Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 600: Cơn bão chứng khoán




Lục Thiếu Hoa trước giờ không biết Lý Tông Ân và công ty Toyota còn có ân oán như vậy, bây giờ mới hiểu được vì sao Lý Tông Ân đột nhiên hỏi việc chủ tịch hãng Toyota và phó giám đốc tổ chức Nhật Bản bị giết, hóa ra là anh ta muốn xác nhận xem có phải Lục Thiếu Hoa là người ra tay không.

Lục Thiếu Hoa cũng không làm Lý Tông Ân thất vọng, tuy không chính miệng thừa nhận nhưng lời Lục Thiếu Hoa đã cho Lý Tông Ân biết, chủ tịch đương nhiệm của Toyota và phó giám đốc tổ chức Nhật Bản do chính hắn cử người giết.

Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa càng nghĩ về ngày trước của Lý Tông Ân càng hiểu được, Lý Tông Ân có một nửa huyết thống là người Nhật Bản, cha anh ta là người Nhật Bản, đáng lẽ là nhận tổ quy tông mới đúng. Nhưng năm 89 sau khi khủng hoảng tài chính Nhật Bản, Lý Tông Ân lấy hoa hồng mà Lục Thiếu Hoa chia cho, đưa người thân duy nhất cũng chính là bà nội anh ta, đến định cư ở Hồng Kông.

Quan trọng hơn nữa, mấy năm gần đây Lý Tông Ân quản lý mấy chi nhánh tài chính, lắm lúc nhằm vào thị trường tài chính Nhật Bản mà xuống tay, chỉ cần anh ta tìm được cơ hội, anh ta sẽ không chút nương tình, kiếm được mớ tiền sau đó rời đi, thần không biết quỷ không hay.

Thêm nữa, năm 89 khi khủng hoảng chứng khoán qua đi, cố phiếu của tất cả các công ty Nhật Bản trên thị trường đều sụt giảm, Lý Tông Ân nhận được chỉ đạo của Lục Thiếu Hoa mua lại tất các các cổ phiếu này, Lý Tông Ân cũng không nể tình, có thể mua được bao nhiêu là mua, trong đó có một công ty Lý Tông Ân ra tay rất tàn nhẫn, không cần nói nhiều, công ty Toyota chính là công ty mà Lý Tông Ân ra tay tàn nhẫn nhất.

Đây cũng chính là lý do Lục Thiếu Hoa có trong tay cổ phiếu của Toyota với tỷ lệ nhiều nhất, chiếm 36.3%, nếu mua thêm của mấy người nữa thì công ty Toyota gần như thành công ty của Lục Thiếu Hoa.

Tuy nhiên điều đó không quan trọng, quan trọng là Lục Thiếu Hoa càng tín nhiệm Lý Tông Ân, hơn nữa trong anh ta có một nửa là người Nhật Bản, với Nhật Bản sẽ quen thuộc hơn, về sau việc gì nhằm vào Nhật Bản, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể giao cho anh ta đi làm, không cần cử người theo dõi, bớt được rất nhiều việc.

- Con người không thể sống mãi với quá khứ được, chúng ta phải nhìn về phía trước.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói một câu, sau khi Lý Tông Ân không nói gì nữa chủ động chuyển đề tài khác, nói:
- Giờ chúng ta đi ăn khuya, rồi nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch đi.

Lục Thiếu Hoa nói bắt đầu phiên giao dịch chính là chỉ thị trường chứng khoán Mỹ, còn buổi chiều cũng là buổi chiều ở Mỹ, không phải Hồng Kông, hiện tại ở Hồng Kông là rạng sáng.

Lục Thiếu Hoa đều nói như vậy, thêm nữa Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đều biết rằng thị trường chứng khoán Mỹ mở cửa phiên giao dịch chiều nay đối với bọn họ rất quan trọng, không thể mất tập trung, nếu không hậu quả khôn lường. Ngay lập tức không nói nhiều, gật đầu, ăn đêm xong thì đi nghỉ ngơi.

Nhân loại đang bước vào cuối thập niên chín mươi, phương tiện đi lại không phải là xe đạp hay xe máy mà là ô tô, ô tô bốn bánh. Nhanh hơn cả ô tô, mấy người Lý Thượng Khuê đi mua đồ ăn đêm với tốc độ cực nhanh, Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời chưa bao lâu, mấy người Lý Thượng Khuê đã về.

Không cần Lục Thiếu Hoa mở miệng nói, mọi người đều không khách sáo, đầu tiên là Lưu Minh Chương, mở gói đồ ăn đêm to ra, chia mỗi người một ít, rồi ngấu nghiến ăn, giống như người chết đói mới đầu thai vậy.

