Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, hai người Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân chặn đánh cổ phiếu của bốn công ty đã qua vài ngày, mà trong ngày thứ ba, Lưu Minh Chương đã gọi điện cho Lục Thiếu Hoa, nói sắp đến giai đoạn cuối rồi, Lục Thiếu Hoa nhất thời cao hứng, vứt bỏ hết rồi nghỉ ngơi, đi đến phòng làm việc của Lưu Minh Chương.
Ngay lúc này trong phòng làm việc, màn hình đang hiển thị chiều hướng cổ phiếu của bốn công ty, cho dù Lục Thiếu Hoa đối với cổ phiếu là dân tay ngang không hiểu lắm cũng biết, giá cổ phiếu của bốn công ty không ngừng giảm, nhìn thấy ngay xu hướng đi từ cao trượt xuống thấp.
- Không có gì khác?
Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế So – fa cười mỉm hỏi.
- Đã tương đối ổn rồi, sức ép tại thời điểm này đã đến điểm dự tính, nếu lại tạo áp lực xuống nữa, có khả năng sẽ xuất hiện chuyện không lường trước được, nếu không thì ngừng tại đây.
Lưu Minh Chương cũng nhìn Lục Thiếu Hoa cười nhẹ, chậm rãi nói.
Những ngày này, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân có thể nói là rất vất vả. Điểm này có thể nhìn thấy ngay trong mắt hai người họ, lúc này trong mắt họ đầy những tia máu, cho dù là trong đêm tối, bật đèn lên thì có thể thấy, có thể biết mấy ngày nay họ thức đêm thức hôm rất là cực nhọc, nếu không đã thấy dáng vẻ tươi cười trên mặt họ, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy được một thông tin khác, đó là họ rất rất vui.
Đúng vậy, lần này họ đánh một trận thắng lợi vẻ vang, tại sao có thể không vui cho được, phải biết Lục Thiếu Hoa đã cho họ một cơ hội cực kỳ tốt, khiến cho họ giảm chi phí kéo cao giá cổ phiếu , có thể trực tiếp tạo áp lực giá cổ phiếu, vốn dĩ tiền vốn ngưng đọng rất nhiều.
Đây là một loại hiện tượng, nhìn từ góc độ nào đó, từ nhỏ đến lớn, dùng một lượng tiền vốn nhỏ đổi lấy thành quả lớn nhất, để phe mình có thể điều động 32 tỷ USD tiến hành hoạt động. Nhưng thật ra lại khiến Lục Thiếu Hoa không cần vì điều động vốn mà đau đầu.
- Đã khá hơn rồi thì thu lại mạng lưới đi.
Lục Thiếu Hoa nói đơn giản một câu, xem như là một mệnh lệnh, thực ra không phải như vậy, Lục Thiếu Hoa như đang nhắc nhở họ, bởi vì Lục Thiếu Hoa hiểu rõ, hắn nói với Lưu Minh Chương lúc này là muốn mấy người Lưu Minh Chương ngừng tất cả những hoạt động.
Lưu Minh Chương không nói lời nào, chỉ gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cùng với Lý Tông Ân hai người nhìn nhau một cái, cũng gật gật đầu theo, đều hiểu ra vấn đề, sau đó hai người đồng thời cùng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi đi.
- Chấm dứt chèn ép, đợi chỉ thị tiếp theo.
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người mạnh ai nấy gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, nội dung mỗi cuộc điện thoại đều như nhau, đều là “Chấm dứt chèn ép, đợi chỉ thị tiếp theo”. Sau đó mới ngưng không gọi nữa.
Mất mấy phút mới gọi điện thoại xong, đợi sau khi dặn dò tất cả nhóm, hai người Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân mới cùng nhau ngồi xuống So – fa, nhẹ nhàng nhìn Lục Thiếu Hoa sau đó mới nhìn đến bốn người trước mặt đang hiển thị trên máy.
Trước mắt, hai người Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân chỉ truyền đạt hai mệnh lệnh, một là dừng ngay việc ép giá cổ phiếu, hai là đợi sau khi có chỉ thị, mà những nhóm nhỏ kia duy nhất cần phải làm là dừng ngay việc ép giá cổ phiếu, sau đó là chờ đợi, không cần họ làm cái gì cả.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy kỳ lạ, tại sao chỉ để người bên dưới ngừng ép giá cổ phiếu cũng không nói tiếp theo là gì?
Thực ra đây là kế sách tốt nhất mà hai người Lưu Minh Chương đã bàn bạc từ trước, phải biết bốn công ty đó đều là các công ty có tiếng ở nước Mỹ thậm chí là nổi tiếng trên trường quốc tế, không biết có bao nhiêu người quan tâm đến cổ phiếu của họ, nếu ngừng việc ép giá cổ phiếu, trước mắt không giảm giá hoặc là tốc độ giảm giá chậm lại, có người sẽ nhảy vào, sau đó nói không chừng lại nâng cao giá cổ phiếu cũng nên.
