Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 764: Bày mưu tính kế (2)




Ngồi ở đây không có một ai là kẻ ngốc cả, hôm nay Lý Chí Kiệt đưa ra ý tưởng khống chế chính quyền của một quốc gia, đã thông qua sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa là ông chủ cũng đã đồng ý, trong bọn họ còn có ai có thể phản đối đây.

Quan trọng hơn là trong những năm gần đây, sự phát triển của căn cứ Hổ Gầm đã đến một mức độ được ví như trong giai đoạn đang nằm ở cổ lọ vậy, bị hạn chế về nhiều mặt, nếu có thể nắm giữ được chính quyền nơi mà căn cứ Hổ Gầm đóng quân, thì tất cả những mặt bị hạn chế đó như hóa thành tro bụi, biến mất hoàn toàn. 

- Biện pháp này khả thi.
Người lên tiếng đầu tiên chính là Tiền Khiêm, anh ta vốn là người trầm tĩnh kiệm lời, nhưng hôm nay trong trường hợp này không giống như ngày thường, nên anh ta không thể trầm tính như thường ngày, mà đã không thể kiệm lời như mọi ngày thì chi bằng làm người phát biểu đầu tiên:
- Tuy nhiên tôi cho rằng, chúng ta phải tiến hành mọi chuyện bí mật một chút, ví như thời điểm chúng ta phát động chiến tranh chẳng hạn, tốt nhất nên sử dụng hình thức mua bán cung cấp vũ khí trang bị cho chính đảng, như vậy mới có thể khiến cho người khác không thể nghi ngờ có liên quan đến căn cứ Hổ Gầm chúng ta được. 

Tiền Khiêm khác hẳn người bình thường, anh ta nghe ra được trọng điểm trong lời nói của Lý Chí Kiệt, đó là thông qua việc khống chế chính quyền gián tiếp khống chế hoàn toàn tài nguyên mỏ vàng, mà tài nguyên khoáng sản này đều bị một vài gia tộc nắm giữ trong tay, muốn khống chế hoàn toàn bọn họ là việc gần như là không có khả năng, đến lúc đó còn gặp phải sự phản kháng, bởi vì sau lưng mỗi một gia tộc đều có thế lực chống đỡ, khi đó chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

Chiến tranh không cách nào tránh được, như vậy nếu thành công, kết quả cuối cùng chính là căn cứ Hổ Gầm cung cấp vũ khí thiết bị, dùng hỏa lực hùng mạnh có được chiến thắng. Việc mà mọi người ai ai cũng đều biết, căn cứ Hổ Gầm ngoại trừ có một binh đoàn lính đánh thuê ra, còn có xưởng sản xuất súng ống đạn dược, buôn bán súng ống đạn dược dường như là việc rất bình thường.

Cũng bởi mang thêm một tầng thân phận là nhà buôn, chuyên buôn bán súng ống đạn dược, việc cung cấp một ít súng ống đạn dược cho cấp chính quyền có thể là cách tốt nhất che dấu chân tướng sự thật bên trong, căn cứ Hổ Gầm chính là kẻ sau lưng khởi xướng tất cả mọi chuyện, còn nữa, nếu làm như thế, căn cứ Hổ Gầm còn có thể danh chính ngôn thuận đổi lấy một ít tài nguyên quặng.

Không có cách nào, những quốc gia ở châu Phi không có được mấy quốc gia giàu có, không mắc nợ nước ngoài đã là không tồi rồi, bọn họ sao có khả năng lấy tiền đi mua vũ khí vũ trang của căn cứ Hổ Gầm được cơ chứ, như vậy cũng chỉ có thể dùng khoáng sản để thế chấp mà thôi.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, nói một câu rất thản nhiên:
- Ý này không tồi, cứ như vậy mà làm.

Lục Thiếu Hoa đồng ý với đề xuất của Tiền Khiêm, cũng là hoàn thiện một phần của kế hoạch.

Nhưng ai cũng biết rằng, một đề nghị được thông qua không có nghĩa là hội nghị sẽ kết thúc, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Người khác biết, Tạ Kiên Vĩ cũng biết, những biểu hiện của anh ta không hề làm cho người khác phải xem thường, vào lúc này anh ta cũng mở miệng lên tiếng:
- Việc tôi muốn nói đây có liên quan đến về công tác tình báo, Chí Kiệt vừa mới nãy có nói rồi, vào thời điểm chuẩn bị hành động, bộ phận tình báo phải đem hết mọi tinh lực tập trung lại đây, tôi cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, tốt nhất là trước khi chưa có hành động gì, nên thăm dò xong xuôi những gia tộc nắm nguồn tài nguyên khoáng sản trong tay, xem thế lực nào đang ủng hộ cho bọn họ, đợi sau khi nắm rõ tất cả, chúng ta chuẩn bị mọi thứ hoàn chỉnh, đối phương phản kháng, chúng ta mới có thể phản kích trí mạng được.

