Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 618: Cơn lốc tài chính (2)




Trước khi đóng sàn buổi chiều này, mấy người Lý Vân Thanh đã làm theo kế hoạch, tất cả đã tiếp cận, nhiệm vụ của giai đoạn một đã hoàn thành, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ còn có đại diện cho phía chính phủ, còn về bên các giám đốc của Thương hội Trung Hoa, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa biết tình hình của họ, vẫn đợi bên kia chuyển thông tin qua.

Không lâu, tin đã được truyền đến, sau khi vợ của Lưu Minh Chương nhận được tin nhắn liền báo cáo ngay:
-Bên đó cũng theo kế hoạch toàn bộ vào sàn, nhắm vào đồng Bath của Thái Lan.

Làm theo ý của Lục Thiếu Hoa, các giám đốc của Thương hội Trung Hoa tập trung toàn bộ vốn dồn vào đầu tư đồng Bath của Thái Lan, mà khi Lý Vân Thanh vạch kế hoạch cũng dựa theo ý của Lục Thiếu Hoa, còn những giám đốc bên Thương hội Trung Hoa cũng hoàn toàn dựa vào lệnh truyền đạt của Lý Vân Thanh để làm, đương nhiên mục tiêu hướng về đồng Bath của Thái Lan.

-Tốt.
Lục Thiếu Hoa cười gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng, sau vài giây nói tiếp:
-Trước đây tôi đã đưa số liệu cho mọi người, mọi người có nghiên cứu kĩ càng không?

- Tôi đã xem ít nhất cũng trăm lần rồi.
Lưu Minh Chương thành thật nói, sau đó giật giật môi, hình như muốn nói thêm gì đó, nhưng sau khi nhìn Lý Vân Thanh, anh liền không nói nữa, bởi vì anh biết, Tổng chỉ huy lần này là Lý Vân Thanh chứ không phải là anh.

Quy tắc của Lục Thiếu Hoa không cần hắn phải nhấn mạnh, mọi người đều biết, bất kể là chức vụ trong tập đoàn cao đến đâu, một khi gặp phải hành động như thế, Tổng chỉ huy là người lãnh đạo cao nhất, mà bây giờ Lý Vân Thanh mới là Tổng chỉ huy của đợt này, có một vài việc cần Lý Vân Thanh trả lời chứ không phải là Lưu Minh Chương, đây cũng chính là nguyên nhân Lưu Minh Chương không nói nữa.

Tuy nhiên nói đi cũng nói lại, con người Lý Vân Thanh nhìn thì có chút nghiêm túc nhưng mà khi so với người khác thì vẫn hơi hoà nhã không coi trọng địa vị, nói như vậy, giống như lúc nãy, Lưu Minh Chương nói có chút cướp mất quyền Tổng chỉ huy của anh, nhưng Lý Vân Thanh không hề để ý, bởi vì Lý Vân Thanh cho rằng, mọi người đều vì công ty, ai phát ngôn mà chẳng giống nhau.

Tuy nhiên, bây giờ Lưu Minh Chương đã không nói nữa, rõ ràng là không muốn mở miệng nữa, Lý Vân Thanh không thể không đứng ra bổ sung tiếp lời của Lưu Minh Chương:
-Lời của Minh Chương tôi biết, số liệu đó tôi cũng đã xem qua không dưới một trăm lần, còn có cả Tông Ân, chúng tôi ba người đã cùng nhau thảo luận, kết quả cuối cùng rất không khả quan, điểm nghi vấn nhất là đồng Bath của Thái Lan, chúng tôi đều cho rằng dù là đồng Bath bị sụp đổ, cũng không thể xảy ra tình huống này, giảm đến nổi vượt ra khỏi sự tưởng tượng

Cái đầu tiên được đưa ra bao giờ cũng là cái xấu nhất, bởi vì nó là một sự đột phá, tuy là bước đột phá, những kẻ đầu cơ tài chính Quốc tế nhất quyết sẽ dìm nó đến chết, như thế mới đạt được kết quả dự đoán của họ, còn vấn đề xuất hiện ở đây, cho dù là chết đi nữa, kết quả cũng sẽ không quá thảm hại, nhưng trong số liệu mà Lục Thiếu Hoa đưa, đồng Bath của Thái Lan quá thảm hại, có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cũng chính vì vậy mới khiến cho ba người Lý Vân Thanh bọn họ cho rằng không hợp lý.

Đối với điều này, Lục Thiếu Hoa cười, không phản bác Lý Vân Thanh ngay, mà trầm ngâm vài phút rồi hỏi:
-Tôi hỏi các anh, mỗi lần tai nạn xảy ra, có lần nào phù hợp với lẽ thường.

Lục Thiếu Hoa muốn biểu đạt ý mà không thể rõ ràng hơn được nữa, hắn muốn nói đơn giản chỉ là thế, đó chính là bất luận khủng hoảng tài chính hay là khung hoảng chứng khoán cũng đều không thể dùng lẽ thường để so sánh được, càng không thể suy nghĩ một cách logic được.

