Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 409: Gừng càng già càng cay




Nói xong mọi việc trên, Lục Thiếu Hoa cũng khô họng, nhưng, hắn biết không phải là kết thúc thật sự, Lục Thiếu Hoa hiểu rõ hơn ai hết, còn có nhiều ảnh hưởng không thể ngăn chặn hết, sẽ tạo nên chấn động đối với nội bộ tập đoàn cũng là chuyện không ngăn ngừa nổi, cho nên việc này còn chưa kết thúc, nhưng mà Lục Thiếu Hoa không cần lo lắng, có Tần Tịch Thần là yên tâm rồi, dựa vào năng lực hàng đầu của cô ta, xử lý việc này là không có bất cứ vấn đề gì, huống chi là Lục Thiếu Hoa đã sắp xếp hết rồi, Tần Tịch Thần chỉ cần theo đó là tự mình có thể làm tốt những gì đã được dặn dò.

Lục Thiếu Hoa hiện nay cần thiết phải cân nhắc không chỉ là phó giám đốc Đỗ phạm sai lầm, mà phải cân nhắc toàn diện vấn đề, có một người gan to đến bất chấp mạo hiểm mà tìm kiếm lợi ích cho chính mình, toàn bộ Tập đoàn Phượng Hoàng nhiều người như vậy mà chỉ có một mình ông ta làm như vậy thôi sao?

Lục Thiếu Hoa không biết, lại chưa từng điều tra qua trước, ai dám bảo đảm chỉ có một người? Nhưng mà, theo dự tính của Lục Thiếu Hoa, phỏng đoán người làm như vậy chiếm không ít, chí ít những quản lý cấp cao hoặc nhiều hoặc ít vẫn có người làm như vậy.

Có người dám làm, như vậy là trong đó xuất hiện vấn đề sao? Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa không thể không cân nhắc, lấy chế độ điều lệ của tập đoàn Phượng Hoàng ra xem, chắc chắn là rất nghiệm trọng, nhưng xông pha nguy hiểm, nói từ đầu đến cuối chính là vì một chữ “Tiền”. Nhưng mà tiền lương và tiền chia lợi nhuận của Tập đoàn Phượng Hoàng đều là hạng nhất hạng nhì, còn có người lại làm như vậy, nói từ đầu đến cuối cũng là vì con người ta lòng tham không đáy.

Tập đoàn Phượng Hoàng là do Lục Thiếu Hoa qua bao nhiêu vất vả mới gây dựng nên, tuyệt đối không để đám người tham lam đó phá hủy, như vậy lại phải làm thế nào mới có thể đề phòng vấn đề này xảy ra? Đây cũng là vấn đề khiến cho Lục Thiếu Hoa đau đầu.


Tuy để cho Tần Tịch Thần thành lập bộ phận kiểm soát chặt chẽ nhưng Lục Thiếu Hoa dù sao cũng cảm thấy băn khoăn, bởi vì phương pháp này từ lúc khởi điểm cho đến lúc có tác dụng còn rất xa vẫn chưa đạt được kết quả của việc giải quyết triệt để, cũng như các cơ quan nhà nước, có thành lập một bộ phận tiếp nhận thông tin bên ngoài, nhưng cũng không tránh được việc có tham quan.

- Hừm!

Một tiếng thở nặng nề, Lục Thiếu Hoa cũng không biết làm sao, vốn dĩ tưởng cho đãi ngộ cao, chia tiền hoa hồng cao thì có thể ngăn ngừa những sự việc như thế này nảy sinh, nhưng mà Lục Thiếu Hoa đã sai rồi, sai ở chỗ lòng dạ con người vốn là bản tính tham lam.

- Nên làm cách nào đây?

Lục Thiếu Hoa âm thầm tự hỏi mình. Nhưng mà rất lâu đều không có được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ đành phải buông xuôi, tạm thời dùng biện pháp mạnh để xử lý, cũng là giằn mặt những nhân viên trong nội bộ công ty, đợi sau khi nghĩ ra phương pháp này thì giải quyết sau.

- Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi.