Tạ Kiên Vĩ chọn dùng một trong những loại binh pháp của Tôn Tử, 'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. 

Trước tiên thăm dò bối cảnh và tình hình của kẻ thù, phân tích ra nhược điểm của bọn họ, một khi phát sinh chiến sự, chẳng những có thể đánh tan bọn họ một cách nhanh chóng, mà còn có thể nhằm vào nhược điểm của bọn họ mà ra tay, có thể nói là bốc thuốc đúng bệnh.

- Đúng là tôi có xem nhẹ chuyện này rồi.
Lần này người mở miệng không phải Lục Thiếu Hoa, mà là Lý Chí Kiệt, người khởi xướng ra kế hoạch hành động lần này.

Hiển nhiên, đề nghị của Tạ Kiên Vĩ được tiếp thu tại cuộc họp, không cần Lục Thiếu Hoa mở miệng cũng biết, đề nghị này rất quan trọng.

Lục Thiếu Hoa dựa vào nguyên tắc người đông thế mạnh để bàn bạc thảo luận kế hoạch lần này, quả thật không ngờ, hiệu quả đúng thật là không tầm thường chút nào, về phương hướng lớn trong kế hoạch của Lý Chí Kiệt đưa ra không tồi, nhưng về phương diện những chi tiết nhỏ, kế hoạch của Lý Chí Kiệt đúng là còn có chút sơ hở.

Hiện tại tốt rồi, mọi người cùng xúm lại bày mưu tính kế, bổ khuyết vào những lỗ hổng nhỏ đó, khiến cho kế hoạch lớn trở nên hoàn thiện hơn, và từng bước một đi lên theo hướng thích hợp hơn, khi tiến hành xác xuất thành công cũng được nâng cao hơn, thật khiến cho Lục Thiếu Hoa phấn khởi vô cùng.

Cứ như vậy, mọi người mồm năm miệng mười, đưa ra rất nhiều đề nghị hữu ích, Lục Thiếu Hoa nhất nhất tiếp thu tất cả, sau cùng cũng đưa ra quyết định, chuẩn bị tiến hành hành động khống chế nhằm vào những quốc gia châu Phi nơi căn cứ Hổ Gầm đóng quân.

Tuy nhiên sau khi kế hoạch được xác định, lại có một vấn đề phát sinh, người quan tâm tới vấn đề này không phải người nào khác, mà là Lý Thượng Khuê, người im lặng không nói lời nào từ đầu đến giờ:
- Hiện tại chỉ mới nói đến quốc gia châu Phi nơi căn cứ đóng quân, nhưng dựa theo kế hoạch lớn của Chí Kiệt, trong đó châu Phi đâu chỉ có một vài quốc gia, dù sao ở châu Phi những quốc gia có được mỏ vàng thì rất nhiều, có lượng mỏ vàng phong phú sơ sơ cũng có tới sáu bảy quốc gia rồi.

Đúng vậy, đấy là vấn đề mà Lý Thượng Khuê chú ý tới, những người khác tập trung sự chú ý vào quốc gia mà căn cứ Hổ Gầm đóng quân, Lý Thượng Khuê có vẻ như tỉnh táo hơn. 

Khi đáp máy bay từ Ảrập đi châu Phi, Lý Thượng Khuê luôn ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa, cho nên những lời mà Lý Chí Kiệt cùng Lục Thiếu Hoa nói kia Lý Thượng Khuê đều nghe được hết, thêm vào đó là anh ta rất hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa muốn khống chế các quốc gia châu Phi, tuyệt đối sẽ không đơn giản khống chế chỉ một quốc gia mà thôi.

Thực tế đúng là như thế, Lục Thiếu Hoa là một người có dã tâm, không hành động thì thôi, một khi hành động thì dã tâm tuyệt đối phải lớn, một hơi nhắm đến mười mấy quốc gia cũng không có gì là lạ.

Đương nhiên, dã tâm của Lục Thiếu Hoa có lớn thật, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không phải là kẻ mù quáng, sự lựa chọn của hắn mang tính mục đích, khi liệt một quốc gia châu Phi nào đó vào làm mục tiêu, trước tiên Lục Thiếu Hoa sẽ suy xét đến giá trị của nó, có đáng để khống chế hay không.

