Bán tháo hay giữ lại?
Hai lựa chọn, tất cả do suy nghĩ của Lý Vân Thanh quyết định, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người đã không có ý kiến gì, hết thảy đều xem Lý Vân Thanh, giữ lại để theo dõi, hay là hạ lệnh bán tháo, tất cả đều do một mình Lý Vân Thanh định đoạt.
Tình hình thị trường chứng khoán của hai quốc gia Mỹ và Anh rất không lạc quan, hôm trước vẫn còn đang giảm liên tục, nhưng hôm nay lại đột nhiên chỉ giảm đôi chút, xu thế tăng lên, điều này khiến Lý Vân Thanh khó xử lý, lúng túng.
Tuy nhiên, Lý Vân Thanh dù sao cũng là Lý Vân Thanh, trầm ổn bình tĩnh như thế kia không có sai, nhưng sự bảo thủ vốn có trong tính cách, tất cả đều được thể hiện ra hết trong giờ khắc này, sau khi giằng co tính toán, Lý Vân Thanh cuối cùng quyết định chọn cách an toàn.
- Bắt đầu bán tháo...
Lý Vân Thanh đầy quyết đoán khi truyền đạt mệnh lệnh. Chưa xong, tạm dừng một hồi lâu, Lý Vân Thanh lại tiếp tục bổ sung thêm một câu, nói:
- Nói mọi người bán tháo từ từ thôi, không cần nhanh lắm.
Vốn nếu rơi vào những loại tình huống như thế này, Lý Vân Thanh sẽ hạ lệnh bán tháo toàn bộ, không tiếc giá nào, nhưng lời nói phía sau của Lý Vân Thanh lại thay đổi mất rồi, để nhân viên môi giới chứng khoán cấp dưới từ từ bán tháo, đó thật sự là biểu hiện của sự mạo hiểm.
Lý Vân Thanh đang đánh cược, cược hai quốc gia có kinh tế phát triển Mỹ và Anh không thể hồi phục nhanh đến như vậy, cho nên, Lý Vân Thanh quyết định bán tháo nhưng vẫn chờ đợi và hy vọng.
Không sai, chính là bán tháo nhưng vẫn chờ đợi và hy vọng, nếu tình huống chuyển biến tệ hơn, Lý Vân Thanh hoàn toàn có thể nhanh chóng hạ lệnh xuống bán tháo toàn bộ, , như vậy cho dù tình huống có biến, nhiều lắm cũng chỉ tổn hại đôi chút, còn như vẫn tiếp tục giảm, kết quả khi đó khác hoàn toàn, tiền kiếm được cũng sẽ nhiều hơn.
Đấy cũng là một cách, đồng thời cũng là sách lược cao minh, nếu là Lý Vân Thanh trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng vào lúc này đây , anh ta do dự, có lẽ trong lòng rất phân vân và có chút tư lợi cá nhân.
Không thể không nói đến vai trò tổng chỉ huy mà Lý Vân Thanh đảm nhiệm trong lần hành động này, chịu áp lực gấp bội, đồng thời, cũng cảm thấy tự hào và quý trọng, dù sao đây cũng là một cơ hội thật vất vả lắm mới có được. Cũng chính bởi thế, Lý Vân Thanh mới có những suy nghĩ và hành động khác hẳn ngày thường, cược một lần, không vì cái gì khác, chỉ vì mục đích kéo dài thời gian.
Lý Vân Thanh hiểu rất rõ rằng, kết thúc hành động đối với hai quốc gia Mỹ và Anh này, tất cả cũng đều sẽ kết thúc, vai trò tổng chỉ huy Lý Vân Thanh đảm nhiệm cũng nhanh chóng kết thúc thôi. Đó chính là ý đồ riêng của Lý Vân Thanh, thật vất vả lắm mới được một cơ hội tốt như thế, Lý Vân Thanh muốn hành động chứ không muốn chấm dứt.
