Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 782: Phong ba lại nổi lên




Thật là một câu hỏi khó, không ai có thể đoán ra ai là kẻ đứng sau lưng thao túng năm nước, cũng không có một tổ chức thế lực và quốc gia nào có thể điều tra ra, càng không ai biết được quá trình của sự thao túng đó là như thế nào, người duy nhất được biết chỉ có ba thủ lĩnh đứng đầu của căn cứ Hổ Gầm với Lục Thiếu Hoa và vệ sĩ của hắn.
Song với Lục Thiếu Hoa mà nói, tình hình hiện nay rất thuận lợi, bởi vì vẫn duy trì được tính bí mật khiến cho thế lực các nước đang có động thái không thể không dừng bước, chỉ có thể lựa chọn đứng từ xa mà quan sát và giằng co mà thôi, không dám có bất kì hành động nào, mà tất cả những điều này đã tạo điều kiện thuận lợi về mặt thời gian cho hành động của Lục Thiếu Hoa.
Còn nữa, ngày thứ ba kể từ sau khi Tổng thống của hai nước phía tây và phía bắc bị ám sát, hai nước phía đông và phía nam cũng tiến hành tổng tuyển cử, cũng không ngoại lệ, đối tượng nhận được sự ủng hộ của căn cứ Hổ Gầm đã đắc cử Tổng thống.
Tuy nhiên điều không giống với trước đây là, sau khi hai nước bầu được Tổng thống mới, tình hình bỗng trở nên yên lặng đến kì lạ, không như lẽ thường, lúc mới đầu nhậm chức thì phải tung ra một quả bom tấn, trái lại lại lựa chọn giải pháp yên lặng.
Nhưng mà có thật là yên lặng không?
Không, tất cả đều là sự sắp đặt của Lục Thiếu Hoa, thực ra tình hình hiện nay rất căng thẳng, không tiện để thực hiện những hành động lớn, hơn nữa thời gian chuẩn bị cũng chưa chín muồi, bây giờ mà đi thực hiện kế hoạch ban đầu thật không phải là một quyết định sáng suốt. Như thế có thể dẫn đến khó khống chế cục diện, cho nên Lục Thiếu Hoa mới lựa chọn giải pháp nổi loạn trong im lặng.
Thế lực khắp nơi đang rục rịch, cũng bao gồm cả hai nước có Tổng thống bị bãi nhiệm, hai nước đó vẫn chưa tiến hành tổng tuyển cử, đều đang chờ đợi thời cơ, chuẩn bị nổi loạn, làm chia rẽ đảng phái.
Đặc biệt là hai nước đã bầu ra được Tổng thống, theo tin tức tình báo mà Lý Chí Kiệt thu thập được, đảng phái của đối thủ cạnh tranh hình như là đã sẵn sàng hành động, đang tập hợp lãnh đạo cấp cao tiền nhiệm và đại biểu bên quân đội, chuẩn bị thành lập chính phủ lâm thời để lật đổ Tổng thống mới đắc cử.
Kiểu diễn biến này không hiếm gặp ở những quốc gia trong khu vực Trung Đông và các nước châu Phi, một số đảng phái thất thế không cam chịu thất bại đã thành lập một chính phủ lâm thời và trở thành đảng phái phản động, sau đó gây chiến tranh chính biến, làm cho cục diện càng thêm căng thẳng.

