Lục Thiếu Hoa trong lòng rất không vui, trong đầu hắn cho rẳng cháu của Lý Trường Thắng đích thị là công tử con quan, ăn chơi trác táng, đi tìm Tập đoàn Phượng Hoàng hợp tác là ỷ vào thân thế của cha chú đi áp đặt hợp tác. Cũng chính là trong lòng Lục Thiếu Hoa cho rằng đó là hợp tác đặc biệt.
Muốn nói cháu Lý Trường Thắng đi tìm người khác để hợp tác cũng không có vấn đề gì. Nhưng anh ta tìm chính Tập đoàn Phượng Hoàng thật ra anh ta là một người rất được. Anh ta tuyệt đối sẽ không ăn chơi trác táng, làm xấu mặt Tập đoàn Phượng Hoàng.
Vì thế nên Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ lạnh lùng, giọng nói cứng nhắc, ý là hợp tác thì có thể nhưng hợp tác đặc biệt thì không thể.
Lý Trường Thắng đã trải qua kháng chiến, đã trải qua rất nhiều năm tháng kháng chiến, có thể sống đến hiện tại, có thể là do vận may. Đồng thời do ông ta thông minh, nếu không ông ta cũng không sống đến ngày hôm nay, cũng không thể ngồi vào ghế Tư lệnh quân khu Quảng Châu này, ông ta cũng sẽ không biết ý tứ của Lục Thiếu Hoa.
Hơn nữa trong lòng Lý Trường Thắng cũng ngầm kinh ngạc. Vì sao Lục Thiếu Hoa phản ứng mạnh như vậy. May mà Lý Trường Thắng không phải người dễ kích động, ông ta hiểu cần phải suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng vấn đề mấu chốt này.
Khoát tay cười, Lý Trường Thắng biết Lục Thiếu Hoa hiểm lầm ý của ông ta, lúc này mới giải thích:
- Cháu ta tuy có phần cao ngạo nhưng cũng không phải loại ỷ vào thân thế của người thân đi ra ngoài ăn chơi trác táng. Đến hợp tác với Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu cũng sẽ không ỷ vào thân thế của chúng tôi mà muốn hợp tác đặc biệt. Tập đoàn có thể hợp tác như thế nào thì hợp tác như thế. Không cần suy sét đến chúng tôi.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa cũng biết mình đã nhầm, cười xấu hổ, nói:
- Ông cũng biết đấy, trong nước chúng ta xuất hiện quá nhiều tình huống như vậy, cho nên cháu mới hiểu lầm như thế.
Lục Thiếu Hoa nói khéo léo, nhận mình hiểu sai, rồi xem như nguyên nhân không phải tại hắn. Bằng mấy câu nói này Lục Thiếu Hoa sẽ không ngay lập tức tin tưởng rằng cháu của Lý Trường Thắng không phải loại ăn chơi trác táng. Hắn còn phải tìm hiểu, làm việc chung mới biết được, thế nên Lục Thiếu Hoa nói vậy chính là để lại cho mình một đường lui.
Tuy nhiên, tiếp đến Lục Thiếu Hoa cũng chưa bỏ qua lập trường của mình, nói:
- Ông Lý, chúng ta có quan hệ tình cảm cá nhân, nhưng nói đến việc công, thì ta giải quyết việc chung, không mang theo tình cảm cá nhân. Tất nhiên, việc cháu ông tìm Tập đoàn Phượng Hoàng hợp tác, cháu rất vui, chỉ cần thích hợp để hợp tác thì không có vấn đề gì.
- Ừ!
Lý Trường Thắng gật đầu. Sau đó cũng nói rõ lập trường của mình:
- Ta còn có một câu chưa nói. Nên hợp tác như thế nào thì hợp tác, không cần e dè tình cảm cá nhân.
- Ha ha!
Lục Thiếu hoa cười đáp lại lời Lý Trường Thắng, rồi chuyển sang chuyện khác:
- Như thế đi, chiều nay cháu sẽ trở về Thâm Quyến, ông bảo cháu ông liên hệ với cháu, về phần hợp tác để làm dự án gì đến lúc gặp mặt chúng cháu sẽ bàn.
- Không thành vấn đề, ta sẽ gọi điện cho nó, báo nó liên hệ với cháu.
Lý Trường Thắng cũng thẳng thắn đáp lại.
- Được, sô điện thoại của cháu ở Thâm Quyến là…
Lục Thiếu Hoa đọc số điện thoại ở nhà của mình.
Lúc này, xem như mọi việc đã bàn xong, tiếp theo chỉ là nói chuyện phiếm. Một già một trẻ tán gẫu rất ăn ý đến lúc Lý Phi trở về mới kết thúc đề tài.
