Khi mà Lục Thiếu Hoa triệu tập bọn Lý Chí Kiệt đến cũng là lúc đêm khuya, cho nên sau khi trao đổi xong, mọi người đều ai về nhà nấy, biết làm sao được, bọn Lý Chí Kiệt cũng đã bận bù đầu mấy ngày nay rồi, không thể không tranh thủ nghỉ ngơi chút ít.
Đúng vậy, nếu bọn Lý Chí Kiệt không tranh thủ chút ít thời gian để nghỉ ngơi, thì bọn họ còn lúc nào để nghỉ ngơi nữa đâu. Bởi vì sang ngày hôm sau cũng chính là ngày hai nước phía tây và phía nam tiến hành Tổng tuyển cử, ba thủ lĩnh của căn cứ Hổ Gầm lại có việc để mà bận rộn, căn bản là không thể nghỉ ngơi trong lúc nước sôi lửa bỏng này.
Vậy mà, Lục Thiếu Hoa lại không bận rộn như thế, hắn cả ngày chỉ ở trong biệt thự, không đi đâu khác, chỉ có ngồi đó mà suy nghĩ, những việc khác đều không cần hắn phải động tay, thỉnh thoảng vẫn có thể dành chút thời gian rèn luyện sức khỏe.
Song, hôm nay lại khác, Lục Thiếu Hoa không muốn rèn luyện thân thể, bởi vì ngày mai đã là ngày Tổng tuyển cử rồi, tuy hắn không cần phải làm gì, nhưng Lục Thiếu Hoa đã quyết định, ngày hôm sau phải tới căn cứ bí mật, ở đó mà nghe ngóng và chờ đợi.
Một đêm yên lặng lại trôi qua, vào ngày hôm sau khi mà mặt trời đã lên cao. Lục Thiếu Hoa bèn thức giấc, việc đầu tiên là chạy vài vòng trong vườn của biệt thự, sau đó đến phòng tập rèn luyện thân thể một chút, mãi cho đến 9 giờ sáng, Lục Thiếu Hoa mới ăn xong bữa sáng và đi tới Tổng cục tình báo Hổ Gầm của căn cứ bí mật.
Do lúc này một lượng lớn tin tức tình báo cần phải xử lý, bọn Lý Chí Kiệt bận đến mức không kịp chào hỏi.Đúng ra mà nói Lý Chí Kiệt và thuộc hạ của anh ta đang bận bù đầu, nói như vậy tức là không thể không gọi bọn Lý Thượng Khuê qua đây giúp một tay.
Bọn Lý Thượng Khuê cũng không tránh khỏi mệt mỏi, không nói gì, chủ động cùng gánh vác công việc, còn đem theo cả bọn Lý Vũ Sinh đến Tổng cục tình báo bên này để trợ giúp.
Đúng vậy, người của Lục Thiếu Hoa đều túc trực trong căn cứ Hổ Gầm, hắn được bảo đảm an toàn một cách tuyệt đối, cơ bản là không cần phải đem theo vệ sĩ bên cạnh, nhưng bề ngoài thì có vẻ như không có vệ sĩ đi theo Lục Thiếu Hoa, thực ra Hà Cường lúc nào cũng ở gần Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều là anh ta ẩn mình đi mà thôi, chỉ khi nào có sự cố đột xuất mới lộ diện.
Hiện giờ Lục Thiếu Hoa tới Tổng cục tình báo của căn cứ Hổ Gầm, Hà Cường cũng không cần phải ấn dấu, mà đi cùng với Lục Thiếu Hoa, khi Lục Thiếu Hoa tới đây, Hà Cường chủ động giúp đỡ một tay, đến chỗ bọn Lý Thượng Khuê cùng nhau phân tích tin tức tình báo.
- Tổng tuyển cử đã bắt đầu rồi chứ?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên hỏi một câu.
Thật ra vấn đề mà Lục Thiếu Hoa hỏi là thừa, cũng không nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi, cuộc tuyển cử sao có thể chưa bắt đầu chứ.
Ngay sau đó, Lý Chí Kiệt nhanh chóng đưa đáp án cho Lục Thiếu Hoa:
- Bắt đầu được hơn hai tiếng rồi, ừ, thời gian tiến hành bỏ phiếu ở bên này là từ lúc 7 giờ, bây giờ đã là 9h 20 phút rồi.
Dừng lại một lúc, Lý Chí Kiệt dường như biết được tiếp theo đây Lục Thiếu Hoa sẽ hỏi cái gì, không chờ Lục Thiếu Hoa lên tiếng, giành quyền nói trước:
- Thời gian kết thúc bỏ phiếu là vào hai giờ chiều, vì nguyên nhân dân số không nhiều, khâu kiểm phiếu có thể diễn ra rất nhanh, có thể 5 giờ chiều là biết ngay kết quả.
Lý Chí Kiệt vẫn còn một câu chưa nói, đó là vì tình hình châu Phi hiện nay rất căng thẳng, nên hai quốc gia đang tiến hành Tổng tuyển cử kia đều rất muốn nhanh chóng bầu ra được Tổng thống, hi vọng có thể làm cho tình hình tạm yên ổn, cho nên thời gian tiến hành bầu cử hay là thời gian kiểm phiếu đều phải thu ngắn lại, nên mới làm xuất hiện tình huống này.
Ngẫm lại, ngày Tổng thống bị ám sát cũng chính là ngày tuyên bố cuộc Tổng tuyển cử mới, không những vậy lại tiến hành vào ba ngày sau đó, như vậy thật là quá gấp. Bình thường thời gian kiểm phiếu ít nhất cũng phải một đêm, nhưng bây giờ thì ngược lại, chỉ tiến hành trong ba giờ, có thể tự suy ngẫm ra rằng, hai nước châu Phi đó đang sốt ruột đến mức nào.
- Cả hai nước đều giống nhau sao?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
- Thật là rất khéo, haha! Bọn họ phối hợp thật ăn ý.
Lý Chí Kiệt hứng thú nói một câu, giọng điệu như đang đùa giỡn.
Đúng là như vậy, bên châu Phi này khéo thật đấy, khéo đến mức kế hoạch trùng khớp, Tổng thống hai nước bị ám sát vào cùng một ngày, lại chính vào ngày ám sát đó đều tuyên bố cuộc Tổng tuyển cử mới, cùng quyết định bầu cử vào ba ngày sau đó, thời gian kết thúc bỏ phiếu cũng như nhau, ngay đến cả thời gian kiểm phiếu cũng giống nhau nốt.
Tất cả đều giống nhau, xem ra châu Phi thật lắm chuyện trùng hợp, nhưng có câu nói thế này, trùng hợp quá nhiều lại thành ra không còn trùng hợp nữa.
Trên thực tế đúng là như vậy, sở dĩ có nhiều sự trùng hợp như vậy hoàn toàn là do bọn Lý Chí Kiệt sắp đặt, là bọn họ cố tình làm cho cuộc Tổng tuyển cử của hai nước tiến hành vào cùng một thời điểm.
Lục Thiếu Hoa thừa hiểu tình hình ở châu Phi này, sau lưng hai chữ “trùng hợp” này đều có sự giật dây của căn cứ Hổ Gầm, lúc này cũng khỏi nhiều lời, chỉ còn biết gật đầu, sau đó tìm một chỗ dành cho ông chủ để đặt mình, sau đó duỗi hai chân, nhắm mắt trầm tư, bộ dạng hết sức nhàn hạ.
Đối với bộ dạng đó của Lục Thiếu Hoa, những ai hiểu hắn đều không thấy làm lạ, cho nên cũng không nói gì thêm, tất cả lại vùi đầu vào công việc, phân tích tin tức tình báo gửi về, tập trung cao độ cho công việc.
Trong nháy mắt, một buổi sáng thấm thoắt trôi qua, Lục Thiếu Hoa vươn vai đứng dậy, sau đó gọi bọn Lý Chí Kiệt đi ăn trưa.