Lục Thiếu Hoa cũng vô cùng đau đầu, tình huống này tuy nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không muốn chứng kiến việc này được diễn ra, nhưng nó vẫn cứ xảy ra, tuy nói là chưa bắt đầu, nhưng đã có người vạch kế hoạch rồi, lẽ nào không đúng sao? Nếu không kịp thời giải quyết, kết quả có thể sẽ rất phiền phức.
Tiêu diệt.
Không còn lựa chọn nào khác, dù Lục Thiếu Hoa thật sự không muốn chuyện này xảy ra, nhưng vấn đề là tiêu diệt như thế nào đây?
- Các anh có phương án nào hay không?
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa đảo khắp một lượt trên khuôn mặt mọi người, hỏi.
Chuyện đã xảy ra như vậy, Lục Thiếu Hoa không thể không triệu tập một cuộc họp để thương thảo một chút. Mà hiện giờ mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không thể chọn lựa sự im lặng được, mà là tung ra vấn đề chính, để mọi người đưa ra kế sách.
- Tôi xin được nói trước hai câu nhé!
Tiền Khiêm lên tiếng khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh ta, sau khi dừng laị một lúc thì nói tiếp:
- Theo như tình hình hiện nay, chúng ta không thể trực tiếp ra mặt để tiêu diệt bọn họ, chỉ có thể âm thầm hành động, hơn nữa chỉ với một lần công kích phải trúng đích. Ừ! Nếu không làm được hai điều này, kết quả có thể sẽ rất phiền phức.
Chưa hết, sau khi nói xong, Tiền Khiêm dừng lại giây lát rồi tiếp tục:
- Tôi nói cụ thể hơn một chút nhé, trước tiên nói về điểm thứ nhất, nếu chúng ta ra mặt nhằm vào bọn họ, rất có thể sẽ bị bọn họ đáp trả lại, đến lúc đó không muốn làm lớn chuyện cũng không được. Hơn nữađoàn Hổ Gầm không thể lộ diện, như vậy có thể dẫn đến đôi bên giằng co nhau, cho nên việc xuất đầu lộ diện là tuyệt đối không thể.

- Còn về điểm thứ hai, điểm thứ hai nếu không làm triệt để thì hậu quả sẽ như những gì tưởng tượng được, cũng giống như diệt cỏ không diệt tận gốc, khi gió xuân về lại sinh sôi. Nếu không thể công kích, không cho bọn họ một mồi lửa, chúng ta sẽ bị công kích trở lại.
Tiền Khiêm bổ sung một câu.
Lý lẽ của Tiền Khiêm chắc chắn như đinh đóng cột, giống như có khả năng tiên đoán trước mọi việc vậy, biết trước sau này sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng vào lúc này chẳng ai có tâm trí đâu để đi tranh luận với cách nói mang tính giả thiết của Tiền Khiêm, họ rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem lời nói của Tiền Khiêm có lý hay không.
Hiển nhiên, cách nói của Tiền Khiêm rất chắc chắn, cũng tức là giả thiết của Tiền Khiêm rất có thể sẽ thành sự thật, bởi lẽ các nước trong khu vực Trung Đông thường xuyên xảy ra những chuyện như thế này, là có trường hợp để đối chiếu..
- Ừ !
Lục Thiếu Hoa gật đầu tỏ vẻ tán thành với giả thiết của Tiền Khiêm, sau đó tiếp lời:
- Không thể ra mặt đối kháng, nhưng vẫn phải công kích. Hơn nữa, căn cứ Hổ Gầm của chúng ta cũng không thể lộ diện, khó khăn rất lớn à, nhưng có điểm này nhất định phải làm, đó là chúng ta nhất định phải giải quyết cục diện này, không thì hành động trước đây của chúng ta coi như uổng phí.
Bọn Lý Chí Kiệt vất vả lắm mới có thể đưa đối tượng mà họ ủng hộ lên làm Tổng thống, xem ra là phải khống chế triệt để quốc gia này. Lục Thiếu Hoa đương nhiên không muốn nhìn thấy thất bại, cho nên, tiêu diệt sạch những kẻ chuẩn bị phản loạn là việc nhất định phải làm.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Lục Thiếu Hoa, suy nghĩ của họ cũng giống với Lục Thiếu Hoa, phải tiêu diệt hết những phần tử chuẩn bị làm loạn.
Cũng vì suy nghĩ của tất cả mọi người đều giống nhau, cho nên sau đó, mọi việc phải làm trở nên đơn giản hơn, nhằm vào vấn đề này mà tiến hành nghiên cứu.
Không lâu sau, Lý Chí Kiệt hình như đã có chủ ý, bèn lên tiếng nói:
- Chúng ta có thể làm thế này không, đánh một trận quyết định?

- Ồ!
Lục Thiếu Hoa nhíu mày:
- Nói tiếp đi.

- Ừ!
Lý Chí Kiệt gật đầu, nói tiếp:
- Suy nghĩ của tôi là thế này, cho đội ngũnòng cốt của chúng ta ra tay thanh trừ mấy tên đầu sỏ của mấy tổ chức kia, sau đó để quân đội chính phủ can thiệp, như vậy vừa ra tay đã thu được kết quả.

Lý Chí Kiệt đã dùng mấy câu nói ngắn gọn để diễn đạt cách nghĩ của mình, song như vậy vẫn chưa phải là hoàn toàn, vì dù sao đây cũng chỉ là cách nói phiến diện mà thôi, chưa đủ tường tận, mọi người không thể nào mà hiểu hết được. Vậy là, Lý Chí Kiệt lại bắt đầu giải thích:
- Ý của tôi là, đội ngũ nòng cốt của chúng ta sẽ cùng với quân đội chính phủ bí mật hành động, trước tiên cho người của ta đi ám sát thủ lĩnh của bọn họ, sau đó phối hợp hành động với quân đội chính phủ. Ừ! Ở đây có một điểm mấu chốt, đó chính là một khi đối phương không còn kẻ cầm đầu chỉ huy thì nhất định sẽ sinh hỗn loạn, đến lúc đó muốn thủ tiêu bọn họ sẽ trở nên rất đơn giản, càng tăng cao khả năng thành công.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa chưa vội lên tiếng, mà nhìn mọi người một lượt, thu hết sắc mặt của mọi người vào trong tầm mắt, sau đó mới lên tiếng:
- Tôi cho rằng phương án này rất khả thi, mọi người thấy sao?
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa cảm thấy phương án mà Lý Chí Kiệt đưa ra có tính khả thi rất cao.
- Tôi cảm thấy cũng được.
Tiền Khiêm là người thứ hai đứng ra bày tỏ.
- Tôi cũng đồng ý.
Người thứ ba đứng ra bày tỏ chính là Lý Thượng Khuê.
- Tôi cũng tán thành, song…
Tạ Kiên Vĩ cố ý kéo dài giọng nói, sau đó bổ sung:
- Tuy nhiên tôi cảm thấy trong đó vẫn cần thêm một số điểm, điểm thứ nhất là tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, điểm thứ hai chính là chúng ta phải chuẩn bị cả “hai tay”.
- Chuẩn bị cả “hai tay”?
Lý Chí Kiệt nhíu mày, hơi nghi vấn.
- Đúng vậy, phải chuẩn bị cả “hai tay’’.
Tạ Kiên Vỹ gật đầu, nói tiếp:
- Ngoài hành động ra, tôi cho rằng chúng ta vẫn phải bắt buộc làm tốt việc định vị tên lửa, hễ hành động thất bại, chúng ta sẽ trực tiếp sử dụng tên lửa để tiêu diệt bọn họ, đảm bảo sẽ thành công.

