Trong ba người đang ngồi ở bên trong phòng sách, Lục Thiếu Hoa ấn tượng sâu sắc nhất là Lưu Minh Chương. Từ khi Lục Thiếu Hoa khởi nghiệp đến nay anh ta đều theo bên cạnh. Giờ còn nắm giữ vai trò quản lý trong Tập đoàn Phượng Hoàng về mảng tài chính tiền tệ, Lục Thiếu Hoa từ lâu đều đã có thói quen có việc gì là hỏi trực tiếp Lưu Minh Chương.
Lần này cũng thế, người đầu tiên hỏi Lục Thiếu Hoa hỏi là Lưu Minh Chương mà không phải là Lý Tông Ân hoặc gã họ Phùng.
Lưu Minh Chương không hề khiến Lục Thiếu Hoa thất vọng, giọng nói rõ ràng như Lục Thiếu Hoa, anh ta nói:
- Phương án của tôi giống phương án của năm tham dự sự kiện ngăn chặn đồng Bảng Anh năm 92. Tác động vào tỷ giá hối đoái thôi. Phương pháp tốt nhất đều giống nhau. Tuy vậy Mexico và Anh không giống nhau nên cần phải sửa đổi chút ít, nếu không sẽ không thể thực hiện được.
Lưu Minh Chương còn đang muốn tiếp tục nói gì đó nhưng đã bị Lục Thiếu Hoa ngăn lại:
- Cứ theo phương án của anh tiến hành đi. Đúng cứ như vậy đi, cứ theo kế hoạch của Lưu Minh Chương nói để làm. Mặt khác ba người nên trao đổi để có thể hoàn thiện thêm.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, ý rất rõ ràng là loại trừ hết các phương án của người khác. Hắn bảo ba người trao đổi, hắn không tham dự bởi vì hắn phải đi, không thể tiếp tục ở lại đây.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi không quên đưa mắt nhìn cả ba người một lượt.
Lục Thiếu Hoa đi rồi, ba người Lưu Minh Chương vẫn ngồi lại, cùng nhau bàn bạc. Đầu tiên là Lưu Minh Chương nói, anh ta mang phương án ra nói lại một lần, sau đó nói đến các chi tiết cần bổ xung, cuối cùng ba người mới bàn bạc tình hình cụ thể tại địa phương.
Tất nhiên, Lục Thiếu Hoa đã đi rồi, không biết nội dung bọn họ bàn bạc là gì. Hắn đang đi dạo bên ngoài biệt thự, ánh mắt nhìn xa xăm, cảm nhận bầu không khí mát mẻ dễ chịu, thong thả bước đi một cách nhàn nhã.
Buổi tối khi bốn người cùng nhau ăn tối, mấy người Lưu Minh Chương đang chuẩn bị báo cáo kết quả bàn bạc của họ. Nhưng Lục Thiếu Hoa một lần nữa ngăn lại.
- Phương án của các anh tôi yên tâm. Cứ theo phương án các anh đã bàn mà làm đi.
Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Tuy vậy, các anh phải chú ý một chút, năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ các anh chỉ có thể sử dụng một nửa, nửa còn lại tôi có việc phải dùng đến.
Câu nói này của Lục Thiếu Hoa là ra lệnh cho nhân viên của mình, không bao gồm tài chính của quốc gia, cho nên sau khi nói xong Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn ông Phùng, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quốc gia lần này chỉ huy động vào đây năm tỷ đô la Mỹ, chúng ra đưa vào hết một lần, không cần giữ lại chút nào.
- Tốt!
Ông Phùng không có cách nào đành gật đầu. Lục Thiếu Hoa có tài năng, có quyền chỉ huy, họ Phùng chỉ có quyền phối hợp. Lúc này Lục Thiếu Hoa nói vậy, cũng chính là mệnh lệnh, ông ta không thể nói gì thêm, nếu Lục Thiếu Hoa nói xử lý được là được.
Lục Thiếu Hoa khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Lý Tông Ân, nghiêm túc nói:
- Tông Ân, tôi coi anh như người một nhà, ông Phùng là người của quốc gia, hi vọng ông có thể giữ bí mật này, không nói ra bên ngoài.
