Tất cả mọi thứ đều đang gấp rút tiến hành theo thứ tự, ứng phó với cơn lốc tài chính 97 hay là sau cơn lốc tài chính có những nguy cơ gì, Lục Thiếu Hoa đều sắp xếp hết cả, ví dụ sự cắt giảm sản lượng sản phẩm chính là tạo ra một biện pháp có tác dụng lớn.
May là Tần Tịch Thần biết Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, có kí ức của kiếp trước, biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nói năm 97 có cơn lốc tài chính thì sẽ có cơn lốc tài chính, không hề nghi ngờ, chính điều này khiến Lục Thiếu Hoa bớt được rất nhiều chuyện, không cần phải giải thích nhiều vấn đề.
Nhưng điều Lục Thiếu Hoa không biết chính là vì Lục Thiếu Hoa đưa tin tức ra đã gián tiếp ảnh hưởng tới thế cục của cả Hồng Kông, ví dụ như giới thượng lưu của Thương Hội Trung Hoa, công ty của họ lập tức rút hết các nghiệp vụ, các dự án chuẩn bị tung ra thị trường đột nhiên dừng hết lại, mà Tổng giám đốc của họ lại không nói ra bất cứ nguyên nhân nào, chỉ xoay quanh tiền vốn.
Tập đoàn Trường Giang của Lý Gia Thành là vậy, cũng bao gồm cả Lý Trạch Giai, sau khi anh ta bán ra cổ phiếu, tuy là cổ đông lớn nhưng anh ta có thể có được số tiền mấy tỷ đô từ trong tay của Lục Thiếu Hoa. Vốn dĩ muốn tìm một dự án khác nhưng khi nghe thấy chuyện này, anh ta liền không làm gì nữa cả, cũng không đầu tư nữa, ẩn mình để chuẩn bị đợi đến lúc bắt đầu hành động mới làm một vố lớn.
Tình hình của Công ty Trường Giang cũng vậy, tình hình của Tập đoàn Hoắc Anh Đông cũng như thế, sau khi Hoắc Anh Đông quyết định thì lập tức triệu tập ba đứa con trai, nói ra dự định của mình, sau đó ra lệnh xoay vòng tiền vốn, hơn nữa còn không tiếc trả bất cứ giá nào để xoay vòng vốn.
Không sai, gần như có thể nói là không tiếc bất cứ giá nào, cho dù công ty có xảy ra tổn thất nhỏ, họ cũng không từ bỏ ý định, quyết định dừng hẳn tất cả các công việc, những số tiền mà người ta nợ ông ta ở bên ngoài cũng cho người đi thu về, trong nội bộ thì rút hết tiền vốn, sau đó để giành, đợi thời cơ tới.
Tình hình này xảy ra ở cả mười mấy công ty, trong phút chốc bầu không khí của Hồng Kông đều rất kì lạ, những người ngoài giới cũng lần lượt suy đoán, cho rằng mấy công ty lớn đã thỏa hiệp hết, sẽ có một cuộc hành động lớn, có kế hoạch lớn, còn về hành động lớn gì, kế hoạch lớn gì thì người ta không biết, cũng không ai đứng ra trả lời câu hỏi đó.
Thật ra Lục Thiếu Hoa cũng thấy không hiểu tại sao những người ngoài giới cho rằng các công ty lớn đề thỏa hiệp với nhau chứ, sau cùng suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng có được manh mối, vì tình hình của mấy công ty lớn đều như vậy, lại toàn là những người có địa vị trong Thương hội Trung Hoa, người ngoài giới mới cho rằng đây là sự thỏa hiệp.
Đối với việc này, Lục Thiếu Hoa chỉ cười, hắn tin là mấy người Hoắc Anh Đông sẽ không tiết lộ bí mật nên những người ngoài giới cũng không thể đoán ra được, điều duy nhất khiến Lục Thiếu Hoa lo lắng chính là vấn đề cổ phiếu của công ty họ.