Lý Chí Kiệt cũng không phải người sắt, cho dù anh ta có là một kẻ đam mê công việc đến mức nào, thì cơm vẫn phải ăn. Cho nên khi Lục Thiếu Hoa gọi anh ta đi ăn cơm, anh ta cũng không phản đối, phân tích xong một số tin tức liền đứng dậy rời đi.
Nhưng Lý Chí Kiệt không lập tức đi ngay, mà gọi người lại, thầm thì một hồi, hình như là đang bàn giao công việc, sau đó mới yên tâm đi cùng Lục Thiếu Hoa. Đúng vậy, với tư cách là người cầm đầu của mạng lưới tình báo Hổ Gầm, Lý Chí Kiệt có muốn gác lại công việc cũng phải giao phó cho người khác phụ trách rồi mới dám dời đi, bằng không nhỡ xảy ra sự cố thì biết làm thế nào?
Lúc này đang là thời buổi rối loạn, Lý Chí Kiệt có rất nhiều việc phải làm, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không thể nhàn nhã ngồi ăn cơm giống như mọi khi, hơn nữa bản thân Lục Thiếu Hoa cũng cực kì quan tâm đến hai nước đang tiến hành bầu cử, cho nên chỉ tốn có nửa giờ bọn họ liền quay trở lại Tổng cục tình báo của căn cứ bí mật.
Không có bất kì sự cố gì, Lục Thiếu Hoa coi như gần buổi sáng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn như một người đang rất nhàn rỗi, nhưng có ai biết được đầu óc hắn lúc đó đang nghĩ cái gì chứ ?
Lục Thiếu Hoa đúng là đang nghĩ tới một chuyện, chỉ có điều chuyện mà hắn đang nghĩ tới đó lại không phải là chuyện bầu cử, việc bầu cử của hai nước sớm đã bị Lục Thiếu Hoa bỏ sau lưng rồi, việc mà Lục Thiếu Hoa hiện giờ đang nghĩ tới là việc liên quan đến người Mỹ.
Cả thế giới này đều biết, hiện giờ quân Mỹ đang thất thế, đang đóng quân ở nước ngoài rình rập cơ hội, Lục Thiếu Hoa dĩ nhiên có cách khiến người Mỹ không dám xằng bậy. Nhưng Lục Thiếu Hoa lại không có cách khiến người Mỹ lùi bước.
Đúng vậy, việc mà Lục Thiếu Hoa đang suy nghĩ thật xa xôi, hiện nay cuộc Tổng tuyển cử vẫn chưa kết thúc mà Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến chuyện làm thế nào khiến người Mỹ rút lui, chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui mà Lục Thiếu Hoa vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Trước đây, Lục Thiếu Hoa chỉ đơn thuần cho rằng, người Mỹ cứ ở lì bên châu Phi này đến khi nào bất lợi thì sẽ tự động rút lui, nhưng xem ra cứ với tình hình này, muốn bọn họ dễ dàng rút lui chỉ là chuyện không tưởng.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa đã cho nổ tan tành chiến hạm của họ, người Mỹ hình như nuốt không trôi cục tức này, giờ bày ra một thế trận một mất một còn, khiến Lục Thiếu Hoa âm thầm lo lắng.
Một mất một còn? Lục Thiếu Hoa sợ điều này không? Không. Lục Thiếu Hoa không sợ, bởi lẽ nếu có xảy ra thương vong, tổn thất chỉ có thể do người Mỹ gánh chịu, đối với căn cứ Hổ Gầm của Lục Thiếu Hoa không có chút ảnh hưởng nào, nhưng đó chỉ là không ảnh hưởng tới căn cứ Hổ Gầm mà thôi, còn đối với kế hoạch dầu mỏ của Lục Thiếu Hoa thì lại ảnh hưởng rất lớn.
Căn cứ Hổ Gầm ở khu vực Trung Đông có trong tay không biết bao nhiêu mỏ dầu, dầu thô khai thác ra cũng không tồn trữ ở khu vực Trung Đông lâu mà được vận chuyển qua châu Phi này, nhưng hiện giờ người Mỹ cứ đóng trụ ở ngoài biển, điều này khiến cho con đường vận chuyển của Lục Thiếu Hoa bị trở ngại, đây chính là ảnh hưởng.
