Ban đầu Lục Thiếu Hoa cứ nghĩ cùng nhóm Hoắc Anh Đông bàn bạc về việc giữ Hongkong như thế nào, thế nhưng bên trong nảy sinh một số chuyện ngoài ý muốn, chuyển đề tài thành những khó khăn của các công ty, tuy nhiên điều này cũng không phải không liên quan, như Giám đốc Trương nói, bản thân họ còn có khó khăn, cần tài chính cứu vãn công ty của mình, cũng là giải thích với Lục Thiếu Hoa, bọn họ đến lúc đó cho dù muốn góp phần đoán chừng cũng không có nhiều tiền vốn.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, Lục Thiếu Hoa biết rõ đạo lý này, chính hắn cũng sẽ vì bản thân trước, rồi mới nghĩ đến việc khác, cho nên đối với chỗ khó của họ, hắn hiểu rất rõ, cũng không nói nhiều, vấn đề hiện nay là trước tiên bảo vệ công ty của chính mình sau đến bảo vệ Hongkong như thế nào.
- Thực ra việc chúng ta cần làm rất đơn giản, đó chính là cố gắng hết sức thu mua cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, cho dù là cổ phiếu gì đi nữa, giữ vững giá cổ phiếu, đừng để nó hạ xuống quá nhanh, giữ đến sau khi đợt tấn công này chấm dứt, toàn bộ Hongkong đều dã khôi phục lại.
Hắn ngắn gọn dứt khoát, không vòng vo nhiều, nói thẳng, cũng là cách có hiệu quả nhất:
- Đương nhiên, trong đây cũng có chỗ cần phải chú ý, chỉ bằng sức của chúng ta hiện nay, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức bám giữ giá cổ phiếu, do đó làm giảm tốc độ hạ xuống của chỉ số thị trường, còn như muốn giữ giá cổ phiếu thị trường đến cùng, đó là việc không thể, tôi cũng không yêu cầu giữ đến cùng, nhưng mà cố sức kéo hạ xuống thật chậm là có thể.
Chưa hết, sau khi nói xong, hắn ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Còn như sắp xếp cái gì? Có phương pháp gì? Tôi không có, mọi người tự làm, muốn thu mua thế nào thì thu mua như thế, toàn bộ do mọi người tự nguyện.
Kỳ thực ý định ban đầu của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, mười mấy người ngồi đây đều là Chủ tịch của một các công ty hàng đầu niêm yết trên thị trường Hongkong, mà Hongkong lại không có nhiều các công ty niêm yết trên thị trường, chỉ cần bảo vệ công ty của họ, chỉ số của thị trường sẽ bị kìm hãm tốc độ hạ xuống sẽ không quá nhanh.
Lại thêm phần lớn tiền vốn vào thị trường của Lục Thiếu Hoa, nhìn đi nhìn lại một chút ở thị trường chứng khoán, đặc biệt là hai phần trăm cổ phần Hongkong trong tay Morgan Stanley kia, chỉ cần hắn mua được, mọi thứ cũng dễ bàn, tốc độ kéo chỉ số hạ xuống chậm cũng không phải không làm nổi.
Mà nếu như nhóm Hoắc Anh Đông cũng ra tay cùng thu mua cổ phiếu, sẽ giúp sức rất lớn cho hắn, thành công liền trở thành trăm phần trăm, sẽ không gặp phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lục Thiếu Hoa một mình hắn không chắc chắn lắm, lúc này mới kéo thêm một số đồng minh, bởi vì hắn không thích thất bại, cũng không hy vọng hai chữ thất bại này xuất hiện, ai bảo hắn là một người cực kỳ tự tin, không cho phép thất bại, chỉ có thể làm tốt vẹn toàn mọi dự định.
Lý Gia Thành lúc này còn đưa ra một đề nghị:
- Tôi thấy không bằng như vậy đi, Tiểu Hoa đi đầu làm trước, nắm chắc tình hình chung, rồi chúng ta trợ thủ, bảo vệ phía sau, có một số cổ phần rải rác cần thu mua, báo cho chúng ta cùng biết, chúng ta ra tay.
Đề nghị của Lý Gia Thành cũng rất đơn giản, đó chính là Lục Thiếu Hoa chỉ nhằm vào cái lớn, còn một số cái nhỏ nhặt và rải rác, không muốn ra tay thì báo cho họ biết, do họ tới thu mua, họ hệt như trở thành một vai diễn bảo vệ phía sau.
Hoắc Anh Đông lúc này cũng bày tỏ thái độ:
- Ừm, tôi tán thành, Gia Thành nói rất có lý, xung phong sẽ vì đại cục, không thể vì một chút cổ phần rải rác mà phí phạm thời gian, để chúng ta làm công đoạn kết thúc là không còn gì tốt hơn, suy cho cùng tiền vốn của chúng ta không nhiều, muốn chiếm vào phần lớn cũng không đủ sức.
Trong Thương hội Trung Hoa, Chủ tịch Hoắc Anh Đông này chính là một người có quyền uy nhất, Lý Gia Thành cũng không kém, ông ta tuy cũng là một Tổng giám đốc, dù sao công ty công thương nghiệp Trường Giang của ông ta ở Hongkong cũng có thực lực, nói ra thì cũng có sức ảnh hưởng nhất định.
Hiện tại quan điểm của hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành cơ bản giống nhau, những người khác cũng không có gì muốn nói, đều gật đầu có ý tán thành.
Lục Thiếu Hoa cũng gật gật đầu theo, tỏ vẻ đồng ý:
- Tốt lắm, cứ giải quyết như vậy đi.
Chuyện được dàn xếp tốt đẹp, nhìn qua chỉ là một câu hai câu nói, thế nhưng bất kỳ ai cũng biết rằng, trong đây có ngụ ý rất lớn, còn như chuyện xảy ra như thế nào, thì phải xem Lục Thiếu Hoa, ai bảo hắn đứng đầu chứ.
Tất cả mọi người đều lấy Lục Thiếu Hoa làm chuẩn, hắn đến lúc đó có chỗ nào không quan tâm chăm sóc được, thì truyền đạt mệnh lệnh cho nhóm Hoắc Anh Đông, tiếp đó họ ra tay, vô hình ở giữa, Lục Thiếu Hoa trở thành người lãnh đạo.
Mà ở thị trường chứng khoán thay đổi trong nháy mắt này, kế hoạch mãi mãi cũng không theo kịp sự biến đổi, Lục Thiếu Hoa tuy là nhân sĩ sống lại, nhưng hắn cũng không thể vào lúc này quy định được sau này, vẫn cần đợi đến khi ấy lại đi bước nào tính bước đó.
Cho nên nói, tất cả mọi người lấy Lục Thiếu Hoa làm chủ đạo, đến lúc đó phương án lý tưởng là nghe theo phân công của hắn, cũng là kế hoạch ổn thỏa tốt đẹp nhất.
Hoắc Anh Đông suy nghĩ một chút, chau mày, nói có chút lo lắng:
- Tiểu Hoa, còn có một việc ta thực không yên tâm.
- Ừm!
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, nói:
- Ông Hoắc, ông có điều gì lo lắng thì nói đi, dù sao mọi người cũng ở đây, sẵn có mọi người, nói ra cũng tốt mọi người nghĩ giải quyết cho.
- Tốt lắm, ta thì tốt rồi, nói chuyện này vẫn là liên quan đến Thương hội Trung Hoa chúng ta.
Nói đến đây, Hoắc Anh Đông dừng một chút, mới nói tiếp:
- Thương hội Trung Hoa chúng ta thành lập cũng nhiều năm rồi, phát triển cũng rất nhanh, hiện nay có gần ngàn hội viên, các công ty lớn nhỏ đều có, trong đó cũng có công ty niêm yết trên thị trường, tuy rằng có một số ít là các công ty hạng hai và hạng ba niêm yết trên thị trường, nhưng một khi giá cổ phiếu bị hạ xuống, tất sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của họ.
Chưa xong, nói đến đây, Hoắc Anh Đông nhìn thoáng qua mọi người, thấy mọi người đều đang chăm chú lắng nghe, ông ta mới nói tiếp:
- Tôn chỉ của Thương hội Trung Hoa chúng ta ngoài tiếp nhận một số thành viên phía đại lục ra, nguyên tắc cơ bản bên trong là giúp đỡ lẫn nhau, nếu thị trường chứng khoán Hongkong phải đối mặt với tai họa, chúng ta lại có một số tiền lớn cứu thị trường, thì không sợ có chuyện ngoài ý muốn, nhưng người khác, và những hội viên không biết thị trường chứng khoán sẽ xuất hiện rối loạn, trong tay không có nhiều tiền vốn phải làm sao? Bọn họ thế nào đây?
Lời nói của Hoắc Anh Đông rõ ràng là suy nghĩ cho các thành viên của Thương hội Trung Hoa, cũng là đưa ra cho mọi người một vấn đề, giải quyết khó khăn của hội viên trong Thương hội như thế nào.
Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Ý của ông là báo tin này cho các thành viên biết, để họ có chuẩn bị tốt?
- Phải, cũng không phải.
Hoắc Anh Đông lắc lắc đầu, lại nói:
- Báo tin cho các thành viên, may ra có vài người trong thời gian ngắn có thể chuẩn bị tốt, hoàn toàn có năng lực để đối phó qua tai họa lần này, nhưng có vài thành viên cho dù là biết sẽ có tai họa tiến đến, cũng không chắc có năng lực đối phó qua được.
Nói đi nói lại, chỉ có một, đó chính là vấn đề tài chính, có một số công ty là có khả năng dùng tiền vốn để ứng phó tai họa lần này, thế nhưng một số công ty khác thì sao, bọn họ ngay cả khả năng đi vay ngân hàng cũng không có.