Đúng vậy, khủng hoảng chứng khoán Nhật bản là một ví dụ điển hình, ai mà ngờ được khủng hoảng chứng khoán Nhật khủng khiếp như vậy, cũng có ai ngờ được trong lần khủng hoảng đó làm cho Nhật Bản thất thoát hai nghìn tỷ đô la Mỹ, và ai có thể dự đoán được lần đó làm cho nền kinh tế Nhật Bản thụt lùi mười năm.

Tất cả dù người tài giỏi đi chăng nữa cũng không thể lường trước được, càng không thể dùng tư duy logic bình thường để suy xét được, nếu không thì sẽ không có Lục Thiếu Hoa của ngày hôm nay, càng không thể có được Tập đoàn Phượng Hoàng như bây giờ, đúng vậy, lúc đầu Lục Thiếu Hoa muốn không phải là bốn trăm hai mươi tỷ đô la cướp từ Nhật bản bởi vì trong đó có Tập đoàn Phượng Hoàng bây giờ.

-Ngẫm nghĩ lại cũng đúng.
Lưu Minh Chương giống như đang lẩm bẩm một mình, không nghĩ ngợi gì nói một câu.

Chính vì câu nói của Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh cũng nghĩ thông, cuối cùng cũng hiểu ra, càng ngộ ra ý mà Lục Thiếu Hoa biểu đạt, lần lượt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.

Còn Lục Thiếu Hoa, nhìn thấy mọi người đều gật đầu, rất hài lòng, bật cười nói:
-Theo số liệu mà tôi đưa cho mọi người đến điểm cuối cùng, à, mà làm theo nguyên tắc cũ nhé, nếu như tung chiêu sớm một chút, số liệu mà tôi đưa là điểm mấu chốt cuối cùng, nếu như không tung chiêu sớm một chút thì đến lúc bị vây bủa, mọi người sẽ gặp phiền phức lắm, còn về việc tung chiêu sớm bao lâu, mọi người phải suy nghĩ, tính toán một chút, khi nào tung chiêu do mọi người quyết định.

Số liệu mà Lục Thiếu Hoa đưa rất đơn giản, đó là biên độ giảm thấp nhất, ví dụ như đồng Bath Thái Lan sẽ giảm xuống bao nhiêu, Lục Thiếu Hoa dựa theo trí nhớ của mình đưa ra số liệu sẽ giảm bao nhiêu phần trăm điểm, đưa cho mấy người Lý Vân Thanh tham khảo.

-Hiểu.

-Hiểu.



Lục Thiếu Hoa rời khỏi sở Tổng chỉ huy trở về biệt thự có lẽ là vì tâm trạng có vẻ tốt, nên lúc về biệt thự rót một li rượu ngồi trên sôpha uống, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, thông báo với mọi người hắn bây giờ tâm trạng rất tốt.

Tần Tịch Thần dường như nhìn thấy tâm trạng Lục Thiếu Hoa rất tốt, ôm bụng từ phòng bếp đi ra, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Hoa hỏi:
-Hôm nay thế nào? Thuận lợi chứ?

-Tất cả đều thuận lợi, hành động theo kế hoạch.
Lục Thiếu Hoa cười đáp.

-Ừm, thế thì tốt.
Khuôn mặt Tần Tịch Thần cũng rạng ngời theo, khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát sau, chuyển chủ đề lại nói:
-Anh chuẩn bị đi, tối nay em gọi Tiểu Nguyệt đến ăn cơm, à, sau khi ăn xong, em để cô ấy ở lại.

-Ý gì vậy?
Không cần nói rõ cũng biết, đơn giản chính là để Hoắc Tiểu Nguyệt sẽ trao thân tối nay.

-…

Lục Thiếu Hoa không nói gì, không biết nói thế nào cho tốt, giật giật môi muốn phản bác lại, nhưng mà cuối cùng không đợi hắn phản bác, Tần Tịch Thần tiếp tục nói cắt ngang lời của hắn.

-Anh đừng nói gì nữa, em cũng biết anh muốn nói gì, em làm như vậy là muốn tốt cho anh thôi, anh là trụ cột của nhà này, lại là có một tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, cơ thể không thể xảy ra vấn đề gì, còn em, bây giờ đã không thể làm được gì, anh không thể nhịn được mà.
Nói đến đây, Tần Tịch Thần ngưng một lát, ngước nhìn Lục Thiếu Hoa, thấy Lục Thiếu Hoa không có phản ứng gì, cười, nửa cười nửa nghiêm túc nói:
-Hơn nữa, dáng người của Tiểu Nguyệt đẹp, nước da trắng nõn, lại hiểu chuyện, anh là đàn ông, sớm thu nhận cô ấy chứ đợi gì đến bây giờ.

Mồ hôi Lục Thiếu Hoa từ trên trán vã xuống, hơn nữa còn lành lạnh, hắn từ trước đến nay không nhận ra Tần Tịch Thần còn có thêm mặt này, nghe giọng điệu của cô, giống như cô là đàn ông, sớm thu nhận Hoắc Tiểu Nguyệt thành người của mình.

