Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 680: Tạm thời dừng tay




Mục tiêu kiếm hơn một nghìn tỷ đô la Mỹ của Lục Thiếu Hoa xem ra có thể đạt được, trong lòng hắn tự nhiên vui sướng vô cùng. Tuy nhiên, tất cả đều còn chưa có kết quả, Lục Thiếu Hoa cũng không dám khẳng định, chỉ có thể đợi cho cơn khủng hoảng tài chính Châu Á kết thúc mới có thể kết sổ được.

Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái một tuần đã trôi đi. Trong thời gian một tuần này, mấy người Lý Vân Thanh rất bộn rộn, đầu tiên là cẩn thận phân tích số liệu mà Lục Thiếu Hoa cấp cho bọn họ, sau đó dốc hết tâm lực vạch định kế hoạch.

Nói đến việc lập ra kế hoạch, mấy người Lý Vân Thanh tranh luận rất nhiều, ý kiến không thống nhất. Chủ trương của Lưu Minh Chương là chú trọng đánh vào ba quốc gia, nói theo cách khác tức là phải tăng tỷ lệ đầu tư, tỷ lệ phân bổ lên tới 8:2

Tức là, tổng tài chính sẽ được chia làm mười phần, trong đó có tám phần nhắm vào ba quốc gia quan trọng, còn hai phần là nhằm vào mười sáu quốc gia khác.

Nhưng Lý Vân Thanh lại không đồng ý với ý kiến đó, y cho rằng tỉ lệ phân bổ này là quá lớn, Lý Vân Thanh cho rằng tỷ lệ là 5:5, tức là nhắm vào ba quốc gia quan trọng kia, cố gắng kéo biên độ giảm giá càng lớn càng tốt, nhưng cũng không thể phân bổ quá nhiều tiền vào đó, nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra một nửa tổng số tiền đầu tư mà thôi.

Vấn đề này, hai người đều có cái nhìn khác nhau, đều tự mình trình bày lý lẽ riêng, cuối cùng không ai đồng tính với ý kiến của ai, còn ý kiến của Lý Tông Ân trong lúc này cũng không được đồng tình ủng hộ.

Cuối cùng, bất đắc dĩ Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương chỉ có thể đem vấn đề này giao lại cho Lục Thiếu Hoa, để ông chủ Lục Thiếu Hoa này tự quyết định.

Về phương diện tài chính mà nói thì đúng là Lục Thiếu Hoa chỉ hiểu biết nửa vời, còn sâu xa mà nói thì Lục Thiếu Hoa cũng không rõ ràng, điều này cũng là hắn khó xử trong khoảng thời gian. Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa vẫn cho rằng chính hắn phải cân nhắc và quyết định.

Trước tiên, biên độ được giới hạn theo quy định. Nói cách khác, sức chịu đựng của một quốc gia cũng có giới hạn, đặc biệt là trên thị trường chứng khoán. Nếu lượng tài chính lớn, cuối cùng chắn chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thị trường.

Điều này Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy, hắn nắm trong tay số tiền đầu tư rất đáng sợ, vốn gốc là hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, hơn nữa bên Indonesia, số tiền lãi gấp ba lần, tổng tài chính đã vượt hai trăm tỷ đô la Mỹ.

Nếu theo như ý kiến của Lưu Minh Chương thì tỷ lệ 8:2 tức là phải phân bổ hơn một trăm sáu mươi tỷ đô la Mỹ vào ba quốc gia, tính ra mỗi quốc gia được phân bổ gần sáu mươi tỷ đô la Mỹ, số tiền này lại được dùng như số tiền gửi, điều này khác nào dọa người, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện làm đảo ngược tình thế ấy chứ.

Mức độ giảm giá lớn ở một quốc gia có thể kiếm được nhiều tiền, điều này quả không sai, nhưng cũng cần phải suy xét, vì điều này khá mạo hiểm. Lục Thiếu Hoa không muốn để toàn bộ số tiền đó vào tài khoản, muốn nó phát triển theo hướng ngược lại, tới lúc đó thực sự là gì đều không ai rõ.

Cho nên theo cách nói của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa cho rằng mạo hiểm là rất lớn. Còn theo cách nói của Lý Vân Thanh có thể thấy mạo hiểm cũng không lớn lắm, một nửa số tìa chính tương đương với gần một trăm tỷ đô la Mỹ chia đều cho ba quốc gia, mỗi quốc gia tương đương với hơn ba mươi tỷ đô la Mỹ.

Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của Lý Vân Thanh, hắn cho rằng phương pháp của y khả quan hơn. Đương nhiên, bên trong Lục Thiếu Hoa còn có một băn khoăn. Nếu theo ý kiến của Lưu Minh Chương, một quốc gia được đầu tư lượng tài chính là gần sáu mươi tỷ đô la Mỹ thì mục tiêu đạt được cũng là rất lớn.

Một công ty, nổi tiếng với tiềm lực của mình là rất có lợi, nhưng ảnh hưởng tiêu cực của nó cũng không thể không xét tới, đặc biệt theo như cách nói của Lục Thiếu Hoa thì phải hành động bí mật, một khi bị các quốc gia chú ý tới tức là có thể nổi danh nhưng ngay sau đó sẽ gặp những phiền toái.

