Cuối tuần thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã hết ngày. Có thời gian, Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bao gồm chuẩn bị đồ đạc và đặt vé máy bay, mọi việc đều đã được sắp đặt, chỉ chờ đến ngày lên đường sang Mỹ.
Sáng hôm nay, Lục Thiếu Hoa vừa dậy không lâu thì Lưu Minh Chương đưa con gái còn có cả vợ anh ta đến chỗ Lục Thiếu Hoa. Sau lưng bọn họ còn có túi đồ đạc. Lục Thiếu Hoa không nói gì, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương nói:
- Minh Chương, anh làm như đi du lịch thật sao?
Không sai, Lưu Minh Chương lần này đi Mỹ đúng là thành đi du lịch. Mang theo vài bộ quần áo, chuẩn bị đi Mỹ hơn một tuần hoặc nửa tháng.
- Ha ha!
Lưu Minh Chương cười không ngừng, nói:
- Thật vất vả mới có lần đi du lịch được tài trợ kinh phí, không chơi nhiều ngày cảm thấy áy náy.
- Anh nhé!
Lục Thiếu Hoa há mồm định mắng, không có cách nào, tức giận nên không nể mặt bà xã của Lưu Minh Chương liền mắng luôn.
Trong mắt người khác Lục Thiếu Hoa là một đứa nhóc không sai, nhưng là một đứa nhỏ ngoan, bình thường luôn hi hi ha ha, nói thô tục không phải không có lần nào. Nhưng trước mặt Lưu Minh Chương bà xã lại nói ra. Nên khi Lục Thiếu Hoa nói xong, bà xã Lưu Minh Chương giống như nhìn thấy quỷ, đầu tiên là sửng sốt, sau cũng cố cười.
- Này này, ngài chú ý hình ảnh một chút, ngài đang là chủ tịch của tập đoàn lọt vào bảng xếp hạng thế giới đấy nhé.
Lưu Minh Chương lúc này ra vẻ đứng đắn, thay đổi giọng nói. Hoặc như là nói với người nhỏ tuổi hơn, giọng điệu đầy ngụ ý:
- Này, thế này thì ra thể thống gì nữa.
Hai mắt Lục Thiếu Hoa như phát hỏa, nếu không phải kiềm chế, hắn hận không thể đánh cho Lưu Minh Chương một trận. Tuy vậy nghĩ lại thì thôi, nghĩ là không nên tính toán với tiểu nhân làm gì. Hít một hơi thật sâu lấy lại tỉnh táo, cười rồi từ từ nói:
- Ừ, chi phí của anh lần này sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của anh.
Đây là biện pháp của Lục Thiếu Hoa cũng là biện pháp tốt nhất để kiềm chế Lưu Minh Chương. Mà không hiểu tại sao. Gia đình Lưu Minh Chương hiện nay có không dưới trăm triệu đô la Hồng Kông, nhưng anh ta vẫn rất xem trọng đồng tiền. Dù là trừ của anh ta mấy nghìn hay mấy chục nghìn đô la Hồng Kông anh ta đều tìm người ta liều mạng.
Như lần trước khi ở Mexico, Lục Thiếu Hoa đánh cược, kết quả thua phải trích phần trăm mười triệu đô la Mỹ làm anh ta tiếc của bao lâu. Vừa muốn lấy cớ để giải thích với bà xã vừa muốn trả thù nho nhỏ một chút nên lần này Lục Thiếu Hoa bảo anh ta đi Mỹ cùng anh ta đã đưa con gái đi theo. Giờ Lục Thiếu Hoa lại nói chi phí sẽ trừ vào tiền thưởng, anh ta sao có thể chịu thế được.
- Này, nói ra thì bảo không xấu hổ nhưng đến lúc này phải nói. Ở Mexicô tôi đánh cuộc đều thua.
Nói được một nửa Lưu Minh Chương vội dừng lại, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của bà xã đứng bên cạnh. Nhìn thấy khuôn mặt bà xã đã thoáng trở nên lạnh lùng. Anh ta giấu đầu hở đuôi.
- Ừ, không có chuyện này, chúng ta không đánh cuộc, tôi càng không bị trừ phần trăm. Ừ, không! Sẽ không có chuyện này.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha ha, trong lòng được một phen thích thú, rất vui sướng khi người ta gặp họa. Hắn biết kết cục tiếp theo của Lưu Minh Chương thế nào.
