Rồi cuối cùng, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra kết luận, hắn không cần biết quá trình, hắn chỉ cần kết quả. Kết quả là cố gắng hết sức để kiếm tiền, không cần lo lắng nhiều như vậy, cũng không cần nghĩ đến tình cảm, cũng không quan tâm là dung bao nhiêu thủ đoạn thấp hèn.
Có thể làm như vậy, lần này Lục Thiếu Hoa đã hoàn toàn buông tay, so với khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 89 và cơn lốc tài chính Châu Á năm 97 đều phải nương tay. Lần này cũng là lần duy nhất mấy người Lưu Minh Chương làm việc không cần do dự.
Không cần nói nhiều, đi làm việc ngay, mặc kệ là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh, hoặc Lý Tông Ân, ba người đều có nhiệm vụ phải làm, tất nhiên là được đi, ngay lập tức triệu tập những trợ thủ đắc lực, chuẩn bị ngày hôm sau hành động.
Sau khi mấy người Lưu Minh Chương đi khỏi phòng làm việc, Lục Thiếu Hoa cũng không đi ra ngay mà ngồi bên trong phòng, tay ấn lên trán, vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng càng nhiều vấn đề lo lắng.
Lục Thiếu Hoa mong muốn bao được sống chung hòa bình, nhưng có người lại không muốn cho Lục Thiếu Hoa yên ổn một ngày nào, cố tình nhảy dựng lên, có ý đồ muốn áp đặt Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa là một người mà người khác có thể tự do áp đặt sao?
Câu trả lời rất rõ ràng, với địa vị của Lục Thiếu Hoa lúc này, thì hắn không thể để người khác tùy ý áp đặt. Những người muốn áp đặt hắn, tất cả sẽ đều bị hắn phản kháng mãnh liệt và trả thù. Đấy chính là tính tình của Lục Thiếu Hoa.
Đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng quyết định, quyết định không bán kỹ thuật tàu sân bay, mặc kệ ai đến cũng không bán, cho dù là lãnh đạo cao cấp nhất đến đây Lục Thiếu Hoa cũng không bán. Ừ, nói chính xác, thì giai đoạn hiện tại Lục Thiếu Hoa sẽ không bán, còn sau này có bán hay không, Lục Thiếu Hoa cũng chưa biết, có lẽ có, có lẽ không.
Nhưng vấn đề ngay lập tức đã đến rồi, kế hoạch vương quốc Internet ở Thâm Quyến vẫn còn thiếu tiền. Tuy hiện giờ nói có thể phải rời đi, nhưng Lục Thiếu Hoa biết rõ rằng, đó chỉ là một trò đùa mà thôi. Đây như là một ván cờ, kết quả cuối cùng đã ở việc phản khảng của Lục Thiếu Hoa kia, Lục Thiếu Hoa sẽ thắng.
Nếu là thắng lợi thì Tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa sẽ không rút lui khỏi Thâm Quyến. Cũng có nghĩa là tiếp tục kế hoạch vương quốc Internet, cũng lại vừa muốn đối mặt với vấn đề lỗ hổng về vốn.
Ban đầu Lục Thiếu Hoa tính bán ra kỹ thuật tàu sân bay, để có được một lượng vốn lớn, sau đó mang vốn đó đầu tư vào kế hoạch vương quốc internet, bổ sung vào lỗ hổng về vốn. Nhưng giờ Lục Thiếu Hoa đã quyết định không bán ra kỹ thuật tàu sân bay, nói cách khác lỗ hổng về vốn của Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến vẫn còn.
Bổ sung vào chỗ trống là nhất định rồi, nhưng tiền lấy ở đâu đến?
Dựa vào dự đoán của Lục Thiếu Hoa, bổ sung vào chỗ trống về vốn của Tập đoàn Phượng Hoàng không cần nhiều lắm, khoảng 20 tỷ đô la Mỹ là được. Đối với Lục Thiếu Hoa con số đó không có gì, bảo bên Châu Phi là có thể chuyển về đây ngay.
Nói thì nói như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa nghĩ đến lâu dài, bên Châu Phi cũng cần triểu khai nhanh hơn, cũng là bên đó cần tiền, 20 tỷ đô la Mỹ nói là không nhiều nhưng với 20 tỷ đô la Mỹ bên Châu Phi có thể mua được thêm dầu mỏ, triển khai dự án căn cứ bí mật nhanh hơn.
So với bên Châu Phi thì kế hoạch mạng Internet Thâm Quyến bên này đã là thứ yếu. Là Lục Thiếu Hoa coi trọng bên Châu Phi, về lâu dài không giống bên Châu Phi, kế hoạch vương quốc Internet có thể không có cũng không sao.
