Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 783: Xuất kích chớp nhoáng




Ý đồ phản động của Đảng đối lập dường như đã bị tiêu tan chỉ trong một đêm, ngay cả toán quân đi theo Đảng đối lập cũng bị xuống mồ ngay trong đêm hôm đó, quân đội chính phủ coi như thu được toàn thắng. Đương nhiên rồi, đã đánh thì nhất định phải có thương vong, mà quân đội chính phủ lại không hề bị tổn thất.
Song, những tổn thất đó đối với Lục Thiếu Hoa chẳng có nghĩa lý gì, quan trọng là đã thành công, lẽ nào lại không đúng sao? Lục Thiếu Hoa tuy không phải là kẻ máu lạnh, nhưng vì kế hoạch của hắn, trả giá một chút chẳng phải cũng là lẽ đương nhiên sao!
Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa vào thời khắc này cũng chẳng rảnh rỗi để đi quan tâm đến những việc đó, rốt cuộc tàn dư thảm hại sau trận chiến cũng là có một phần đóng góp của Lục Thiếu Hoa, ví dụ nói tìm một tội danh để lên án, như vậy mới có thể khiến quân đội chính phủ càng được lòng dân.
Bởi vậy, vào khoảng 7 giờ sáng, cơ quan tin tức của chính phủ liền đứng ra tuyên bố, đầu tiên là phơi bày tội trạng của Đảng đối lập vì thất thế trong bầu cử mà có ý đồ chia rẽ quốc gia, lại còn thêm tội danh cấu kết với các nước phương Tây âm mưu thôn tính quốc gia, đây thực sự là những tuyên bố đẩy Đảng đối lập xuống vực thẳm.
Mọi người đều biết, một nước châu Phi bị cường quốc phương Tây khống chế, nghiễm nhiên trở thành một nước nửa thực dân, điều này xem ra không có gì kì lạ, nhưng tình hình bây giờ lại không như vậy, nếu như bình thường nhân dân châu Phi vẫn có thể nhẫn nại chịu đựng, nhưng bây giờ thì không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, những nước được xem là cường quốc phương Tây có khác nào như hổ rình mồi, đang đứng ngoài rình rập cơ hội, cứ hễ bên này lơi lỏng một chút, bọn họ liền xâm lấn ngay lập tức, kết quả thế nào có thể dễ dàng thấy được.
Cho dù là ở châu Phi hay là khu vực Trung Đông, dân chúng đều biết, bọn xâm lược bề ngoàimang hình tượng của một quốc gia đang gánh trọng trách duy trì ổn định cho an ninh thế giới, có ngờ đâu sau lưng thì ra sức vơ vét tài nguyên và bóc lột cho đến chết dân chúng nước thuộc địa.
Bởi vậy, cho dù thế nào, người dân châu Phi cũng quyết không để quân đội của các nước phương Tây tiến vào lãnh thổ châu Phi, mà một Đảng phản động lại đi cấu kết với những nước phương Tây đó, thử hỏi kết quả như thế nào và rồi nhân dân châu Phi sẽ nghĩ thế nào.
Đáp án chỉ có một, Đảng phản động đã biến thành chuột qua đường, bị người hô đập, cũng may bọn chúng bị tiêu diệt sạch sẽ, không thì cũng bị nhân dân châu Phi nuốt sống rồi cũng nên. Tuy nhiên như bây giờ cũng tốt, bị tiêu diệt sạch sẽ, ít nhất chết cũng không đối chứng, bên thắng lợi muốn muốn nói gì thì nói.
Đúng vậy, bên thắng lợi đã đoạt được quyền phát ngôn, muốn nói gì thì nói, muốn phơi bày tội danh gì cũng được, và cũng giành được thiện cảm của nhân dân châu Phi, bỗng chốc cũng làm cho danh vọng của tân Tổng thống mớinhiệm chức lên đến đỉnh cao.
Thành công rồi, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, hành động lần này coi như kết thúc, kế hoạch của hắn cũng đã thành công rồi, điều này cũng có nghĩa là, bước tiếp theo trong hành động của Lục Thiếu Hoa có thể tiếp tục triển khai. Bắt đầu thanh trừ thế lực quốc nội của hai quốc gia vừa mới thu phục, phân chia tài nguyên khoáng sản, sau đó để cho đại lục châu Phi yên ổn một chút.
