Hoắc Tiểu Nguyệt là một cô gái cố chấp, trước đây tuy là nhỏ, có nhiều lúc không hiểu chuyện, nhưng mà dần trưởng thành theo tuổi, cô cũng ao ước có tình yêu của mình mà Lục Thiếu Hoa là một người rất là may mắn được tiểu thư Hoắc Tiểu Nguyệt để ý, hơn nữa có sự trợ giúp âm thầm của Hoắc Anh Đông, tự nhiên mà vậy, Lục Thiếu Hoa đã cướp mất trái tim thuần khiết của Hoắc Tiểu Nguyệt.
Trong giây phút này, Lục Thiếu Hoa đã chấp nhận cô, bao nhiêu năm nay, ao ước đó đã được đáp lại trong giây phút này, thử hỏi Hoắc Tiểu Nguyệt sao lại không vui, không xúc động và không rơi những giọt nước mắt hạnh phúc chứ.
Tuy nhiên, những điều này đối với Lục Thiếu Hoa mà nói lại chỉ là một lời nói vô cùng đơn giản mà thôi, tuy là câu nói rất có trọng lượng nhưng mà Lục Thiếu Hoa cũng chỉ nói một cách bình thường mà đã khiến cho Hoắc Tiểu Nguyệt cảm động, khiến cho cô hạnh phúc.
Nếu như đơn giản như vậy, Lục Thiếu Hoa sao không nói sớm chứ?
Thực ra Lục Thiếu Hoa cũng có nỗi khổ của hắn, không phải hắn không muốn nói mà Lục Thiếu Hoa gánh nhiều món nợ tình cảm, như Tăng Vũ Linh được xem là vợ chính thức không nói gì nhưng Lục Thiếu Hoa trong thâm tâm cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Nhưng mà hôm nay, Lục Thiếu Hoa lại cố tình nói ra, có vẻ hơi mâu thuẫn.
Cũng đúng, có hơi mâu thuẫn, nhưng mà nếu như kết hợp với sắp xếp của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa không cảm thấy mâu thuẫn nữa, bởi vì tối nay xảy ra chuyện gì đã có thể đoán được, Hoắc Tiểu Nguyệt là một một người đàn bà của Lục Thiếu Hoa, bây giờ nói một câu tiếp nhận cô thì dường như cũng không quá đáng mà.
Có lẽ hạnh phúc đến thật quá bất ngờ, Hoắc Tiểu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng gì, ánh mắt ngốc nghếch nhìn chằm chằm Lục Thiếu Hoa có chút ngạc nhiên, cũng không biết lúc nào, Tần Tịch Thần đã ôm bụng đến phòng khác, toàn bộ quá trình cô đều thấy hết.
-Tiểu Nguyệt, đi thôi, chúng ta vào ăn cơm.
Tần Tịch Thần khẽ nói.
Không còn cách nào, Tần Tịch Thần cũng không muốn phá vỡ không khí vừa gặp phải lúc này, chỉ là không khí này hơi trầm lặng, thời gian kéo dài cũng lâu rồi, Tần Tịch Thần không thể không cắt ngang, để cho Hoắc Tiểu Nguyệt bình thường trở lại, ăn cơm xong rồi để Hoắc Tiểu Nguyệt nói.
Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, cười và đứng dậy, ra hiệu cho Hoắc Tiểu Nguyệt rồi đi trước hai người phụ nữ vào phòng ăn chuẩn bị dùng cơm.
…
Sau khi dùng cơm xong, Lục Thiếu Hoa ngồi trong phòng xem ti vi còn Hoắc Tiểu Nguyệt đã cùng Tần Tịch Thần đi lên phía trên, hai người ngồi lại nói chuyện ở phòng riêng, cố tình không để cho Lục Thiếu Hoa biết.
Hoắc Tiểu Nguyệt tối nay ngủ lại biệt thự của Lục Thiếu Hoa, phòng của cô ngủ ngay bên cạnh phòng của Lục Thiếu Hoa, đó là do Tần Tịch Thần sắp xếp, còn khoảng thời gian giữa Tần Tịch Thần nói gì với Hoắc Tiểu Nguyệt thì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết.
Tắm xong, mệt mỏi một ngày, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà không đợi đến khi Lục Thiếu Hoa muốn đi ngủ, Tần Tịch Thần cười hì hì đến trước mặt của Lục Thiếu Hoa, và nói:
-Nhanh qua đó đi anh, người ta là con gái, sao anh có thể để một cô gái ngủ một mình ở phòng trống được chứ.
Lục Thiếu Hoa sao lại không muốn qua phòng của Hoắc Tiểu Nguyệt ngủ chứ, nhưng mà Lục Thiếu Hoa sao không ngại chứ, trước khi tình hình chưa được làm rõ ràng, da mặt của Lục Thiếu Hoa phải dày hơn chút, cũng không tiện đi qua phòng của Hoắc Tiểu Nguyệt, nhất là trước mặt của Tần Tịch Thần càng không dám qua.
