Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 779: Tình thế càng thêm quyết liệt




Phòng thủ và đối phó đã được bố trí cả rồi, Lục Thiếu Hoa không còn gì phải lo lắng. Theo Lục Thiếu Hoa, theo như cách bố trí của hắn, đảm bảo sẽ không có bất kì vấn đề nào, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại liều mạng với những cường quốc quân sự phương Tây.

Lục Thiếu Hoa biết rõ, thực lực của căn cứ Hổ Gầm ở châu Phi này rất hùng mạnh, nhưng rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một tổ chức có thế lực mà thôi. Không thể đem ra so sánh với một quốc gia, ít nhất, với những cường quốc phương Tây, không thể gây sóng gió.
Nhưng thật sự là không thể gây sóng gió sao?

Lục Thiếu Hoa cũng không cho là như vậy. Nếu cần thiết, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại phô trương ra một chút thực lực, dù sao tình hình hiện giờ đã khác trước rồi, đợi sau khi kế hoạch thành công, căn cứ Hổ Gầm có thể xem như là kẻ cầm quyền giấu mặt của bảy nước, không những vậy bảy nước này cònđược quốc tế thừa nhận, thân phận và địa vị đã ngang hàng nhau.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa nếu muốn phô trương thực lực cũng phải chờ cơ hội mới được, đợi những quốc gia phương Tây đến gây chiến, Lục Thiếu Hoa mới có cơ hội như vậy.

Cho dù có xảy ra chuyện gì hay sự cố gì, chỉ cần không gây trở ngại cho bước đi của kế hoạch, bọn Lý Chí Kiệt đều có thể kiên định đến cùng. Cũng giống như bây giờ, cho dù những quốc gia phương Tây đang họp bàn để áp dụng biện pháp đối với châu Phi, thì cũng không thể cản nổi bước chân của bọn Lý Chí Kiệt, kế hoạch còn phải tiếp tục.

Đúng vậy, Lý Chí Kiệt thức trắng đêm để sắp xếp, cố gắng hoàn thành việc mà Lục Thiếu Hoa giao phó, đến lúc thu xếp xong thì đã là sáng sớm của ngày hôm sau, song Lý Chí Kiệt vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Vì anh ta là người thực hiện kế hoạch nên cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Tổng thống của hai nước ớ phía đông và phía nam đều đã từ chức, một cuộc tổng tuyển cử mới lại sắp diễn ra, ngườiđược căn cứ Hổ Gầm ủng hộ có khả năng trúng cử rất cao, muốn trúng cử cũng không phải là khó, chỉ cần có bọn Lý Chí Kiệt góp sức, giở một chút thủ đoạn ngáng chân của đối thủ cạnh tranh, như vậy việc thắng cử coi như nắm chắc trong tay.

Bọn Lý Chí Kiệt cũng đang làm như vậy. Chỉ là việc này dựa vào sự khôn ngoan của Lý Chí Kiệt, chỉ một mình anh ta phụ trách việc này. Còn về Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm hai người bọn họ cũng có những chuyện gấp rút khác phải làm, giống như lúc vừa bắt đầu, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình.

Tạ Kiên Vĩ phụ trách cung cấp súng ống đạn dược, Tiền Khiêm phụ trách bố trí đoàn lính Hổ Gầm, làm cho cả đoàn lính Hổ Gầm luôn trong trạng thái sẵn sàng, anh ta cũng là chỉ huy trưởng chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp.

Một tuần, đúng vậy, là một tuần, chỉ còn một tuần nữa là đến cuộc tổng tuyển cử, xem ra đã rất gấp rút rồi và cũng rất trùng khớp, lẽ nào lại không phải như vậy? Tổng thống của hai nước tuyên bố từ chức vào cùng một ngày, rồi cùng một ngày hai nước tuyên bố ngày tổng tuyển cử, và bây giờ hai nước tiến hành tuyển cử cũng cùng một ngày.

Tất cả đều rất trùng hợp, chỉ có người ngoài cuộc mới không biết mà thôi, những sự trùng hợp này kết hợp lạithì lại không còn trùng hợp nữa, mà là do con người cả thôi, cứ như thể có một bàn tay sau lưng đạo diễn ra vở kịch lớnnày.

Không nghi ngờ gì nữa, căn cứ Hổ Gầm chính là kẻ đứng sau lưng đó, chính là sự tác động của căn cứ Hổ Gầm, cho nên bên này mới trở nên gấp rút như thế, và cũng rất trùng hợp nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã hết ba ngày, tình hình ở bên châu Phi này vẫn rất khẩn trương, ngay cả các quốc gia đã bị căn cứ Hổ Gầm khống chế cũng vậy, nhưng đó là sự khẩn trương phòng vệ.

Khi công tác phòng vệ ở nên này đã hoàn tất rồi, thì Mỹ, NATO (khối Hiệp ước Bắc Đại tây dương- do Mỹ đứng đầu) và các quốc gia trong Liên minh châu Âu cũng đã có động thái, trước tiên là cho máy bay trinh sát đến để dò la, nhưng không may, khi máy bay trinh sát vừa bay tới liền bị tên lửa phòng không tấn công, kết quả là đã bị bắn rơi.

Máy bay trinh sát bị bắn hạ, cũng may cho những người trên máy bay là đã kịp thoát ra ngoài khi bị tên lửa tấn công, nhưng khi bọn họ rơi xuống lãnh thổ châu Phi, vận rủi lại nghênh đón họ. Không sai, đó là vận rủi, bởi vì khi vừa rớt xuống, bọn họ không bị nhóm người lạ mặt bắt thì bị quân đội chính phủ tóm, không chạy đâu cho thoát.

Nhóm người lạ mặt đó không ai khác chính là đội ngũ hùng hậu của đoàn lính Hổ Gầm, bọn họ mai phục khắp mọi nơi ở quốc gia này, hễ có máy bay trinh sát lượn qua là bọn họ trong tư thế sẵn sàng, khi máy bay trinh sát bị tấn công, bọn họ thừa cơ cho máy bay trực thăng bay lên, vậy là tóm gọn được lũ địch.

Quân đội chính phủ cũng vậy, chỉ là sau khi bọn họ tóm được địch rồi thì lại không giam vào nhà ngục, mà chọn lựa chuyển giao, chuyển giao cho những người không rõ thân phận, đây là mệnh lệnh của lãnh đạo tối cao chính phủ, quân đội chỉ thực thi mà không được hỏi nhiều.

Không hoài nghi gì nữa nhóm người không rõ thân phận đó chính là người của căn cứ Hổ Gầm, bọn họ tiếp nhậntù nhân, sau đó tiến hành cực hình bức cung để lấy lời khai, sau khi lấy được thông tin cần thiết sẽ trực tiếp đưa những người đó đi gặp tử thần, không tù nhân nào là ngoại lệ.

Cứ như vậy, hai ngày cũng đã trôi qua, trong hai ngày này, những máy bay trinh thám đến đây do thám có đến mười hai chiếc, kết quả tất cả đều bị hạ gục ở châu Phi này, sáu phi công định chạy thoát cũng đều bị tóm sạch, đi gặp tử thần là kết cục tất yếu của họ.

Đáng nói là, trong số mười hai máy bay trinh sát thì có ba chiếc là máy bay tàng hình, nhưng kết cục là như nhau, đều bị bắn hạ, cả phi công và máy bay chiến đấu tàng hình đều có kết cục giống nhau, đều bị vùi mình trong biển lửa.

Đây có lẽ là do những phi công này quá tin tưởng vào máy bay chiến đấu tàng hình do quốc gia họ chế tạo, cho nên mới dẫn đến việc sau khi bị tên lửa tấn công họ cứ ngỡ là có thể chạy thoát, ai dè kết cục thật bi thảm, bọn họ vẫn cứ bị bắn gục.

