Công ty Shell Hoàng gia Hà Lan muốn làm một mình, khiến Lục Thiếu Hoa một trận đau đầu, may mà cuối cùng được giải quyết, Lục Thiếu Hoa còn thắng liên minh ba công ty xăng dầu khác, xem như là duy trì sự ổn định, sau đó lại tính thu nhỏ lại, cho Công ty Shell Hoàng gia Hà Lan một không gian sinh tồn, nghĩ kĩ lại, cũng xem như là mọi việc xung quanh Lục Thiếu Hoa đều thuận lợi.
Quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa sốt ruột đi châu Phi, muốn thực hiện đúng kì hạn giao hàng vàng và xăng dầu, đi châu Phi tất là phải đi rồi, có thể qua sớm một ngày, mấy người Lưu Minh Chương sẽ có thể hành động sớm một ngày, mà Lưu Minh Chương hành động sớm một ngày Lục Thiếu Hoa mới có thể tích lũy được của cải sớm hơn.
Gấp, Lục Thiếu Hoa sốt ruột qua châu Phi sớm, nhưng mà sự thật thường không theo ý của Lục Thiếu Hoa, hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, nhưng mà bây giờ đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa cũng coi như nhẹ nhõm phần nào, cuối cùng có thể xuất phát sang châu Phi sớm được rồi.
Nhưng vào thời điểm này, Lục Thiếu Hoa lại nhận một cuộc điện thoại, người gọi điện đến không phải là người lạ chính là đại ca của Lục Thiếu Hoa- Trần Quốc Bang.
Trần Quốc Bang trước đây là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, sau đó sang Liên Xô làm tình báo cho Lục Thiếu Hoa, ở Liên Xô thời loạn lạc đó hơn bốn năm, sau đó mới được Lục Thiếu Hoa điều về bên Thâm Quyến, rồi cứ ở bên Thâm Quyến quản lý công ty bảo vệ Phượng Hoàng.
Mãi đến khi mạng lưới tình báo Hổ gầm thành lập, Trần Quốc Bang ngoài việc quản lý công ty bảo vệ Phượng Hoàng, còn quản lý cả bộ phận tình báo Hổ gầm
Nói cách khác, gọi Trần Quốc Bang là thủ lĩnh thì chưa đủ, bởi anh ta quản lý thêm mạng lưới tình báo châu Á.
Mà là một thủ lĩnh, Trần Quốc Bang thường không gọi điện cho Lục Thiếu Hoa, một khi gọi điện cho Lục Thiếu Hoa thì đó là chuyện rất rất nghiêm trọng, ví dụ như những chuyện tình báo liên quan đến tập đoàn Phượng Hoàng và liên quan đến an toàn của Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang mới điện thoại báo cho Lục Thiếu Hoa biết.
Bây giờ Trần Quốc Bang điện đến, nghĩ cũng biết được Trần Quốc Bang muốn báo cho Lục Thiếu Hoa nhất định không phải là tin tốt.
Lục Thiếu Hoa cũng biết rõ con người của Trần Quốc Bang, không phải chuyện lớn Trần Quốc Bang sẽ không gọi điện đến, mà bây giờ Trần Quốc Bang điện đến, lại kết hợp với sự chống đối với chính phủ thời gian trước, bây giờ xem như là giai đoạn rất nhạy cảm, Lục Thiếu Hoa biết nhất định không phải là tin tốt.
Sự thật chứng minh phán đoán của Lục Thiếu Hoa, lúc Lục Thiếu Hoa nhận điện thoại, giọng hỏi thăm rất nặng nề.
-Đại ca, anh nói đi, em đang nghe.
Giọng của Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, dường như muốn nói với Trần Quốc Bang rằng hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi.
-Ừ.
Trần Quốc Bang ở đầu dây bên kia lên tiếng trả lời, im lặng một lát, hít một hơi rồi mới nói
-Có hai tin đều không phải là tin tốt.
Đây là lời đệm của Trần Quốc Bang, Trần Quốc Bang cũng hết cách rồi, anh ta biết tính khí của Lục Thiếu Hoa, nếu như anh ta nói thẳng tin này ra, Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nếu như không nói đệm trước, Trần Quốc Bang sợ Lục Thiếu Hoa sẽ nổi cơn thịnh nộ.
-Anh coi thường sức chịu đựng của em rồi đó.
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa vẫn cứ bình tĩnh như vậy
Cũng không trách Trần Quốc Bang, anh ta không biết Lục Thiếu Hoa là người được tái sinh, nếu như biết được Trần Quốc Bang sẽ không lo lắng vậy, dù sao linh hồn vượt thời gian là chuyện khó tưởng tượng được, Lục Thiếu Hoa là người hai kiếp, khả năng chịu đựng quả không bình thường đâu.
