậm rãi phá triển từng bước một, hắn chỉ cần lập ra kế hoạch phát triển quy mô rộng lớn, còn như người thực hiện, hắn dự định giao cho mấy người Lý Chí Kiệt làm.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa nghĩ, một mình Lý Chí Kiệt với tất cả những người cầm quyền ở đây thì không được, bơi vì mạng lưới tình báo rộng khắp của họ cũng không phải chỉ do một mình Lý Chí Kiệt quản lý, còn có Trần Quốc Bang, anh ta nắm giữ quản lý mạng lưới tình báo bên châu Á.
Nếu mục tiêu của hắn muốn hoàn thành nhất định phải có một mạng lưới tình báo phối hợp, nếu không mọi việc đều là nói suông.
Mà Trần Quốc Bang là người cầm quyền một phần của mạng lưới tình báo, cho dù là chỉ phụ trách một phân bộ châu Á, nhưng không thể xem nhẹ ảnh hưởng của anh ta, huống chi anh ta lại là người hắn tín nhiệm nhất, hắn hiển nhiên cần anh ta giúp đỡ hết mình.
Bây giờ Trần Quốc Bang hỏi mục đích của hắn, hắn không thể giấu anh ta, cũng không muốn giấu diếm. Có rất nhiều nguyên nhân, không muốn giấu diếm Trần Quốc Bang là bởi vì hắn tín nhiệm anh ta, không thể giấu anh ta là vì kế hoạch của hắn cần anh ta.
Cũng chính là như vậy, Lục Thiếu Hoa mới nói ra kế hoạch của hắn không sót một chữ, còn nói ra cả mục đích cuối cùng cho Trần Quốc Bang biết, để anh ta xem qua và góp ý.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa là một người vui vẻ tiếp nhận ý kiến của người khác, hắn không phải là người độc quyền, nếu như ý kiến người khác đưa ra là có cơ sở, hắn nhất định sẽ không từ chối, trái lại, hắn sẽ tiếp thu.
Trần Quốc Bang rõ ràng không ngốc nghếch, khi Lục Thiếu Hoa nói ra toàn bộ kế hoạch của hắn, anh ta kinh ngạc, sau đó cũng bình thường trở lại, bởi vì anh ta biết, Lục Thiếu Hoa vốn không phải là người tầm thường, ví dụ như việc hắn thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng đi, vốn không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được.
Trần Quốc bang và Lục Thiếu Hoa đã quen biết nhau từ rất lâu, mặc dù sau này không ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa, thế nhưng, Tập đoàn Phượng Hoàng từng bước một phát triển, cho đến ngày hôm nay, anh ta đều nhìn thấy hết, đó quả thật là kỳ tích.
Đúng vậy, nhớ ngày đầu khi Lục Thiếu Hoa mới bắt đầu thành lập công ty đệ nhất Tập đoàn Phượng Hoàng, trên người chỉ có hơn một tỷ đô la Hồng Kông, là đô la Hồng Kông, mà không phải là đô la Mỹ, thế nhưng hiện tại thì sao, giá trị thị trường của Tập đoàn Phượng Hoàng vượt qua cả trăm tỷ đô la Mỹ, giá trị ẩn bên trong lại càng nhiều hơn ngàn tỷ đô la Mỹ.
Từ hơn một tỷ đô la Hồng Kông tương đương với giá trị hơn ba trăm triệu đô la Mỹ, giờ đã lên tới hơn trăm tỷ đô la Mỹ, chỉ dùng có mười năm ngắn ngủi, trong mười năm, tài chính của hắn đã tăng hơn ba ngàn lần, đạt đến sự tồn tại kinh khủng như hiện nay.
Điều này còn không phải là kỳ tích sao?
Không, nhìn từ bên ngoài, đây là một truyền thuyết, nhưng đối với Trần Quốc Bang, đó chính là một kỳ tích, hai chữ kỳ tích và truyền thuyết hoàn toàn khác nhau, hình thành một loại tồn tại cách biệt. Đây là điều anh ta tận mắt nhìn thấy.
Một người tạo ra kỳ tích như vậy, nếu nói hắn không có mục tiêu thay đổi và hoài bão lớn lao, thử hỏi anh ta có tin được không? Huống chi anh ta rất hiểu Lục Thiếu Hoa, cho dù không phải tất cả, nhưng cũng được mười phần.
Đây là nguyên nhân mà Trần Quốc Bang giật mình sau đó lại thoải mái.