Lục Thiếu Hoa ngoảnh mặt về phía hai người bọn Lý Thượng Khuê nói.

Không có cách nào khác, Lục Thiếu Hoa cảm thấy ở mãi trong phòng làm việc cũng không phải là cách., ngồi thì cũng ngây ra thôi, quay về biệt thự rồi tính sau.

Về đến biệt thự không bao lâu, căn bản là điện thoại không reo vào lúc khác mà lại reo vào lúc này, Lục Thiếu Hoa cảm thấy kỳ lạ, lẽ ra hắn vừa mới trở về đến Hồng Kông được hai ngày, không ai biết hắn về mới đúng. Nhưng mà bây giờ lại có người gọi điện thoại đến, chẳng lẽ phía bên kia gọi đến là do gặp may.

Trở về thực tại, Lục Thiếu Hoa cầm điện thoại lên:

- Alo!

- Ha ha! Nghe giọng nói có biết ta là ai không?

Phía bên trong ống nghe truyền đến một trận cười khanh khách, lại nói tiếp:

- Ha ha! Ta đã biết cháu trở về rồi.

Âm thanh hết sức quen thuộc, Lục Thiếu Hoa nghe được hiện tại hơn một trăm lần, không phải Hoắc Anh Đông thì còn ai vào đây, cười ha hả nói:

- Ông Hoắc ơi! Sao ông lại biết cháu đã về nhà?

- Ti vi nói cho ta biết!

Câu trả lời của Hoắc Anh Đông rất mơ hồ, có phần hơi bí hiểm.

- Ti vi à?

Câu trả lời của Hoắc Anh Đông khiến cho Lục Thiếu Hoa nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, liền hỏi với tính chất thăm dò:

- Là liên quan đến tin tức của Tập đoàn Phượng Hoàng phải không?

- Đúng thế! Ta vừa nhìn thấy tin tức là biết cháu đã trở về rồi.

Nói xong, Hoắc Anh Đông không để Lục Thiếu Hoa mở miệng, lại nói luôn.

- Cháu cảm thấy rất khó hiểu có đúng không, ta vừa xem tin tức là biết cháu đã về rồi?

Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất kỳ quái, dựa vào một mẩu tin tức lại có thể đoán được hắn đã trở về Hồng Kông rồi.

- Ông không cần phải đánh đố thế chứ.

- Ha ha!

Bên trong điện thoại Hoắc Anh Đông lại cười ha hả nói tiếp:

- Rất đơn giản, thì Tần Tịch Thần không có khả năng tự mình đưa mọi việc công khai ra bên ngoài, nếu để cô ta xử lý, cô ta chỉ biết âm thầm giải quyết. Giờ lại còn thành thật nhận lỗi với các ông chủ đại lý xe cùng với chuyện trả lại tiền hoa hồng, thấy sự quyết đoán của Tần Tịch Thần, cô ta sẽ không làm như vậy, cũng làm không được, rốt cuộc, đây chỉ là hành động của cá nhân, còn các ông chủ đại lý xe đều là tự nguyện, cho nên không liên quan đến chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng, còn nữa, chuyện này vốn dĩ là sự kiện bê bối, bây giờ lại biến thành tin tức tốt rồi, Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu biến hóa nhanh chóng, biến thành hình tượng công bằng chính trực rồi.

Hoắc Anh Đông nói liến thoắng một hồi không nghỉ, nói một hơi những suy đoán của mình, nói gần một phút, nhưng mà vẫn chưa nói xong, ngừng một chút ông ta lại tóm tắt cuối cùng:

- Theo như mọi việc ở trên, cuối cùng đưa ra một kết luận, Lục Thiếu Hoa cháu đã quay về rồi, chỉ có Lục Thiếu Hoa cháu mới có quyết định công khai vụ bê bối này, có khả năng biến vụ việc bê bối thành tin tức tốt.

Lục Thiếu Hoa nghe một hồi cũng không nói gì, không phải là hắn không muốn nói mà trong lòng hắn cảm thấy tâm phục khẩu phục, trong đầu không liền nghĩ ngay đến câu nói: “Gừng càng già càng cay”. Hoắc Anh Đông chỉ thông qua một mẩu tin tức thì có thể nghĩ được nhiều đến như vậy, còn đối với phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa và tính cách của Tần Tịch Thần thì lại hiểu rõ đến như vậy, quả là không dễ.