Nhưng, trong tiếng lào xào thảo luận của mọi người, Lục Thiếu Hoa bỏ qua và sơ sót mất việc bọn họ chỉ nhằm vào quốc gia nơi căn cứ Hổ Gầm đóng quân, mà không có đề cập đến những quốc gia khác, khiến Lục Thiếu Hoa không biết làm thế nào cuối cùng đổ tại việc này là do ngồi máy bay lâu quá mệt mỏi, nên mới thế.

- Điều anh Lý chú ý tới là đúng, không sai, chúng ta không ra tay thì thôi, một khi động thủ thì tuyệt đối không thể chỉ khống chế một quốc gia không thôi, con số quốc gia khống chế cần phải nhiều mới được.
Lục Thiếu Hoa đưa ra đề tài thảo luận, trầm ngâm sau một lát, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên đưa đề tài hướng về mục đích của hắn:
- Anh Chí Kiệt, anh Tạ, anh Tiền các anh đã sống ờ châu Phi lâu như vậy, ở một số phương diện không ai có được quyền nói hơn ba người các anh, các anh nói thử xem ở bên trong các tiểu quốc châu Phi, lượng khoáng sản vàng phong phú nhất gồm có những quốc gia nào? 

Không sai, Lục Thiếu Hoa muốn khống chế nhiều quốc gia châu Phi, nhưng xin đừng quên rằng, Lục Thiếu Hoa còn có một mục đích khác, đó chính là vàng, chính bởi muốn khống chế giá cả vàng mới dẫn đến kế hoạch lần này, khống chế chính quyền các quốc gia châu Phi, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải quay chung quanh kế hoạch này để xác định mục tiêu của hắn rồi.

Cũng chính bởi phải quay chung quanh kế hoạch để xác định mục tiêu, cho nên Lục Thiếu Hoa mới đưa ra vấn đề này để thảo luận, không để vấn đề chỉ đơn giản là bàn luận việc nắm chính quyền của một quốc gia không thôi, như thế thì thật không có mấy hừng thú. 

Im lặng, không khí thật im lặng….

Đúng vậy, vào lúc Lục Thiếu Hoa đưa ra vấn đề này, tất cả mọi người ngồi tại cuộc họp đều im lặng, không ai lên tiếng cả, im lặng không phải bọn họ không muốn nói mà nhất thời họ phản ứng không kịp, không biết nói gì, vì thế nên trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.

Theo như những gì thảo luận từ lúc ban đầu, Lý Chí Kiệt bọn họ dường như quên mất đi một việc, đó là vì sao Lục Thiếu Hoa lại đồng ý để bọn họ khống chế chính quyền của một quốc gia, chẳng phải đều là vì quặng vàng cả sao, đó mới chính là ước nguyện ban đầu của Lục Thiếu Hoa.

Nhưng bọn họ thì sao đây, lúc đi vào thảo luận vấn đề, tất cả đều chỉ quay chung quanh thảo luận việc làm thế nào có thể khống chế chính quyền một quốc gia, hoàn toàn quên mất mục đích chính của Lục Thiếu Hoa, thế nên giờ Lục Thiếu Hoa mới phải một lần nữa nhắc tới mục tiêu của hắn, sao lại không khiến mấy người Lý Chí Kiệt xấu hổ và chột dạ được cơ chứ.

May mà, Lục Thiếu Hoa cũng không có ý trách cứ bọn họ, thế nên mấy người Lý Chí Kiệt cũng cảm thấy dễ chịu một chút, sau một lúc im lặng, Lý Chí Kiệt phản ứng trước tiên, đứng dậy đi đến bức tường bên cạnh ghế chủ tọa, mở rèm cửa sổ, một tấmbản đồ Châu Phi lớn hiện ra trước mặt.

Nên nhớ đây là phòng họp, phòng họp của lãnh đạo cấp cao căn cứ Hổ Gầm, sao lại không có bản đồ được chứ, phải biết rằng phòng họp này thường xuyên phải dùng đến chúng, mặc kệ là khi binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm nhận được nhiệm vụ hay là bên châu Phi có chiến sự nhỏ phát sinh, tất cả những trường hợp đó, phòng họp này đều cần dùng đến chúng.