Những việc tiếp theo liền trở nên đơn giản hơn nhiều, anh ta lại một lần nữa tự hỏi, xem xem có thể giúp được gì cho Lục Thiếu Hoa không.
Thật là không nên nói, thật là đã bị Trần Quốc Bang thấy được một chuyện rất quan trọng, đó chính là vấn đề phát triển bảy quốc gia kia. Nếu muốn phát triển một đất nước, đặc biệt là nước ở châu Phi, như vậy cần phải có rất nhiều tiền.
Nhưng Lục Thiếu Hoa hiện tại thì sao, theo Trần Quốc Bang được biết, hắn vốn chính là vì không có nhiều tiền vốn mới đầu tư vào hai kỳ hạn giao hàng lớn là vàng và dầu mỏ, mục đích chính là để nhanh chóng bù lại tiền vốn.
Trần Quốc Bang nói có chút lo lắng:
- Các nước ở châu Phi rất nghèo, điều này cậu cũng biết, nếu dựa theo suy nghĩ của cậu, có thể cần rất nhiều tiền.
Trần Quốc Bang có thể không lo lắng ư, vốn các nước ở châu Phi rất nghèo nàn, bây giờ tốt rồi, nếu Lục Thiếu Hoa không thực hiện, vừa hành động liền kiểm soát được bảy quốc gia, thử hỏi làm việc này cần bao nhiêu tiền? Anh ta không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà, Trần Quốc Bang lại quên mất, trong bảy quốc gia bị Lục Thiếu Hoa kiểm soát có năm nước có nguồn khoáng sản phong phú, thậm chí là có lượng lớn khoáng sản vàng và các mỏ kim cương, đây chẳng phải là tiền sao, hơn nữa hiện tại năm nước kia đang hợp tác với công ty khoáng sản Phượng Hoàng, tốc độ tiền đến cũng không chậm.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, nói ngay:
- Ông anh, anh quên rồi sao? Lô quặng hiện tại đang bày đặt ở bến tàu của chúng ta đó là từ đâu tới?
Lục Thiếu Hoa biết, Trần Quốc Bang có thể là xem nhẹ những khoáng sản đó, đương nhiên, cũng có thể là anh ta nghĩ quá xa, dù sao trong tương lai sẽ càng cần nhiều tiền hơn.
Trần Quốc Bang xem nhẹ, không, khi Lục Thiếu Hoa hỏi vặn lại, anh ta liền phản ứng, vỗ vỗ trán, cười đau khổ, lúc này mới khẽ thở dài:
- Ngược lại tôi không chú ý, nhưng, sau này thì sao, những khoáng sản đó có thể đem lại từng bó từng bó lớn tiền, nhưng để phát triển bảy quốc gia lâu dài thì không đủ, trong đó vẫn còn cần rất nhiều rất nhiều.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không có cách nào, hắn làm sao không suy xét qua vấn đề này chứ, chỉ có điều, cái gọi là không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, việc hắn muốn làm nhất định sẽ làm đến cùng, còn như cuối cùng có thể thành công hay không, hắn tạm thời không muốn nghĩ nữa.
Tuy nhiên trong suy nghĩ của hắn, không phải không có cách bù vào khoản tiền trống, trên thị trường tài chính, mấy người Lưu Minh Chương đều không phải đang kiếm mẻ cá lớn hay sao? Tuy rằng Tập đoàn Phượng Hoàng cũng cần tiền, nhưng, kiếm nhiều tiền như vậy, luôn dư ra một phần.
Một phần còn lại này có thể lấy để bổ sung vào khoản tiền trống rỗng, còn như bổ sung đến khi nào, hắn không muốn nghĩ nữa, làm đến đâu tính đến đó.
- Nhìn từng bước tính từng bước một đi, trước mắt chỉ có thể như vậy, cho dù là sau này không có nhiều tiền bỏ vào đi, cũng có thể dựa vào tiền khoáng sản trước phát triển từ từ, tuy rằng tốc độ chậm một chút, nhưng đó cũng không phải là một cách sao.
Lục Thiếu Hoa có chút lơ đễnh bất đắc dĩ, dường như mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của hắn.
Dễ nhận thấy, cách nghĩ của Trần Quốc Bang và Lục Thiếu Hoa là giống nhau, không thể bỏ vào khoản tiền lớn, thì tiến từng bước từng bước một, dùng tiền khoáng sản bán ra từ từ phát triển.
Trần Quốc Bang thản nhiên nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy.
...