Việc bên Hàn Quốc đã sắp xếp ổn thỏa, bây giờ Lục Thiếu Hoa lại ra một quyết định trọng đại, không định không đồng thời hành đồng cả bên Nhật bản và Hàn Quốc nữa, giảm bớt việc, để cho Lý Vân Thanh ba người bọn họ chuyên tâm lo việc bên Hàn Quốc.
Lý Vân Thanh không để cho Lục Thiếu Hoa thất vọng, giao việc cho mỗi người, sau đó coi như là kết thúc cuộc hội ý, từng người tách ra bắt đầu giao nhiệm vụ khống chế thị trường cho cấp dưới.
Mấy người Lý Vân Thanh lập ra chi tiết nhiệm vụ rồi, Lục Thiếu Hoa không tham gia vào đó, cũng không phải chỉ huy nữa, vì thế lúc giải tán, Lục Thiếu Hoa cũng đi khỏi đó, về nhà chơi với con gái.
Nói thật sự thì, Lục Thiếu Hoa đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để làm một ông bố tốt, nhưng con thì ra đời rồi, Lục thiếu Hoa nhất định phải chấp nhận sự thực này, để tâm trạng thoải mái vẫn như trước kia vô ưu vô tư.
Tần Tịch Thần không giống như thế, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm mẹ, rất nhanh chóng tập trung vào vai trò này, trong cô luôn đầy tình mẫu tử lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ con gái.
Chính như hiện nay, Lục Thiếu Hoa không ngừng đưa tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái về, Tần Tịch thần không làm vậy, không những xóa dấu tay của Lục Thiếu Hoa còn đưa con gái đi chỗ khác, nói gì cũng không cho Lục Thiếu Hoa động vào còn gái, khiến Lục Thiếu Hoa dở khóc dở cười.
Tới lúc này, trong tim Lục Thiếu Hoa một cảm xúc lớn trỗi dậy, đó là đưa con gái trở về quê là quyết định đúng đắn, vì xem cách làm của Tần Tich Thần hiện tại, tương lai con gái trưởng thành rồi, sẽ chiều chuộng con bé đến cỡ nào, rất có thể biến con bé thành cô tiểu thư được nuông chiều, Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định.
Mà đưa về quê thì khác, mấy người Trần Lệ đã làm bà nội, đương nhiên là có yêu thương, nhưng còn việc dạy dỗ, Trần Lệ tuyệt đối không thể bỏ ngỏ, việc dạy dỗ cháu gái tương lại còn hơn là ở lại Hong Kong
Đương nhiên rồi, ý nghĩ này của Lục Thiếu Hoa hắn chỉ để trong lòng, đây là bí mật, hắn sẽ không nói cho Tần Tịch Thần nghe, không chừng vì tình mẫu tử mà Tần Tịch thần nói điều gì ra.
Hai ngày trôi qua, trong hai ngày đó, Lục Thiếu Hoa chỉ có có ở trong nhà, chẳng đi đâu, đợi đến ngày 17 tháng 11, Lục Thiếu Hoa sớm thức dậy, sau khi ăn sáng, liền lái xe đi đến chỗ tổng chỉ huy.
17 tháng 11 là ngày quan trọng, ngày này, bên thị trường Hàn Quốc xuất hiện động tĩnh lớn, những gì trước kia chỉ là là chuyển biến nhỏ, chưa có sự thay đổi gì lớn, nhưng ngày hôm nay, giá đồng Won sẽ chạm đáy, Lục thiếu Hoa lẽ nào bỏ qua một màn hay như vậy.
Sự thực đã chứng minh, bắt đầu từ sau buổi trưa, đồng Won bắt đầu trượt giá, biểu đồ biểu thị giá đồng Won có xu hướng đi xuống, biểu thị với tỉ giá hối đoái với đồng đô la Mỹ giảm không ngừng, mỗi lần đều kiến tạo một mức giá thấp mới.
Nhìn thấy tình hình như vậy, có lẽ có người khóc mà không ra nước mắt, có người chịu không nổi mà nhảy lầu tự vẫn, nhưng nhìn cảnh tượng này trong mắt của Lục Thiếu Hoa và Lý Vân Thanh, quả thực bọn họ khó giấu nổi niềm vui sướng.
Không phải là Lục Thiếu Hoa vui sướng khi người khác gặp họa, mà là Lục Thiếu Hoa thực sự vui mừng, ai khiến đồng Won mất giá, tài sản của hắn đang không ngừng tăng lên, thấy kiếm được tiền, Lục Thiếu Hoa không cười, lẽ nào khóc chắc?