Lúc này Lục Thiếu Hoa nếu không phải một tay cầm ống nghe, hắn thật sự muốn liều mạng vỗ tay, như biểu lộ sự khen ngợi với Hoắc Anh Đông:

- Cao, quả thật là cao.

- Quá khen!

Hoắc Anh Đông không có khiêm tốn, trực tiếp nhận lời khen luôn, nhưng mà nói đến cuối cùng còn kìm không được liền cười một tràn thành tiếng:

- Ha ha

- Ha ha!

Lục Thiếu Hoa cũng phối hợp cười một trận, cũng không có phải vì Hoắc Anh Đông đang khen hắn, ý là đang hí hửng, liền chuyển sang đề tài khác nói:

- Ha ha! Ông gọi điện thoại đến không chỉ riêng việc này đúng không?

Trong điện thoại lại một lúc im lặng, Hoắc Anh Đông không có nói gì, nhưng mà sự im lặng này còn không lâu, giọng của Hoắc Anh Đông sau đó không lâu lại vang lên, có vẻ có một chút bất đắc dĩ nói:

- Ô hay! Ta có ý tốt nên mới gọi điện thoại đến cho cháu, hỏi thăm sứa khỏe thôi mà, lại để cháu nói thành có mục đích gì, thật là…

Lần này đến lượt Lục Thiếu Hoa im lặng, không biết khi nào Hoắc Anh Đông cũng học được cách điềm đạm này, không chút nể nang còn rất biết che đậy bằng giọng nói yếu đuối nữa.

- Ông đừng đùa nữa mà, cháu biết ông rất bận, có việc gì thì ông nói đi.

Làm bạn với Hoắc Anh Đông cũng mấy năm rồi, Lục Thiếu Hoa còn không hiểu rõ Hoắc Anh Đông hay sao, nếu tin tức mới xảy ra đối với Tập đoàn Phượng Hoàng chỉ đơn giản là một vụ bê bối, Lục Thiếu Hoa có lẽ sẽ cho rằng Hoắc Anh Đông chỉ đơn thuần gọi điện thoại đến hỏi thăm, nhưng sự việc tiêu cực vừa rồi bị Lục Thiếu Hoa xào nấu thành tin tức nổi bật, khả năng này đã không xảy ra.

- Ha ha!

Hoắc Anh Đông cười giả lả, theo sau đó là một giọng điệu nghiêm trang, còn nghiêm túc nói:

- Được rồi, ta cũng không nói nhiều, thật sự có ít việc, là liên quan đến bên Bảo An ở Thâm Quyến, công trình bên đó căn bản đã hoàn thành rồi, tiền vốn của ta cũng đến đúng chỗ, ít ngày nữa sẽ có thể đưa vào sản xuất, ta muốn hỏi cháu một câu, hạng mục đó giao cho ta làm được không?

- Việc này hả?

Lục Thiếu Hoa đã hiểu được ý tứ của Hoắc Anh Đông, chẳng qua là chuyện mà bốn người bọn họ đang đầu tư công xưởng vào bên căn cứ Bảo An, hiện tại công trình đã hoàn thành rồi, bọn họ muốn làm cho nhanh để đưa vào hoạt động, hỏi hắn căn cứ có sản xuất công nghiệp gì giao cho bọn họ làm hết, chỉ là Hoắc Anh Đông hình như hỏi sai người rồi, bản thân Lục Thiếu Hoa cũng không quản lý những việc ở bên phía căn cứ, còn hạng mục nào cho bọn họ làm bản thân hắn cũng chưa rõ nữa, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:

- Như vậy đi, ông cử người qua bên khu căn cứ liên hệ, cháu cũng gọi một cuộc điện thoại thông báo, còn có hạng mục gì có thể làm thì để bên đó quyết định nhé!

Còn nữa Lục Thiếu Hoa nói xong không quên hỏi một câu cung kính:

- Ông cảm thấy ra sao?