Nâng cao giá cổ phiếu là không sai, chính là muốn người người nâng cao giá cổ phiếu, nên biết trong hành động lần này, phía bên Lưu Minh Chương dẫn đầu mấy nhóm có thể mua một lượng lớn cổ phiếu của các công ty cổ phần, mà ý của Lục Thiếu Hoa là chỉ giữ lại năm phần trăm, năm phần trăm cho mỗi công ty, còn toàn bộ thì bán tất.
Đã muốn bán tháo toàn bộ cổ phiếu, phía bên mình sẽ có thu nhập rất lớn, trong việc chèn ép giá cổ phiếu có thể đã bị lỗ vốn một số tiền lớn, tại sao có thể không kéo lại giá cổ phiếu về từ từ rồi bán đi, chênh lệch giá thì kiếm lời một chút, đồng thời cũng xem như là một kiểu kinh doanh.
Đây là ý muốn thật sự khi Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân truyền đạt mệnh lệnh phải chờ chỉ thị tiếp theo, hy vọng có thế lực bên ngoài tham gia phối hợp tiến hành, nâng cao giá cổ phiếu, mà hai người họ thì ngồi mát ăn bát vàng, không phí chút công sức nào mà dành được thắng lợi ngoài sức mong đợi.
Thị trường chứng khoán là như thế, giả dụ muốn nâng cao giá cổ phiếu cũng không nâng cao quá trong chốc lát , nếu có thêm phe mình tham gia vào, nâng cao một chút thôi, đến cuối cùng có thể xem như một cách kiếm lời, còn không thì có khả năng lỗ vốn, đây là cục điện mà Luu Minh Chơng và Lý Tông Ân không muốn nhìn thấy nhất
Đương nhiên rồi, nếu không có thế lực bên ngoài tham gia phối hợp tiến hành, bên phía Lưu Minh Chương cũng chỉ có thể chọn cách một mình thao tác, ra sức kéo cổ phiếu cao lên một chút, không cần bỏ vốn ban đầu nhiều như vậy, suy đi nghĩ lại cũng là, nếu không giữ được năm phần trăm, mấy người Lưu Minh Chương có thể hoàn toàn xem nhẹ sự lỗ vốn này, hiện tại thì không được, nếu là năm phần trăm, năm phần trăm này có thể là mấy trăm triệu đô la Mỹ vốn.
Mà sự thật cũng đang như mấy người Lưu Minh Chương dự đoán, có rất nhiều thế lực khác đang theo sát giá cổ phiếu của bốn công ty đó, đang lúc mấy người Lưu Minh Chương ngừng việc gây sức ép, cổ phiếu của bốn công ty đồng thời duy trì ở một mức giá ổn định, không có động tĩnh gì, giống như không có giao dịch.
Loại tình hình này xem ra có vẻ rất lạ, không có một tia động tĩnh nào, thị trường cổ phiếu giống như bình ổn trở lại, không có đơn hàng bán ra, cũng chẳng có đơn hàng mua vào, rất là khác thường, nhưng Lưu Minh Chương cũng biết, thời gian này rất nhiều người đều trông chờ, đợi thời cơ đến.
Cổ phiếu lưu thông trên thị trường căn bản bị phía Lưu Minh Chương hút vào, mà những cố phiếu không bị hút vào số định mức chủ yếu là trong tay cổ đông của công ty Mycrosoft, họ không có khả năng tung ra thị trường, đây cũng sẽ biến thành đơn hàng không bán ra thị trường, bởi vì bên phía Lưu Minh Chương cũng không có nhận được lệnh bán ra.
Về phần không có đơn hàng bán ra là còn rất nhiều người trông đợi, không nghĩ rằng đây là thời gian tham gia vào, để tránh khỏi cho người ta khỏi mất mát, về phương diện làm tài chính này cần phải có một sự bình tĩnh và chịu được sức ép tâm lý, Lưu Minh Chương có đủ điều kiện, và những người môi giới chứng khoán khác cũng có đủ điều kiện.
Ba mươi phút trôi qua, thị trường vẫn như cũ không có biến động gì lớn lắm, cũng giống như biển chết, phẳng lặng không có một cơn sóng, mà cho dù là Lục Thiếu Hoa hay là Lưu Minh Chương, hay Lý Tông Ân cũng vậy, ba người đó cũng đang chăm chú theo dõi bốn màn hình hiển thị của máy, không ai nói với ai câu nào.
- Lại mười phút nữa trôi qua sắp sửa kết thúc phiên giao dịch cuối ngày rồi, chúng ta có nên bắt tay vào khuấy động thị trường một phen hay không?
Lý Tôn Ân nhìn đồng hồ nói.
Lý Tông Ân không phải đang hỏi Lục Thiếu Hoa mà hỏi Lưu Minh Chương, về ý kiến của anh ta cũng rất là rõ ràng, đó chính là người của mình đăng ký mua vào, nâng cao giá cổ phiếu, sau đó lập thêm một tài khoản khác bán tháo ra, gây ra cho thị trường chứng khoán một loại giao dịch ảo.
…
Lưu Minh Chương không nói gì, chăm chú theo dõi bốn màn hình hiển thị của máy, rất lâu sau mới nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, dường như là đang xin ý kiến của hắn.
