Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 669: Về nhà mừng năm mới




Hoàn cảnh phía bên kia Châu Phi như thế nào, Lục Thiếu Hoa đều rất rõ, tuy rằng hiện tại căn cứ Hổ Gầm đã xây dựng giống như một tiểu khu xa hoa, nhưng với hoàn cảnh như vậy, không cần nói nhiều, cũng biết là rất tồi tệ.

Mà Lý Chí Kiệt ở Châu Phi đã gần mười năm, giờ anh ta lấy vợ, bà xã cũng sang đó, hai vợ chồng sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt, bọn họ trong lòng cũng không nói gì, Lục Thiếu Hoa trong lòng cũng có chút băn khoăn, quan tâm một chút là khó tránh khỏi.

May mà Lý Chí Kiệt rất thích công việc hiện tại, thu thập tin tình báo, nên mới tiếp tục ở bên đó, cuộc sống cũng vô cùng vui vẻ, Lục Thiếu Hoa lúc này mới yên tâm, nói thêm vài câu an ủi rồi mới cúp điện thoại.

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa lại biết, sau khi cúp điện thoại một phút, kế hoạch kinh doanh mạng lưới tình báo này sẽ được Lý Chí Kiệt lập trong một ngày, bắt đầu tiến hành như thế nào, liệt ra một phần kế hoạch tỉ mỉ.

Suốt nửa tháng, Lý Chí Kiệt rốt cục đã đưa bản kế hoạch sang bên Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa cũng tin tưởng thật sự, có sửa chữa một vài chi tiết, sau đó mới đồng ý với kế hoạch của Lý Chí Kiệt

Lý Chí Kiệt làm kế hoạch rất cẩn thận, suy xét sự tình cũng rất rộng, điều đó có thể nhìn ra trong nội dung kế hoạch, phù hợp với mong muốn của Lục Thiếu Hoa, là bán ra tin tình báo và kết nối với đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, trước dùng đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm để mở ra thị trường mua bán tin tình báo, sau đó sẽ lập một bộ phận độc lập đem bán tin tình báo này.

Nhưng kế hoạch của Lý Chí Kiệt cũng không nhắc tới việc kết nối với đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, mà áp dụng thủ pháp độc đáo mới mẻ, giai đoạn đầu đem mở ra thị trường tình báo liên quan đến súng ống đạn dược di chuyển đến đâu, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm chỉ có tiến hành móc nối, không liên quan nhiều lắm.

Tại sao Lý Chí Kiệt muốn chuyển dời trọng điểm vào kinh doanh súng ống đạn dược?

Trong kế hoạch, Lý Chí Kiệt cũng giải thích rõ, anh ta nêu ra hai lý do, thứ nhất là bán ra tình báo không thể bày ra bàn được, và thật sự không tốt khi cứ đem đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm ra để kết nối.

Bởi vì, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm ở bên ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, có đôi khi còn có thể nhận được nhiệm vụ đen tối, nhưng tổng thể mà nói, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm nhận phần lớn là các nhiệm vụ quang minh chính đại, coi như là rất hợp lý.

Chỉ khi nào bán ra tin tình báo và đưa đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm ra để kết nối, vậy nói không rõ, không rõ ràng, đây đúng là những gì Lý Chí Kiệt lo lắng về người bản xứ, anh ta không muốn đoàn lính đánh thuê Hổ gầm bị bịt kín không thể được ra ánh sáng bên ngoài.

Về phần nguyên nhân thứ hai, vậy càng đơn giản, suy xét rất nhanh đến vấn đề mở ra thị trường, kinh doanh súng ống đạn dược nhất định là không thể kinh doanh lộ liễu, kinh doanh vấn đề này, rất nhiều thời điểm tiếp xúc với các thế lực đen tối

Mà đúng là tiếp xúc với các tổ chức này, bọn họ mới càng cần thông tin. Bán ra tin tình báo này khiến súng ống đạn dược được buôn bán tốt, như vậy giai đoạn đầu mở ra thị trường có thể nói là trăm lợi mà không một hại.

Không thể không nói, quan điểm của Lý Chí Kiệt rất độc đáo, suy xét được toàn bộ mọi việc một cách phi thường, có thể thấy được trình độ đầu óc của anh ta cao thế nào.

Sau khi Lục Thiếu Hoa xem toàn bộ kế hoạch, cũng là lúc ánh mắt sáng lên, tự mắng mình sơ suất, đồng thời xem trọng Lý Chí Kiệt vài phần. Hình ảnh Lý Chí Kiệt trong suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, mười năm trước là một người trung thành, nhưng giờ đã thay đổi nhanh chóng, hình tượng anh ta trở lên cao lớn hơn, Lục Thiếu Hoa cũng không thể không đánh giá lại về anh ta một chút.