-Ờ.
Trần Quốc Bang sững sờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, Lục Thiếu Hoa tuổi đời tuy trẻ nhưng mà nắm trong tay hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, bản thân đã không phải là người bình thường rồi, sức chịu đựng cũng sẽ rất đặc biệt.
-Chuyện thứ nhất, trừ khử giới quan chức nhà nước, chỉ điều tra được vài viên chức nghiêm trọng thôi, à, hơn nữa hình phạt rất nhẹ, nhẹ đến đáng sợ.
Trần Quốc Bang cũng không do dự nữa đi thẳng vào vấn đề chính, sau khi nói ra tin thứ nhất, cũng không dừng lại đi thẳng vào tin xấu thứ hai.
-Còn về hai đứa con trai một người con gái của Phó thủ tướng, họ đều bị bắt cả rồi, chỉ là sau khi điều tra ra chứng cứ, thời gian cân nhắc hình phạt là không thời hạn, cũng đã bắt giữ rồi, nhưng mà vừa rồi, tôi nhận được tin, ba người đó đã được thả, nhưng rất bí mật.
Chưa xong, nói đến đây, Trần Quốc Bang ngưng vài giây lại nói tiếp
-Đáng lẽ ra đây cũng không là chuyện kì lạ gì, với địa vị là một Phó Thủ tướng sẽ có cách để họ được thả, nhưng mà ở đây có một điều lạ là ba người này mấy ngày trước đây đi làm thị thực và hộ chiếu, có vẻ như muốn xuất ngoại.
Tin giật gân, đây đúng là tin giật gân, ba người tội phạm với án tù chung thân lại được thả ra, hơn nữa lại có thể làm thị thực và hộ chiếu, đây đúng là một câu chuyện cười.
Được thôi, cha của ba người đó là Phó Thủ tướng của chính phủ, viên chức lớn có quyền lại có thế, có thể tác động và thả họ ra, chuyện này cũng bình thường nhưng mà làm thị thực và hộ chiếu thì có chút thái quá.
Luật pháp quốc gia chỉ là chữ viết trên tờ giấy trắng, còn luôn miệng nói trước pháp luật mọi người luôn được bình đẳng, Quan chức phạm pháp cũng giống như người dân, chẳng lẽ đây là điều nói suông sao?
Lục Thiếu Hoa rất tức giận, cơn tức không ngừng tăng lên, suýt chút nữa bộc phát ra rồi.
Ai cũng đều biết ông Phó Thủ tướng đó là kẻ thù của Lục Thiếu Hoa, mà Lục Thiếu Hoa giăng một lưới lớn để đưa những đứa con của ông ta vào tù, nhưng mà chỉ mới được mấy hôm thì lại được thả ra, còn sẽ có khả năng lẩn trốn sang nước ngoài, điều này quả thực đang đùa giỡn Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa làm lớn chuyện như vậy, con của ông Phó Thủ tướng đã sớm trở thành tiêu điểm, giới quan chức cao cấp của chính phủ có lẽ không để ý đến, mà bây giờ xảy ra chuyện, Lục Thiếu Hoa không tin rằng giới quan chức cao cấp không biết chuyện này.
Nếu đã biết điều này, vậy thì đáp án duy nhất đó là họ ngấm ngầm đồng ý điều này, còn có khả năng giới quan chức cao cấp cũng có tham gia vào chuyện này mới có kết quả như vậy.
Đụng đến Lục Thiếu Hoa cũng có nghĩa là đang khiêu khích Lục Thiếu Hoa.
Theo quan niệm của Lục Thiếu Hoa, thế giới này có ba loại người, một là bạn của hắn, hai là kẻ thù, còn lại là người dưng.
Mà ông Phó Thủ tướng đó rõ ràng là kẻ thù của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa đã tốn rất nhiều sức đối phó với bọn họ, bây giờ lại ngấm ngầm đồng ý chuyện này, đây không phải là đang khiêu khích Lục Thiếu Hoa thì còn gọi là gì.
Không thể không phẫn nộ được.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không thể nào trút giận lên Trần Quốc Bang được mà chỉ hít hơi thật sau, lấy lại bình tĩnh, sau đó, Lục Thiếu Hoa mới hỏi:
-Có lấy được chứng cứ bọn chúng được thả ra và làm thị thực hộ chiếu không?
Lục Thiếu Hoa đã quyết định rồi, kẻ thù phải chết, Lục Thiếu Hoa quyết định không để yên chuyện này, không ngờ rằng có người dám làm vậy, Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ trả lại bằng “một cái bạt tai”.
-Có.