Không chỉ có thế, tại màn hình lớn hiện hai biểu đồ, một biểu đồ hiển thị xu thế của đồng Won, một biểu đồ cho báo sự thay đổi chỉ số của thị trường chứng khoán Hàn Quốc.
Giống như biểu đồ của đồng Won, biểu đồ thị trường chứng khoán cũng theo xu hướng giảm dần như chìm dần vào đầm lầy, không thể leo lên được, càng trầm càng lúc sâu, nhìn thấy sự trượt dốc đó, Lý Vân Thanh không nén nổi vui mừng.
Nếu như nói Lục Thiếu Hoa vui mừng khi thấy người khác gặp họa, thì bọn Lý Vân Thanh cũng giống thế, đang lúc bọn họ vui sướng vì kiếm được tiền, có lí do tin rằng, bọn họ vui sướng trên tai họa của người khác, vì tất thả những điều này đều đã biết trước, sớm đã biết rồi, sao không phải là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Tuy nhiên hơn nữa là bọn họ không hẹn mà đều nhẹ nhõm, trước mắt thị trường tiền tệ và chứng khoán đều trượt giá, quyết định ban đầu trong lúc này đã phát huy tác dụng, đồng thời, thời điểm kết thúc không còn xa nữa, bọn họ lại có thể nghỉ ngơi dài rồi.
- Giảm rồi, hơn nữa giảm rất mạnh
Lưu Minh Chương hớn hở bên Lục Thiếu Hoa, chỉ vào màn hình lớn nói.
- Đúng vậy, hạ rồi
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa có chút không rõ ràng, nghe thì như tiếng thì thào, không ai biết được giờ trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Lưu Minh Chương sửng sốt, mắt không muốn rời khỏi màn hình lớn hướng về Lục Thiếu Hoa, sau khi không thấy phản ứng gì lớn, mới quay về hướng lên màn hình, rồi cười và nói:
- Giảm càng mạnh càng tốt, tiền chúng ta kiếm được sẽ càng nhiều, phần trăm mà chúng ta được hưởng sẽ càng nhiều hơn, ha ha
“…” Lục Thiếu Hoa, không nói gì, chỉ cười và lắc đầu, nói một câu không đầu không đuôi,
- Đến giờ thế cục cơ bản đã định rồi, hôm nay sẽ giảm rất thảm, chúng ta không cần quá chú ý nữa, ngồi nghỉ một chút đi
Hôm nay thị trường tiền tệ và chứng khoán Hàn Quôc sụt giảm nghiêm trọng, xem như là tai họa bắt đầu, mà tai hoa sẽ kéo dài trong một thời gian, cũng có nghĩa là, trong thời gian này, mấy người Lý Vân Thanh không còn việc gì để làm, việc duy nhất cần làm nhìn vào màn hình lớn mà theo dõi.
Nhưng Lục Thiếu Hoa là người được tái sinh, hắn biết sẽ không có điều gì bất ngờ, mới để cho bọn Lý Vân Thanh ngồi nghỉ, thường thường theo dõi hướng của biểu đồ nhìn một cái là biết không cần phải quá chuyên tâm.
Mấy người Lý Vân Thanh nghe lời Lục Thiếu Hoa, tất cả đều ngồi quanh sa-lông, vừa tán gẫu vừa quan sát biểu đồ, nói chuyện nghiêm túc lẫn chuyện phiếm, một buổi sang nhẹ nhàng.
Sau báo cáo cuối buổi sáng Lục Thiếu Hoa cũng chẳng có gì để nói, cứ tán gẫu, đợi đến giờ ăn trưa mới cùng mọi người đi ăn một bữa, tiếp theo lại tới sở chỉ huy, bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều.
Tình hình phiên giao dịch buổi chiều cũng không khả quan, đối với thị trường Hàn Quốc mà nói là không lạc quan, vì dù là tiền tệ hay chứng khoán, vẫn không ngừng trượt giá, hơn nữa lại biên độ giảm lớn dần, tức là dần giảm kịch sàn.
Thấy tình hình này, cho dù là Lục Thiếu Hoa hay mấy người Lý Vân Thanh đều vui, nói cười thảo luận về chứng khoán Hàn Quốc một chút, thoải mái chờ đến báo cáo cuối ngày.