- Được.

Hoắc Anh Đông không có phản đối, sau đó lại nói:

- Là nói thật đó, ta cũng biết cháu không quản lý những việc phía bên Thâm Quyến, hôm nay gọi điện thoại cho cháu chính là vì cháu có thể gọi qua bên đó nói trước một tiếng, bởi vì không có cháu nói trước bên đó sẽ không để cho bọn ta làm bất cứ hạng mục nào.

Điều này Hoắc Anh Đông nói là thật, Chử Lỗi phụ trách căn cứ không tồi, Hoắc Anh Đông có tiếng trong giới kinh doanh ở Hồng Kông cũng không sai, nhưng hai người dẫu sao không phải là người cùng quan điểm, Hoắc Anh Đông chạy đến bên Chử Lỗi xin hạng mục để làm, rõ ràng là không thể rồi, bởi vì sự việc này cũng không phải do Chư Lỗi làm chủ, anh ta còn phải thông qua ý kiến của Lục Thiếu Hoa mới dám đưa hạng mục.

Lục Thiếu Hoa hiển nhiên cũng hiểu được việc này nên nói:

- Ông yên tâm đi nhé, cháu sẽ gọi điện thoại nói trước một tiếng. Cho dù không gọi điện thoại đến, sau hai ngày cháu cũng sẽ tự mình qua bên đó một chuyến.

- Sao? Cháu lại về Thâm Quyến à?

Hoắc Anh Đông hỏi, cảm giác đầu tiên của ông ta là Lục Thiếu Hoa có việc.

- Dạ phải, hai ngày nữa cháu sẽ đi Thâm Quyến một chuyến.

Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.

- Lần này xuất ngoại có một vài thu hoạch, cháu phải đích thân qua bên phía Thâm Quyến một chuyến xem sao.

Khi Lục Thiếu Hoa phải đi Châu Phi đã có gọi điện chào Hoắc Anh Đông, có điều hắn không nói với Hoắc Anh Đông phải đi Châu Phi, chỉ nói một câu đơn giản là phải xuất ngoại, còn qua tới bên đó làm gì, hắn cũng không nói rõ ràng.

- Ờ!

Hoắc Anh Đông ờ một tiếng, ông ta cũng không truy hỏi đi nước ngoài đã thu hoạch được những gì, bởi vì Hoắc Anh Đông biết rằng, nếu có thể nói sự việc này, Lục Thiếu Hoa sẽ không giấu ông ta, mà hiện nay Lục Thiếu Hoa còn đang mơ hồ, rõ ràng là sẽ không muốn nói cho ông ta biết, quay lại chuyện vừa rồi nói tiếp:

- Khi nào cháu đi Thâm Quyến.

- Hai ngày nữa.

Bản thân Lục Thiếu Hoa cũng chưa xác định được thời gian chính xác, chủ yếu ở lại Hồng Kông xem kết quả phát triển của sự việc lần này, nếu kết quả thuận lợi, chiều mai hắn mới có thể đi Thâm Quyến được, còn nếu như kết quả ngoài ý muốn, hắn sẽ giải quyết xong rồi mới đi.

- Không có ngày chuẩn xác à?

Hoắc Anh Đông gạn hỏi.

Lục Thiếu Hoa im lặng một lúc, không vội vàng trả lời, mà suy nghĩ một chút mới nói:

- Chậm nhất là sáng sớm ngày mốt, nếu nhanh thì khả năng là chiều ngày mai sẽ đi.

Đã lấy được rất nhiều kỹ thuật phần cứng máy tính từ đoàn lính đánh thuê Khô Lâu, hiện nay đã gửi đến Thâm Quyến hơn nửa tháng rồi, Lục Thiếu Hoa cảm thấy cần thiết phải qua bên đó xem, xem xem tiến triển như thế nào rồi, việc sản xuất máy tính có được bước đột phá quan trọng nào không.

- Như vậy à!

Bên kia đầu dây Hoắc Anh Đông lại một phen im lặng, dường như đang suy xét cái gì, rất lâu cũng không thấy lên tiếng.