Lục Thiếu Hoa sở dĩ đáp ứng Dương Kiến Long như vậy là cũng có nguyên nhân. Không chỉ cho Dương Kiến Long quyền đại lý ô tô mà còn cho gã ưu đãi về định mức. Đương nhiên, ưu đãi về định mức và số lượng nhất định hắn không nói ra, chỉ là trong thâm tâm hắn quyết định như vậy mà thôi.
Tập đoàn Phượng Hoàng của hắn không phải là tổ chức từ thiện. Lục Thiếu Hoa càng không phải là kẻ vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác, vậy vì sao hắn lại giúp Dương Kiến Long?
Nguyên nhân là Dương Kiến Long đã từng giúp đỡ hắn, dù chỉ là sự giúp đỡ nho nhỏ nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn quyết định giúp gã, cái gọi là “giọt nước chi ân” phải làm “dũng tuyền tương báo”. Trước đây Dương Kiến Long đưa hắn đi Hồng Kông giúp hắn bớt đi một việc đau đầu. Còn hết lòng giúp hắn tìm trường học, khiến hắn cảm kích trong lòng nên trong kinh doanh giúp đỡ Dương Kiến Long cũng không phải là chuyện gì lớn lao.
Huống chi thêm một đại lý ô tô, tập đoàn Phượng Hoàng cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại nhiều đại lý không chừng còn có thể bán được nhiều thêm một chiếc xe hiệu Phượng Hoàng, còn có thể thu lợi cho tập đoàn Phượng Hoàng.
Tập đoàn Phượng Hoàng thu lợi, kiếm được tiền cũng không phải chỉ mình hắn, cho nên cho Dương Kiến Long quyền đại lý là kiểu tính toán đôi bên cùng có lợi. Mà hắn chỉ nói miệng chứ không phải làm gì cả vậy sao lại không làm chứ?
- Cảm ơn Tiểu Hoa
Dương Kiến Long rất cảm kích nói, cũng không quên nói thêm một câu:
- Tôi nhất định sẽ giúp cậu bán nhiều thêm một ít xe.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười không nói gì thêm chỉ hỏi một câu:
- Chú định làm đại lý cho mấy hãng xe?
- Mấy hãng?
Dương Kiến Long ngạc nhiên lập tức cười nói:
- Tôi không định kinh doanh hãng xe khác, chỉ kinh doanh xe của tập đoàn Phượng Hoàng thôi.
Nghe vậy Lục Thiếu Hoa cao hứng gật đầu, rồi nói:
- Nếu như vậy thì chú nên mở đại lý ở khu Cửu Long, ở khu Cửu Long chỉ có hai đại lý, đều thuộc công ty tiêu thụ của tập đoàn Phượng Hoàng, không cho người khác làm đại lý, nếu chú định chỉ kinh doanh xe của tập đoàn Phượng Hoàng vậy thì có thể lấy biển hiệu Phượng Hoàng để kinh doanh.
Giống như Lục Thiếu Hoa nói, ở khu Cửu Long chỉ có hai đại lý của tập đoàn Phượng Hoàng, vì sao lại như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, lúc công ty tiêu thụ của tập đoàn Phượng Hoàng quyết định mở hai đại lý. Đã có quy định ở khu Cửu Long không cho đại lý khác kinh doanh xe của tập đoàn Phượng Hoàng, vì thế mới có tình cảnh như ngày hôm nay, ở khu Cửu Long chỉ có hai đại lý thuộc công ty tiêu thụ của tập đoàn Phượng Hoàng kinh doanh xe của tập đoàn Phượng Hoàng, ngoài ra không có đại lý nào khác bán xe của tập đoàn Phượng Hoàng nữa.
Mà hôm nay Lục Thiếu Hoa sao lại đồng ý cho Dương Kiến Long mở đại lý ở khu Cửu Long? Có hai nguyên nhân, thứ nhất hắn cho Dương Kiến Long được thuận tiện, nhà Dương Kiến Long ở khu Cửu Long, tương đối hiểu rõ khu Cửu Long, còn có mạng lưới quan hệ nhất định, sau khi mở đại lý sẽ có rất nhiều chỗ thuận tiện.
Nguyên nhân thứ hai là khu Cửu Long chỉ có hai đại lý ô tô thực sự là quá ít, Hứa Gia Thụy từng gửi báo cáo cho Tần Tịch Thần muốn mở nhiều hơn hai đại lý ở khu Cửu Long, nhưng lúc mở hai đại lý ở khu Cửu Long là do Lục Thiếu Hoa quyết định, vì thế tần Tịch Thần không thể tự làm chủ được nên gửi bản báo cáo cho Lục Thiếu Hoa, mà Lục Thiếu Hoa cho đến giờ vẫn chưa phê chuẩn cho nên tới bây giờ khu Cửu Long vẫn chỉ có hai đại lý xe Phượng Hoàng.