Vốn dĩ Lục Thiếu Hoa không định cho Lý Tông Ân biết ông Phùng là người của quốc gia, nhưng trong lúc vô tình, ông Phùng lại gọi “Lục Tướng quân” tiết lộ thân phận của Lục Thiếu Hoa nên Lục Thiếu Hoa cũng tiết lộ thân phận của ông ta.
Về thân phận thì lúc họp sớm đã bị tiết lộ rồi, hiện nay lại nói lộ ra một lần nữa, còn đem cả thông tin về tiền vốn của nhà nước nói ra, nên Lục Thiếu Hoa cho rằng không cần úp mở gì nữa, cũng nên nói thẳng ra, như vậy bớt đi nhiều chuyện.
Có điều Lục Thiếu Hoa không thể không nhắc nhở Lý Tông Ân một lần, dù sao việc này nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu sự thật lộ ra ngoài rằng chính phủ Trung Quốc phái một đoàn người tham gia vào khủng hoảng kinh tế thì chính phủ Mexicô sẽ nói thế nào. Chắc chắn sẽ nói chính phủ Trung Quốc nhân cơ hội đi cướp. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của đất nước Trung Quốc trên chính trường thế giới.
Hình ảnh tốt sẽ bị phá hỏng, đối với một cá nhân hay một tập thể nhỏ thì không quan trọng, nhưng đối với một quốc gia thì khác. Một quốc gia ra sức phát triển, thậm chí có khi đi trợ giúp quốc gia khác không phải cũng chỉ vì danh dự sao?
Nếu như đem chuyện này nói ra ngoài, Lục Thiếu Hoa không thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào.
Lý Tông Ân cũng không phải người không hiểu biết, hơn nữa thấy Lục Thiếu Hoa dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nên gật đầu nói:
- Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật này.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, lúc này hắn mới yên tâm một chút. Sau đó đưa ra kết luận:
- Ngày mai bắt đầu hành động đi. À, dù là trong nghề cũng phải chú ý về sự biến hóa của thị trường một chút. Nếu có tình huống bất thường thì các anh phải cùng nhau trao đổi.
Người đông thế mạnh, có câu nói như vậy thì tất nhiên cũng có cái lý trong đó. Mà làm việc thật sự cũng là như thế, nhiều người cùng làm việc, anh nói một câu, tôi góp vào một câu, nói không chừng vấn đề được giải quyết nhanh chóng hơn nhiều.
Những lúc như thế này, Lục Thiếu Hoa không quên dặn dò mọi người một lần, là khi làm việc có gì thì cần phải bàn bạc. Như vậy thì có thể đề phòng có những sai lầm.
- Sẽ phải vậy.
Lưu Minh Chương nói.
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu.
- Vậy thì tốt rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu.
Vốn không thoải mái, Lục Thiếu Hoa nói câu tổng kết.
Theo lời của Lục Thiếu Hoa, thì khủng hoảng kinh tế ở Mexico đã được sắp đặt sẵn, nó giống như một tấm lưới đã giăng sẵn, chỉ chờ thời cơ là kéo lưới và nhấm nháp thành quả thắng lợi.
Tất nhiên, lưới đã giăng sẵn, Lục Thiếu Hoa đứng sau hậu trường có thể nhàn hạ một thời gian, chờ đợi thời cơ đến, lúc đó hắn mới xuất hiện. Đưa ra quyết định, chấm dứt cuộc chiến. Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã hết một tháng. Dù là năm người của nhà nước hay đội của Lưu Minh Chương và đội của Lý Tông Ân đều làm việc hết sức, tập trung vốn đầu tư, quan sát hướng đi của thị trường.
Thời gian sắp xếp không cần nhiều, nếu không phải vì đề phòng có người phát hiện, trong vài ngày là có thể thực hiện. Nhưng Lục Thiếu Hoa muốn bí mật một chút nên đã bảo mấy người Lưu Minh Chương đừng vội vàng. Vậy nên việc sắp xếp mới cần tới hai mươi ngày.
Việc sắp xếp hoàn thành, việc tiếp theo là quan sát hướng đi của thị trường và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Lục Thiếu Hoa. Thường là mười ngày, sau mười ngày, cũng chính là lúc Lục Thiếu Hoa nói ra việc cần làm tiếp theo, lúc này mấy người Lưu Minh Chương mới được Lục Thiếu Hoa triệu tập.