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa biết, lúc này này không mở miệng là không được, bèn lắc đầu nói:
- Vẫn còn mười phút nữa mới kết thúc, vậy chúng ta đợi cuối ngày đi.
Ý đồ của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, đó là không ra tay, đợi sau khi có kết quả cuối cùng mới nói.
Lục Thiếu Hoa là ông chủ, lới nói của hắn ta chính là mệnh lệnh, cho dù là Lưu Minh Chương hay là Lý Tông Ân đều không dám trái lời, gật gật đầu tỏ ý một chút sau đó lại im lặng theo dõi.
Kỳ thực Lưu Minh Chương cũng rất muốn làm theo ý kiến của Lý Tông Ân khuấy động tình hình hiện nay, mục đích chính là khi kết thúc phiên giao dịch cuối ngày thì cho người ta một thông tin, để người ta biết giá cổ phiếu bắt đầu tăng lên, cũng nhân lúc kết thúc phiên giao dịch cuối ngày, những thế lực bên ngoài đủ thời gian chuẩn bị, buổi chiều bắt đầu mới có thể hành động.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa cũng không đồng ý họ làm như vậy, và nguyên nhân là gì Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, đó là Lục Thiếu Hoa có dự định riêng của mình.
Thời gian mười phút trôi qua rất nhanh, trong mười phút này, giá cổ phiếu vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, yên ổn như ban đầu, đến thời điểm kết thúc phiên, vẫn dừng lại ở mức giá ban đầu.
Mà sau khi kết thúc phiên giao dịch, giọng của Lục Thiếu Hoa cũng vang lên:
- Rất nhiều thế lực bên ngoài đang đợi, các anh cũng đợi đi, nhưng có một người đợi không được, nhìn thấy giá cổ phiếu có cơ hội tăng trở lại, bọn họ làm sao có thể nhẫn tâm không ra tay cứu thị trường chứ.
Đây là một cơ hội, bốn công ty kia không thể vứt bỏ cơ hội kéo giá cổ phiếu lên, đây cũng là dự định của Lục Thiếu Hoa, có ý định khiến cho bốn công ty kia đầu tư tiền vốn ra cứu thị trường, mấy người Lưu Minh Chương nhân tiện kéo giá cổ phiếu lên cao, sau đó thế lực bên ngoài cùng nhau tham gia hợp tác, như thế ba bên đều kéo cao giá cổ phiếu, cuối cùng thắng lợi là của bên phía Lục Thiếu Hoa.
Hai người Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân dù là nhân vật nào, trong lĩnh vực tài chính lăn lộn nhiều năm như vậy, lẽ nào không thể hiểu ý tứ của Lục Thiếu Hoa, vỗ vỗ vào trán của mình, trong lòng thầm nói một tiếng: Sơ suất rồi.
Nhưng mà, Lưu Minh Chương vẫn không nhẫn nại được liền hỏi một câu:
- Bốn Công ty đó ở thời điểm vừa mới bắt đầu liền ra tay cứu thị trường, nhưng mà không bao lâu nữa, họ sẽ dừng mọi hoạt động, giống như là tiền vốn đã xuất hiện vấn đề rồi.
- Không, tiền vốn của họ không thể xuất hiện vấn đề, nếu biết bốn công ty đó có tiếng ở Mỹ là công ty lớn, cho dù cổ phiếu của họ đang rớt giá, nhưng dựa vào tiếng tăm của họ, muốn vay vốn thì không có vấn đề gì.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, lại tiếp tục phân tích:
- Họ sở dĩ dừng cứu thị trường là có nguyên nhân của họ, bất luận họ cứu như thế nào, đầu tư tiền vốn nhiều cũng chẳng được tích sự gì, rõ ràng mặc cho khi giá cổ phiếu thấp, đợi xuống đến điểm thấp nhất, họ sẽ ra tay kéo trở lại, tuy họ đang nhận lấy sự tổn thất, nhưng cuối cùng chỉ cần kéo giá cổ phiếu lên cao, cho dù họ đang giữ lại công ty.
- Còn một điểm nữa mà các anh quên rồi, bốn công ty này ở bên Mỹ, Mỹ là quốc gia như thế nào, đó là một nước theo Chủ Nghĩa Tư Bản, nói trắng ra là có tiền là đại gia, mà bốn công ty mỗi năm đem về cho nước Mỹ biết bao nhiêu thu nhập từ thuế, đó là một số tiền lớn, chính phủ Mỹ tuyệt đối không thể làm ngơ nhìn họ sụp đổ, cho nên, nếu giá cổ phiếu rớt xuống thấp như vậy, rớt đến mức không thể cứu nổi, chính phủ Mỹ nhất định sẽ ra tay, điểm này người cầm quyền của bốn công ty đó hiểu rất rõ, cũng là lý do họ dám bỏ mặc.
Lục Thiếu Hoa nói ra một hơi những phân tích của mình.
Nghe qua những phân tích của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương cũng hiểu ra một đạo lý, đó là tại sao Lục Thiếu Hoa trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, có thể thành lập nên tập đoàn Phượng Hoàng lớn mạnh như vậy, mà họ cũng chỉ có thể làm một nhân viên của tập đoàn Phượng Hoàng.