Chỉ có điều cục diện hiện nay đã thay đổi, khiến Lục Thiếu Hoa không thể không thận trọng hành sự, đặc biệt là tiến độ của hành động, Lục Thiếu Hoa không thể không tăng tốc cho nó, bằng không cứ để loạn lên như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Thế là, Lục Thiếu Hoa chỉ cho bọn Lý Chí Kiệt có hai ngày, yêu cầu bọn Lý Chí Kiệt trong hai ngày này phải tiêu diệt sạch thế lực gia tộc của hai nước đó, đồng thời cũng dọn dẹp sạch những thế lực nhỏ lẻ khác.
Bọn Lý Chí Kiệt thật sự không hiểu, vì sao Lục Thiếu Hoa lại nôn nóng như vậy, nên nhao nhao hỏi.
Không còn cách nào khác, bọn Lý Chí Kiệt thực sự chẳng hiểu gì cả, nhưng đồng thời, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ. Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chỉ cho bọn họ hai ngày, xem ra là hơi ngắn.
Song sự giải thích của Lục Thiếu Hoa tiếp sau đó làm cho bọn Lý Chí Kiệt không thể không kiên trì đến cùng, bởi vì lời giải thích của Lục Thiếu Hoa chỉ có năm chữ: “Tôi cần sự yên ổn”.
Năm chữ này nghe chừng có vẻ rất đơn giản, nhưng trong tai của những người thông minh như bọn Lý Chí Kiệt, ý nghĩa của nó lại không đơn giản như vậy, lại cộng với việc quân đội của các nước phương tây đang nhăm nhe bên ngoài như hổ rình mồi. Ừ! Đặc biệt là Mỹ, lúc nào cũng đang chằm chằm vào bên này, nếu không mau chóng ổn định tình hình mà cứ kéo dài thì rất có thể xuất hiện những việc ngoài ý muốn.
Cũng vì đã lĩnh ngộ ý của Lục Thiếu Hoa nên bọn Lý Chí Kiệt mới không nhiều lời, trực tiếp cáo biệt rồi giải tán, nhìn bọn họ dáng điệu vội vàng thì không khó để đoán ra, bọn họ là đi chấp hành mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa.
Kỳ thực Lục Thiếu Hoa chỉ cho bọn họ có hai ngày là có ẩn ý.Ngoài lý do tình hình đang căng thẳng ra, Lục Thiếu Hoa vẫn còn một ý đồ khác, đó là hai quốc gia còn lại phải tiến hành tổng tuyển cử sau hai ngày, Lục Thiếu Hoa muốn trước khi hai quốc gia ở phía tây và phía nam tiến hành tổng tuyển cử, phải giải quyết triệt để hai quốc gia vừa mới thu phục.
Kết quả không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, sau khi mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa ban ra không lâu, đội ngũ nòng cốt thuộc binh đoàn Hổ Gầm xuất kích toàn diện, ước chừng khoảng hơn 500 người, phối hợp với quân đội chính phủ thanh trừ các gia tộc và các tổ chức thế lực nhỏ lẻ.
Ồ! Trong hành động lần này, đáng nói nhất chính là hỏa lực của quân đội chính phủ tỏ ra rất mãnh liệt, cái này phải kể đến công lao của Tạ Kiên Vỹ. Trong thời gian Lục Thiếu Hoa hạ lệnh phải hoàn thành nhiệm vụ trong hai ngày, Tạ Kiên Vỹ cũng không khách khí, đã điều động rất nhiều súng ống đạn dược cho quân đội chính phủ, làm cho quân đội chính phủ được dịp khuếch trương thanh thế, đã thu được kết quả ngoài mong đợi.
Còn nữa, lần hành động này không giống như đợt hành động ở nước đầu tiên, Tổng thống mới lên nhiệm chức cũng không đưa ra tin tức yêu cầu những tổ chức thế lực nhỏ lẻ rút lui từ trước, mà lại đánh trực tiếp, tiêu diệt gọn.