Ăn đêm xong, sau đó là nghỉ ngơi, tuy không nhiều thời gian, nghỉ ngơi cũng chỉ là nhắm mắt thư giãn một chút, ngủ thì không có khả năng. Lục Thiếu Hoa cũng thế, hắn chỉ nhắm mắt thư giãn một chút, không ngủ.

Thời gian yên tĩnh trôi qua, mọi người nghỉ ngơi một lát thì cũng gần đến giờ bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều của thị trường chứng khoán Mỹ, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đều trở dậy, rửa qua mặt cho tỉnh táo, lấy lại tinh thần cho sảng khoái.

Dĩ nhiên Lục Thiếu Hoa là ngoại lệ, hắn ta đến đây chỉ để xem cho vui, có tinh thần tốt hay không cũng không quan trọng, cho nên khi mấy người Lưu Minh Chương chuẩn bị cho bắt đầu phiên giao dịch, Lục Thiếu Hoa chỉ mở mắt, lạnh lùng nhìn.

Đúng giờ thị trường chứng khoán Mỹ bắt đầu phiên giao dịch, khi bắt đầu phiên giao dịch, chỉ số chứng khoán vẫn như cũ, không thay đổi gì. Ở dãy bàn đặt máy tính cũng được bật lên, nhìn qua thì biết là máy tính sử dụng thao tác.

Máy tính do Lưu Minh Chương khởi động, kết nối máy tính với Internet, xem giá cả thị trường chứng khoán phải sử dụng phần mềm, Lưu Minh Chương nhìn một hồi, nghiêng đầu sang phía Lục Thiếu Hoa nói:
- Vẫn chưa có động tính gì.

- Chờ một lát đi, họ ra tay cứu thị trường thì cũng không ra tay lúc mới bắt đầu phiên giao dịch đâu.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói một câu, lơ đễnh.

Lưu Minh Chương nghĩ lại, thấy có lý, sau đó gật đầu, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào màn hình máy tính, sợ bỏ qua một tin tức quan trọng nào đó.

Không lâu sau, chắc khoảng năm phút trôi qua, Lưu Minh Chương giật mình, ánh mắt chưa từng có trước đây, nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, không tin vào mắt mình, day day mắt, nhìn lại lần nữa thông tin hiển thị, để xác nhận mình không nhìn nhầm, Lưu Minh Chương quay đầu lại.

- Ra tay, mua, giá cả nâng lên một chút.
Lưu Minh Chương cười nói.

Cái này nghĩa là gì, Lưu Minh Chương rõ hơn ai hết, có nghĩa là lời tiên đoán của Lục Thiếu Hoa đã đúng, cũng không quan tâm người mua là ai, có thể khẳng định cứu thị trường bắt đầu rồi.

- Là công ty đó?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu.

- Microsoft.

- Nhà đầu tư nhiều hay ít?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.

- Một ngàn.

- Gọi điện, xuất hàng, tuy nhiên không cho bọn họ một ngàn, chỉ cho bọn họ một phần mười.
Lục Thiếu Hoa ra lệnh, sau nói thêm:
- Mặt khác cũng phải tiến hành, chúng ta cũng đưa ra yêu cầu giao dịch, đẩy giá cổ phiếu lên một chút, lúc đưa ra yêu cầu giao dịch thì đừng tung ra nhiều quá, sau đó tổng ngạch lượng đưa ra giao dịch đó xuất ra, cung ứng cho việc thu vào.

- Hiểu rồi.

- Hiểu rồi.

Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cùng lên tiếng, sau đó cầm điện thoại, bắt đầu gọi, theo chỉ đạo của Lục Thiếu Hoa mà tiến hành.

Vô tình, Lục Thiếu Hoa thành người chỉ huy, chính hắn cũng không ý thức được điều này. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa đưa ra mệnh lệnh rất hợp lý, nếu là Lưu Minh Chương hay Lý Vân Thanh chỉ huy thì cũng làm vậy.

Khi Lục Thiếu Hoa đưa ra mệnh lệnh, cả Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đều cùng gọi điện thoại, trong nháy mắt, thị trường chứng khoán Mỹ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, yêu cầu giao dịch được đưa ra liên tục, hơn nữa giá mỗi lần giao dịch mỗi khác, lần sau cao hơn lần trước.

Không có cách nào, yêu cầu giao dịch đưa ra thấp thì không hút được hàng, muốn hút được hàng thì chỉ mỗi cách là tăng giá giao dịch, bằng không Lưu Minh Chương bọn họ không xuất ra, mà cổ phiếu lưu thông trên thị trường đại bộ phận đã bị Lưu Minh Chương bọn họ hút vào gần hết, nếu bọn họ không xuất ra thì cũng không ai có thể xuất ra được.

Thời gian trôi qua, rất nhanh, hai mươi phút trôi qua, tài chính của bốn công ty đều được tung ra để cứu thị trường, cuộc chiến đẩy giá cổ phiếu lên cao chính thức được bắt đầu, điện thoại nhóm Lưu Minh Chương reo liên tục, mệnh lệnh được truyền ra không ngừng, hút vào, nâng giá cao lên, sau đó là xuất ra, tạo ra những hiện tượng giao dịch giả khổng lổ.