Đầu tư ít tài chính, mục tiêu đạt được ắt sẽ ít, sẽ không làm cho các quốc gia này chú ý, đây cũng là nguyên nhân mà lúc này Lục Thiếu Hoa xem xét và chọn phương pháp đề xuất của Lý Vân Thanh

Việc phân phối tài chính cuối cùng cũng được Lục Thiếu Hoa quyết định, tuy nhiên bên trong vấn đề này còn rất nhiều điều nghi vấn, đó chính là Lục Thiếu Hoa làm sao để có thể nắm trong tay hơn hai ngàn tỷ đô la Mỹ đây?

Không thể quên rằng, cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á trong giai đoạn thứ hai, Lục Thiếu Hoa đã có mệnh lệnh đem toàn bộ tài chính tham gia vào thị trường, ở thị trường Indonesia dường như không thể chịu đựng nhiều hơn lượng tài chính là một trăm tỷ đô la Mỹ, toàn bộ lượng tài chính còn lại là bố trí ở các quốc gia khác.

Đây gọi là …. Kết quả cuối cùng là xung quanh con số hai trăm tỷ đô la Mỹ, mấy người Lý Vân Thanh đương nhiên là sẽ có biện pháp đạt được.

Biện pháp này không phải điều gì khác chính là đánh nhanh thắng nhanh. Trong giai đoạn thứ hai, khi kết thúc hành động ở Indonesia khoảng hai ngày, tất cả đều bắt tay vào hành động.

Trong đó gồm có các quốc gia, Malaysia, Singapore, Thái Lan, Philipines, còn vô số các nước khác trong khu vực, ngoại trừ Nhật Bản. Tất cả các quốc gia khác đều phải tiến đánh, dự tính con số kiếm được là rất lớn.

Làm thế nào để kiếm được tối đa lợi nhuận với số tiền bỏ ra đây?

Lục Thiếu Hoa lúc này mới ngay lập tức lục lại giữ liệu thời điểm đó, trong lòng đã đưa ra các dữ liệu, sau khi tổng hợp lại số liệu thì lãi ròng sẽ là hơn hai trăm sáu mươi tỷ đô la Mỹ, mấy người Lý Vân Thanh lại một lần nữa cho Lục Thiếu Hoa một kết quả rất hài lòng.

Lần này, hơn hai trăm sáu mươi tỷ đô la Mỹ là kết quả thu được phần nhiều từ thị trường Indonesia. Lần này lại làm mới số liệu, mục tiêu là đạt được hơn bảy mươi tỷ đô la Mỹ, cộng với số vốn gốc là hơn bốn trăm tỷ đô la Mỹ, sẽ cho ra con số tổng cộng là gần bốn trăm tám mươi tỷ đô la Mỹ.

Tuyến tấn công toàn bộ các nước Đông Nam Á đã kết thúc, mấy người Lý Vân Thanh phải tập trung rời khỏi, bỏ qua Nhật Bản và tiến vào bố trí ở Nga, vả lại chính là nhằm vào mười tám nước Lục Thiếu Hoa đã liệt kê trong danh sách.

Sau khi kết thúc, thống kê số liệu, rồi lại sắp xếp bố trí. Mỗi ngày phải làm biết bao nhiêu là công việc, thử hỏi mấy người Lý Vân Thanh làm sao còn có thời gian rảnh rỗi, tất cả đều vội vàng.

Lục Thiếu Hoa còn nghe thấy Lưu Minh Chương lẩm bẩm, buổi tối khi anh ấy đi ngủ, nằm mơ cũng thấy các sự kiện của thị trường tài chính làm cho đang nửa đêm thì bừng tỉnh dậy. Cái này gọi là ngày làm sao chiêm bao làm vậy. Thực sự mấy ngày qua bọn họ làm việc rất áp lực.

Mấy người Lý Vân Thanh gặp áp lực bao nhiêu, Lục Thiếu Hoa dù ít dù nhiều cũng có biết qua. Tuy nhiên phải sắp xếp bố trí ở mười tám quốc gia còn lại nên mấy người Lý Vân Thanh cũng không rảnh rỗi. Theo như lời nói của Lưu Minh Chương thì thế giới cuối cùng cũng bình yên.

Tuy nhiên, không ai biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu cho một cuộc chiến lớn. Cần phải cất giấu nỗi niềm ở trong lòng.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.

Lục Thiếu Hoa cảm thấy như vậy, điều mà Lục Thiếu Hoa nghĩ tới lúc này là sau khi bố trí xong mới chính thức bắt đầu. Phía sau còn có nhiều hành động hơn đang chờ mấy người Lý Vân Thanh ấy chứ.


Bất kể là như thế nào, mọi công việc đều được gác lại. Mấy ngày nay Lục Thiếu Hoa đều ở trong thư phòng, cả ngày không có việc gì ngoài chỉ sửa sang số liệu cho sổ sách, coi như là tự mình tổng kết một chút.