Về phần những gia tộc đang nắm giữ trong tay một số lượng lớn tài nguyên khoáng sản, chính phủ càng không thông báo cho bọn họ, cũng không có bất cứ hứa hẹn gì với người dân, khoáng sản là phải nằm trong tay của quốc gia, cũng là áp dụng biện pháp đánh trực tiếp, không cho bọn họ một chút cơ hội chuẩn bị.
Có lẽ chính là bởi vì không dự đoán được trước quân chính phủ sẽ làm thẳng tay như vậy, cho dù là những gia tộc hay là tổ chức thế lực nhỏ lẻ, tất cả đều chưa có sự phòng bị, dưới sự đánh úp bất ngờ của quân đội chính phủ và binh đoàn Hổ Gầm, vừa công kích liền tan rã, mà đã tan rã là loạn binh, chẳng có một chút lực lượng phản kháng nào.
Ừ, cứ cho là có lực lượng phản kháng thì cũng chẳng lo, đối mặt với hỏa lực dũng mãnh và đại quân tiếp cận của đội ngũ nòng cốt trong binh đoàn Hổ Gầm có thể một chọi mười, thì không có bất kì một thế lực hay gia tộc nào có đủ sức chống đỡ, chỉ có thể nhận lấy kết cục bị tiêu diệt mà thôi.
Hai ngày, chỉ cần đúng thời gian hai ngày để hoàn thành hành động thanh trừ, tứ bề bất ổn, máu chảy thành sông, cái gọi là những gia tộc danh tiếng lâu đời và những tổ chức thế lực ẩn náu nhiều năm ở châu Phi này giờ chỉ còn trong quá khứ, bị xóa sổ trong dòng chảy của lịch sử, hai quốc gia châu Phi khôi phục được sự bình yên của nó.
Nhưng mà, một trận chiến tranh hỗn loạn nổ ra, khiến người dân của hai nước châu Phi thấp thỏm lo âu, chính phủ cũng cần phải đứng ra gánh vác chuyện này, ít nhất cũng phải có trách nhiệm với người dân.
Vì thế, khi cuộc chiến kết thúc, sau khi Tân tổng thống mới đắc cử diễn thuyết, lại một lần nữa phát ngôn trước toàn thể dân chúng, phát ngôn lần này rất đơn giản, đại ý là phải học hỏi quốc gia có căn cứ Hổ Gầm kia, tài nguyên khoáng sản phải thuộc về quốc gia, mà nếu những gia tộc không đồng ý, kết quả là đã bùng nổ chiến tranh.

Về phần những thế lực nhỏ lẻ, điều mà tân Tổng thống giải thích lại càng dễ, trực tiếp quy bọn họ vào tội làm tình báo cho một quốc gia phương tây nào đó, tiêu diệt bọn họ chỉ là vì để bảo vệ an ninh quốc gia.
Bỗng chốc, Tổng thống mới nhậmchức của hai quốc gia lại hô to thanh thế, chỉ thiếu một chút là đã đạt được đỉnh cao lịch sử.
Song một số người vẫn phát hiện ra rằng, hình như sự nhất trí trong lời giải thích của Tổng thống hai nước khiến người ta kinh ngạc, tuy nói là nội dung phát ngôn không giống nhau, nhưng ý nghĩa chủ yếu lại rất giống nhau, làm cho người ta không thể không nảy sinh sự hoài nghi.
Song vào giờ khắc này, chẳng ai dám dứng ra nói những câu vô nghĩa, dù sao trong lòng nhân dân châu Phi, điạ vị của hai Tổng thống là rất cao, lúc này ai dám đứng ra phản bác chứ, chẳng khác gì tìm đến chỗ chết.
Diễn biến tình hình đều nằm trong tầm tay của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng với tình hình này của châu Phi. Song kế hoạch hiện nay mới chỉ được thực hiện được một nửa, vẫn còn bốn quốc gia chưa rơi vào sự khống chế của Lục Thiếu Hoa, con đường phải đi vẫn còn dài lắm.