Khi binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm nhận được nhiệm vụ lớn, tác dụng của phòng họp này là triệu tập hội nghị sắp xếp, bản đồ trên vách tường cũng sẽ hiện ra bản đồ của điểm đích cần đến trong mỗi lần hành động, mọi người nhằm vào bản đồ của điểm đích cần đến đó mà thảo luận, lên kế hoạch.

Bên Châu Phi xảy ra chiến tranh, đặc biệt là chiến tranh phát sinh ở khu vực phụ cận của căn cứ Hổ Gầm, mấy người Lý Chí Kiệt càng phải xem và dùng đến bản đồ khu vực xung quanh, đánh dấu khu vực có chiến sự lên đó, thảo luận xem có ảnh hưởng đến căn cứ Hổ Gầm hay không, có cần phòng bị hay không.

Hôm nay thì tốt rồi, phòng họp bố chúc biến thành phòng họp tác chiến, thảo luận toàn là chuyện làm thế nào để xâm lược quốc gia của người khác, nắm chính quyền của quốc gia đó trong tay, đúng thật là mang chút hương vị của phòng chỉ huy chiến sự. 

Đúng vậy, là sở chỉ huy, hiện tại phòng họp đã hoàn toàn biến thành một sở chỉ huy, Lý Chí Kiệt chính là vị quan cao nhất lúc này, đang cầm gậy chỉ huy, giảng giải cho mọi người về mục tiêu hướng đến.

Một trong ba đầu sỏ của căn cứ Hổ Gầm, người phụ trách mạng lưới tình báo, thủ lĩnh đứng đầu, việc anh ta biết được chắc chắn phải nhiều hơn người bình thường rồi, chính bởi những thứ đó nên trong cuộc họp này anh ta đương nhiên có quyền phát ngôn hơn bất cứ người nào, đặc biệt về tình hình phân bố của mỏ vàng ở châu Phi.

Từ lúc Lục Thiếu Hoa cho Lý Chí Kiệt biết hắn sẽ ra tay với thị trường dầu mỏ và vàng, Lý Chí Kiệt sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đâu ra đó cả rồi, về phần dầu mỏ thì không cần bàn đến rồi, Lý Chí Kiệt đã đánh tiếng trước với hoàng gia Ảrập từ trước, còn như thị trường vàng thì sao, Lý Chí Kiệt thu nhặt thông tin tình báo và tình hình phân bố mỏ vàng của các quốc gia châu Phi trước, đó cũng là lý do vì sao Lý Chí Kiệt lại hiểu rõ từng góc cạnh đến như vậy.

- Dùng một câu ngạn ngữ của Trung quốc thế này ‘bất khéo bất thành thư’ để hình dung, trong thời gian đầu kiến tạo binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, chúng ta chọn nơi này làm căn cứ là một chọn lựa hết sức đúng đắn, không những chúng ta đóng quân trên quốc gia châu Phi có hàm lượng mỏ vàng rất phong phú, đồng thời, các quốc gia lân cận cũng là nơi tập trung mỏ vàng nhiều nhất.
Vừa nói Lý Chí Kiệt vừa dùng bút chỉ lên trên bản đồ, nói tiếp:
- Lúc này những điểm trên bản đồ tôi chỉ ra đó, đều là những quốc gia có số mỏ vàng nhiều nhất, tất cả đều nằm ở vị trí xoay quanh căn cứ.

Lý Chí Kiệt giới thiệu đôi chút về địa hình, đồng thời chỉ ra các quốc gia có hàm lượng vàng cao, nói sơ lược lại ý nghĩa chiến lược:
- Theo vị trí địa lý, nếu chúng ta lấy những quốc gia chỉ ra khi nãy làm mục tiêu, như thế thì căn cứ Hổ Gầm có thể được xem là điểm trung tâm, khai triển về bốn phía. 

- Còn nữa, nếu như thành công, khu vực này đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta, căn cứ Hổ Gầm sẽ hoàn toàn biến thành bậc đế vương.
Lúc này, Lý Chí Kiệt vẫn không dừng lại, mà tiếp tục nói:
- Còn có một cái quan trọng hơn, đó là liên quan đến vấn đề khống chế, mọi người đều biết, chúng ta là người Trung Quốc, đi thống trị chính quyền của một quốc gia thì không được thực tế cho lắm, chúng ta nâng đỡ người bản thổ châu Phi để họ đi khống chế, đối tượng được chọn lựa phải là đối tượng mà chúng ta có thể điều khiển được, nếu lấy căn cứ Hổ Gầm chúng ta làm trung tâm, khoảng cách không xa lắm, như vậy tất cả đều nằm trong tầm mắt của chúng ta, giúp tăng thêm sự kiểm soát, không sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Tất cả mọi người đều biết, lần trước ở Liên Xô bên trong thế lực được đỡ đầu đã từng xuất hiện sự phản bội, chỉ có được số ít người trung thành đến cùng, , Lục Thiếu Hoa tuy rằng có buông tha cho bọn họ, nhưng những chuyện như thế này dù sao cũng không tốt đẹp gì cho lắm, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không cho phép lại tái diễn lần nữa, cho nên, về mặt khống chế, Lục Thiếu Hoa yêu cầu tuyệt đối không được có sai sót nhầm lẫn nào.

