Giây phút này, cả trái tim Lục Thiếu Hoa như đang bị treo lên, hắn rất mong bác sĩ nói Trần Quốc Bang đã hóa nguy thành an, nhưng bác sĩ chưa mở miệng, hắn cũng không dám khẳng định, chỉ có thể lẳng lặng chờ bác sĩ trả lời. Tự thấy may mắn vì mình không dốt tiếng Anh, nếu không, chỉ một câu cũng nói không xong.
Vị bác sĩ hiển nhiên biết thân phận Lục Thiếu Hoa không đơn giản, bởi vì Tạ Kiên Vĩ đang đứng bên Lục Thiếu Hoa, ngay cả một tiếng nói cũng không có, chỉ lẳng lặng nhìn, rõ ràng là có ý để mình trực tiếp trả lời Lục Thiếu Hoa:
- Rất thành công, bệnh nhân...
Bác sĩ bình tĩnh nói bằng tiếng Anh.
Nguyên bác sĩ còn định nói "Bệnh nhân cần được theo dõi", nhưng mới nói được một nửa Lục Thiếu Hoa đã ngắt lời:
- Bớt nói linh tinh đi.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí với bác sĩ, khoát tay áo, nói tiếp:
- Toàn những câu vô ích.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa không muốn nghe bác sĩ nói về chuyên môn, cái hắn đang trông đợi là kết quả, chỉ có kết quả mà thôi. Đó chính là tính mạng Trần Quốc Bang có nguy hiểm không, hay nói cách khác, Trần Quốc Bang có còn sống hay không?
Vị bác sĩ thấy Lục Thiếu Hoa không nể mặt như vậy cũng hơi tức giận, nhưng y thấy ngay cả Tạ Kiên Vĩ cũng phải tỏ vẻ cung kính với người thanh niên trông có vẻ tầm thường này, bèn kìm chế, lắc đầu tỏ ý Trần Quốc Bang không nguy hiểm đến tính mạng. Rốt cục cũng nhận kết quả luôn mong đợi, Lục Thiếu Hoa như bị thoát lực, cả người nhất thời không còn cảm giác, thiếu chút nữa té xuống. Trên mặt khó nén được sự mừng rỡ, hắn hít thật sâu mấy hơi, mệt mỏi lê bước tới ghế, ngồi xuống.
"Trần Quốc Bang không nguy hiểm đến tính mạng", Lục Thiếu Hoa rất muốn kêu lên một tiếng thật to, nhưng lý trí nhắc nhở hắn cần giữ yên tĩnh, cuối cùng đành phải kìm lại.
Tảng đá đè trong lòng rốt cục đã được lấy đi, niềm vui to lớn tràn ngập trong lòng, nhưng cũng không đến nổi làm hắn ngất xỉu. Ba phút sau, hắn bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Tạ Kiên Vĩ đang đứng xa xa, vẫy vẫy tay bảo y tới.
Tạ Kiên Vĩ nghe kết quả cuộc phẫu thuật của Trần Quốc Bang cũng hết sức cao hứng, nhưng kìm chế không để lộ ra, nãy giờ ánh mắt vẫn không rời Lục Thiếu Hoa. Thấy Lục Thiếu Hoa bảo y qua, bèn vội vàng chạy tới.
- Bảo bác sĩ dùng loại thuốc tốt nhất, y tá giỏi nhất chăm sóc cho y.
Lục Thiếu Hoa dặn dò.
Mặc dù cảm thấy lời này hơi thừa, nhưng không chính miệng nhắc nhở, hắn không yên tâm, sợ bác sĩ bớt xén, tráo đổi thuốc tốt để sử dụng riêng.
Tạ Kiên Vĩ gật đầu nghe lệnh, tới bên bác sĩ khẽ nói mấy câu, lại quay về chỗ Lục Thiếu Hoa. Y biết thế nào hắn cũng còn có điều cần căn dặn.
Quả nhiên, sau khi đã yên tâm về sức khỏe của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa đương nhiên muốn xử lý tiếp những việc khác.
Cho tới bây giờ Lục Thiếu Hoa cũng không cho mình là người tốt. Bởi vì trong nhận thức của hắn, trên cái thế giới này cũng không thật sự có xấu tốt phân chia rạch ròi, mà chẳng qua là khác nhau về sự đánh giá mà thôi. Lục Thiếu Hoa không quan tâm người khác đánh giá hắn như thế nào, hắn chỉ làm những gì hắn thích.
Bây giờ lại có người muốn tánh mạng của hắn, vậy thì, hắn việc gì phải khách khí cùng bọn người đó? Trả thù không những là chuyện không thể tránh được, mà còn phải trả thù thật khốc liệt, nếu không người ta còn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt nạt hắn.