- Cần hiểu đó là Tổng tuyển cử, hi vọng không có xảy ra sự cố gì thì mới được…
Lục Thiếu Hoa tự nhắc nhở bản thân.
Càng đến cuối cùng càng có tính quyết định, Lục Thiếu Hoa không hi vọng vì muốn nhìn thấy thành công mau chóng để rồi đổi lấy hai chữ “thất bại”, cho nên vào lúc này, Lục Thiếu Hoa cần phải thận trọng hơn mới được.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa lại triệu tập bọn Lý Chí Kiệt đến, muốn thử xem xem còn chỗ nào lơ là không, nếu có, bây giờ chuẩn bị cũng vẫn kịp.
May thay, bọn Lý Chí Kiệt cũng giống như Lục Thiếu Hoa, bọn họ đều rất thận trọng, cẩn trọng cân nhắc một lượt, kết quả là không còn bất cứ chỗ nào bị xem nhẹ, như vậy Lục Thiếu Hoa mới yên tâm.
Chỉ có điều, về kế hoạch hành động thì không có lơ là gì, nhưng còn về những chỗ khác thì cũng chưa biết được.
Lúc này, Lý Thượng Khuê liền đưa ra một điểm có vẻ như không sơ hở gì nhưng thật ra lại không phải như vậy.
- Kế hoạch hành động không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nội bộ ba nước đã thu phục có thể có vấn đề rất khó nói.

- Ồ!
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, phất tay nói…
Lục Thiếu Hoa là người không phải thần thánh, hắn không thể nào nắm bắt được một cách tường tận tất cả các khâu, có một số chỗ không nghĩ đến cũng là hết sức bình thường. Cũng chính vì ý thức rõ về điều này, cho nên mỗi khi có người đề xuất vấn đề, Lục Thiếu Hoa đều chăm chú lắng nghe.
Lý Thượng Khuê cũng không để Lục Thiếu Hoa thất vọng, vẻ mặt tỏ ra trầm ngâm, tiếp lời:
- Ba vị Tổng thống đó, có một Tổng thống chúng ta có thể yên tâm, nhưng hai vị Tổng thống còn lại thì rất khó đoán, quan trọng hơn cả là, chúng ta hiện nay chỉ chú ý tới hai nước phía tây và phía nam, vẫn còn những chỗ sơ suất, thật phiền toái.
Lý Thượng Khuê nói nhiều như vậy, thực ra anh ta chỉ muốn truyền đạt một điều mà thôi, đó chính là vấn đề trung thành.
Quả thật, Lục Thiếu Hoa đã xem nhẹ vấn đề trung thành này rồi. Ừ! Kì thực cũng không hoàn toàn là xem nhẹ, chỉ là tạm thời không có tinh lực để chú ý mà thôi, giờ Lý Thượng Khuê đề cập tới, Lục Thiếu Hoa cũng như bị đánh thức.
- Anh Chí Kiệt, mạng lưới tình báo của anh phải chú ý nhiều hơn vấn đề này.
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nhìn Lý Chí Kiệt nói, sau đó còn bổ sung một câu:
- Còn nữa, quan chức trong nội các chính phủ của bọn họ cũng cần phải chú ý, cứ hễ xảy ra chuyện, nhất định là chuyện lớn.
Vấn đề nội bộ, bề ngoài thì có vẻ ba nước đã bị Lục Thiếu Hoa khống chế, nhưng cứ hễ bọn họ có âm mưu phản loạn, nổ ra trong nội bộ, như thế cũng rất khó khống chế, tuy thực lực của căn cứ Hổ Gầm hoàn toàn có thể trấn áp, nhưng rốt cuộc vẫn là phiền phức, cũng là việc Lục Thiếu Hoa không hề muốn nhìn thấy.
Lý Chí Kiệt cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu thật mạnh, hướng tầm mắt về phía Lục Thiếu Hoa mà cam đoan:
- Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
- Vậy tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng với lời cam đoan của Lý Chí Kiệt, gật đầu, trên khuôn mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười, tiếp theo mới nói:
- Chúng ta cùng nhau nghênh đón cuộc Tổng tuyển cử đang đến nhé.