Câu trả lời của Trần Quốc Bang rất rõ ràng.
-Tốt.
Giọng Lục Thiếu Hoa trả lời rất bất thường, hỏi tiếp:
-Tôi sẽ cho anh Lý qua Thâm Quyến lấy.
Thủ đoạn của Lục Thiếu Hoa có thể gọi là tày trời, quyết định làm lớn chuyện này, hắn sẽ không do dự, có chứng cứ trong tay sau đó mới bắt đầu hành động.
Chuyện tiếp theo không cần nói nhiều, sau khi Lục Thiếu Hoa cắt ngang lời của Trần Quốc Bang, liền cho Lý Thượng Khuê đi bằng máy bay chiến đấu qua Thâm Quyến, lấy chứng cứ quay trở về Hông Kông.
Mà Lý Thượng Khuê cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, chưa đến nửa tiếng Lý Thượng Khuê đã về lại HôngKông, chỉ có điều không giống như lúc đi, lúc này về mang theo một hộp mật mã.
Mở hộp mật mã, Lục Thiếu Hoa tìm một lúc, bên trong có một tấm ảnh và một USB, còn thêm vài văn kiện, đều có thể chứng minh ba người lãnh án chung thân lại rời khỏi nhà giam.
À, bên trong có một vài đoạn video và hai đoạn ghi âm ở bên trong USB, những video này đều là quay trộm, trong đó có một đoạn nội dung quay rất đơn giản, là quá trình ba người này bước lên xe.
Còn đoạn video khác phần nhiều là bản phóng to, phóng to chủ yếu là biển số xe của chiếc xe đó, à, còn có một đoạn rất đặc biệt, đoạn video theo dõi, video này quay chiếc xe đó vào Phủ thủ tướng.
Rất rõ ràng, chỉ những đoạn video này thôi cũng có thể chứng minh ba tội phạm này rời khỏi nhà giam và đi vào Phủ thủ tướng, kết hợp thêm thân phận của họ nữa, lập tức có thể đoán được ai đã thả bọn họ ra.
Còn hai đoạn ghi âm thì càng thú vị hơn nữa, đây là hai đoạn ghi âm trộm, ghi âm lời của tên cảnh sát của cục cảnh sát Bắc Kinh, cũng đủ chứng minh sự việc ba tên tội phạm làm thị thực và hộ chiếu.
Lần này có thể nói là chứng cứ rành rành ra rồi
-Thú vị, rất thú vị.
Nắm chứng cứ trong tay, Lục Thiếu Hoa nở một nụ cười kì dị, thì thào tự nói với mình.
Có được chứng cứ, cũng có nghĩa là Lục Thiếu Hoa nắm được quyền chủ động, tiếp theo làm gì thì tùy vào Lục Thiếu Hoa quyết định.
Mà dự định của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, đó là đưa cho đài truyền hình Phượng Hoàng đưa tin, sau đó thì xong việc.
Tuy nhiên trước đó, Lục Thiếu Hoa còn điện cho Tăng Kiến Quốc, nói trước dự định này với ông ta.
Theo sự hiểu biết của Lục Thiếu Hoa về Tăng Kiến Quốc, nếu như Tăng Kiến Quốc biết chuyện này, ông ta nhất định sẽ tức giận, mà bây giờ Lục Thiếu Hoa không thấy Tăng Kiến Quốc có phản ứng gì có nghĩa là không biết chuyện này.
Sự thật chứng minh suy đoán của Lục Thiếu Hoa là đúng, lúc mà Lục Thiếu Hoa thuật lại quá trình sự việc cho Tăng Kiến Quốc, lúc đầu Tăng Kiến Quốc không tin là sự thật, đến khi Lục Thiếu Hoa nói đến chứng cứ đang nằm trong tay, Tăng Kiến Quốc mới nổi giận, sau đó không biết sao ngắt điện thoại.
Lúc đầu Lục Thiếu Hoa không hiểu, nhưng mà nghĩ lại, Lục Thiếu Hoa liền hiểu ra, Tăng Kiến Quốc có lẽ chạy đến Trung Nam Hải.
Mà sau khi hiểu ra, Lục Thiếu Hoa cười, vừa cầm tai nghe vừa nở một nụ cười, cười có vẻ rất kì dị.
Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa có chút lợi dụng Tăng Kiến Quốc, hắn gọi điện vốn dĩ là không phải kiếm chuyện làm, giả vờ như có lòng tốt đem chuyện này nói cho Tăng Kiến Quốc biết, thực ra để cho Tăng Kiến Quốc chạy đến Phủ thủ tướng một chuyến.
Chỉ là làm như thế có lợi như thế nào đối với Lục Thiếu Hoa thì không nghĩ cũng biết.