Hiện tại đã bước vào giai đoạn gần kết thúc, không kết thúc cũng phải kết thúc, Lý Vân Thanh đương nhiên muốn kéo dài thời gian nhiều thêm một chút, nửa ngày hoặc là một ngày cũng được, tranh thủ thời gian cuối cùng này, hưởng thụ một chút quyền lực của tổng chỉ huy.
Đương nhiên , Lý Vân Thanh cũng không phải loại người vì chuyện riêng mà cố ý kéo dài, anh ta suy xét trên nhiều phương diện, đứng trên lập trường của Lý Vân Thanh, thị trường chứng khoán của hai quốc gia Mỹ và Anh muốn khôi phục khả năng còn phải cần có thêm một khoảng thời gian nữa mới được.
Kết hợp cùng tin tức vụn vặt thu được qua lời nói của Lục Thiếu Hoa, sắp xếp lại tất cả, Lý Vân Thanh có lý do tin rằng, trong tháng chín này, thị trường chứng khoán của hai quốc gia Mỹ và Anh không có khả năng khôi phục, cho nên, Lý Vân Thanh quyết định đánh cuộc lần này.
Tiền kiếm nhiều một chút.
Đây mới là chủ đích của Lý Vân Thanh, cũng là vì vẽ nên một dấu chấm câu hoàn hảo trên bước tranh cương vị tổng chỉ huy.
Hai người Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương đều không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu, trầm tĩnh không nói, để tùy ý Lý Vân Thanh đi quyết định tất cả.
Cũng không phải hai người Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương không đồng ý với quyết định này của Lý Vân Thanh, mà hai người bọn họ đều tán đồng cách làm này, bởi vì hai người bọn họ cũng cho rằng thị trường chứng khoán hai quốc gia Anh và Mỹ vẫn còn khoảng trống để giảm.
Cả ba đã thống nhất ý kiến, còn có gì có thể nói nữa, đương nhiên là phải dựa theo những gì Lý Vân Thanh nói mà làm rồi. Bà xã Lưu Minh Chương liền nhanh chống phát lệnh xuống bên dưới cho những chuyên gia chứng khoán thi hành, sau đó thực sự có thể nói là chờ đợi và kỳ vọng trong bán tháo.
………..
Liên tiếp hai ngày, tình hình thị trường chứng khoán Mỹ và Anh không sáng sủa cho lắm, hết giảm rồi dừng, hết dừng lại giảm, thi thoảng lại có xu hướng đi lên, nhưng xu hướng đi lên này không duy trì được bao lâu, cùng việc bán tháo của nhóm Lý Vân Thanh, thị trường chứng khoán lần nữa xuất hiện biến động, giảm một cách chầm chậm.
Đến buổi chiều ngày 30 tháng 9, cách giờ chốt phiên khoảng 30 phút, Lý Vân Thanh bên này lại có động tĩnh, tuy nhiên không phải Lý Vân Thanh truyền đạt mệnh lệnh bán tháo gì, mà là nói bà xã Lưu Minh Chương phát tin tức xuống hỏi người bên dưới, hỏi trong tay bọn họ còn cầm bao nhiêu cổ phiếu nữa.
Lệnh vừa truyền ra, đã nhanh chóng có được câu trả lời, bà xã Lưu Minh Chương sắp xếp lại đôi chút, con số chính xác cũng ra liền trong tích tắc, cô nói:
- Con số phần còn lại của hai quốc gia gồm: Mỹ 18.9%, Anh 13%.
- Tốt.
Lý Vân Thanh trầm giọng lên tiếng, không ai biết anh ta nói ‘tốt’ đây là cái gì tốt, là bản thân con số đó tốt hay thị trường chứng khoán tốt. Nhưng không phải đợi lâu, tất cả mọi người đều có được đáp án muốn biết, bởi sau giây phút trầm giọng lên tiếng đó, Lý Vân Thanh nói thêm:
- Hạ lệnh xuống, bán tháo toàn bộ, trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay phải bán tháo hết tất cả.
Hành động lớn rốt cục cũng đến, đấy chính là hồi kèn kết thúc, hồi kèn báo hiệu cơn lốc khủng hoảng tài chính châu Á chấm dứt.
Bà xã Lưu Minh Chương không chút chần chừ, truyền lệnh tức thì, sau đó thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Đừng quên , bà xã Lưu Minh Chương cũng là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, tuy rằng còn kém cỏi so với mấy người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, nhưng dù sao cũng là vợ của Lưu Minh Chương, gần chồng dần dà cô cũng bị ảnh hưởng và học hỏi được cũng không ít, nhìn màn hình lớn, xu hướng lên xuống trên đó cô cũng nhìn và hiểu ra không ít.
…….
……..
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, thời gian nửa năm qua trong nháy mắt, vào giờ khắc kết thúc phiên chiều hôm đó, tin tức khắp nơi lại được truyền đến, tuyên bố lần hành động này đã kết thúc.
Chịu khổ…
Hai chữ này thấp thoáng hiện lên trong đầu Lý Vân Thanh vào giờ khắc kết thúc phiên.
Đúng thế, rốt cục vẫn cho kết thúc, Lý Vân Thanh đã hoàn thành tốt nhiệm vụ Lục Thiếu Hoa giao cho anh ta, trong suốt thời gian đảm nhiệm vai trò tổng chỉ huy, đứng vững trên cương vị của chính mình, làm được những việc nên làm, có thể giao cho Lục Thiếu Hoa một đán án bài thi khiến Lục Thiếu Hoa vừa lòng, trong lòng mình cũng có thể cảm thấy được an ủi.
Kết thúc, kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc, mọi hành động rốt cục cũng đã kết thúc.
Nhưng trên thực tế, thật sự đã kết thúc chưa? Kết thúc không phải chính là bắt đầu mới sao, cho nên, đối với mấy người Lý Vân Thanh sẽ không bao giờ có chấm dứt, chí ít, đi theo bước chân của Lục Thiếu Hoa, phía sau vẫn còn hàng tá cơ hội, muốn bàn đến chuyện kết thúc xem ra vẫn còn sớm. Bởi ít nhất, cuộc khủng hoảng tài chính siêu cấp mang tính toàn cầu vẫn sẽ còn diễn ra một lần nữa, mấy người Lý Vân Thanh sao có khả năng chấm dứt đây?
Năm 2008, năm của những kỳ vọng mới, bắt đầu mới.
Đương nhiên, những điều đó mấy người Lý Vân Thanh không thể biết được, người duy nhất biết đến là Lục Thiếu Hoa, vào thời điểm kết thúc cơn lốc tài chính châu Á, Lục Thiếu Hoa cũng đã bắt đầu lặng lẽ lên kế hoạch, tính toán để đánh thêm một chiến dịch hoành tráng.
Tuy nhiên mặc kệ thế nào, cơn lốc tài chính châu Á cũng đã thật sự kết thúc, việc tiếp theo mấy người Lý Vân Thanh phải làm chính là làm một phần báo cáo tổng kết số liệu giai đoạn này giao cho Lục Thiếu Hoa, sau tính toán trích phần trăm, thu về phần mình đáng được nhận, sau đó trở về nhịp độ thường ngày vốn có.
Vào thời khắc kết thúc, Lý Vân Thanh cũng từng nhụt chí, từng thở dài, tuy nhiên những cảm xúc đó đều ẩn chứa ở trong lòng, không hề được biểu lộ ra ngoài, trên mặt duy nhất chỉ có sự vui mừng sau khi hưng phấn qua đi.
Nghĩ tới phần trăm được trích sau khi tổng kết xong mọi số liệu, Lý Vân Thanh làm sao có thể không hào hứng, dựa theo con số dự tính có được trong lần hành động này, hai giai đoạn cùng cộng vào một lúc, Lục Thiếu Hoa thu vào con số mấy trăm tỷ đô la Mỹ, mấy người Lý Vân Thanh cũng được trích số tiền hàng chục tỷ đô la Mỹ.