Buổi chiều báo cáo cuối ngày cũng ra đúng hạn, rất nhanh chóng có được kết quả, Lý Vân Thanh trước tiên báo cáo với Lục Thiếu Hoa
- Hiện tại tỉ giá đồng Won và Đô la Mỹ là 1008:1, lập một kỉ lục mới rồi
Đối chiếu với lịch sử thì không có khác biệt, hôm nay ngày 17, tỉ giá hối đóai giữa đồng Won và Đô la Mỹ đích thực giảm xuống còn 1008:1 1 đô la Mỹ đổi được 1008 Won, có nguy cơ sắp khủng hoảng.
Mà Lục Thiếu Hoa biết rằng, để tới lúc tỉ giá hối đoái giữa đồng Won và đô la Mỹ hạ còn 1008:1, Hàn Quốc sẽ đứng ngồi không yên, vài ngày nữa, Hàn Quốc sẽ cầu cứu Quỹ tiền tệ quôc tế, nhưng kết quả cầu cứu là viện trợ chỉ kìm mức độ trượt giá chứ không cái thiện được sự mất giá của đồng Won.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nhẹ, trầm ngâm một lát sau rồi nói
- Mấy ngày sau chúng ta có thể thoải mái rồi, hiện giờ đại cục đã định rồi, đồng Won trượt giá cứu không được nữa, có thể nghỉ luân phiên.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa quyết định như vậy, không, nói một cách chính xác hơn, Lục Thiếu Hoa sớm đã quyết định rồi, chỉ là trước đó không nói ra mà thôi, hôm nay thấy đồng Won trượt giá không khác như trong lịch sử, Lục Thiếu Hoa mới dám nói ra quyết định cuối cùng.
- Tốt
Lý Vân Thanh cười lên tiếng.
Vốn Lục Thiếu Hoa nói nhỏ với Lý Vân Thanh nhưng Lưu Minh Chương khéo nghe được, Lục Thiếu Hoa, việc Lục Thiếu Hoa cho phép bọn họ thay phiên nhau nghỉ ngơi bị Lưu Minh Chương nghe thấy, anh ta mặc anh ta còn đống việc cần làm trên đầu, tới bên Lục Thiếu Hoa hỏi một câu cho chắc:
- Có đúng là được nghỉ luân phiên không?
Nói đến nghỉ ngơi, Lưu Minh Chương là số 1, không phải là quá mệt, mà là bản chất Lưu Minh Chương vốn lười biếng, nếu có việc làm, để anh ta làm trong nửa năm, không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ không có việc làm, nói đề nghỉ ngơi, anh ta tuyệt đối có tinh thần vui vẻ ngay.
- Đúng vậy
Lục Thiếu Hoa có thể nói gì, đã bị nghe thấy hết rồi, cũng không cần giấu diếm nữa.
- Yeah!
Quả nhiên Lưu Minh Chương hô to một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ đắc ý.
Đáng tiếc là Lưu Minh Chương vui mừng quá sớm, Lý Vân Thanh đứng ra sắp xếp thời gian
- Lưu Minh Chương giờ cậu chưa thể nghỉ, mai cậu trực ngày kia mới được nghỉ.
Tuy rằng chỉ có một hôm nhưng Lưu Minh Chương lập tức xị mặt xuống, trông mặt anh ta như ai nợ anh ta 50 triệu vậy.
Nhưng mà Lý Vân Thanh lúc đó lại nói thêm một câu
- Trước khi giai đoạn nghỉ thay phiên này, cậu nghỉ trước rồi, nên bâu giờ đến lượt chúng tôi.
Không có phản đối, vì việc Lý Vân Thanh nói là sự thực, Lưu Minh Chương không còn gì để phản đối nữa.
Việc thay phiên nhau nghỉ bắt đầu, mà thời gian nghỉ khá lớn, tầm phải một tháng, đến giữa tháng 12, Lục Thiếu Hoa mới triệu tập ba người bọn họ.
12 tháng 12, hai số 12 xuất hiện cùng một ngày, Lục Thiếu Hoa đến sở tổng chỉ huy, ba người Lý Vân Thanh bọn họ ngồi quanh sa-lông lẳng lặng đợi nghe nói.
Không phải mấy người Lý Vân Thanh không thấy thoải mái, mà do bọn họ mỗi người đều hiểu rõ, khi Lục Thiếu Hoa triệu tập bọn họ, là lúc cần hành đồng rồi, cũng coi như tuyên bố chấm dứt việc đầu cơ ở Hàn Quốc.