Nhưng chuyện này sau hai ngày cũng đã có được kết quả, thị trường cổ phiếu không những không có động tĩnh gì, ngược lại giá cổ phiếu vẫn không ngừng tăng lên, những người chơi cổ phiếu hình như rất tin tưởng vào công ty họ, giống như đã được uống thuốc kích thích, không ngừng tăng lên.
Không hề có chút lo lắng nào, Lục Thiếu Hoa cũng không buồn quan tâm, trước mắt chỉ cần giữ tình trạng bây giờ là được, còn về những người ngoài giới nói thế nào, nghĩ gì, đó là chuyện của họ, không ảnh hưởng gì tới Lục Thiếu Hoa.
Đúng vậy, mọi thứ đều không có bất cứ ảnh hưởng nào tới Lục Thiếu Hoa, nếu có ảnh hưởng thì chính là điện thoại của hắn đổ chuông nhiều hơn mà thôi, những thành viên trong Thương hội Trung Hoa lần lượt gọi điện cho hắn để xác nhận lại những gì Hoắc Anh Đông nói là thật hay giả, hơn nữa còn muốn thăm dò hướng đi của hắn.
Đến nước này, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là giả vờ được thì cứ giả vờ, hai chữ đơn giản là “giả ngốc” , nói không biết, sau đó mới nói thêm một câu, đây là suy đoán của tôi, nếu các vị không muốn mạo hiểm thì đừng tham gia nữa.
Lục Thiếu Hoa bảo người ta không tham gia, nhưng đã diễn biến ra thế này rồi, làm sao có thể nói rút về là rút về chứ, không ai tin là Lục Thiếu Hoa không nắm chắc phần thắng nên kế hoạch tập trung tiền vốn của họ cũng đang được tiến hành.
Cùng với hành động của các công ty lớn thì vẫn còn một ngành nghề cũng được nâng cao, đó chính là người môi giới chứng khoán, người môi giới chứng khoán ở mỗi công ty thị trường đều có, hơn nữa không chỉ mấy người mà là mười mấy người, nhưng bảo đảm an toàn, tất cả mọi người đều cố gắng tuyển dụng thêm người.
Ngành môi giới chứng khoán trong chốc lát trở thành trọng điểm tuyển dụng của các công ty lớn, đặc biệt là những nhà môi giới chứng khoán nổi tiếng, trở thành những đối tượng tuyển dụng của các công ty lớn, thi nhau đưa ra giá cao để tuyển vào làm người của mình, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.
Đương nhiên đó là chuyện của mấy người Hoắc Anh Đông, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói thì không có chuyện gì cả vì thứ trong Tập đoàn Phượng Hoàng có nhiều nhất chính là người môi giới chứng khoán, hơn nữa còn là những nhà môi giới tài giỏi, như Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh mà, cái chính là không thiếu những nhân tài môi giới chứng khoán.
Nhưng, cùng với sự chỉ đạo của Lục Thiếu Hoa thì công việc của Tập đoàn Phượng Hoàng cũng rút hết lại, trong cuộc nói chuyện ngày thứ hai của Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần, Tần Tịch Thần liền gọi điện liên hệ Chử Lỗi, bắt đầu khống chế sản lượng, không vượt qua mức sản xuất, sợ sau này sẽ bị tồn kho.
Chử Lỗi cũng không biết tình hình đang tốt như vậy tại sao lại phải giảm bớt sản lượng, nhưng lúc nghe thấy đó là mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa thì y liền biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình, nên cũng không hỏi nhiều, y trao đổi phương án với Tần Tịch Thần một chút sau đó nghiêm túc đi thực hiện.
Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, lúc Lục Thiếu Hoa đang suy nghĩ đường rút lui cho Tập đoàn Phượng Hoàng thì đã bỏ sót một điều, đó là đối thủ cạnh tranh, sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng tung ra thị trường quốc tế đã lâu, cũng chiếm lĩnh được hầu hết thị trường, nhưng sau khi sản lượng được kiểm soát lại thì thị trường gián tiếp được rút ngắn lại để tránh bên đối thủ cạnh tranh có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nếu không, nửa tháng sau khi sản lượng được kiểm soát thì bên đối thủ sẽ giành thế thượng phong, xe hơi và máy tính Phượng Hoàng, hai sản phẩm Lục Thiếu Hoa chú trọng nhất đang chịu sự chiếm lĩnh của đối thủ trên thị trường, trong chốc lát khiến cho Hứa Gia Thụy phải đau đầu, lập tức báo cáo với Tần Tịch Thần.
Còn Tần Tịch Thần thì trực tiếp gọi điện về cho Lục Thiếu Hoa, thuật lại toàn bộ tình hình cho Lục Thiếu Hoa, để Lục Thiếu Hoa nghĩ cách giải quyết.
- Anh nói xem có cách giải quyết nào không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, thị trường sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng có thể sẽ bị nuốt chửng, đến lúc đó sẽ phiền phức lắm đây.
Tần Tịch Thần bất lực nói với Lục Thiếu Hoa
Còn Lục Thiếu Hoa suốt ngày ở trong biệt thự đang ngẩn người ra cầm ống nghe, hắn biết là đã sai sót rồi, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã phạm sai sót, hắn chỉ biết rút lại vốn, đề phòng mà không nghĩ tới đối thủ sẽ lợi dụng cơ hội này để giành thế thượng phong, chiếm lĩnh thị trường của Tập đoàn Phượng Hoàng.
- Em cứ ở trong công ty đợi anh, anh lập tức tới ngay.
Lục Thiếu Hoa nhanh chóng bình tĩnh trở lại sau đó đưa ra chỉ thị, vội vội vàng vàng tính gác máy nhưng máy chưa được gác thì Lục Thiếu Hoa đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, lại đưa ống nghe lên tai, gấp gáp nói:
- Triệu tập tất cả các lãnh đạo của công ty lại để họp hội nghị, nửa tiếng sau anh sẽ đến công ty.
Xảy ra tình huống này, Lục Thiếu Hoa cũng rất sốt ruột phải biết là để chiếm lĩnh được định mức thị trường như ngày hôm nay phải tốn rất nhiều tâm huyết của Hứa Gia Thụy và vốn của Tập đoàn Phượng Hoàng, bây giờ định mức thị trường bị chiếm lĩnh có nghĩa là đang uống máu ăn thịt của Lục Thiếu Hoa.
Thị trường bị mất đi nhất định phải đòi lại, Lục Thiếu Hoa cũng đang thầm cảm thấy hối hận với sự sơ xuất của mình, có điều hắn biết bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, điều mà hắn phải làm bây giờ là giành lại thị trường, đây mới chính là việc hắn phải làm.
Gác máy, Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ vào đầu đau nhức của mình, thở phào một hơi thật dài, đang ngồi ở ghế đột nhiên đứng dậy, gọi lớn một tiếng Lý Thượng Khuê, kêu anh ta chuẩn bị xe rồi gọi tất cả các vệ sĩ, sau đó cho xe chạy theo hướng đến tòa nhà Phượng Hoàng.
Nửa tiếng sau không hơn không kém, Lục Thiếu Hoa nói nửa tiếng tới thì là nửa tiếng tới, nửa tiếng sau, Lục Thiếu Hoa xuất hiện trong phòng họp của công ty, hơn nữa lúc hắn tới thì phòng họp đã đến đông đủ người, tất cả các lãnh đạo của Tập đoàn Phượng Hoàng đều đến đông đủ, ngoại trừ sự vắng mặt của ba vị Phó tổng giám đốc của Công ty tiêu dùng Phượng Hoàng ra thì những người khác đều không hề vắng mặt.
- Mọi người đều tới đủ cả rồi chứ?
Lục Thiếu Hoa vừa bước vào đã nhìn về phía Tần Tịch Thần hỏi.
- Đều tới đủ cả, ngoài ba vị Phó tổng giám đốc tiêu thụ đang bận việc ra thì tất cả mọi người đều tới đủ cả.