Đương nhiên, ý tưởng này đều là ở trong đầu Lục Thiếu Hoa, hắn không nói ra trước mặt Lý Chí Kiệt, chỉ có điều anh ta dựa theo kế hoạch thực hiện, đồng thời cũng cho Lý Chí Kiệt toàn quyền, để anh ta toàn quyền bán ra tin tình báo.

Đến đây, việc kinh doanh mạng lưới tình báo đã thực hiện được một phân đoạn, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, tết âm lịch đã đến

Tết âm lịch năm 1998, Tập đoàn Phượng Hoàng nghỉ bảy ngày

Tần Tịch Thần cũng vậy, cô cũng được nghỉ, có điều chỉ là sáu ngày, bởi vì cô sử dụng một ngày thu dọn lại một chút văn kiện, kéo dài đến hết một ngày đêm.

Giao thừa hôm nay tới rồi, Tần Tịch Thần đã có kỳ nghỉ thực sự, nhưng vì nhớ con gái, trước một ngày đã thương lượng với Lục Thiếu Hoa, phải về thăm con, cũng là cô và Lục Thiếu Hoa cùng con gái đi.

Tết âm lịch phải về thăm nhà là đúng, Lục Thiếu Hoa sớm đã có quyết định, Tần Tịnh Thần lại sốt ruột muốn về, Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng phải thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.

Nhưng Lục Thiếu Hoa không ngờ, ngày hôm sau chưa đến sáu giờ, Lục Thiếu Hoa đang ngủ say bị Tần Tịch Thần đánh thức, bất đắc dĩ mới rời giường, ăn sáng, sắp xếp mọi việc, đi lên máy bay về nhà.

Và giống như những năm trước, tất cả mọi người Lục Gia đều tạm dừng công việc, vô cùng vui vẻ về nhà đoàn viên, khiến biệt thự Lục Gia vốn yên lặng trở lên náo nhiệt. Mà Tần Tịch Thần là con dâu mới cũng ảnh hưởng không khí náo nhiệt, hoàn toàn dung nhập Lục Gia, trở thành một thành phần của Lục Gia.

Kỳ thật nói đến Tần Tịch Thần, toàn bộ người Lục Gia đối với cô cũng không xa lạ, cho dù đã gặp qua Trần Lệ, hay là Lục Gia Diệu, bọn họ nhìn thấy con dâu rất quen thuộc. Mà Lục Hiểu Nhàn cũng không cần nói nhiều, cô và Tần Tịch Thần đã ở chung một thời gian dài, cũng rất thân quen.

Về phần những người khác, ví như Lục Gia Thành, vậy càng không cần nói nhiều, Tổng giám đốc điều hành công ty con, có thể không quen sao, cho dù không có tiếp xúc qua, đều xem qua báo chí và đài truyền hình nhiều lần

Tuy nhiên có một chút khiến Tần Tịch Thần có cảm giác không được tự nhiên, hiện tại Tần Tịch Thần là vợ của Lục Thiếu Hoa, mà Lục Gia Thành là chú của Lục Thiếu Hoa, theo lý thuyết, Tần Tịch Thần sẽ gọi Lục Gia Thành là ‘Ông chú’

Ở vùng Triều Sán chú ý nhất là bổn phận, là ông chú sẽ gọi là ông chú.

Vấn đề khó xử ở đây là Tần Tịch Thần hiện tại tuổi đã gần ba mươi mà Lục Gia Thành bọn họ cũng là ba mươi tuổi, so với Tần Tịch Thần lớn hơn vài tuổi, nhưng vì thân phận như vậy, nên Tần Tịch Thần không thể không gọi anh ta một tiếng ông chú, vậy làm sao mà có cảm giác tự nhiên được

Lục Thiếu Hoa tuy rằng không phải người cổ hủ, nhưng hắn cũng là người Triều Sán, cũng phải chú ý đến bổn phận, đây là quy tắc của tổ tiên truyền tới nay, không phải Lục Thiếu Hoa muốn sửa là được, cho nên dù Tần Tịch Thần không được tự nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng muốn Tần Tịch Thần giữ đúng bổn phận của mình.

Tần Tịch Thần còn có thể làm gì, cuối cùng cũng theo đúng bổn phận gọi ông chú, bố chồng, ông ngoại

Trừ việc đó ra, lần này chuyện của hắn rất thuận lợi, đúng như mong muốn Tần Tịch Thần thấy được con gái, mỗi ngày đều rất vui vẻ, vứt bỏ hết mọi phiền não, phát huy tình thương của một người mẹ, thương yêu Lục Vũ Đình, che chở mọi cách.