Nhận giấy tờ Lý Phi đưa cho, Lục Thiếu Hoa nhìn nhanh, không giữ quy tắc với người lớn, cảm ơn Lý Phi trước, sau đó mới quay sang Lý Trường Thắng nói:
- Đã làm phiền ông nhiều.
- Ha ha! Không có gì.
Lý Trường Thắng nói một câu dừng lại sau đó mới nói tiếp:
- Đi! Chúng ta đi uống rượu đi!
Nói xong Lý Trường Thắng liền đứng lên, không quên nói với con trai mình:
- Lý Phi, con cũng đi cùng đi.
- Vâng!
Lý Phi ngoan ngoãn vâng theo.
Lý Trương Thắng là một quân nhân điển hình. Quân nhân thích uống nhất là rượu trắng. Cho nên khi Lục Thiếu Hoa bước vào ngoài bàn ăn ở ngoài, còn bày hai bình lớn rượu.
- Tiểu Hoa! Ngồi đi!
Lý Trường Thắng ngồi vào chỗ và nói.
Lục Thiếu Hoa không khách sáo, ngồi xuống một cái ghế rộng. Rồi lấy một bình rượu và ba cái chén.
- Tiểu Hoa, bảo bọn họ cũng cùng uống vài chén đi?
Lý Trường Thắng hỏi ý kiến Lục Thiếu Hoa. Dù sao thì mấy người Hà Cường cũng là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, xem như người của hắn, Lý Trường Thắng cũng không thể tự quyết định.
- Không cần gọi đâu, gọi bọn họ cũng không lên đây đâu.
Lục Thiếu Hoa cười cười, nói.
Không phải Lục Thiếu Hoa viện cớ mà thật ra là như thế này, cho dù cho người đi gọi bọn họ lại đây cùng nhau uống rượu, bọn họ cũng không đến được. Nguyên nhân chính là vì hắn, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Lục Thiếu Hoa, mà rượu là thứ sẽ làm hỏng việc. Khi làm việc bọn họ sẽ không uống rượu.
- Ừ, thế thì thôi. Ba người chúng ta uống đi.
Vừa nói, Lý Trường Thăng vừa giơ chén rượu lên.
- Nào, uống nào!
Bình thường Lục Thiếu Hoa không uống rượu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không uống. Ở kiếp trước của hắn, hắn thường xuyên cùng đồng nghiệp tụ tập, uống rượu không ít, rượu trắng, bia, rượu ngâm. Lục Thiếu Hoa hết thảy đã uống hết.
Đặc biệt là bia, Lục Thiếu Hoa uống rất tốt, rượu thì không được như thế nhưng tám chín chén là không vấn đề gì. Cho nên lúc Lý Trường Thắng giơ chén lên, Lục Thiếu Hoa gần như không chậm trễ, uống một hơi cạn luôn.
- Tốt, tốt lắm!
Lý Trường Thắng thấy Lục Thiếu Hoa uống liền một hơi hết chén rượu liền nói lớn.
- Tốt!
Tiếp theo dùng một câu nói:
- Là đàn ông phải như vậy, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa liền đứng dậy , giơ chén rượu đầy chén rượu cho ba người, nói
- Cháu là bậc nhỏ phải kính các vị một ly. Được, cháu mời.
Uống rượu có quy tắc của uống rượu. Bổn phận có quy củ của bổn phận, tuy không thể nói nhập làm một nhưng Lục Thiếu Hoa hay đem hai cái nhập làm một. Thể hiện một chút lễ phép của người ít tuổi.
- Tốt!
Lý Trường Thắng hô một tiếng.
- Tuy ta là bề trên, nhưng hiện tại là trên bàn rượu, mỗi người đều bình đẳng, tiếp theo tôi uống chén này.
Nói xong, Lý Trường Thắng nâng chén uống cạn, còn dốc ngược chén xuống tỏ vẻ mình đã uống hết rồi.
- Rất hay!
Lục Thiếu Hoa rót đầy chén rượu của hai người. Sau đó nói:
- Mở đầu ba chén, uống hết nào.
Lúc này Lục Thiếu Hoa đã xem ba người bằng vai phải lứa, nhưng hắn nói có lý, Lý Trường Thắng và Lý Phi tự nhiên rất vui, nâng chén cụng nhau rồi uống cạn.
Liên tục uống vào ba chén rượu. Cuối cùng thì yên tĩnh một chút. Cầm đũa ăn một ít, nói chuyện đông tây.
Uống rượu, dùng bữa, nói chuyện phiếm thế này dường như là thói quen không thay đổi, coi như một phương pháp giải trí. Với mấy người Lục Thiếu Hoa cũng như vậy, ba người họ, uống loại rượu hảo hạng, nếm những hương vị ngọt ngào của món ăn. Trò chuyện đất nước, chuyện mọi người.