Tuy nhiên nghĩ cũng đúng, với điều kiện của Hoắc Tiểu Nguyệt thì không tồi, không nói dáng người, mà tính cách dịu dàng của cô, hơn nữa xuất thân từ một gia tộclớn, người đàn ông nào gặp cũng đều phải động lòng, huống gì Lục Thiếu Hoa là đàn ông tràn trề sức lực, nói hắn không động lòng tức là giả.

-Ai!

Lục Thiếu Hoa thở dài, cảm thấy có chút buồn cười, có người phụ nữ nào của mình mà giúp mình có thêm người phụ nữ khác chứ, còn nữa đó là Lục Thiếu Hoa cảm thấy Tần Tịch Thần làm việc rất nhanh, có chút làm cho hắn không kịp trở tay, chuyện này lúc sáng sớm nay mới vừa trao đôi quyết định xong, buổi chiều, Tần Tịch Thần đã mời Hoắc Tiểu Nguyệt qua rồi.

Nhưng mà Lục Thiếu Hoa lại quên, địa vị trước đây của Tần Tịch Thần, là giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng, nếu như làm việc không quyết đoán, rất nhiều cơ hội sẽ bị tuột mất, đây cũng chính là tính cách của Tần Tịch Thần, mới có sự quyết đoán và nhanh chóng như bây giờ.

-Tuỳ cô ấy vậy.
Lục Thiếu Hoa nhủ lòng, lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Thấy Lục Thiếu Hoa như vậy, Tần Tịch Thần cười, cô biết, Lục Thiếu Hoa im lặng có nghĩa là đồng ý, trong lòng khỏi phải nói vui mừng như thế nào, đương nhiên rồi, lúc vui cũng có chút ghen tuông chua xót.

Mâu thuẩn trong lòng người phụ nữ, Tần Tịch Thần lúc này trong lòng đang có sự mâu thuẫn, nghĩ là vì tốt cho người đàn ông của mình, xong cũng có chút ghen tuông, vui vì làm được một chuyện cho Lục Thiếu Hoa, mà đau lòng thì từ ghen tuông mà ra.

-Phù…

Âm thầm thở dài một tiếng, Tần Tịch Thần cuối cùng cũng cân bằng được tâm trạng, đứng dậy nói:
-Em đi vào bếp xem đây, anh ngồi ở đây đi.

-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu không nói gì thêm.



Thời gian trôi rất nhanh, lúc này kim đồng hồ chỉ sáu giờ chiều, sắc trời cũng đã tối dần, mà Hoắc Tiểu Nguyệt cũng đã đến đúng giờ, cô tự lái xe qua, cũng không mang theo vệ sĩ, đi một mình đến điểm hẹn.

Quen biết với Hoắc Tiểu Nguyệt nhiều năm rồi, bất luận buổi tối xảy ra chuyện gì, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể gạt qua một bên, nói chuyện với Hoắc Tiểu Nguyệt là không nhiều, đương nhiên rồi, đề tài nói chuyện cũng không sâu xa gì, chỉ là những chuyện cuộc sống thường ngày lẫn chuyện học tập.

- Em học đại học chuyên ngành tài chính.
Hoắc Tiểu Nguyệt khẽ nói một câu.

-Không tồi đó chứ.
Lục Thiếu Hoa cười đáp lại một câu, trong lòng đang đoán ý của câu Hoắc Tiểu Nguyệt nói là gì.

Điều này, Lục Thiếu Hoa đã rõ ý của Hoắc Tiểu Nguyệt muốn nói là gì, đơn giản là muốn nói cô học chuyên ngành tài chính này không phải vì tập đoàn Hoắc Thị mà là vì hắn- Lục Thiếu Hoa cũng là Tập đoàn Phượng Hoàng.

Hiểu được ý của người ta, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không thể tỏ vẻ gì, trầm ngâm một chút, nói:
-Tốt nghiệp xong thì qua phụ giúp tập đoàn nhà mình một tay.

Cái gọi là nhà mình chỉ ý là nhà của chính mình, mà Lục Thiếu Hoa nói ra là “nhà mình” tức là xem Hoắc Tiểu Nguyệt là nhà mình rồi nghĩa sâu hơn một chút là Lục Thiếu Hoa đã xem Hoắc Tiểu Nguyệt là một trong những người phụ nữ của mình mới dùng từ nhà mình để hình dung.

Hoắc Tiểu Nguyệt không ngốc, nghe được lời của Lục Thiếu Hoa, khuôn mặt tươi hẳn, nước mắt không ngừng rơi, đó là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, mấy năm nay, đi theo Lục Thiếu Hoa mà không rõ ràng gì, Lục Thiếu Hoa cũng không tỏ vẻ gì, đợi chờ trong đau khổ nhiều năm nay, giây phút này, Lục Thiếu Hoa đã nhận cô.

Vui vẻ, chua xót, hạnh phúc…

Giây phút này, Hoắc Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng đã nếm được cái gọi là chua ngọt đắng cay rồi, nhưng mà nhiều nhất là ngọt ngào, giống như ăn một cái bánh kem ngọt vậy.