Chấn động, thật sự gây chấn động, vốn nghĩ ăn tươi nuốt sống một nước châu Phi là chuyện vô cùng đơn giản, trong mắt những tướng lĩnh cấp cao của những cường quốc phương Tây, chuyện này cũng dễ dàng như ăn một bát canh, có ngờ đâu chỉ trong vòng hai ngày, bọn họ đã bị tổn thất tới mười hai chiếc máy bay chiến đấu, còn trinh sát chẳng dò la được bất kì tin tức nào.

Có lẽ một hai lần có thể coi là trùng hợp, nhưng tới những mười hai lần thì không thể coi là trùng hợp nữa, đó là sức mạnh thực sự, chứng minh rằng, một quốc gia châu Phi có đủ khả năng để bắn hạ máy bay chiến đấu của họ.

“Máy bay của tôi bị tên lửa tấn công…” Đây là câu nói cuối cùng mà phi công gửi về cho đài chỉ huy, sau đó thì không nghe thấy âm thanh gì từ phía họ nữa, mãi mãi không nghe thấy.

Ngoài câu nói đó ra, những đài chỉ huy chẳng thu được tin tức cần thiết nào hết, ngay cả hình ảnh cũng chẳng được truyền về, thậm chí ngay cả tên lửa gì đã công kích máy bay của bọn họ cũng không sao mà biết được.

Cũng phải bó tay, vì đây là loại tên lửa mới nhất do căn cứ Hổ Gầm sản xuất, trước khi tên lửa được bắn ra, máy phát tín hiệu gây nhiễu ởtrên mặt đất cũng được bật lên, sản sinh sóng nhiễu đối với máy bay, khiến cho máy bay và đài chỉ huy mất hết liên lạc, gián đoạn tín hiệu truyền đi.

Còn nữa, hệ thống vệ tinh trên không cũng trở nên tê liệt, đây là kiệt tác của căn cứ Hổ Gầm, tự động làm nhiễu vệ tinh theo dõi, làm cho vệ tinh trên không này chỉ là một mảng u ám, chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.

Mười hai chiếc máy bay đến đây trinh sát đều bị bắn hạ, điều này nghĩa là gì, rốt cuộc với một quốc gia mà nói, tổn thất của họ chỉ là mấy chục tỷ đô la Mỹ, không thành vấn đề, nhưng tiếp theo đây sẽ làm cho họ phải đau đầu.

Khi mà máy trinh sát đều bị tiêu diệt, tiến thêm một bước, hay là lùi lại đây, khối NATO do Mỹ đỡ đầu bắt đầu có động thái, tàu sân bay và hạm đội bắt đầu vào cuộc, tiến sát châu Phi.

Nhưng bên Mỹ đâu ngờ được rằng, khi mà chiến hạm của bọn họ tập kết tiến công, thì lúc đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tên lửa đạn đạo tầm xa, chặn ngay đầu chiến hạm, chỉ nghe ầm một tiếng, chiến hạm không cách nào chống đỡ nổi, bị đánh chìm xuống biển.

Lúc ấy lính Mỹ hốt hoảng, muốn biết tại sao chiến hạm của bọn họ còn cách cảng biển một khoảng cách khá xa mà đã bị đánh chìm. Cũng may là tướng chỉ huy vẫn tương đối bình tĩnh, hạ ngay mệnh lệnh trong lúc đó, phân tán đội hình, rút lui.

Không thể không nói, quân Mỹ rất nhanh trí, nếu bọn họ chỉ cần chậm một cái, có khi tàu sân bay của bọn họ đều bị công kích rồi, lúc bọn họ phân tán đội hình để lui về vị trí xuất phát, một tên lửa đã nổ gần mặt biển. Một hồi giao tranh, kết quả Mỹ thua, rút chạy là thượng sách.

Đương nhiên, đây cũng là do Lục Thiếu Hoa không muốn tiếp tục truy kích, nếu Lục Thiếu Hoa muốn đánh Mỹ đến cùng, tàu sân bay và chiến hạm của bọn họ vẫn nằm trong tầm ngắm của Lục Thiếu Hoa, hắn có thể tiêu diệt bọn họ bất cứ lúc nào.

Song đánh như vậy là đủ rồi, Lục Thiếu Hoa thực sự không muốn đánh nhau với bọn họ đến cùng, hiện tại đã bắn chìm được một chiến hạm của bọn họ, đã uy hiếp được bọn họ, coi như đã đạt được mục đích, thế là được rồi.

Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng biết, phía Mỹ sẽ không cam lòng chịu thất thế như vậy, có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, hắn đã chọc giận người Mỹ rồi, bọn họ nhất định sẽ trả đũa.

- Vừa nhận được tin tình báo, phía Mỹ hình như đang triệu tập người, định mở một cuộc họp.

Lý Chí Kiệt cầm một tờ giấy trên tay, vội vàng nói.

Lục Thiếu Hoa vẫn lặng thinh, ngồi trên ghế, nhắm mắt suy tư, một lát sau mới to mắt, gật đầu, nói:
- Đúng như dự đoán.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa sớm đã đoán được người Mỹ có thể hành động như vậy, ai bảo bọn họ được mệnh danh là cường quốc quân sự chứ, bây giờ ăn phải quả nhục như thế, bọn họ sao có thể không làm ầm ĩ chuyện này chứ, ít ra là để giữ thể diện.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lý Chí Kiệt gật đầu rồi hỏi.

- Chẳng làm gì cả, bọn họ cứ đến thì chúng ta cứ đánh, đánh đến lúc nào họ sợ thì thôi.
Lục Thiếu Hoa hai mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí đáp.

Ngay cả việc đánh Mỹ, Lục Thiếu Hoa cũng không sợ, dù sao thì đã đánh một lần rồi, lại đánh một lần nữa cũng chẳng có gì là to tát. Còn tại sao Lục Thiếu Hoa lại dám động tới người Mỹ, là vì Lục Thiếu Hoa cho rằng người Mỹ chỉ là một con hổ giấy.

Một vĩ nhân của quốc gia đã từng nói như thề này: “Người Mỹ chỉ là một con hổ giấy (1), chỉ cần anh dám liều mạng với họ, bọn họ sẽ sợ hãi, đến cuối cùng chỉ có thể nhận thua”.

Song, Lục Thiếu Hoa cũng biết, lần tới người Mỹ nhất định thay đổi chiến lược, nhất định sẽ không phái đội hình tàu sân bay qua đây, rất có thể họ sẽ chọn cách công kích từ xa và sử dụng tên lửa tầm xa để đánh.

- Chuẩn bị thật tốt cho căn cứ bí mật, đặc biệt là tên lửa tầm xa, đều phải trong trạng thái sẵn sàng bắn phá, hễ có tên lửa tầm xa công kích, ngay lập tức bắn hạ bọn họ trên không.
Lục Thiếu Hoa nhắc nhở cẩn thận.

Tên lửa đánh tên lửa, đây là chiến lược phòng thủ, cũng là thượng sách của phòng thủ. Mà căn cứ Hổ Gầm đích xác có thực lực để đánh bại bất cứ tên lửa nào của người Mỹ, về cơ bản là không sợ sự công kích từ xa của người Mỹ.

- Còn nữa, để cho tân Tổng thống và hậu thuẫn của hai vị Tổng thống đang cạnh tranh liên hợp lại để đưa ra kháng nghị?
Lục Thiếu Hoa nói.
- Đã rõ!

-------------------------

(1) Mao Trạch Đông đã tuyên bố cách đây nửa thế kỷ “Mỹ chỉ là con hổ giấy, Trung Quốc mới là con hổ thật”