Song nói gì thì nói, Lục Thiếu Hoa cũng không hối hận vì đã cho nổ tung một chiến hạm của người Mỹ, dù sao việc có thể giáng một đòn vào người Mỹ, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói là rất đáng tự hào.
Tuy Lục Thiếu Hoa không cảm thấy hối hận, nhưng hắn hơi đau đầu, bởi lẽ hắn buộc phải giải quyết vấn đề vận chuyển dầu mỏ, không thì dầu thô tồn đọng ở khu vực Trung Đông quá lâu cũng không phải là chuyện hay ho gì.
- Ai….
Lục Thiếu Hoa thầm than thở trong lòng, sau đó tự an ủi bản thân:
- Nếu thực sự không được thì chỉ còn cách nhờ Nhị vương tử giải quyết vấn đề kho hàng.
Sức ảnh hưởng của Ảrập Saudi tại khu vực Trung Đông thì khỏi phải nói nhiều, muốn giải quyết kho dầu thô tồn đọng căn bản là không thành vấn đề, một câu là xong.
Chỉ có điều, đây không phải là thượng sách, đây là hạ sách, nhưng Lục Thiếu Hoa lựa chọn sách lược muốn cùng sống chết với người Mỹ, nếu có thể khiến người Mỹ tự động rút lui, đó mới là thượng sách, thượng sách cho căn cứ Hổ Gầm và cả kế hoạch tương lai của Lục Thiếu Hoa.
Nhưng muốn làm cho người Mỹ tự động tút lui, hình như là hơi khó.
“Nếu thực sự không được thì như vậy đi…” Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu.
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ nát óc một hồi lâu cũng không nghĩ ra kế hay, cuối cùng đành thôi, cho đầu óc quay về với hiện thực, bắt đầu nghĩ tới việc Tổng tuyển cử của hai nước. Nhưng Lục Thiếu Hoa vừa mới định thần trở lại, thì Lý Chí Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, lại tới bên cạnh hắn..
- Anh Tiền vừa nhận một cuộc điện thoại do quan chức Mỹ gọi tới, bọn họ bày tỏ muốn nói chuyện với ông chủ của căn cứ của chúng ta, muốn bàn chuyện hợp tác.
Lý Chí Kiệt nói rất bình tĩnh, nhưng ai cũng đều nhận ra rằng, trong giọng nói của Lý Chí Kiệt ẩn chứa một sự kinh ngạc tột độ.
- Hả?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày nhắm mắt suy tư, rồi đột nhiên mở mắt, không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa cũng rất kinh ngạc, song rất nhanh, hai con mắt kinh ngạc của Lục Thiếu Hoa nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, như thoáng suy nghĩ, hỏi:
- Có hẹn thời gian không?
Lục Thiếu Hoa không hiểu người Mỹ đang làm máy bay gì, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng biết chút ít rằng, người Mỹ muốn cùng căn cứ Hổ Gầm trao đổi về chuyện liên quan đến mấy nước châu Phi, còn về phần trao đổi thế nào, Lục Thiếu Hoa không thể đoán được.
- Chúng tôi bất cứ lúc nào, cũng lưu lại số điện thoại.
Câu trả lời của Lý Chí Kiệt rất dứt khoát, dừng lại vài giây, lại tiếp tục:
- Không biết có phải bọn họ muốn vạch ra người đứng sau căn cứ Hổ Gầm không?
Người Mỹ yêu cầu nói chuyện với ông chủ của căn cứ Hổ Gầm, điều này khiến Lý Chí Kiệt có lý do để hoài nghi, người Mỹ có thể đang thăm dò, còn về cái gọi là hợp tác, hoàn toàn chỉ là cái cớ mà thôi.
- Có khả năng này sao.
Lục Thiếu Hoa đồng ý với quan điểm của Lý Chí Kiệt, nhưng vào lúc này, tâm trí Lục Thiếu Hoa đã lung lay rồi, tạm thời không thể suy nghĩ vấn đề đó, phất tay ra ý Lý Chí Kiệt đừng có nói tiếp nữa, để bản thân tập trung suy nghĩ.