-Anh nghĩ hay là thôi vậy.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói.
-Hừm, nghĩ một đằng làm một nẻo, em thấy nước miếng của anh sắp chảy ra ngoài rồi kìa, còn nói là không muốn.
Tần Tịch Thần nói không quên nguýt Lục Thiếu Hoa một cái, tỏ vẻ xem thường Lục Thiếu Hoa, ngưng một lát mới nói tiếp:
-Đi nhanh đi, em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy đồng ý rồi
-…
Không thể không nói, lời của Tần Tịch Thần khiến cho Lục Thiếu Hoa không biết phải nói gì, Lục Thiếu Hoa lúc này đã phần nào đoán được nội dung mà Tần Tịch Thần nói với Hoắc Tiểu Nguyệt ở phòng riêng, đại khái là việc khuyên Hoắc Tiểu Nguyệt trao thân.
Một người là người phụ đang mang giọt máu của hắn, mà người phụ nữ này lại đi khuyên Lục Thiếu Hoa đi qua ngủ cùng người con gái khác, điểm này khiến cho Lục Thiếu Hoa không biết nói gì, cứ có cảm giác khó xử, trong thời điểm này không biết nói thế nào cho phải.
-Được rồi, được rồi, đi nhanh đi, đừng nghĩ đến cảm nhận của em, em đã làm thì có cái lý của em.
Vừa nói, Tần Tịch Thần vừa đẩy Lục Thiếu Hoa ra ngoài, đợi Lục Thiếu Hoa ra khỏi cửa, Tần Tịch Thần mới đóng cửa lại, còn khoá trái cửa, chủ yếu là không muốn Lục Thiếu Hoa có ý định quay về phòng ngủ.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa ở bên ngoài lại không biết, lúc mà Tần Tịch Thần đóng cửa lại, cô bật khóc đằng sau cánh cửa đó, khóc, đúng vậy, khóc vì tủi thân và cả sự chua xót của cô nữa.
Sự tình đã đến nước này, Lục Thiếu Hoa còn có thể nói được gì, chỉ có thể bất chấp mở cánh cửa phòng của Hoắc Tiểu Nguyệt, giống như một tên trộm vậy, sau đó lên giường, làm bộ rất tự nhiên ôm Hoắc Tiểu Nguyệt vào lòng.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa tự nhiên như đã quen thuộc rồi, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, từ khi quen Hoắc Tiểu Nguyệt đến nay, nhiều nhất cũng chỉ là ôm vào eo của cô, còn nằm ôm chặt cô như bây giờ là lần đầu tiên, nhưng Tần Tịch Thần đã nói đến vấn đề trao thân với Hoắc Tiểu Nguyệt rồi, Lục Thiếu Hoa không thể không giả vờ ôm chặt cô một cách tự nhiên.
Sự tiếp xúc thân mật này, Hoắc Tiểu Nguyệt tỏ ra có vẻ không quen lắm, co người lại, dưới ánh đèn, mặt cô đỏ ửng, mắt nhắm lại không dám mở, đó là dấu hiệu của thẹn thùng, toàn thân co rút lại, rất căng thẳng.
Xấu hổ, Lục Thiếu Hoa cũng xấu hổ không kém, nhưng mà đã chấp nhận rồi thì sau đó xảy ra chuyện gì Lục Thiếu Hoa cũng đã rõ, xấu hổ cũng chỉ là một thời gian ngắn rồi qua, hít một hơi thật sau, lấy lại tinh thần.
-Tiểu Nguyệt, em đồng ý không?
Lục Thiếu Hoa thật sự không biết nói gì, đến bước này không thể không hỏi câu hỏi này.
-…
Im lặng, chỉ có hơi thở dòn dập trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa, thời gian im lặng kéo dài không lâu, Hoắc Tiểu Nguyệt mới mở miệng phá vỡ nó, cô gật đầu khẽ nói:
-Vâng.
Được đồng ý, Lục Thiếu Hoa giống như làm theo thánh chỉ, toàn thân nóng lên, tay tự nhiên bắt đầu hành động.
Mưa bão đã tạnh, tất cả trở nên yên lặng, chỉ có hơi thở hổn hển của hai người, còn có tiếng nước mắt giọt rơi xuống tấm nệm phát ra âm thanh nhỏ.
Trong giây phút này, Hoắc Tiểu Nguyệt một lần nữa rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, đúng vậy, cô đã trở thành người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa trở thành một thành viên trong gia đình của Lục Thiếu Hoa, theo sự phân định của các triều đại đế vương cổ đại, trước thời khắc này cô chỉ là một cô gái vừa mới được chọn, mà bây giờ đã trờ thành một trong những người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa.