Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 664: Ăn mừng




Mặc dù mấy người Lý Vân Thanh có thể được trích một ít tiền phần trăm hoa hồng, nhưng vấn đề là hành động hiện tại vẫn chưa chấm dứt. Bởi vì, thị trường chứng khoán Hàn Quốc còn chưa có báo cáo cuối ngày. Mấy người Lý Vân Thanh làm sao có tâm trí mà quan tâm đến sự việc này chứ. Cùng nói chuyện với Lục Thiếu Hoa một lúc, sau đó đi tới bên Lưu Minh Chương.

Lưu Minh Chương đặc biệt hành động một mình, tất cả sự sắp xếp đều do hắn thực hiện kể cả việc chỉ huy. Lý Vân Thanh và bọn họ cũng không tham dự vào, tất cả đều do Lưu Minh Chương đảm nhiệm.

Nhìn thấy chỉ còn mười mấy phút nữa thị trường chứng khoán Hàn Quốc sẽ có báo cáo cuối ngày, Lưu Minh Chương lại càng chăm chú theo dõi qua màn hình máy tính để ý vào biểu đồ cổ phiếu của công ty điện tử Sam Sung mà không hề hay biết Lý Vân Thanh và bọn họ đã lặng lẽ đứng bên cạnh hắn từ lúc nào.

Lục Thiếu Hoa là người ngoại lệ, hắn không đi qua chỗ Lưu Minh Chương mà ngồi trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần, chờ sau khi hành động chấm dứt, Lưu Minh Chương sẽ báo cáo tình hình.

Hôm nay là ngày kết thúc hoàn toàn, chẳng những kết thúc toàn bộ mà hành động của Lưu Minh Chương hôm nay cũng có kết quả. Muộn nhất là ngay mai toàn bộ sẽ rút lui, điều này cũng tốt đẹp đúng như dự kiến. Hiện tại điều Lưu Minh Chương phải làm là ra sức giữ giá cổ phiếu công ty điện tử Sam Sung, đợi tới khi đạt mức cao nhất định sẽ bán tháo toàn bộ, chỉ giữ lại 25% cổ phần

Từng giọt thời gian trôi qua rất nhanh, thị trường chứng khoán chuẩn bị báo cáo cuối ngày, mà ở thời điểm thị trường chứng khoán báo cáo cuối ngày, Lưu Minh Chương cũng thả lỏng toàn thân, liên tục thở hắt ra mấy lần, nhìn thoáng qua thấy anh ta có vẻ mệt mỏi nhưng trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Thị trường chứng khoán báo cáo cuối ngày, hành động của Lưu Minh Chương cũng chấm dứt theo. Sau một thời gian dài tập trung tinh thần cao độ, đương nhiên anh ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng kết quả mang lại hết sức khả quan, đây là căn nguyên mà Lưu Minh Chương cảm thấy phấn khởi.

- Đã xong” Lưu Minh Chương tự lẩm bẩm rồi lấy lại tinh thần, bất chợt quay đầu lại thì phát hiện ra Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân đang ở phía sau anh ta. Một chút hoảng sợ, anh ta tự vỗ vào ngực để lấy lại bình tĩnh, lúc bấy giờ anh ta mới mở miệng nói:
- Làm người ta giật cả mình

- Là do anh quá chú tâm thôi, chúng tôi đã ở đây lâu rồi.
Lý Vân Thanh cười cười, anh ta cái gì cũng đều nhận ra, vỗ vai Lưu Minh Chương nói như có ý muốn nói “Làm không tồi đâu”

Lý Tông Ân thì thể hiện một cách rất thẳng thắn, hắn mở miệng nói:
- Làm việc tốt lắm

Đúng vậy, vừa rồi mỗi một mệnh lệnh của Lưu Minh Chương đã cho họ thấy, đặt lệnh kéo giá cổ phiếu lên vừa đúng lúc, từng bước một kéo giá cổ phiếu, tất cả việc này đều là công việc của một người chỉ huy.

Mà Lưu Minh Chương không những làm được mà còn phán đoán cực kỳ chuẩn xác, mỗi khi ra tay đều nắm lấy cơ hội tốt nhất, có thể thấy được chỗ hơn người của hắn, kể cả Lý Tông Ân cũng không thể không khâm phục Lưu Minh Chương trong lĩnh vực tài chính.

Ba người bọn họ Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân, Lưu Minh Chương từng là bạn học. Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương thì học cùng nhau, Lý Vân Thanh thì hơn bọn họ một khóa, là đàn anh của họ nhưng về lĩnh vực tài chính, bất kể là đàn anh Lý Vân Thanh hay đồng môn Lý Tông Ân đều phải cúi đầu trước mặt Lưu Minh Chương, thầm hô một tiếng “không bằng anh ta”.