Đúng như dự đoán, Lưu Minh Chương đã tự đào mộ, bà xã anh ta nắm lấy tai anh ta mà véo. Anh ta đau đến chết đi sống lại, toát cả mồ hôi trán. Anh ta đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Lục Thiếu Hoa, hi vọng Lục Thiếu Hoa có thể giải vây cho anh ta.
Lục Thiếu Hoa cũng không phải người tốt như vậy. Giả vờ không nhìn thấy, quay mặt đi chỗ khác, giả bộ thấy chết mà không cứu.
Tuy nhiên tai Lục Thiếu Hoa rất thính, ngoại trừ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lưu Minh Chương còn nghe thấy bà xã của Lưu Minh Chương lặp đi lặp lại một câu:
- Anh dám nói dối em? Là anh nói dối em?
Hai ông bà trình diễn một hồi bạo lực gia đình. Lục Thiếu Hoa thấy vui khi người khác gặp họa, thấy Lưu Minh Chương bị vợ cằn nhằn một hồi trong lòng cười như hoa nở. Một lát sau quay lại, đưa tay vẫy con của Lưu Minh Chương lại gần, rồi mới lên giọng giảng giải đạo lý:
- Đấy, cháu phải ngoan, sau này trưởng thành không được học theo ba cháu, nói dối phụ nữ là không đúng. Đặc biệt là như ba cháu, nói dối mẹ cháu, đó là sai lầm lớn. À còn nữa, nếu có lúc không nói dối không được, lỡ nói dối rồi thì để trong lòng, đừng giống như ba cháu giấu đầu hở đuôi là không được.
Lục Thiếu Hoa đúng như bề trên đang dạy bảo người dưới, vẻ mặt cười cười, nhìn bộ dạng rất đáng tin.
Sự thật chứng minh, bộ dạng Lục Thiếu Hoa thật sự là đáng tin, con gái của Lưu Minh Chương gật đầu liên tục. Giọng trẻ con nói:
- Biết chú rồi, cháu lớn lên tuyệt đối không giống ba cháu. Vâng, giấu đầu lòi đuôi.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa lại cười ha ha, xoa đầu con của Lưu Minh Chương, gật đầu nói:
- Thế mới ngoan.
Vợ chồng Lưu Minh Chương im lặng một hồi không nói gì, đặc biệt là bà xã anh ta, quả thật không thể nói gì, vội buông Lưu Minh Chương ra chạy đến kéo con gái về phía mình, và luôn miệng nói đứng nghe Lục Thiếu Hoa. Sau đó lườm Lưu Minh Chương một cái sắc lẹm, không ngại ngần nói với con là quên những lời Lục Thiếu Hoa vừa nói đi.
Cách này của Lục Thiếu Hoa rất tuyệt, làm cho vợ chồng Lưu Minh Chương gây sự đánh nhau, lời nói của mình cứ như lời của người trên. Hắn làm cho Lưu Minh Chương rất tức giận. Mặt bừng bừng sát khí, Nhưng Lục Thiếu Hoa đã biết cách, nhìn thời gian, không kéo dài nữa, gọi Lý Thượng Khuê đi ra sân bay.
Từ Hồng Kông đi Mỹ có rất nhiều chuyến bay, nhưng đa phần đều bay đi New York. Mấy người Lục Thiếu Hoa muốn đến Washington. Chuyến bay đến Washington cũng không ít, có hai chuyến, ở sân bay cái gì cũng thuật tiện.
Ở Mỹ không phải địa bàn của Lục Thiếu Hoa. Nhóm vệ sĩ Lý Thượng Khuê có tám người, Lục Thiếu Hoa, còn thêm vợ chồng và con của Lưu Minh Chương nữa, tổng cộng mười hai người, giống một đoàn du lịch nhỏ. Buổi sáng có chuyến bay, đoàn người của Lục Thiếu Hoa nhanh chóng làm thủ tục lên khoang hạng nhất của máy bay, an tâm chờ máy bay cất cánh.
Máy bay bắt đầu cất cánh thì Lục Thiếu Hoa liền ngủ một giấc, cũng không có ai quấy rầy hắn, sau mười mấy giờ bay, đến lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Lục Thiếu Hoa mới vươn vai đứng dậy, rời khoang hạng nhất, xuống máy bay. Sau đó mới tìm khách sạn.