Cho nên nói bên Châu Phi chỉ có thể tăng thêm chứ không thể điều động, Lục Thiếu Hoa sẽ không cho chuyển tiền từ bên kia lại đây nữa, cho dù đã điều về đây năm mươi tỷ đô la Mỹ, sau này Lục Thiếu Hoa cũng sẽ chuyển trở về.
Thiếu tiền
Nói cho cùng thì cũng chính là Lục Thiếu Hoa thiếu tiền, làm sao bây giờ?
Cách xử lý tốt nhất là kiếm tiền.
Đó chính là ý tưởng của Lục Thiếu Hoa, về phần kiếm như thế nào, cũng rất đơn giản, dùng một trăm tỷ đô la Mỹ quấy rối thị trường tài chính Hồng Kông và Đại lục, lấy thủ đoạn bất ngờ, ở giữa thu tiền. Lục Thiếu Hoa tin rằng có thể kiếm đủ 20 tỷ đô la Mỹ, có khi hơn.
Đây là kế hoạch trong lòng Lục Thiếu Hoa, dùng một trăm tỷ đô la Mỹ đến quần đảo hai thị trường tài chính, kiếm 20 tỷ đô la Mỹ, hơn nữa lại có thể trả thù, một hòn đá ném chết hai con chim, Lục Thiếu Hoa cớ sao không làm đâu.
Nhưng sự việc có đúng là đơn giản như Lục Thiếu Hoa tưởng tượng không? Lãnh đạo nhà nước sẽ không tức giận vì hành động của Lục Thiếu Hoa sao?
Vấn đề này Lục Thiếu Hoa cũng đã phân tích cẩn thận. Giống với sự kiện lần trước, lãnh đạo cấp cao không dám làm gì Lục Thiếu Hoa, còn tại sao có người nhảy ra, hoàn toàn là vì lý do cá nhân, những người khác chỉ đứng bên cạnh nhìn. Nhân cơ hội lần này thử một chút ý tưởng của Lục Thiếu Hoa.
Làm người tái sinh, Lục Thiếu Hoa đã trải qua rất nhiều việc. Chính trị của Trung Quốc tuy không biết nhiều nhưng Lục Thiếu Hoa lại biết chính trị Trung Quốc luôn luôn là bên trong đấu tranh, bên ngoài nhất trí.
Nói cách khác là có đấu tranh, chẳng qua là ở bên trong mà thôi. Một khi động đến lợi ích quốc gia, mọi người đều đoàn kết đứng lên, nhất trí đối ngoại.
Mà sự việc lần này, vốn chỉ là một sự việc bên trong, chẳng qua là nội bộ đấu đá, như vậy thì có một số người bất đồng ý kiến, cuối cùng thì nhất định không ai dám làm gì Lục Thiếu Hoa.
Ít nhất, quân đội sẽ không đối phó Lục Thiếu Hoa, không phải vì Lục Thiếu Hoa có quân hàm thượng tướng, mà là nể mặt ông Đặng, cũng là lời hứa hẹn.
Năm đó khi Lục Thiếu Hoa bán kỹ thuật tên lửa tầm xa có đến vài vị quân nhân hứa hẹn, nếu có người không tuân theo lời hứa, đó là điều bất ngờ, nhưng người quân nhân sẽ không làm thế, Lục Thiếu Hoa tin tưởng vậy. Cho nên nếu có người muốn đối phó Lục Thiếu Hoa thì quân đội nhất định sẽ đứng ra.
Đó là lý do tại sao Lục Thiếu Hoa không lo sự việc không thể khống chế được.
Thử nghĩ một chút, có quân đội bảo vệ, hơn nữa tài sản, thanh danh cùng lực lượng quân sự trong tay Lục Thiếu Hoa, ba điều này là nhân tố quyết định, người có ý định đối phó với Lục Thiếu Hoa không thể không suy nghĩ bọn họ có kiểm soát được tình hình không.
Tổng hợp các yếu tố trên, thêm vào đó Lục Thiếu Hoa còn là cháu nuôi của Ông Đặng, cháu rể Tăng Kiến Quốc, nếu muốn đối phó với Lục Thiếu Hoa thì không hề có khả năng. Tăng Kiến Quốc là lão thành quốc gia, nếu muốn đối phó với Lục Thiếu Hoa thì đợi sau khi Tăng Kiến Quốc qua đời.
Dĩ nhiên những điều này đều do Lục Thiếu Hoa nghĩ ra sau khi đã về đến Hồng Kông, còn nếu vẫn ở Bắc Kinh nghĩ đến điều này, hắn sẽ không về Hồng Kông mà ở lại Bắc Kinh, xem có ai dám động đến hắn.