Vào thời điểm này, tài chính từ thế lực nào đó không rõ lai lịch cũng được tung ra, hùa vào cùng nâng giá cổ phiếu cao lên, từng yêu cầu giao dịch được đưa ra, lúc mới bắt đầu còn ổn đôi chút, toàn là giao dịch nhỏ, lớn nhất cũng chỉ dưới 1000, hơn 1000 thì số lượng không được bao nhiêu.

- Tài chính từ thế lực nào đó không rõ lai lịch đã tung vào thị trường rồi.
Lưu Minh Chương nhìn chằm chằm vào màn hình nói.

- Ngừng nâng giá cố phiếu lên, để bên cứu thị trường và nguồn vốn bên ngoài thay chỗ chúng ta đi. Sau đó thấy giá cao thì bán ra. À, vẫn theo sách lược ban đầu, xuất ra với giao dịch nhỏ, giao dịch lớn thì không xuất, để cho họ kéo lên một giá nhất định, lúc đó mới đến giao dịch lớn.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh rất quyết đoán.

Muốn kiếm tiền thì phải giữ cổ phiếu trong tay đến phút cuối cùng, bán với đơn vị giá cao càng cao. Một lượng lớn cổ phiếu trong tay Lục Thiếu Hoa mới có thể cực đại hóa, kiếm nhiều tiền một chút, không thể để chiến dịch này lỗ vốn.

- Vâng.
Lưu Minh Chương lên tiếng, bắt đầu gọi điện thoại truyền đạt lại mệnh lệnh.

Lý Tông Ân cũng thế, anh ta tuy không mở miệng, nhưng khẽ gật đầu, cùng Lưu Minh Chương bắt đầu gọi điện thoại truyền đạt mệnh lệnh.

...

Nhờ sự góp mặt của thế lực bên ngoài, cơn lốc chứng khoán càng trở nên cuồn cuộn hơn, giá cổ phiếu của bốn công ty không ngừng được nâng lên. Sau khi phiên giao dịch bắt đầu được nửa giờ, giá cổ phiếu của bốn công ty đó đã nâng lên gần hai đô la Mỹ so với giá đầu phiên.

Giá cổ phiếu tăng, cổ phiếu mấy người Lưu Minh Chương nắm giữ trong tay cũng theo đó được nhỏ giọt ra ngoài, hình thành lượng giao dịch, biểu đồ biểu thị giá cổ phiếu của bốn công ty đó không ngừng đi lên, cho thấy tín hiệu đang tăng.

Vào lúc này, Lục Thiếu Hoa lại lên tiếng, đưa ra một mệnh lệnh:
- Bán ra, nâng giá cố phiếu tăng trên diện rộng.

- Hả?
Lưu Minh Chương sửng sốt, nhíu mày, hỏi:
- Làm như thế có nhanh quá không?

- Chúng ta nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu thì sợ gì, sợ là người không mua vào kia.
Lục Thiếu Hoa trả lời, Lưu Minh Chương không nói gì nói tiếp:
- Nếu người ta không mua vào, chúng ta không bán, giữ lại.

Câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa đương nhiên là nói không thật rồi, giữ lại một lượng lớn cổ phiếu, Lục Thiếu Hoa sẽ không làm như vậy, sở dĩ nói ra câu này là để Lưu Minh Chương có thể yên tâm làm việc. Nói trắng ra, Lục Thiếu Hoa không sợ người ta không mua vào, không nói bốn công ty kia tài chính hùng mạnh, nhà đầu tư bên ngoài cũng rất mong cổ phiếu của bốn công ty đó. Như vậy, bọn họ không thể nào buông tha đâu.

Cho nên Lục Thiếu Hoa không sợ không có người hút vào, cũng bởi thế, Lục Thiếu Hoa mới bảo mấy người Lưu Minh Chương đưa ra yêu cầu giao dịch, nâng giá cổ phiếu lên, đến cổ phiếu thu vào lúc thực hiện ý đồ nâng giá cổ phiếu đầu phiên cũng bán ra nốt.

Rất nhanh, Lưu Minh Chương liền ý thức được Lục Thiếu Hoa nói không sai, khi hắn truyền đạt mệnh lệnh bán ra, nâng giá cổ phiếu lên trên diện rộng, vừa mới bán ra, mấy trăm cổ phiếu liền biến mất trên thị trường chứng khoán, không thấy bóng dáng, đã bị người khác mua hết.

Nhìn thấy hiện tượng này, trong lòng Lưu Minh Chương rất bình tĩnh, gọi điện thoại, tất cả bán ra, nâng cổ phiếu trên diện rộng.