Nhưng mà, Tần Tịch Thần lại không quen với việc Lục Thiếu Hoa trốn trong thư phòng như thế. Buổi tối hôm nay cô cũng đi vào thư phòng, đầu tiên vừa nhìn vào bản văn kiện làm việc vừa hoàn chỉnh khiến cô cảm thấy ngạc nhiên. Còn Lục Thiếu Hoa vùi đầu vào công việc, không hề phát hiện ra Tần Tịch Thần đã đứng ở trong thư phòng.

Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa làm việc, Tần Tịch Thần không thấy điều gì khác lạ cả, chỉ có điều cô cảm thấy ngạc nhiên, theo kế hoạch thì trong thời gian này Lục Thiếu Hoa không phải là quá bận rộn. Bởi vì, giai đoạn thứ nhất của cuộc khủng hoảng tài chính đã tạm thời chấm dứt. Lục Thiếu Hoa còn việc gì phải vội vàng nữa đâu

Nhẹ nhàng đi vào thư phòng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tập văn kiện bày trên bàn, không xem thì không biết, vừa nhìn qua Tần Tịch Thần đã nhảy dựng lên, Tần Tịch Thần không thể kiềm chế nổi khắp thân người toát ra mồ hôi lạnh.

Bất giác, Tần Tịch Thần nhìn thấy tập văn kiện kia, đúng vào phần tổng kết chấm dứt giai đoạn đầu tiên của cuộc khủng hoảng tài chính. Một chuỗi dãy số bắt đầu bằng con số 4 đầu tiên, sau đó là một chuỗi các số 0, và đơn vị là đô la Mỹ.

Có ngu ngốc nhìn vào cũng hiểu ra, đó là biểu hiện cho điều gì. Điều này biểu hiện cho tổng số tiền, trước dãy số đó lại là ba chữ cái to đùng
- Tổng thu vào.

- Đây là cái gì?

Tần Tịch Thần suy nghĩ liền biết đó chính là tổng số tiền mà Lục Thiếu Hoa kiếm được. Hơn bốn ntrăm tỷ đô la Mỹ, một con số khổng lồ. Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Tịch Thần chưa thể tin nổi điều này.

Tần Tịch Thần có vô số câu hỏi muốn hỏi Lục Thiếu Hoa, muốn hỏi xem lần này Lục Thiếu Hoa buôn bán kiếm được bao nhiêu tiền lãi, nhưng vì ở Tập đoàn Phượng Hoàng có nhiều văn bản, cho nên buổi tối về nhà thường phải xử lý văn bản, sau khi xử lý văn bản xong thường đi ngủ sớm, lấy đâu ra thời gian để hỏi việc này chứ.

Hiện tại ngược lại, đột nhiên thấy được con số này, Tần Tịch Thần đã có câu trả lời, nhưng câu trả lời này như muốn dọa người khác.

Hơn nữa, Tần Tịch Thần hiểu ràng, con số tổng kết trong văn bản cũng không thể biểu lộ hết mọi thứ. Bởi vì, trên bàn Lục Thiếu Hoa có rất nhiều văn kiện, văn kiện tổng kết kia chỉ là biểu hiện cho một bộ phận. Nói cách khác, Lục Thiếu Hoa kiếm được vượt xa con số này.

Nghĩ tới đây, Tần Tịch Thần không căng thẳng, liền thở hổn hển.

Lúc này, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện ra, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tần Tịch Thần. Hắn vỗ ngực ngăn chặn lại sự kinh ngạc của Tần Tịch Thần và cười nói
- Làm sao vậy hả “chị”?

Tần Tịch Thần không sốt ruột trả lời ngay, thật lâu sau mới chỉ vào tập văn kiện không thể tin nổi trên bàn và hỏi
- Cái con số trong văn kiện kia là thật chứ?

- Ha ha…

Lục Thiếu Hoa cười ha hả, cầm lấy tập văn kiện nhìn thoáng qua và nói.
- Chồng em lại là người làm giả văn kiện này sao?

Ở trong chính thư phòng nhà mình, làm sao Lục Thiếu Hoa lại phải làm giả số liệu trong văn kiện chứ?

Bị Lục Thiếu Hoa hỏi ngược lại, Tần Tịch Thần đã tỉnh táo lại, chợt nhận ra câu hỏi của mình có vẻ ngây thơ, trong lòng âm thầm cười khổ nói
- Em không có ý đó, chỉ có điều con số này đúng là dọa người.

- Dọa người?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, sau đó thoải mái lắc lắc đầu nói
- Con số này chỉ là nhỏ, chỉ đại diện cho một bộ phận thôi, sau khi cuộc khủng hoảng tài chính kết thúc, con số thực tế sẽ tăng lên rất nhiều.

Một lần xuất binh được hơn bốn trăm tỷ đô la Mỹ mà nhỏ sao?

Điều này, Tần Tịch Thần không chịu thua, bèn nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là té quỵ xuống, may mắn là đã quen nhìn những con số lớn như vậy, sau một lúc, Tần Tịch Thần mới bình tĩnh trở lại, đưa ngón tay cái lên, miệng thốt lên:
- Anh …