Vẫn là căn phòng ở tầng ba, nhưng lần này có nhiều khác biệt so với lần trước. Lần này không khí đã nghiêm túc hơn hẳn, không ai nói gì, đều thở gấp. Trong lòng mấy người Lưu Minh Chương rõ ràng đều biết Lục Thiếu Hoa triệu tập bọn họ để tiến hành bước tiếp theo.
Mà bước tiếp theo là cái gì, những người ngồi đây không ai là thằng ngốc, đều biết rằng bước tiếp theo chính là kéo lưới bắt cá, phải thật sự bắt tay vào làm.
So với ba người thì có vẻ như Lục Thiếu Hoa thoải mái hơn một chút, nhưng điều này chỉ là bên ngoài, kỳ thực, trong lòng hắn không bình tĩnh như vậy. Mà điều khiến hôm nay hắn không thể bình tĩnh là vì đúng ngày này năm xưa, ngày chính phủ Mexico ra quyết định tuyên bố đồng Peso bị giảm giá trị. Chỉ có điều bây giờ bầu trời đen tối, không cần đợi đến lúc có quyết định.
- Hôm nay cũng như cũ, nếu tôi đoán không nhầm thì chính phủ Mexico sẽ ra quyết định, quyết định này liên quan đến đồng Peso, là đồng Peso bị giảm giá.
Lục Thiếu Hoa dùng hình thức phỏng đoán để nói.
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đều đã quen với việc phỏng đoán của Lục Thiếu Hoa nên không nói gì.
Nhưng ông Phùng thì không thế, ông ta đưa mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, trong lòng thầm đoán:
- Chẳng lẽ Lục tướng quân lại là có người trong chính phủ Mexico?
Việc này không có gì khó hiểu. Quyết định tăng giá hay giảm giá đồng tiền đều là những thông tin tuyệt mật của đất nước. Lục Thiếu Hoa hiện tại dùng phỏng đoán nói ra, điều này làm cho ông Phùng có lý khi nghĩ rằng Lục Thiếu Hoa có người bên trong chính phủ.
Lục Thiếu Hoa không phải là thần thánh, hắn không biết ông Phùng đang nghĩ gì, đưa mắt nhìn ba người và tiếp tục nói:
- Nếu, ta nói là nếu, nếu thật sự chính phủ Mexico tuyên bố đồng Peso bị giảm giá, bọn họ chính là người châm mồi lửa, ngày bom nổ đã không xa.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại giải thích tiếp:
- Mexico rất ỷ lại vào đầu tư bên ngoài, nếu đồng Peso bị giảm giá mạnh, thì nhất định các nhà đầu tư bên ngoài sẽ bán tháo đồng Peso để tranh nhau mua đô la Mỹ, thiếu hụt tài chính sẽ gia tăng. Điều duy nhất chính phủ Mexico có thể làm là lấy ngoại hối dự trữ để bổ khuyết sự thiếu hụt này. Nhưng về cơ bản, việc làm này không thể giải quyết sự thiếu hụt này. Khủng hoảng tài chính sẽ xảy ra.
Theo như trí nhớ, khủng hoảng tài chính bắt đầu từ quyết định của chính phủ. Lục Thiếu Hoa cơ bản không cần giả thiết, có thể nói thẳng ra. Nhưng ở tình huống hiện tại thì khác, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nói như vậy.
Mọi người đều gật đầu, cho rằng Lục Thiếu Hoa nói chính xác, nhưng cuối cùng có như Lục Thiếu Hoa nói không, chính phủ Mexico có phải sẽ tuyên bố đồng Peso bị giảm giá hay không? Điều này còn cần thời gian kiểm chứng.
Rõ ràng tại thời điểm này, không có gì nghi ngờ, mấy người Lưu Minh Chương đang nghĩ, nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói thì ngày mai tình hình sẽ như thế nào, và bọn họ phải đối phó như thế nào.
Đúng, mấy người Lưu Minh Chương đang nghĩ bọn họ nên ứng phó thế nào. Chuẩn bị tốt, thực hiện tốt, như vậy mới có thể đi được đến thắng lợi