Quan trọng hơn là, cùng với thảm họa của Thailand, Hongkong ít hoặc nhiều đã bị ảnh hưởng, hiện tại ngân hàng cũng không dám tùy tiện cho các thương nhân vay, đây là một nguyên nhân rất quan trọng, cho nên, các thành viên của Thương hội, nhất định là không ứng đối được.
Là Chủ tịch Thương hội, Hoắc Anh Đông nhất định phải xét từ toàn cục ra, tuy nói người không vì mình, trời tru đất diệt, nhưng thân là chủ tịch, phải cân nhắc lo lắng đến các thành viên của Thương hội, huống chi hiện tại đã biết sẽ xảy đến tai họa, ông ta càng không có lý do gì không thể không suy nghĩ một chút.
Lục Thiếu Hoa cười cười, nói:
- Thực ra chuyện này cũng giải quyết tốt, chẳng qua là chuyện tiền nong.
Đúng vậy, quanh đi quẩn lại, đều là tiền đang tác quái, mà Lục Thiếu Hoa không không thiếu nhất chính là tiền, hắn có tiền bó lớn bó nhỏ, nếu hắn bằng lòng, hoàn toàn có thể đưa ra lượng lớn tiền vốn đến giúp các thành viên vượt qua cửa ải khó khăn.
Hoắc Anh Đông có phần xúc động nói:
- Quả thực, là vấn đề tiền nong, thế nhưng ngay cả một khoản, cũng sẽ dồn ép người sống sờ sờ hướng về phía vực thẳm đấy.
Không thể không thừa nhận, Hoắc Anh Đông nói rất có lý, có tiền cửa ải khó khăn nào cũng có thể vượt qua, nhưng không có tiền, là có thể dồn ép người vào bước đường cùng, ép vào vực thẳm không đáy.
- Như vậy đi, cháu sẽ lấy hai trăm tỷ đô la Mỹ tiền vốn trong năm trăm tỷ đô la Mỹ chuẩn bị kia ra, bỏ vào trong ngân hàng Phượng Hoàng, nếu như các thành viên của Hiệp hội thương nghiệp có cần, có thể đến ngân hàng Phượng Hoàng xin cho vay.
Không sai, là cho vay, mà không phải giúp không hoàn lại hoặc là cho vay không lãi. Lục Thiếu Hoa tự nhận hắn không phải nhà từ thiện, hắn là một thương nhân triệt để hoàn toàn, thương nhân coi trọng chính là chữ lợi làm đầu, giúp không hoàn lại hoặc là cho vay không lãi, loại chuyện này, hắn không làm được, cũng không phải làm như vậy. Dù sao vào lúc này bằng lòng lấy tiền ra cho mọi người vay để vượt qua cửa ải khó khăn thì chắc chắn là đúng rồi.
Tuy nhiên, trước đó, hắn còn có một điều kiện. Vậy thôi, sau khi hắn nói xong, cũng không chờ nhóm Hoắc Anh Đông mở lời, liền tiếp tục nói tiếp:
- Cháu lấy tiền ra cho các thành viên của Thương hội vay không thành vấn đề, nhưng điều kiện trước tiên không nên đem việc này nói ra sớm như vậy, dẫu sao miệng người khó giữ, chúng ta không thể bảo đảm toàn bộ hội viên trong Thương hội đều có thể giữ kín bí mật Hongkong sẽ bị tấn công.
Nếu như thông tin ngân hàng Phượng Hoàng cung cấp cho vay bị lộ ra, vậy không phải nói rõ cho người khác, Hongkong sẽ bị tiến đánh sao. Nếu là như vậy, thì toàn bộ sắp đặt của Lục Thiếu Hoa và nhóm Hoắc Anh Đông đều sẽ hóa thành công cốc, đối với họ mà nói là rất không có lợi.
Tất cả những người ở đây không ai là kẻ ngốc, nghe Lục Thiếu Hoa vừa nói như vậy, lập tức tỉnh ngộ ra, đặc biệt là Hoắc Anh Đông, chợt trong lúc đó, sau một lúc sợ, đổ mồ hôi lạnh.
Thử nghĩ một chút, nếu như hở thông tin ra, vậy kết quả sẽ thế nào? Hoắc Anh Đông không thể tưởng tượng sẽ là một kết quả như thế nào, e rằng chuyện họ tham gia vào thị trường tài chính Thailand đều sẽ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó có thể không còn gì để mất.
Hoắc Anh Đông gật gật đầu nói:
- Ừ, trước tiên không để lộ tin tức này ra, đợi đến lúc đó sẽ đưa ra cũng không vội.
Những người khác cũng liên tưởng đến, đều gật gật đầu tỏ vẻ hùa theo.
Đến đây, kế hoạch bảo vệ Hongkong đã sơ lược hình thành, các hội viên trong Thương hội Trung Hoa đều được bảo vệ, việc kế tiếp cần làm chính là đợi, chờ tai họa bùng lên, lại ra tay tiến hành cứu lại.