Người chứ không phải thánh, quân tử vẫn thích tài lộc, câu nói rất chi là chí lý, mấy người Lý Vân Thanh kiếm tiền một cách chính đáng, khi tiền đến tay, mấy người Lý Vân Thanh tuyệt đối không nương tay, trái lại, bọn họ rất biết nắm bắt, bởi vì đó là cái bọn họ đáng có.
Nhìn con số chục tỷ đô la Mỹ thu vào, mấy người Lý Vân Thanh thế nào không phấn khích và kích động cho được.
Cho nên, gần như khi cấp dưới lo truyền số liệu về, Lý Vân Thanh cùng Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân ba người cũng gấp rút hoàn thành việc của mình, tổng kết số liệu, đem tất cả số liệu giao dịch tổng hợp lại, đóng thành file tài liệu giao cho Lục Thiếu Hoa.
Vào lúc này, Lý Vân Thanh cũng không quên gọi cho Lục Thiếu Hoa, thông báo cho Lục Thiếu Hoa biết tin hành động đã chấm dứt, đây là việc Lý Vân Thanh phải làm.
Lục Thiếu Hoa cũng không có nhiều lời, chỉ nói Lý Vân Thanh đem số liệu tổng kết lại, sau đó kêu ba người bọn họ xuất ra một ít tiền, mở tiệc mừng khao tất cả những người tham gia chiến dịch hành động lần này.
Là mừng công chiến thắng, theo thông lệ, sau mỗi lần hành động chấm dứt, Lục Thiếu Hoa luôn mở vài bàn tiệc ăn mừng.
Nhưng lần này có khác đôi chút, đội ngũ tham gia vào chiến dịch quá nhiều, có hơn một trăm hơn hai mươi chuyên gia tài chính chứng khoán, nhiều người như vậy việc tổ chức ăn mừng như trước là không thể rồi. Cái này phải để mấy người Lý Vân Thanh tính thôi.
Không nói chuyện gì khác, chuyên gia tài chính chứng khoán bên dưới cứ từ bốn đến sáu người thì thành một nhóm, tuy các bên biết có sự tồn tại của những nhóm khác, nhưng những nhóm khác đó là ai, thân phận gì, tất cả đều mù tịt, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không cho phép bọn họ gặp mặt, mở tiệc mừng cũng phải chia nhỏ ra.
Về thời gian, tiệc được mở ngay trong buổi tối ngày kết thúc chiến dịch, nếu không thì không gọi là tiệc mừng chiến thắng, mà chỉ là tiệc thường, mất đi ý nghĩa vốn có.
Trong một buổi tối, ba người phải ứng phó gần ba mươi bàn tiệc, chia đều ra, một người phải ứng phó mười bàn tiệc, khiến mấy người Lý Vân Thanh sao có thể không đau đầu. Tuy nhiên mệnh lệnh đã được Lục Thiếu Hoa truyền đạt, bọn họ không thể không làm.
Tất nhiên, cảnh tượng tối hôm đó chẳng khác nào những màn kịch, náo nhiệt hẳn. Sau khi thống kê xong số liệu, bọn họ bắt đầu gọi điện cho các nhà hàng ở khu Cửu Long, đặt trước phòng riêng, có khách sạn đặt một lần hai đến ba phòng.
Cùng một khách sạn đặt một lần hai đến ba phòng vốn là chuyện thường, nhưng lạ ở chỗ, thời điểm mấy người Lý Vân Thanh đặt trước phòng riêng, rất có cá tính, yêu cầu phải tách ra riêng biệt, mà hai phòng phải cách xa thật xa mới được, ít nhất là cách xa nhau một tầng lầu.
Quái dị, hết sức quái dị…
Tuy nhiên, có tiền có thể khiến quỷ xay cối, cho dù là quái dị, nhưng biết được là ba nhân vật đầu não của Tập đoàn Phượng Hoàng đặt phòng, nhà hàng đó cũng không dám chậm trễ, đều dựa theo dặn dò của mấy người Lý Vân Thanh mà sắp xếp.