Diễn đàn các công ty hàng đầu thế giới sẽ khai mạc vào ngày mai. Đoàn người Lục Thiếu Hoa còn có một ngày để đi chơi, thời gian cũng không phải vội vàng. Dù sao địa điểm đã tìm được rồi, chỉ chờ diễn đàn khai mạc là có thể tham gia.
Quan trọng là trên máy bay Lục Thiếu Hoa đã ngủ liền mười mấy tiếng. Do chênh lệch thời gian nên tới khách sạn không có ý ngủ tiếp, liền đi dạo đường phố Washington.
Kinh tế Mỹ rất phát triển, Washington đương nhiên cũng rất phát triển. Đường phố chỗ nào cũng tràn ngập hàng hóa sang trọng, khiến cho Lục Thiếu Hoa đi dạo rất vui vẻ.
Đi dạo phố việc mua sắm là không thể thiếu, đặc biệt là với bà xã của Lưu Minh Chương. Vốn dĩ rất thích mua sắm, nhìn thấy thích là mua. May là tài sản của Lưu Minh Chương không thiếu nên mới chịu được tính mua sắm của cô ta.
Lục Thiếu Hoa cũng mua sắm nhưng hắn không giống bà xã của Lưu Minh Chương nhìn thấy đẹp là mua. Hắn nhìn thấy đẹp, có thể dùng mới mua. Nói đúng ra là mua sắm có mục đích.
Mọi người vui đến quên cả trời đất, đi dạo hết mấy giờ. Đến lúc Lục Thiếu Hoa cảm thấy phải quay lại khách sạn nghỉ ngơi cho ngày hôm sau tham dự diễn đàn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày trôi qua rất nhanh. Sáng ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa mặc bộ âu phục, cùng Lưu Minh Chương bộ dạng chỉnh tề đến tham dự diễn đàn.
Đúng vậy, tham dự diễn đàn là mục đích chính của lần này. Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương đến hội trường, vừa đến cửa đã bị hai người bảo vệ ngăn lại, rất lễ phép. Lục Thiếu Hoa giải thích mục đích đến, đợi cho Lục Thiếu Hoa đưa ra giấy mời mới mỉm cười đưa tay mời vào.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng được là vừa bước qua cửa thì ánh đèn flash liên tục chớp sáng, làm cho căn phòng đã sáng lại càng thêm sáng.
Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương ánh mắt khép hờ, mỉm cười thản nhiên quay bốn phía gật đầu chào. Sau đó mới tiến vào bên trong.
Đi thẳng vào bên trong, qua những ánh đèn flash, Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ hắn thấy nhiều ánh đèn flash như vậy, không thấy quen là việc cũng bình thường. Hắn thở phào vì hắn không quen với hiện tại.
Đến tận bây giờ, Lục Thiếu Hoa đều đứng sau hậu trường, không lộ diện ở nơi công cộng. Cuối cùng hôm nay cũng ra mặt một lần. Chỉ có điều hắn không biết sẽ có nhiều giới truyền thông như vậy, nên đã không chuẩn bị gì cho việc này, trong lòng hơi có chút bất ngờ.
Lục Thiếu Hoa vừa mới thở phào nhẹ nhàng thì lập tức lại phải căng thẳng, vì phóng viên đang đi về phía Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương, rõ ràng là muốn phỏng vấn hai người.
Phóng viên là một trong những người mà thương gia không muốn va chạm, đặc biệt là ở một quốc gia tự do ngôn luận như ở Mỹ này, Lục Thiếu Hoa lại càng không dám va chạm, đắc tội với phóng viên. Nên chỉ mỉm cười và chuẩn bị trả lời phóng viên.
Mà vấn đề của phóng viên cũng rất đơn giản, câu hỏi thứ nhất là hỏi Lục Thiếu Hoa là đại biểu của Tập đoàn nào?
Lục Thiếu Hoa trả lời rất đơn giản:
- Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tập đoàn Phượng Hoàng giống như một đội quân, đột nhiên xông ra, đối với phóng viên mà nói đó đương nhiên là một tin tức rất đáng giá. Thân thế của Lục Thiếu Hoa cũng là một điều đáng chú ý. Do vậy, thân phận của Lục Thiếu Hoa trở thành vấn đề cho câu hỏi thứ hai.
‘Ông chủ’ đó chính là câu trả lời của Lục Thiếu Hoa.