Chỉ có điều, trước mắt còn chưa biết kẻ thù là ai, bước đầu tiên Lục Thiếu Hoa phải tra ra ai là đối thủ, mà manh mối có thể nằm ở căn cứ của hắn. Chỉ có tìm ra nội gián, chuyện này mới có thể từng bước, từng bước lần ra chân tướng sự việc.
- Anh vẫn chưa biết tại sao lần này chúng tôi bị tập kích sao?
Lục Thiếu Hoa nhàn nhạt hỏi một câu, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Cũng không đợi Tạ Kiên Vĩ trả lời, tự hỏi tự đáp nói tiếp:
- Trong số người theo anh Chí Kiệt đi đón tôi, có kẻ làm phản, đã bị hạ sát ngay tại chỗ.
Giọng Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, nhưngTạ Kiên Vĩ nghe lùng bùng như sét đánh đánh ngang tai. Có nội gián, đó là một sự sỉ nhục, vừa là đối với đội quân đánh thuê Hổ Gầm, vừa là đối với mấy người cấp dưới như y, đã thất trách, để cho nội gián thâm nhập vào đội ngũ của Lý Chí Kiệt. Thử hỏi như vậy không phải là quá nhục nhã sao?
Đến lúc này, rốt cuộc, Tạ Kiên Vĩ hiểu vì sao Lục Thiếu Hoa hạ lệnh phong tỏa trụ sở không cho ai ra ngoài. Hẳn là hắn muốn giăng lưới bao vây, chỉ một lần bắt hết kẻ nằm vùng ra tiêu diệt.
Lục Thiếu Hoa không biết một câu nói của mình khiến cho Tạ Kiên Vĩ chấn động mạnh, chẳng qua là hắn lấy chuyện bàn chuyện mà thôi. Đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm lớn như vậy, có bị thế lực nào đó thâm nhập cũng là chuyện bình thường, xuất hiện nội gián cũng có thể thông cảm được, nhưng Lục Thiếu Hoa nghĩ mãi không rõ làm thế nào chúng có thể thâm nhập vào đội ngũ đi đón hắn? Đó là sai sót không thể tha thứ.
Người được Lý Chí Kiệt chọn đi đón hắn, thì chắc chắn phải được tin tưởng như người của đội thân vệ, thế mà lại là kẻ gian, thử hỏi vấn đề nghiêm trọng đến mức nào? Lục Thiếu Hoa âm thầm lo lắng.
Nếu Căn cứ bí mật cũng bị kẻ thù thâm nhập, chuyện càng thêm phức tạp, đó là tin tức mà hiện giờ Lục Thiếu Hoa lo lắng nhất. Bởi vì nếu điều đó xảy ra thì bí mật của hắn cũng không giữ được bao lâu.
Đó là nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa ra lệnh không cho người trong Căn cứ rời khỏi, một là điều tra Căn cứ bí mật có thật bị kẻ gian thâm nhập hay không, hai là tra xem có bao nhiêu kẻ gian, nếu có, thì không cần nói nhiều, bắt lại luôn.
- Đoàn Hổ Gầm hiện tại có thể xem là một tổ chức lớn, nếu có nội gián cũng là chuyện bình thường, nhưng chúng ta thì khác, điều đó không thể chấp nhận.
Lục Thiếu Hoa nhàn nhạt nói thêm một câu, sau đó lại tiếp:
- Bây giờ anh đi điều tra xem, nếu thấy ai khả nghi, bắt lại hết.
Chưa hết, dừng một chút Lục Thiếu Hoa không đợi Tạ Kiên Vĩ trả lời, nói tiếp:
- Bao gồm cả Căn cứ bí mật bên kia, toàn bộ tra rõ.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng.
Tạ Kiên Vĩ vẻ mặt lạnh lẽo, trầm giọng đáp một câu, hỏi lại:
- Tra ra rồi có thể hành động không?
- Hành động?
Lục Thiếu Hoa nhìn Tạ Kiên Vĩ một cái, làm sao không rõ ý tứ của y. Hành động, đơn giản chính là giết chết ngay tại chỗ. Hắn lắc đầu, nói:
- Không! Trước hết bắt lại, tìm hiểu nguồn gốc, xem thử là thế lực nào, ừm, chờ mọi việc rõ ràng hơn, tôi sẽ nói cho anh biết bước kế tiếp phải làm sao cho thỏa đáng.
Lục Thiếu Hoa nói đến đó là dừng, cũng không nói rõ Tạ Kiên Vĩ sẽ phải làm gì, chỉ bảo y điều tra được thì bắt lại, về phần xử lý thế nào, chờ lệnh của hắn.