Bây giờ thì tốt rồi, Dương Kiến Long muốn kinh doanh ô tô. Nhà gã lại ở khu Cửu Long. Có thể giúp hắn giảm bớt áp lực, có thể nói là vẹn cả đôi đường, Lục Thiếu Hoa cũng vui vẻ không cần phải bảo công ty tiêu thụ của tập đoàn đi mở thêm đại lý, bớt được rất nhiều việc.
- Có thể chứ?
Dương Kiến Long giật mình hỏi lại.
Lấy biển hiệu Phượng Hoàng là có ý nghĩa gì? Người khác có thể không biết nhưng người Hồng Kông như gã không thể không biết đó là thể hiện đại lý đó trực thuộc tập đoàn Phượng Hoàng, đại lý trực thuộc và đại lý là hai khái niệm khác nhau về cấp bậc, càng quan trọng hơn là người mua xe thường muốn đến đại lý trực thuộc để mua xe. Đây là tấm biển chữ vàng à. Vì thế Dương Kiến Long mới không thể tin được đây hoàn toàn là sự thật.
Lục Thiếu Hoa cũng không có ý nói đùa với gã chủ gật đầu đáp lại. Cũng không nói gì nữa.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Dương Kiến Long nói liên tục hai câu cảm ơn, sau đó lại cam đoan, nói.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ kinh doanh thật tốt sẽ không để tập đoàn Phượng Hoàng bị bôi nhọ.
Lục Thiếu Hoa lại gật đầu, hắn chờ chính là câu nói này của Dương Kiến Long, những kẻ muốn bôi nhọ tập đoàn Phượng Hoàng, hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ nào cả, như gã Phó tổng họ Đỗ hắn đã làm cho gã vào tù mà sám hối.
Dương Kiến Long cũng như vậy, dù gã từng trợ giúp hắn nhưng nếu gã dùng “Phượng Hoàng” hai chữ này mà lại bôi nhọ tập đoàn Phượng Hoàng, hắn không những thu hồi tấm biển chữ vàng mà còn làm cho gã trả cái giá phải trả. Lục Thiếu Hoa chính là người như vậy, tuy nhiên hắn cũng không nói rỏ với Dương Kiến Long, mà chủ động đổi đề tài lại cùng gã nói vài câu. Cuối cùng lấy lý do đón khách rồi rời khỏi.
Nhà Lục Thiếu Hoa không ở Thẩm Quyến, cho nên cũnh không có nhiều thân nhân ở đây, người đến không nói là ít nhưng cĩng không thể tính là quá nhiều, vì thế chưa đến 11 giờ những người nên đến đã đến cả rồi, mà 11 giờ đúng, cổng lớn của biệt thự xuất hiện một đoàn dài xe xa hoa đi vào.
Không sai, đó là đội ngũ đón dâu, ba người chia làm ba đội, mỗi đội mười chiếc, tổng cộng là ba mươi chiếc, mà giờ này giống như là có hẹn trước,cùng lúc đến biệt thự vì vậy mới xuất hiện đoàn xe đồ sộ như vậy.
Trên thực tế cĩng như vậy, chẳng qua mấy người Lục Xương không phải là có hẹn trước mà là sớm có sắp đặt. Gia đình Lục Thiếu Hoa theo đạo Phật, tân nương vào cửa là cũng chú ý giờ giấc. Dưới sự sắp xếp của bà nội Lục Thiếu Hoa, ba anh em Lục Xương chỉ có thể chờ bên ngoài biệt thự. Đợi đến đúng 11 giờ mới cho đoàn xe chạy vào.
Tân nương đã đón đến rồi, việc tiếp theo liền trở nên đơn giản, tiệc rượu, đúng vậy, chính là tiệc rượu, vốn tiệc rượu là định tổ chức ở khách sạn, nhưng Lục Gia Diệu cảm thấy không ổn, cuối cùng quyết định mở tiệc rượu tại biệt thự. Lục Thiếu Hoa cố ý mời những đầu bếp của những khách sạn nổi tiếng đến, nguyên liệu cũng tự mình mua. Mở tiệc rượu tại biệt thự.
Sau tiệc rượu đa số khách khứa đều cáo từ ra về, đặc biệt là những quan khách thành phố Thẩm Quyến, công việc đầy mình là những người rời đi đầu tiên. Nhóm thứ hai là công nhân viên chức của tập đoàn Phượng Hoàng do Chử Lỗi dẫn đầu trở về công ty tiếp tục làm việc. Nhóm thứ ba là những người hợp tác làm ăn.
Lần lượt tiễn bước khách khứa, biệt thự lại khôi phục sự im lặng, chỉ có những người giúp việc thu dọn thức ăn thừa trên bàn, mà gia đình Lục Thiếu Hoa cùng với những người có quan hệ tốt thì ở tại phòng khách, còn có ba người con dâu của Lục gia cũng ở trong đó.