Nhưng dù sao thời gian cũng có hạn, ngày mùng năm tết, Tần Tịch Thần không thể không từ biệt, cả Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn cũng phải đi, dù sao máy bay đi tới đi lui cũng không hợp lý.

Mấy người Lục Thiếu Hoa cùng nhau rời đi, còn có mấy người Lục Gia Thành đi cùng, bọn họ có việc cần làm ở Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa quyết định mùng năm rời đi, bọn họ cũng theo đi vào ngày này.

Chỉ khác là bọn họ đi xe, còn Lục Thiếu Hoa đi máy bay.

Về phần Lục Xương, anh ta là người của chính phủ, không được nghỉ nhiều lắm, cho nên vợ chồng bọn họ đi từ mùng ba, đi Thâm Quyến, thăm hỏi nhà vợ họ một chút, sau đó trở về Hồng Kông.

Thoáng cái, biệt thự Lục Gia lại trở lên yên bình như ban đầu, chỉ còn lại mấy người Lục Gia Diệu.

Tuy nhiên có một chút là có ý nghĩa, Lục Gia Diệu vào ngày mùng hai có nói với Lục Thiếu Hoa, chính thức bỏ trồng cây vải, sau đó bỏ vốn tìm thêm đường phát triển, tăng thêm việc mua bán hoa quả.

Kỳ thực nói đến việc nói chuyện với nhau, chẳng qua là Lục Gia Diệu muốn trưng cầu ý kiến.

Ở Lục Gia, ai chẳng biết Lục Thiếu Hoa là người như thế nào, bản thân và gia đình hắn có thể nhìn ra, hắn là một thương nhân thành công phi thường, mà buôn bán hoa quả nhìn qua thì không phải là kính doanh lớn, nhưng dù sao cũng là kinh doanh mà, Lục Gia Diệu không thể không nghe một chút ý kiến của con trai.

Về ý tưởng của Lục Gia Diệu, Lục Thiếu Hoa rất đồng ý, có dây chuyền siêu thị Phượng Hoàng, Lục Gia Diệu muốn kinh doanh hoa quả đều không có vấn đề gì, quan trọng hơn là kinh doanh mặt hàng này những năm gần đây càng làm càng lớn, tính toán mở rộng thị trường hoa quả Đông Nam Á, muốn cùng Lục Gia Diệu hợp tác, ngược lại vẫn có thể xem là một cơ hội tốt.

Không cần phải nói, cuối cùng Lục Thiếu Hoa đồng ý, hứa hẹn với Lục Gia Diệu, nếu tài chính không đủ, có thể nói với hắn, hắn sẽ giúp Lục Gia Diệu.

Làm kinh doanh buôn bán hoa quả, nói trắng ra là đến vườn người ta mua hoa quả, sau đó đem đi tiêu thụ, việc rất đơn giản, vốn đầu nhập cần có nhiều tiền cũng không đáng để Lục Thiếu Hoa quan tâm, dù sao mỗi lần ở thị trường tài chính đều lấy mười tỷ đô la Mỹ làm đơn vị

Nếu Lục Gia Diệu cần tiền, Lục Thiếu Hoa có thể tùy tiện lấy cho ông một trăm triệu đô la Mỹ, vậy cần gì kinh doanh buôn bán hoa qua phải không.

Đó chính là khoảng cách, Lục Gia Diệu cũng hiểu rõ điều này, tuy nhiên Lục Gia Diệu không cần, ông ta hiện tại cũng là một phú hào, trong tay có cả chục triệu cũng là bình thường, cho dù kinh doanh hoa quả lớn tới đâu, ông ta có thể tự chèo chống bằng chính khả năng của ông ta.

Điều này đúng, Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu:
- Nếu cần xin cứ nói
Lời nói linh tinh, không cần thiết.

Lục Thiếu Hoa quay về Hồng Kông, Tần Tịch Thần cũng không còn nhàn rỗi nữa, ngày mùng sáu nghỉ ngơi ở nhà, ngày hôm sau đi làm ở tập đoàn, tất cả mọi việc lại tiến theo quỹ đạo.

Tuy nhiên thời gian hiện tại còn sớm, Lục Thiếu Hoa không có việc gì để làm, vừa mới bắt đầu vào tháng hai, Lục Thiếu Hoa còn hơn mười ngày, cũng là một khoảng thời gian, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể không dùng đến chứ.

Vì thế, ngay sau khi nói với Tần Tịch Thần một tiếng, Lục Thiếu Hoa đến Thâm Quyến, cũng không nói với Tần Tịch Thần đi làm gì.

Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không nói, Tần Tịch Thần sẽ không biết Lục Thiếu Hoa ở Thâm Quyến làm gì sao?