Rõ ràng Lý Chí Kiệt biết rất rõ trong lòng Lục Thiếu Hoa nghĩ gì, huống chi lúc này đây mọi sự tính toán đều là tính toán cho lâu dài cả, không giống như ở Liên Xô chỉ có vài năm, cho nên khi khống chế càng không cho phép bị thất bại, không cho phép có sự phản bội xuất hiện.

Trên thực tế, cho dù Lục Thiếu Hoa không giao phó, mấy người Lý Chí Kiệt cũng không cho phép có sự tồn tại của phản bội, bởi đó là mối nhục, chứng minh năng lực của bọn họ có vấn đề, cũng bởi do Lục Thiếu Hoa quan tâm nên mới khiến cho Lý Chí Kiệt nhắc lại tại cuộc họp mà thôi.

- Đó là điều kiện đầu tiên.
Lục Thiếu Hoa nói giúp một tiếng, xem như lên tiếng ủng hộ Lý Chí Kiệt đi, đồng ý với quan điểm của anh ta, tuy nhiên, theo sau đó, Lục Thiếu Hoa lại đưa ra một vấn đề quan trọng:
- Kế hoạch của chúng ta đã rất rõ ràng, nâng đỡ thế lực, phù trợ cho thế lực bản địa châu Phi bọn họ, nhưng phù trợ như thế nào, các anh có nghĩ tới không?

Lục Thiếu Hoa không biết gì về Châu phi cả, mà không biết có nghĩa là không có quyền phát ngôn, nên sau khi đưa ra vấn đề, Lục Thiếu Hoa chọn cách im lặng, để cho mấy người Lý Chí Kiệt lên tiếng.

- Từ khi mạng lưới tình báo của căn cứ Hổ Gầm chúng ta bắt đầu thành lập, đều nhằm vào khu vực xung quanh và quốc gia lân cận thu thập tin tức tình báo, cũng nắm được rất nhiều thông tin, chỉ cần xác minh lại một chút về thông tin tình báo thu được, tôi thấy không khó để tuyển ra được đối tượng đỡ đầu.
Lý Chí Kiệt có vẻ rất tự tin nói.

- Tôi cho rằng lựa chọn đối tượng cũng không khó, người có năng lực đầy ra đó thôi, vấn đề là có chịu sự quản thúc khống chế của chúng ta hay không, có cam tâm tình nguyện bị chúng ta khống chế hay không.
Tạ Kiên Vĩ đưa ra ý kiến phải hồi.

Đầu tiên, Tạ Kiên Vĩ không hề có ý nhằm vào Lý Chí Kiệt, anh ta chỉ nói lời nói thật lòng, trong quá trình chọn lựa người, để đáp ứng và phù hợp với hai yêu cầu, thứ nhất là có năng lực, bởi ở đây cần người điều hành một quốc gia, nên cần có năng lực là chuyện đương nhiên, 

Thêm một yêu cầu, đó chính là vấn đề trung thành, thế nhưng vấn đề trung thành lại xung đột với điều kiện đầu tiên, thường thì người có năng lực là người thông minh, người thông minh khi leo lên vị trí cao, lúc nào cũng sẽ cảm thấy không thỏa mãn và bằng lòng với hiện tại, dã tâm trỗi dậy, đến lúc đó sẽ muốn thoát khỏi sự khống chế, khi đó thế lực khống chế sẽ gặp phiền toái là điều hiển nhiên.

Không thể không nói, Tạ Kiên Vĩ đã bắt được đúng mạch mà nói, Lục Thiếu Hoa cũng gật gật đầu, phụ họa cho quan điểm của Tạ Kiên Vĩ, , sau khi nhìn Lý Chí Kiệt và Tiền Khiêm cùng với Lý Thượng Khuê, đưa ra vấn đề, xem bọn họ có đề nghị nào tốt hơn không.