Tần Tịch Thần nghiêm túc trả lời.
- Hứa Gia Thụy đâu? Đến chưa?
Lục Thiếu Hoa hỏi với giọng không lớn cũng không nhỏ.
- Tôi đến rồi.
Không đợi Tần Tịch Thần trả lời, phía sau của Tần Tịch Thần đột nhiên phát ra một giọng nói, không phải là Hứa Gia Thụy thì là ai nữa.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, thản nhiên nhìn Hứa Gia Thụy một cái, thấy người đứng phía sau mặt đầy luống cuống, trong lòng hắn cảm thấy an ủi nhiều chẳng qua là Lục Thiếu Hoa cũng biết, trong lúc này, luống cuống cũng không giải quyết được gì, hắn mỉm cười, nhìn Hứa Gia Thụy an ủi, sau đó mới tiến về phía chiếc ghế Chủ tịch.
Hình tượng của Lục Thiếu Hoa trong Tập đoàn Phượng Hoàng đã được thần thánh hóa, tất cả các vị lãnh đạo của Tập đoàn, họ đều biết Chủ tịch Tập đoàn không có gì là không làm được, chỉ trong thời gian ngắn có thể phát triển Tập đoàn thành quy mô hôm nay, họ cảm thấy tự hào vì đã có một ông chủ như vậy.
Sùng bái một cách mù quáng, tin tưởng một cách mù quáng khiến tất cả các vị lãnh đạo quản lý trong công ty rất có lòng tin vào hắn, Hứa Gia Thụy cũng vậy, y cũng tôn thờ Lục Thiếu Hoa một cách mù quáng, biết Lục Thiếu Hoa sẽ có cách giải quyết, bây giờ Lục Thiếu Hoa lại đưa mắt nhìn y một cách an ủi khiến Hứa Gia Thụy càng có lòng tin hơn.
Ngồi xuống, sau đó lại đưa ánh mắt ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, đợi sau khi tất cả đều ngồi xuống hết, ánh mắt của Lục Thiếu Hoa nhìn khắp lượt người có mặt, mỉm cười, lúc này mới nói:
- Tôi tin là các vị đều biết Tập đoàn chúng ta đã xảy ra chuyện gì, không sai, thị trường mà chúng ta khó khăn lắm mới có được đang từng bước bị người khác nuốt chửng, họ làm vậy nghĩa là đang uống máu, ăn thịt trên người chúng ta, ừm, mọi người có kế sách gì không? Có thể thoải mái nói ra, không cần ngại.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa cho thấy hắn rất coi trong kế sách, đầu tiên là nói với giọng dõng dạc, khích lệ các nhân viên, lãnh đạo của Tập đoàn một chút, sau đó nói ra trọng tâm của cuộc họp để mọi người nghĩ ra kế sách, cùng nhau thảo luận, chọn ra phương án để ứng phó.
Lục Thiếu Hoa là Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, là người nắm quyền của Tập đoàn Phượng Hoàng, nói trắng ra thì Tập đoàn Phượng Hoàng là của hắn, hắn là người có quyền nhất, tất cả tổn thất, lợi nhuận của Tập đoàn đều thuộc về hắn, lần này cũng vậy, Lục Thiếu Hoa không hề nói ra sai lầm của bản thân vì không cần phải làm thế, hắn không thể nhận sai lầm trước mặt nhân viên được.
Không phải Lục Thiếu Hoa không dám thừa nhận sai lầm của mình mà là với cương vị của một Chủ tịch, làm một người có quyền sở hữu không cho phép hắn thừa nhận sai lầm, cũng không cần phải thừa nhận nó vì mọi thứ ở Tập đoàn Phượng Hoàng đều thuộc về hắn.
Còn kế sách ứng phó thì đoạt lại thị trường mới là trọng điểm của cuộc họp này, còn về có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn hay không? Có biện pháp đối phó hay không? Thì vẫn còn chưa thể khẳng định được.