Lục Thiếu Hoa lần đầu tiên thấy mặt ba người thím của mình, lần đầu tiên gặp mặt hắn đến tên của mấy người đó cũng không biết, nhưng cũng không cần phải lo, hắn chỉ gọi là thím ba, thím tư và thím út là được rồi, về phần tên đã không còn quan trọng.
- À, đây là lễ vật cháu tặng cho tân hôn của các chú.
Nói xong hắn móc túi lấy ra ba cái phong bì từng cái từng cái đưa cho ba người thím, chờ mọi người nhận xong hắn mới mỉm cười nói.
- Các thím mở ra xem thử đi, không biết mọi người có thích không?
Ba vị tân nương đều ngẩn cả người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết hắn làm trò gì.
Ngẫm lại cũng đúng, Lục Thiếu Hoa là cháu của bọn họ, nhìn qua chỉ có hơn mười mấy tuổi, còn chưa trưởng thành, nhưng hắn lại tặng lễ vật, đây là gì vậy? Đối với ba người không hiểu biết gì về hắn đương nhiên không thể hiểu được hàm ý trong đó.
Ba vị tân nương nhìn nhau một hồi đều không có được đáp án, cuối cùng chỉ có thể hỏi chồng mình.
Mà Lục Gia Thành, Lục Gia Huy, Lục Xương ba anh em rất là ăn ý, đều chỉ cười rồi đồng thanh nói.
- Mở ra xem đi.
Được chồng mình ra hiệu, ba vị tân nương lúc này mới mở phong bì ra, nhưng khi mở ra thì lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả, bởi vì trong phông bì không phải là tiền, cũng không phải là cổ phiếu mà là một chiếc chìa khoá. Một chiếc chìa khoá hoàn toàn mới.
Vẻ mặt của ba vị tân nương đều thay đổi, Lục Thiếu Hoa tự nhiên nhìn thấy, nhưng hắn không để ý mà nói.
- Đây là chìa khoá ba toà biệt thự trong tiểu khu Phượng Hoàng, bây giờ nó thuộc về các chú thím.
Tiểu khu Phượng Hoàng, tiểu khu Phượng Hoàng ở Thẩm Quyến là thế nào? Người chú ý đến tin tức một tí đều biết đó là một khu nhà ở xa hoa, biệt thự ở đó giá cả đến cả trăm vạn, là một khu vực tạo ra dành riêng cho phú hào.
Năm 1992, mấy trăm vạn vào năm 1992 là khái niệm gì? Nó có thể so sánh với mấy ngàn vạn của thế kỉ 21, đây tuyệt đối là một lễ vật lớn. Lễ vật lớn lên đến mấy ngàn vạn nhân dân tệ, mà hắn thì sao một lúc đưa ra ba cái như thế, giống như là người không cần tiền vậy.
Rung động, tuyệt đối rung động, nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa thấy hắn cũng không có ý nói giỡn, ba vị tân nương quay về phía chồng mình vẫn là vẻ mặt muốn hỏi cho rõ.
- Ha ha ha!
- Ha ha ha!
- Ha ha ha!
Lúc này ba anh em Lục Xương đều biết cả, hết sức ăn ý, sau khi cười xong Lục Xương mới đại diện, giới thiệu cho ba cô biết.
- Tôi cái này là …à biết nói thế nào đây, quên giới thiệu với mấy người, Lục Thiếu Hoa cũng chính là cháu của ba người, nhưng ba người đừng xem hắn chỉ là bộ dáng mười mấy tuổi. Hắn có thể vượt qua sự tưởng tượng của mấy người.
Cố ý dừng lại một chút, đợi cho khi ba cô đều chờ mong Lục Xương nói phần sau thì gã mới từ từ nói.
- À, hắn còn có một thân phận khác đó là ông chủ đứng sau tập đoàn Phượng Hoàng.
Biết tiểu khu Phượng Hoàng, còn có thể không biết tiểu khu đó là do công ty kia xây dựng nên ư?
Đương nhiên cũng không thể loại trừ có người không biết, nhưng tên phía trước đều là hai chữ “Phượng Hoàng” chỉ cần người có đầu óc một chút là có thể nghĩ tới.
Vợ Lục Xương cũng chính là thím út của Lục Thiếu Hoa lúc này mở miệng có vẻ không tin hỏi.
- Tiểu Hoa là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng?
- Ừ!
Lục Xương rất tự hào nói một câu, nhưng dường như gã cảm thấy như thế chưa đủ chấn động. Liền sau đó tung ra thêm một quả bom.
- Không chỉ tập đoàn Phượng Hoàng ở Thẩm Quyến là của hắn, mà tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông cũng là của hắn, tổng tài sản lên tới hơn 100 tỷ USD.
- Hôm nay là ngày cá tháng tư hay sao vậy?
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng vợ Lục Xương, cô cho rằng những lời Lục Xương nói đều là gạt người, nhưng cẩn thận xem lại đỉnh chiếc chìa khoá trong tay nơi đó xác thực có viết hai chữ Phượng Hoàng