Suốt một tiếng đồng hồ, trên bàn hai bình rượu đã cạn, đồ ăn cũng chỉ còn bát đĩa.
Thấy vậy Lý Trường Thắng cảm thấy khó chịu, liền nói với con trai:
- Đi, đi lấy hai bình rượu nữa đến. Ừ, bảo nhà bếp mang thêm món ăn lên. Hôm nay phải uống say.
- Vậy, vậy…
Lý Phi khó xử, nhưng biết rõ tính của cha mình cũng không dám khuyên can, chỉ có thể “Vậy…” một lúc lâu cũng không nói một câu đầy đủ.
Lục Thiếu Hoa biết Lý Phi khó xử, hắn cũng không sợ Lý Trường Thắng, cười nói:
- Ông Lý, hiện tại đã đến lúc ăn cơm trưa, chúng ta đừng uống nữa.
- Đúng rồi thưa cha, nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn, có thể ăn cơm.
Lục Thiếu Hoa giải vây cho mình, Lý Phi rất vui nên nói tiếp.
- Ừ, đã đến giờ rồi sao?
Nói xong Lý Trường Tháng nhìn đồng hồ, vỗ chán nói:
- Thật đúng là đã mười hai giờ. Vậy ăn cơm trưa thôi. Nhưng vẫn phải mang một bình rượu đến, vừa ăn vừa uống.
- Được, để cháu đi cùng.
Lục Thiếu Hoa dứt khoát nói.
Hai bình rượu trước, Lục Thiếu Hoa không uống nhiều lắm nên vẫn còn tỉnh. Do vậy không chút do dự, đồng ý ngay.
Hai bình đổi thành một lọ, thiếu một chút. Lý Phi đã mệt, cũng không dám nói gì, gật đầu đi ra. Hình như là đi lấy rượu và bảo mang đồ ăn.
Lý Phi đi rồi, Lục Thiếu Hoa và Lý Trường Thắng vẫn nói chuyện phiếm, một già một trẻ vui vẻ trò truyện. Có nói đến chuyện những năm tháng Lý Trường Thắng đuổi tà ma, rồi đến chuyện công ty của Lục Thiếu Hoa. Hai người trò chuyện xem ra rất ăn ý.
- Ha ha! Xem ra có một câu nói rất đúng. Thương trường như chiến trường, ta xem chiến trường này so với chiến trường thật còn tuyệt hơn nhiều.
Nghe Lục Thiếu Hoa kể về việc gây dựng công ty sản xuất ô tô Phượng Hoàng, Lý Trường Thắng không kìm nối xúc động nói.
- Cũng phải thôi. Trên thương trường thủ đoạn gì cũng có, âm mưu đủ loại, rất ngoạn mục.
Kiếp trước Lục Thiếu Hoa chỉ làm công cũng không tự mình mở công ty, không quá hiểu biết, nay được tái sinh, có được gia tài lớn như vậy, cũng là do hắn có cơ hội.
- Ha ha!
Lý Trường Thắng cười lớn, sau như nhớ ra cái gì, liền nói:
- Sự kiện đó ta cũng biết một chút, hình như tập đoàn Phượng Hoàng bị người Hàn Quốc đánh lại. Cháu làm đám người Hàn Quốc ngậm miệng, lại phải bồi thường và xin lỗi, thật tuyệt, thật tuyệt.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cũng cười đắc ý. Vô cùng đắc ý, đó chính là kiệt tác của hắn, hắn đương nhiên là đắc ý:
- Ái chà! Đánh với Hàn Quốc, đánh một hồi thắng trận, nhưng phía sau họ còn có Nhật Bản, bọn họ có thể thông minh hơn, chiến đấu tốt hơn.
Mặc dù Lục Thiếu Hoa không muốn thừa nhận nhưng con người ở Nhật Bản đúng là thông minh Nhưng Lục Thiếu Hoa chỉ nói mà nói thôi, không có nghĩa là hắn sợ. Trên thế giới này, hai chữ sợ hãi, đặc biêt trên thương trường sẽ không có được Lục Thiếu Hoa hiện tại.
- Hừ, Nhật Bản, một người Trung Quốc phum một ngụm nước miếng liền đem bọn họ chôn luôn. Chiến thắng bọn họ không có vấn đề gì.
Lý Trường Thắng không coi Nhật Bản ra gì, khó chịu nói.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười vui vẻ. Không nói gì nữa, chờ đồ ăn lên, bắt đầu ăn cơm.
Không lâu sau đồ ăn được mang lên. Bọn Lý Thượng Khuê cũng bị gọi lên ăn cơm. Lục Thiếu Hoa và Lý Trường Thắng vẫn vừa ăn vừa uống rượu. Uống cho đến lúc bụng đã no rồi. Cùng Lý Trường Thắng trò chuyện một lúc mới cáo từ để đi Thâm Quyến.