- Được, tôi lập tức đi ngay đây.
Nói xong, Tạ Kiên Vĩ xoay người định đi.
Nhưng y còn chưa kịp bước đi, Lục Thiếu Hoa đã ngăn lại:
- Không cần vội, trước hết sắp xếp chỗ cho tôi ngủ một giấc đã.
Hôm nay, có thể nói là Lục Thiếu Hoa đã ở cận kề cái chết, lại lo lắng cho Trần Quốc Bang, tinh thần hắn tiêu hao rất nhiều, mệt mỏi không thể tả, nếu như không nghỉ ngơi một chút, hắn sợ chịu không nổi nữa
- À.
Tạ Kiên Vĩ ngượng ngùng gãi gãi đầu, lòng thầm nói, gấp gáp quá nên quên mất việc này, gật đầu nói:
- Phòng đã sớm sắp xếp rồi. Vết thương của cậu vừa mới lấy đạn ra, sợ viêm. Cần phải truyền mấy bình nước.
- Ừ, cứ truyền đi.
Trần Quốc Bang đã không có việc gì, tâm trạng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn thả lỏng. Vì chính cánh tay của mình, hắn không phản đồi.
Lục Thiếu Hoa đã đồng ý, Tạ Kiên Vĩ tới nói vài câu với bác sĩ, sau đó liền đưa Lục Thiếu Hoa đi vào một căn phòng được trang trí rất sang trọng.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý đến vị bác sĩ đang chăm sóc cánh tay cho mình, ngả đầu ngủ ngay. Hắn thật sự mệt mỏi, nằm xuống là ngủ, ngay cả ki bác sĩ đâm kim vào tay, hắn cũng không có một chút cảm giác.
Một giấc ngủ kéo dài suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ, lúc Lục Thiếu Hoa mở mắt ra, mới biết đã chín giờ sáng ngày hôm sau, bụng đã sớm kháng nghị, đang không ngừng sôi lên.
Nhìn thoáng qua bình nước biển đã cạn, hắn cũng không cần nhờ bác sĩ, tự rút kim ra, thật cẩn thận che chở chỗ tay bị thương, mở cửa phòng ra.
- Cậu dậy rồi à?
Ngay lúc Lục Thiếu Hoa mở cửa, Dương Dương đang ngồi canh trước cửa sửng sốt, liền hỏi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc, hỏi ngược lại:
- Có gì ăn không? Đói bụng quá!
- Có, để tôi đi lấy cho cậu.
Dương Dương nói rồi định đi, nhưng chưa được hai bước đã dừng, quay đầu lại hỏi:
- À, cậu ăn ở trong phòng hay ở đâu?
- Đem tới phòng tôi được rồi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên đáp, ánh mắt nhìn theo Dương Dương vội vàng chạy đi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía hai anh em song sinh lão Đại và lão Tam, hỏi:
- Thương thế của lão Nhị thế nào rồi?
Ba anh em song sinh tính cách không khác nhau là mấy, cũng không thích nói chuyện cho lắm, tuy nhiên hiện tại thì khác. Lục Thiếu Hoa hỏi, bọn họ không thể không trả lời. Lão Đại Đường Đại Hâm đáp:
- Vết thương của y không có vấn đề gì, đã xử lý ổn thỏa rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Nói câu này, Lục Thiếu Hoa có chút cảm khái, lão Nhị Đường Trung Sâm trong lúc bắn nhau, bị đạn trúng chân, phía sau luôn có hai anh em lão Đại và lão Tam hỗ trợ hành động.
Hắn thở ra một tiếng thật dài, lại hỏi:
- Những người bị thương khác đã xử lý ổn chưa?
- Rồi.
Vẫn là lão Đại Đường Đại Hâm đáp lại Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không hỏi thêm. Hắn xoay người, nói qua chuyện khác:
- Mấy người vào trong ngồi đi, không cần ở bên ngoài đâu.
Đối với ba anh em song sinh hay là Lý Thượng Khuê, vốn bọn họ là hộ vệ, nhưng sâu trong nội tâm Lục Thiếu Hoa cũng không xem bọn họ chỉ là cái loại chỉ biết đỡ đạn, mà dùng tình nghĩa anh em đối đãi với bọn họ. Có lẽ chính vì thường ngày Lục Thiếu Hoa đối với bọn họ có tình có nghĩa như vậy, cho nên lần này sinh chuyện bất ngờ, bọn họ mới liều chết che chở cho Lục Thiếu Hoa.
Thực tế có đúng như vậy hay không, Lục Thiếu Hoa cũng không cần biết, hắn chỉ biết là mấy người này trung thành với hắn là được rồi.