Đó là suy nghĩ của Tạ Kiên Vỹ. Ồ! Không, tất cả mọi người đều cho là như vậy, lần hành động này, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, đã như vậy, thì phải tính toán đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, về cơ bản không cần phải tiêu tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần dùng tên lửa đạn đạo để làm một trận công kích là xong, nhưng suy xét đến tính sát thương của tên lửa đạn đạo, mọi người đều không dám đưa ra phương án này.
Không sai, theo tin tình báo mà Lý Chí Kiệt thu thập được, nơi mà nhóm người kia tập hợp là một thành phố đông dân, nếu dùng tên lửa đạn đạo trực tiếp công phá, kết quả thế nào thì ai cũng cũng có thể nghĩ ra, sẽ rất nhiều người vô tội phải chết oan mạng.
Bọn Lục Thiếu Hoa tuy có chút máu lạnh, nhưng cũng không phải là đồ tể giết người không chớp mắt, có một số kẻ có thể giết, nhưng những người dân châu Phi vô tội, nếu không phải trong tình huống bất đắc dĩ thì không thể giết bừa được, đây cũng là lý do tại sao không có ai đề xuất ra phương án dùng tên lửa đạn đạo để trực tiếp công phá.
Không thể không nói, phương án chuẩn bị “ hai tay” của Tạ Kiên Vỹ là một sự bảo đảm cho thành công, đã đến lúc này, vì đại cục mà nghĩ, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Thế là, Lục Thiếu Hoa là người tỏ thái độ đầu tiên:
- Tôi đồng ý, dù sao chúng ta đã nỗ lực lâu như vậy rồi, không thể vì có điều e ngại mà làm cho hành động thất bại, song tôi phải nhấn mạnh điều này, nếu chưa phải rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ thì không thể bắn tên lửa đạn đạo.
- Ừ!....
- Ừ!....
Sự nhấn mạnh của Lục Thiếu Hoa nhận được sự ủng hộ của mọi người, mà phương án cuối cùng cũng đã được quyết định trong thời khắc này, mọi người giải tán, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho phương án.
Nửa đêm, đường phố chỉ còn là một mảng yên ắng tĩnh mịch, không một bóng người, nhưng vào lúc chỉ còn có chút ánh trăng ban đêm, trong một thành phố khá lớn của châu Phi tiếng súng nổi lên bốn phía, sau đó là từng đội, từng đội quân lính trang bị vũ khí mau chóng tiến vào, lại những tiếng súng vang lên, đi kèm với nó là nhũng tiếng nổ lớn, làm cho màn đêm mất đi sự tĩnh lặng vốn có của nó.
“Nhất định hành động thành công….”
Đây là câu nói của một trong những người mang vũ khí đó, sau đó thoắt ẩn biến mình trong đêm tối.

Người đó không phải ai khác mà chính là kẻ cầm đầu của đội ngũ nòng cốt trong binh đoàn Hổ Gầm, sau khi đã chấp hành hành động ám sát, y liền dẫn binh đoàn đi khỏi, từ đầu đến cuối không ai nhìn thấy diện mạo thật của y. Ồ! Không, nếu ai nói là đã nhìn thấy tướng mạo thật của y thì có nghĩa là người đó đã đi gặp tử thần rồi.
Đội ngũ nòng cốt của đoàn Hổ Gầm rút lui, như vậy có nghĩa là hành động đã được bắt đầu rồi, chỉ có điều là quá trình hành động đã bị quân đội chính phủ tiếp quản, lúc này mới có đoàn lính trang bị vũ trang đến phối hợp.
Toàn bộ trận chiến đấu diễn ra trong hơn sáu tiếng đồng hồ, mãi cho đến 6 giờ sáng tiếng súng mới ngừng hẳn, mà cho đến lúc này, đường phố đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, trên vách tường chỗ nào cũng toàn là vết đạn, bên đường là xác những quân lính mặc quân phục.
Đúng vậy, đây là xác của những người lính mặc quân phục, không những vậy lại là quân phục của chính phủ, chỉ có điều, những thi thể mặc quân phục cũng không phải là lính của chính phủ hiện thời, mà là lính của phe phản động.
Đó chính là quân đội đi theo phe phản động, thế mới dẫn đến có những trận đấu diễn ra trong sáu tiếng, nếu không có tướng lĩnh chỉ huy, phe phản động sớm đã bị tiêu diệt rồi, vốn không cần tốn nhiều thời gian như vậy.
Đó không phải là những chuyện Lục Thiếu Hoa quan tâm, Lục Thiếu Hoa chỉ cần biết hành động thành công là được rồi, còn về phần đã chết bao nhiêu quân phản loạn, Lục Thiếu Hoa không mảy may chú ý.