Tuy nhiên nói đi vẫn phải nói lại, Lục Thiếu Hoa không thích mạo hiểm tính mạng mình, trở về Hồng Kông là lựa chọn an toàn nhất. Dù sao rất nhiều chuyện bất ngờ, nếu chẳng may, chỉ cần một phần trăm giây, Lục Thiếu Hoa sẽ cảm thấy hối hận.
Hiện tại thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã an toàn, tiếp theo chính là trả thù, làm mọi người biết Lục Thiếu Hoa có thực lực như thế nào.
Tuy nhiên trước đó Lục Thiếu Hoa gọi điện cho Trần Quốc Bang, hỏi một chút về tình hình bên Bắc Kinh.
Lục Thiếu Hoa nóng lòng muốn biết bên Bắc Kinh ai là người đề xuất áp đặt hắn. Lục Thiếu Hoa phải nhằm vào người đó tiến hành trả thù, khiến y phải mất chức, phương pháp rất thẳng thừng.
Mạng lưới tình báo Hổ Gầm không làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng, vào lúc này rất có uy lực, Trần Quốc Bang rất nhanh chóng đã thu thập được tin tức. Tuy rằng chưa trực tiếp xác minh nhưng theo tin tức thu thập được có thể kết luận, người đề xuất mua luôn mấy kỹ thuật đó là Phó thủ tướng Quốc vụ viện.
Nhân vật đó chính là Phó thủ tướng thường trực, ủy viên Trung ương Đảng, là một nhân vật có quyền lực, tuổi còn trẻ, ở nhiệm kỳ mới có thể tiến thêm một bước nữa.
Lại một quan chức cao cấp nữa, Lục Thiếu Hoa cũng không sợ, cho dù là người đứng đầu, Lục Thiếu Hoa cũng không sợ. Dù sao sự việc đến nước này rồi, người ta không chết thì mình chết, Lục Thiếu Hoa cần gì phải lãng phí tình cảm, nương tay đâu.
Vì thế Lục Thiếu Hoa ra lệnh cho Trần Quốc Bang thu thập tài liệu về người đó, trong đó bao gồm cả tình hình gia đình y, còn có việc ở các địa phương y đã công tác, những việc đã làm, cùng với tình hình hiện tại của y, mọi việc đều phải thu thập.
Không phải là người tốt đẹp hoàn toàn, Lục Thiếu Hoa không tin một người cả đời tài giỏi không có sai sót gì. Ừ có lẽ phạm sai lầm nhưng vẫn có thể tha thứ. Nhưng hiện giờ tình hình ác liệt như vậy, chỉ cần Lục Thiếu Hoa hơi lợi dụng thêm, muốn y ngã lộn cổ.
Hiển nhiên Trần Quốc Bang cũng biết rõ sự việc, lúc này hắn rất phẫn nộ. Với đất nước những năm gần đây Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu cống hiến, Trần Quốc Bang biết rõ, dù là trên lĩnh vực kinh tế hay ở việc làm từ thiện, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại. Hiện tại đáng buồn cười, mọi việc lại nhằm vào Lục Thiếu Hoa, là một nửa người nhà họ Lục Trần Quốc Bang sao có thể chịu được.
Trần Quốc Bang tức giận, có nghĩa là không cần Lục Thiếu Hoa ra lệnh, anh ta cũng sẽ thu thập tin tức, sau đó cho kẻ thù một đòn chí mạng.
- Cậu yên tâm đi, tôi đã ra lệnh, chậm nhất ba ngày sẽ có kết quả.
Trần Quốc Bang nói qua điện thoại.
Trần Quốc Bang từng là quân nhân không sai, anh ta có một trái tim yêu nước cũng không sai, nhưng đi theo Lục Thiếu Hoa nhiều năm như vậy, với mỗi việc Lục Thiếu Hoa đã làm, Trần Quốc Bang đều biết, Trần Quốc Bang không thừa nhận vì Lục Thiếu Hoa có một chút xin lỗi quốc gia.
Không, Trần Quốc Bang không thừa nhận vì Lục Thiếu Hoa rất xin lỗi đất nước. Ngược lại lúc kinh tế phát triển và lúc Hồng Kông được trao trả Lục Thiếu Hoa đã cống hiến rất nhiều, hiện tại đáng buồn cười, trở mặt, cho dù là có trái tim yêu nước Trần Quốc Bang cũng không thể không nguội lạnh trong lòng.
- Được.
Lục Thiếu Hoa không nhiều lời, chỉ nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Lục Thiếu Hoa biết năng lực làm việc của Trần Quốc Bang, không cần hắn bảo cũng biết nên làm như thế nào. Lục Thiếu Hoa cơ bản không cần quan tâm đến việc này, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, tự mình cúp điện thoại, dù sao hắn cũng đã có được câu trả lời.
Việc tiếp theo thật đơn giản, kiên nhẫn chờ đợi, cùng đợi sáng ngày mai.