Năng lực của ba người bọn họ, trong lòng Lục Thiếu Hoa nắm rõ nhất, nhưng Lục Thiếu Hoa không phong cho họ một cấp bậc cụ thể, cũng không nói cho họ ai cao ai thấp, đơn giản chỉ vì Lục Thiếu Hoa nhận thức được ba người bọn họ ai cũng có sở trường riêng.

Lý Vân Thanh thì rất thận trọng, chắc chắn, giải quyết công việc rất nghiêm túc, là người bình tĩnh nhất trong ba người. Còn Lưu Minh Chương, năng lực của anh ta khá toàn diện, am hiểu nhiều hạng mục, lá gan cũng rất lớn, chỉ có điều anh ta đôi khi cũng bị kích động quá mức. Về phần Lý Tông Ân, anh ta là người cẩn trọng nhưng về sự mạo hiểm thì dường như anh ta còn thiếu. Mỗi lần hành động, anh ta đều phải tính toán được trăm phần trăm mới ra quyết định.

Thận trọng là tốt nhưng trên thị trường chứng khoán, cơ hội đến chỉ trong nháy mắt, nếu còn do dự, cơ hội đó liền biến mất trong chốc lát. Với tính cách Lý Tông Ân như thế, không thể đảm đương được vị trí tổng chỉ huy.

Cũng chính vì những khuyết điểm trên nên khi quyết định việc lớn, Lục Thiếu Hoa mới từ chối Lý Tông Ân không cho anh ta ngồi ở vị trí tổng chỉ huy.

Bất luận là thế nào, cũng có thể khẳng định ba người bọn họ có năng lực, đều là thiên tài trong những thiên tài. Lục Thiếu Hoa có được ba người bọn họ như là có được một may mắn lớn

Đương nhiên những lời này Lục Thiếu Hoa vẫn giấu trong lòng, chưa hề lên tiếng ca ngợi bọn họ, chỉ duy nhất khen ngợi sau mỗi lần hành động bằng một câu “không tồi” hoặc là “rất được” với vẻ tán thành.

Một người môi giới chứng khoán có thể làm chỉ huy của người môi giới khác, bọn họ không cần đến những lời khen về năng lực lợi hại mà chỉ cần sau mỗi lần hành động thì được công nhận năng lực, chỉ cần được khẳng định như thế là đã hài lòng lắm rồi.

Giống như bây giờ, Lưu Minh Chương chỉnh sửa một chút rồi đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, báo cáo sơ qua về tình hình giá cổ phiếu của công ty điện tử Sam Sung. Sau đó Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lát rồi nói hai từ:
- Không tồi

Như vậy là Lưu Minh Chương thỏa mãn rồi, hai chữ của Lục Thiếu Hoa chính là khẳng định năng lực của anh ta, sự hư vinh bên trong anh ta cảm thấy được an ủi.

- Ngày mai sẽ kéo tăng giá cổ phiếu thêm một ngày nữa, ắt hẳn có thể kết thúc hoàn toàn
Lưu Minh Chương vừa cười vừa nói.

Việc mua cổ phiếu kết thúc, 25% cổ phần công ty điện tử Sam Sung đã thuộc sở hữu của Lục Thiếu Hoa, việc tiếp theo chính là kéo tăng giá cổ phiếu, đợi một thời gian được giá sẽ bán tháo toàn bộ, và rút lui hoàn toàn.

Lưu Minh Chương tính toán dùng một ngày để kéo tăng giá cổ phiếu và bán tháo chuẩn bị rút lui hẳn công cuộc này.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, tạm dừng một lúc, hắn nói
- Hiện tại cục diện cũng đã xác định, từ từ rồi mọi việc sẽ tiến triển tốt, chúng ta cũng không nên nóng vội

Lưu Minh Chương cũng không nói gì, Lục Thiếu Hoa không nóng vội nhưng anh ta lại cảm thấy lo lắng:
- Hoàng thượng không vội nhưng thái giám vội, tôi đang sốt ruột lắm đây.

Lưu Minh Chương biết hiện tại các hành động đã dừng lại, kế sách lúc này chính là ngồi yên chờ đợi, cần làm như lời Lục Thiếu Hoa nói, phải bình tình chời đợi vài ngày

Lục Thiếu Hoa trông rất trầm ngâm, một lúc sau hắn nói:
- Vậy anh không thể rút lui khỏi đó một cách im lặng, nếu như vậy, giá cổ phiếu không có khả năng kéo được đến độ cao đó.

Đối với Lục Thiếu Hoa, một ngày xem ra thật ngắn ngủi, hắn cho rằng Lưu Minh Chương không có khả năng kéo giá cổ phiếu của công ty Sam Sung cao được như dự định, nếu không kéo được đến độ cao đó thì phải để trong vài ngày.

Lưu Minh Chương đương nhiên cảm thấy rất tức giận, đến một người chuyên làm giá cũng không thể nào đẩy giá cổ phiếu tăng lên nhanh như vậy được, hiện tại giá cổ phiếu công ty Sam Sung tăng như vậy mới chỉ là bước đầu. Một khi Lưu Minh Chương rút rồi, đó mới là lúc đà tăng của nó được đẩy lên cao.

- Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm nếu không chắc chắn, hơn nữa nếu bây giờ mà kéo giá cổ phiếu Sam Sung tụt xuống thì chẳng phải tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ hay sao.
Lưu Minh Chương giải thích:
- Vừa rồi khi kéo giá cổ phiếu, tôi có phát hiện ra có rất nhiều thế lực tham gia, một trong số đó chắc là công ty con của công ty điện tử Sam Sung, còn ba đến bốn thế lực khác chắc hẳn là nhà đầu tư nước ngoài. Ngày mai khi chúng ta làm cho giá cổ phiếu tăng lên chắc chắn nhà đầu tư nước ngoài sẽ đổ tiền vào. Đây cũng là cơ hội để chúng ta thực hiện mục tiêu.

Chưa hết, Lưu Minh Chương đã thay đổi giọng điệu, nói tiếp:
- Tôi dám khẳng định mục tiêu của mấy cổ đông kia cũng là chiếm được công ty Sam Sung, để đạt được mục tiêu đó, họ sẽ phải bỏ tiền vào trong thời gian dài, cũng giống như chúng ta mà thôi, đều là cổ đông của Sam Sung mà.

- Phải
Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng lên tiếng sau một lúc trầm ngâm
- Vậy thì cứ theo ý anh mà thực hiện đi.

Lục Thiếu Hoa đồng ý ra quyết định vào thời điểm này, hắn cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ, nếu đúng như Lưu Minh Chương nói, có rất nhiều thế lực đang muốn chiếm công ty Sam Sung, như vậy đã có bọn họ hỗ trợ kéo tăng giá cổ phiếu, không những thế còn tranh nhau mua, đến lúc đó Lưu Minh Chương hành động ngược lại sẽ thắng lợi hoàn toàn.

- Yeah!
Chỉ thiếu chút nữa là Lưu Minh Chương nhảy dựng lên, có thể thấy anh ta hào hứng như thế nào.
- Chỉ làm thêm ngày mai nữa, rồi sau đó sẽ được nghỉ.

Lắc đầu cười miễn cưỡng, bất đắc dĩ Lục Thiếu Hoa nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, chúng ta phải tìm cơ hội thuận lợi rút lui thôi.

Đã đầu tư ở Hàn Quốc cùng với Lý Trạch giai mười tỉ đô la Mỹ, hiện tại Lục Thiếu Hoa đã rút toàn bộ, như vậy Lý Trạch Giai đâu, liệu anh ta đã rút lui hay chưa?

- Rút rồi, chiều hôm qua, anh ta đã rút rồi, buổi sáng thu được một ít nữa, hiện đã rút toàn bộ, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn chúng ta đấy
Lý Vân Thanh cười nói.

- Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa khẽ cười rồi lại nói:
- Vậy nhé, cứ thế đi, buối tối tất cả đến chỗ tôi, tôi sẽ mời mọi người bữa cơm nhạt.

Thức ăn trong khách sạn tất nhiên là ngon, nhưng ăn tại nhà lại có không khí hơn, huống chi đầu bếp nhà Lục Thiếu Hoa không kém đầu bếp trong khách sạn năm sao là mấy. Nhưng đôi khi không khí bữa ăn mới là quan trọng, và bữa ăn tại gia đình mới mang lại cảm giác thân mật.

- Được.

- Được.

Cả ba bọn họ đều hồ hởi đồng ý, thậm chí Lưu Minh Chương còn thiếu chút nữa là chảy nước miếng.

Đây không phải lần đầu tiên mấy người Lưu Minh Chương đến ăn cơm tại nhà Lục Thiếu Hoa, bọn họ thường nhớ lại những lần trước, nhưng nếu Lục Thiếu Hoa không mời thì dù cho Lưu Minh Chương có mặt dày thế nào cũng không dám tự ý đến ăn.

Tất cả đều đồng ý, Lục Thiếu Hoa không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu rồi nói:
- Tôi đi về chuẩn bị, các anh chỉnh sửa lại một chút nhé rồi qua đó.

Lục Thiếu Hoa rời khỏi sở tổng chỉ huy, về nhà bảo người làm trong nhà chuẩn bị bữa ăn coi như ăn mừng giai đoạn đầu của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á đã chấm dứt thuận lợi.